Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 68


Khanh Linh nhìn Truyền Âm Bài, thật lâu không nói gì.

Ninh Chiêu rõ ràng cũng không ngờ sự tình lại phát triển như thế, bà ta cười ra tiếng: “Hahaha, ngươi tự cho là đã vì hắn làm nhiều chuyện, kết quả không phải hắn tự cam tâm tình nguyện sao!”
“Nói dễ nghe thì, miếng bánh ngon lớn như Ma Giới này chẳng lẽ hắn lại không muốn?”
Khanh Linh không muốn nghe bà ta nói nhảm, chỉ cảm thấy bà ta ồn ào, lập tức dùng quỷ khí chặn miệng bà ta lại.

Tiểu Kim Uyên lay cái bàn đá, tức giận bất bình nói: “Cẩu nam nhân này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì đây!”
Hắn cố ý mà.

Ý nghĩ này vô cùng rõ ràng trong lòng Khanh Linh, Cố Vọng trở lại Ma Giới, cũng nhìn thấy viên Phật châu mà cô để lại ở đó.

Lần đầu tiên Cố Vọng đưa Phật châu cho mình là ở Thần Cảnh Kim Uyên.

Hắn nói nếu cô giữ viên Phật châu này hắn sẽ tìm được cô.

Thì ra từ sớm hắn đã để lại đồ ở chỗ cô.

Tâm trạng Khanh Linh hơi phức tạp, cô vẫn luôn cho rằng Cố Vọng muốn giết mình, lúc nào hắn cũng mang tư tưởng đề phòng.

Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, hắn đã sớm để lại viên Phật châu kia trên người cô.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Kim Uyên nhíu mày lẩm bẩm: “Không phải ngươi thật sự muốn đi tới khe nứt kỳ dị đó chứ?”
Khanh Linh nhẹ giọng hỏi: “Lúc còn ở Hoài Thành, có phải Cố Vọng cũng đưa cho ngươi một viên Phật châu không?”
Vừa nhắc tới cái này, Tiểu Kim Uyên lập tức nổi giận.

Cố Vọng ném nó vào cái động đó, còn nhét thêm một viên Phật châu vào trong miệng nó: “Đúng vậy, còn không cho ta nhả ra.”
Bởi vì thứ đó hắn dùng để tìm Tiểu Kim Uyên.

Tiểu Kim Uyên là Thần Mộc, mấy thứ ở dưới lòng đất hắn không tới gần được, cho nên Cố Vọng mới ném nó vào đó, còn để lại Phật châu phòng ngừa không tìm thấy nó.

Sau đó Khanh Linh bị ép rơi vào trạng thái đồng cảm, Cố Vọng vốn cũng muốn ném cô vào, nhưng hắn lại xuất hiện bên trong ảo cảnh kia.

Khanh Linh từ từ hồi tưởng lại.

Nếu Cố Vọng muốn để cô đi vào thì tại sao hắn vẫn muốn đi vào?
Vì sao ở thời khắc mấu chốt lại để cho Tiểu Kim Uyên bóp nát Phật châu cứu mình ra, còn hắn thì lại không thấy bóng dáng đâu.

Tiểu Kim Uyên là đường lui hắn giữ lại để cứu mình.

Rõ ràng đã nói để cho mình tự sinh tự diệt, nhưng thật ra hắn vẫn luôn bảo vệ mình.

Dùng Chuông Ngưng Hồn củng cố hồn phách của cô, ở Đinh U Trạch sau khi cô bị Huyễn Linh Xà cắn còn thay cô đáp trả, để cho Cổ Vũ Yên cũng bị rắn cắn.

Thậm chí hắn còn nhớ rõ chuyện cô sợ nước.

Rõ ràng cô chỉ bị hắn kéo vào Tẩy Linh Trì đúng một lần và bị sặc nước, vậy mà hắn lại nhớ lâu đến thế.

Nghĩ như vậy, Khanh Linh đột nhiên cảm thấy cô còn vô tình hơn cả Cố Vọng.

Ở trong mắt Cố Vọng cô là một người xa lạ, vậy mà cô lại được hắn để ý nhiều đến thế.

Còn ở trong mắt mình, cô chỉ dùng những bối cảnh bên trong kịch bản kia để tìm hiểu hắn.

Khanh Linh ngơ ngác: Nhưng người làm nhiệm chẳng phải đều nên như vậy sao?
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng dậy nói: “Đến khe nứt kỳ dị.”
Sau đó trừng mắt nhìn thẳng vào Ninh Chiêu đang vã mồ hôi lạnh: “Muốn giết hay muốn lăng trì còn phải xem hắn thế nào.”
Ninh Chiêu: “Ngươi…”
——
Lúc này ở khe nứt kỳ dị.

Không giống như những gì quan sát được ở trên không trung, xung quanh khe nứt kỳ dị, ngoài sóng lớn ở Hải Lâm Uyên ra, những chỗ khác đều bị huyền băng đông cứng.

Nhưng nhìn xuống dưới, phía dưới huyền băng lại là nham thạch nóng chảy sôi trào, cùng với tiếng động ồn ào của Ma vật.

Mà trong khung cảnh trời băng đất tuyết bên ngoài, có mấy người đang đứng.

Cố Vọng hiển nhiên đang đứng bên miệng khe nứt kỳ dị, rũ mắt nhìn xuống Ma vật dưới đáy, nụ cười bên môi chưa từng hạ xuống.

Người đứng bên cạnh hắn chính là Thanh Tả.

Ninh Khiêu dẫn theo Khố Di đứng cách đó không xa, sững sờ không dám đi lên phía trước.

Mấy năm nay Ninh Khiêu vẫn luôn khép mình trong Ma Giới không ra ngoài, ngoài Ninh Chiêu ra thì không ai biết lần trước trong khe nứt kỳ dị đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả nguyên nhân muốn kéo Cố Vọng vào khe nứt kỳ dị là vì muốn thôn tính hắn cũng chỉ có Ninh Chiêu và hắn ta biết.

Nhưng ngay lúc bọn họ chuẩn bị đến Vô Trần Sơn, Cố Vọng lại tự mình xuất hiện bên ngoài Ma Cung.

Người này vừa nghênh ngang lại trắng trợn, tới lui tự nhiên hệt như nơi này mới là địa bàn của hắn.

Cố Vọng chỉ cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Muốn đi tìm ta đúng không?”
Màu mắt hắn đỏ như máu, vừa cuồng vọng lại vừa phách lối: “Ninh Khiêu, ngươi cảm thấy chỉ bằng ngươi có thể nuốt chửng được ta sao?”
Hai mắt Ninh Khiêu hơi trợn trừng, cho đến nay hắn ta cũng không biết Cố Vọng làm sao biết được.

Mà điều khiến hắn ta thực sự sợ hãi chính là luồng ma khí bức người trên người Cố Vọng, nặng nề đến nỗi nhất thời hắn ta không thể nói thành lời.

Rõ ràng Cố Vọng vẫn chưa nhập vào Ma Đạo mà lại có thể vận dụng ma khí tự nhiên đến thế, thậm chí còn vượt qua cả mình.


Ninh Khiêu phát hiện, sự tình dường như không phát triển như mình đã bày ra.

Chớp mắt tiếp theo, Cố Vọng lại gọi một tiếng: “Thanh Tả.”
Thanh Tả lập tức đi qua đó, đứng bên cạnh hắn.

Ninh Khiêu nổi giận: “Thanh Tả!”
Thanh Tả rõ ràng là người đứng bên cạnh hắn ta, đã nhiều năm như vậy, không ngờ đã bị Cố Vọng mua chuộc rồi sao? Nhưng không phải linh hồn của hắn ta đã dâng hiến cho mình rồi ư?
Cố Vọng cười nói: “Có biết đây là vì sao không?”
“Bởi vì con đường để hắn đi đến bên cạnh ngươi đều là do ta trải đất.”
Ninh Khiêu vừa giận vừa sợ: “Khi đó ngươi mới…”
“Bảy tuổi?” Cố Vọng nghiêng đầu tiếp lời của hắn ta: “Đúng vậy, bảy tuổi, bảy tuổi đã có thể đùa giỡn các ngươi xoay mòng mòng, ngươi không phải phế vật thì là cái gì.”
“Ngươi nói nhảm!” Ninh Khiêu nói: “Vậy vì sao ngươi vẫn bị bắt vào Tam Giới Sơn!”
“Chuyện này à.” Cố Vọng nói, “Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng sợi dây xích cũ nát kia có thể trói buộc được ta sao?”
“Chỉ là một đống sắt vụn mà thôi.”
Hắn dừng một chút, khẽ cười giễu cợt: “Nếu như không có nàng ấy, lúc này sợ là Ma Cung đã thành một mảnh hoang tàn rồi.”
Bấy giờ Ninh Khiêu mới nhìn lại Cố Vọng, hắn ta tức giận đến mức sắp cắn nát hàm răng.

Tiểu súc sinh này, ai mà ngờ mình lại bị hắn dẫn đến khe nứt kỳ dị.

Điều này hoàn toàn khác với những gì hắn ta đã bố trí!
Lần này Lâm Ngân Chi đến một mình, vừa đến đã chạy tới chỗ Cố Vọng, đương nhiên cũng nghe được những lời Cố Vọng nói vào Truyền Âm Bài.

“Ngươi đang khiêu khích nàng ấy?”
Cố Vọng không trả lời.

Lâm Ngân Chi nhấc kiếm chặn trước mặt Cố Vọng, giọng nói rét lạnh thấu xương: “Ngươi đang toan tính điều gì đây?”
Cố Vọng cười khẽ, quay người nhẹ nhàng hất kiếm của Lâm Ngân Chi ra, đi đến gần y, hời hợt nói: “Đương nhiên là muốn ngươi cũng đi vào, nếm thử tư vị của khe nứt kỳ dị này.”
Lâm Ngân Chi nhíu mày.

“Cùng vạn ma cắn xé giết chóc, từng chút từng chút một bị nuốt chửng hoàn toàn.” Cố Vọng cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trải nghiệm một chút sao?”
“Dựa vào cái gì?” Cố Vọng đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Lâm Ngân Chi, rét lạnh nói: “Dựa vào cái gì ngươi chính là kẻ may mắn kia, mà ta thì lại bị vứt bỏ ở đây?”
Nét mặt Lâm Ngân Chi hiếm khi sa sầm, y cau mày: “Xin lỗi, đây không phải là ý định ban đầu của ta.”
“Xin lỗi?”
Cố Vọng thoáng khựng lại, đột nhiên nhớ ra hình như Tiểu Quỷ Chủ cũng từng nói với hắn như vậy.

Cô yêu cầu xin lỗi nhưng lại không tha thứ, bởi vì hậu quả tạo thành đã xảy ra rồi.

Khoảng cách giữa hai đầu ngón tay sẽ không trở lại trạng thái ban đầu, mà chỉ còn lại một khoảng trống đáng thương.

Khí tức quanh người hắn nháy mắt trở nên đáng sợ.

“Muộn rồi.” Cố Vọng cười lạnh: “Ta chưa bao giờ cần lời xin lỗi.”
Lúc Khanh Linh đến, vừa hay nhìn thấy Cố Vọng đang đánh nhau túi bụi với Lâm Ngân Chi ở bên ngoài khe nứt kỳ dị.

Chẳng phải tình tiết kịch bản này không có chuyện của Lâm Ngân Chi sao?
Không đúng, nếu Lâm Ngân Chi biết Cố Vọng vì rơi vào khe nứt kỳ dị mà nhập ma, chắc chắn sẽ không cho hắn đi vào.

Nhưng Thư Nhất đâu rồi? Không phải hắn vẫn luôn đi theo Lâm Ngân Chi ư?
“Ngươi tỉnh táo lại chút đi!” Lâm Ngân Chi dùng kiếm chặn lại thế tiếng công của Cố Vọng: “A… Khanh Linh rõ ràng đã vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, vì sao ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ!”
Nhắc tới tên của Khanh Linh, vẻ mặt Cố Vọng lại càng u ám hơn: “Ngươi câm miệng!”
Bóng kiếm và Phật quang ở phía xa không ngừng giao thoa, rõ ràng là tình tiết kịch bản của Cố Vọng và Ninh Khiêu, lại bị bọn họ biến thành tràng diễn của hai nhân vật chính.

Hai người đều là trọng sinh trở về.

Thực lực đã sớm không thể so với lúc trước, ngoại trừ lúc ở Hoài Thành ra, đây vẫn là lần đầu tiên Khanh Linh nhìn thấy Cố Vọng và Lâm Ngân Chi đánh đến trời đất không còn ánh sáng như vậy.

Người xung quanh cơ bản không thể tới gần được.

Khanh Linh liếc mắt nhìn Ninh Khiêu bên cạnh, phát hiện bọn họ đang đứng ở xa xa, nhưng tuyệt nhiên không dám tiến lên phía trước, thật ra cô cũng đã đoán ra được một ít nguyên nhân.

Kiếp trước Cố Vọng chính là Ma Chủ, lúc này Ninh Chiêu lại là kẻ nửa tàn phế, đương nhiên chơi không lại hắn.

Nhưng kiếp nạn vạn năm của Ma Chủ sắp đến, hắn ta sắp sửa phải tiến vào khe nứt kỳ dị, nhìn ánh mắt kia của hắn ta, lúc này sợ là đang quan sát tìm cơ hội.

Nhưng chẳng biết tại sao, Cố Vọng lại giữ hắn ta ở chỗ này.

Khanh Linh đè tâm trạng xuống, đi lên phía trước.

Quỷ khí quấn quanh đầu ngón tay, đánh về phía Ma Chủ.

Ninh Chiêu lập tức nhận ra điểm bất ổn, Khố Di cũng tức thì chắn trước mặt hắn ta: “Quỷ chủ?”
Khanh Linh không trả lời, cũng không có nhiều thời gian nói nhảm với bọn chúng.

Quỷ khí hóa thành một cái roi màu đen, quất thẳng Khố Di qua một bên.

Tiếp đó quỷ khí lại đi tới quấn lấy Ninh Khiêu.

Mặt mày Ninh Khiêu đen lại, lập tức triệu hồi ma khí xung quanh, Ma văn trên cổ hắn ta hiện lên, giọng nói khàn khàn: “Quỷ chủ, ngươi hơi lớn mật rồi đấy, nơi này chính là Ma Giới.”
Khanh Linh nào quan tâm đến Ma Giới gì.

Ninh Khiêu đưa mắt nhìn hai người đang đánh nhau túi bụi, thấy Khanh Linh lẻ loi một mình, lập tức lao thẳng đến Khanh Linh.

Nhưng Khanh Linh còn chưa kịp ra tay đã thấy một viên Phật châu xuyên thẳng qua chỗ cô, đánh trúng vào Ninh Khiêu đang ở phía đối diện.

Một bóng dáng màu đỏ lướt qua Khanh Linh, chắn trước mặt cô.

Khanh Linh phát hiện, lúc này luồng ma khí ở trên người Cố Vọng đã không đèn nén được nữa, cô mấp máy môi: “Cố Vọng.”

Cố Vọng quay đầu, cặp mắt kia nhìn thẳng vào Khanh Linh, không hề tức giận, ngược lại có vẻ rất bình thản, hắn hơi nhếch môi: “Nàng đến rồi.”
Khanh Linh gật đầu.

Ninh Khiêu cũng không biết vì sao Cố Vọng lại chú ý đến động tĩnh bên này, lúc này ngay cả Lâm Ngân Chi cũng đang dõi theo hắn ta, xem ra bây giờ mục tiêu chung của hai người này chính là mình, cơ bản không còn dáng vẻ đánh nhau khó bỏ như vừa rồi nữa.

“Cố Vọng!” Hắn ta không thể nhịn được nữa: “Đến cùng ngươi muốn làm gì!”
Cố Vọng hơi mất kiên nhẫn, hắn liếc mắt nhìn Khanh Linh như thể có chuyện muốn nói, nhưng vẫn nhịn lại trước, quay đầu nói với Ninh Khiêu: “Đến giúp ngươi một phen thôi, ngươi gấp cái gì!”
Hắn giơ tay lên, một viên Phật châu tản ra ánh sáng màu vàng kim đánh vào người Ninh Khiêu, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Giờ của ngươi vẫn chưa tới, đừng hốt hoảng.”
Cố Vọng không giống với Khanh Linh.

Ma khí của hắn có thể trực tiếp ngăn chặn Ninh Khiêu, Ninh Khiêu lập tức phun ra một ngụm máu, quỳ một gối xuống đất.

Cố Vọng vẫn dáng vẻ hờ hững: “Còn muốn động vào nàng nữa không?”
Hắn xác thực rất mạnh.

Điều Khanh Linh không hiểu chính là, đã như vậy, vì sao trước đó hắn vẫn rơi vào tay Ma Tộc, hơn nữa còn bị thương, rõ ràng ngay cả Ninh Khiêu hắn cũng không sợ.

Lúc Cố Vọng quay đầu lại, Khanh Linh còn đang xuất thần.

Hắn nhíu mày: “A Linh.”
Khanh Linh kết thúc suy nghĩ, bình tĩnh nhìn hắn: “Đã như vậy, vì sao trước đây ngươi còn bị thương ở trong tay bọn họ?”
Cố Vọng dừng một chút, mỉm cười: “Bây giờ điều nàng nên quan tâm là cái này sao?”
“Vậy thì ta nên quan tâm đến cái gì đây?”
Cố Vọng không chú ý tới Ninh Khiêu ở sau lưng hắn nữa, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng để những kẻ này vào mắt.

Lúc này, trong mắt hắn chỉ có mỗi Khanh Linh.

Cuối cùng cô vẫn tới, Cố Vọng lại không biết mình nên vui vẻ hay không.

Cố Vọng cong môi tiến tới gần cô: “Quan tâm đến chuyện nàng đã đến rồi thì sau này ta sẽ làm gì đây.”
“A Linh, cuối cùng nàng cũng tới, nàng vẫn còn vương vấn ta.” Hắn chậm rãi chà lau Phật châu dính máu của mình, cười dịu dàng hỏi: “Sau này còn muốn đi theo ta nữa không?”
Không nhắc tới chuyện cô rời đi, cũng không nhắc tới chuyện khác.

Hắn đi tới trước mặt Khanh Linh, ánh mắt khóa chặt lấy cô, yêu cầu một câu trả lời.

Trong lòng hai người đều biết rõ đây là đang hỏi chuyện gì.

Khanh Linh cảm thấy dường như hắn đã giao quyền lựa chọn lại cho mình, nhưng đây cũng không phải là một câu hỏi.

Một lát sau, cô chậm rãi lắc đầu.

“Không.”
Cố Vọng vẫn chưa thu lại ý cười, giống như không nghe rõ, lại nhẹ giọng hỏi: “Nàng nói gì?”
Đầu ngón tay Khanh Linh khẽ nhúc nhích, gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Không theo nữa.”
Bốn phía trở nên yên tĩnh.

Bầu không khí như sắp sửa bị huyền băng xung quanh nơi này đông cứng, ý cười bên môi Cố Vọng biến mất, mái tóc đen như mực của hắn bay phấp phới, nốt chu sa ở mi tâm như đang rỉ máu.

“Không theo nữa…” Hắn nhỏ giọng nhắc lại, vừa nhắc vừa cười thành tiếng, liên tục không ngừng.

Lúc đầu chính là cô nói muốn đi theo hắn.

Bây giờ cũng là cô nói không theo nữa.

Chỉ có cô cầm lên được buông xuống được.

Cố Vọng cảm thấy nực cười.

Khanh Linh cảm thấy tiếng cười của hắn hơi chói tai, nhẹ giọng nói: “Theo ta đi đi.”
Cố Vọng cười không ngừng, cất tiếng hỏi: “Đi đâu?”
“Rời khỏi nơi này.” Khanh Linh nói: “Ta sẽ đưa ngươi về Vô Trần Sơn.”
Cố Vọng không đáp, hắn cầm một viên Phật châu lên, cong môi nói: “Đây là viên mà nàng đã vứt lại trên giường.”
Hắn nhẹ giọng nói: “A Linh, nàng có biết là ta chưa bao giờ để lại Phật châu cho ai không?”
“Lúc trước, bất luận là ở đâu nàng cũng đến tìm ta, sao bây giờ lại để ta không tìm thấy nàng?”
Khanh Linh sửng sốt.

Cố Vọng từng bước đi đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Không phải ta đã bảo nàng chờ ta rồi sao? Vì sao phải đi?”
Khanh Linh bị ánh mắt nặng nề của hắn làm không thở nổi, nhưng vẫn bình tĩnh vào mắt hắn, một câu hai nghĩa: “Ta vốn dĩ phải đi mà.”
Nghe vậy, Lâm Ngân Chi ở bên cạnh bất chợt nhíu mày, nhìn sang đây: “Khanh Linh cô nương, ngươi muốn đi đâu?”
Khanh Linh nhìn về phía y, hơi mỉm cười: “Đương nhiên là trở về.”
Nhưng cô vừa mới quay đầu đã bị người nọ bóp cằm bắt xoay lại.

Cố Vọng ra tay không hề nhẹ: “Về đâu? Chỗ này của ta mới là nơi nàng nên đến.”
“A Linh, không cho nàng đi đâu hết.”
Khanh Linh hơi nhíu mày: “Ngươi biết rõ chuyện này không có khả năng mà.”
“Vì sao lại không có khả năng?” Cố Vọng nhấc một tay khác lên, chỉ vào khe nứt kỳ dị bên dưới: “Không phải không cho ta nhập ma sao?”
Khanh Linh hỏi lại: “Ngươi cứ nhất định phải dùng chuyện này uy hiếp ta sao?”
“Lần này ngươi giữ chân Vô Khuynh trưởng lão lại, có phải là muốn tự tay hủy hoại hắn ta không?”.

Truyện hay luôn có ????ại ( ????rùm ????ruyện.Ⅴn )
Màu mắt của Cố vọng càng đậm hơn: “Nàng nhìn ra rồi sao?”
Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Rõ ràng ngươi còn điều vướng bận, rõ ràng không muốn nhập ma, vì sao cứ nhất định phải như vậy.”
Động tác bóp cằm cô của Cố Vọng nặng thêm một chút, hắn cúi người xích lại gần, dịu dàng hỏi: “Vậy nàng nói cho ta biết đi, ta còn có thể làm gì đây?”

Trán hắn chống lên trán Khanh Linh: “A Linh, ta nghĩ tới nghĩ lui, nhưng mà hình như ta không biết gì về nàng cả, chỉ có làm như vậy mới giữ chân nàng được thôi.”
Khanh Linh cụp mắt: “Đã không biết gì cả, vì sao còn thích ta?”
Cố Vọng khẽ cười: “Nàng tưởng rằng mọi chuyện trên đời này đều có nguyên nhân sao?”
“Cố Vọng, ngươi không hề hiểu ta.” Khanh Linh cực kỳ tỉnh táo: “Ngươi hoàn toàn không biết gì về ta cả, cái ngươi thích chính là ‘ta’ đã đối xử tốt với ngươi, là ‘ta’ đã luôn đi theo ngươi kia.”
Lời này không hiểu sao lại kích thích tới Cố Vọng, tay hắn trượt xuống đè cổ Khanh Linh lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ ta chỉ muốn biết, nàng có cho ta cơ hội không?”
Đến tận bây giờ Cố Vọng mới biết vì sao Khanh Linh chuyện gì cũng không nói với mình, bởi vì cô đã sớm chuẩn bị rời đi, cô cơ bản không muốn ở lại đây làm gì.

“Khanh Linh, sao nàng lại ích kỷ như vậy?”
“Không phải ngươi cũng vậy sao?” Khanh Linh giương mắt: “Không phải lần nào ngươi cũng lấy bí mật của ngươi ra làm giao dịch với ta đó sao?”
Nếu không phải cô một lần rồi lại một lần phát hiện, hoặc là quan chấp sự xuất hiện, Khanh Linh sợ là cho tới bây giờ cô vẫn không biết sự thật Cố Vọng cũng trọng sinh.

Hắn có rất nhiều chuyện giấu giếm cô, đây là sự thật.

Hắn cũng dùng những thứ giấu giếm này để lừa gạt cô, hệt như lúc ở Ma Giới dùng thân phận của Thanh Tả lừa cô, cũng là sự thật.

Cố Vọng bị cô làm á khẩu không trả lời được.

Sau một lúc lâu, hắn khẽ vuốt gáy Khanh Linh, từng bước dẫn dắt: “Ta đồng ý với nàng, nếu nàng ở lại, chuyện gì ta cũng nói cho nàng biết.”
“Ta không muốn biết.” Khanh Linh mở tay hắn ra: “Cố Vọng, chúng ta không phải đang làm giao dịch.”
“Tình cảm cũng không phải thứ để giao dịch.”
Mặc dù Khanh Linh không có kinh nghiệm, nhưng vẫn biết tình cảm phải là có qua có lại, là chuyện ngươi tình ta nguyện.

Cũng không phải là sự giam lỏng của Cố Vọng, hay là những lời uy hiếp của hắn, còn cả những giao dịch khó hiểu này nữa.

Cố Vọng nhìn bàn tay mình bị gỡ ra, cánh môi căng chặt: “Vậy nàng đến đây để làm gì?”
“Bởi vì ngươi.”
Khanh Linh ngẩng đầu: “Ta vẫn không thể nhìn ngươi nhập ma, cho nên ta mới đến đây.”
Cố Vọng cười nhạt.

“Không vì thứ gì khác.” Khanh Linh nói: “Trên đời này cũng có rất nhiều người không muốn nhìn thấy ngươi nhập ma.”
“Ngươi đã chịu nhiều đau khổ như vậy, sau này nhất định có thể tốt hơn, không nên tự nhốt mình trong quá khứ.”
Khanh Linh hơi quay đầu: “Linh Si.”
Linh Si nhanh chóng dẫn Ninh Chiêu đã bị trói tới đây.

Miệng Ninh Chiêu vẫn đang bị bịt kín, Ninh Khiêu đã bị Cố Vọng đả thương ở đằng xa lập tức mở to hai mắt: “Chiêu Chiêu!”
Ninh Chiêu: “Ưm ưm!”
Ninh Khiêu lảo đảo đi tới, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Khanh Linh: “Quỷ chủ, ngươi làm gì vậy? Quỷ Giới và Ma Giới vốn là nước sông không phạm nước giếng!”
“Như ngươi thấy đó.” Khanh Linh nói: “Các ngươi đã ra tay trước, lại còn trách ta ư?”
Cô quay người lại nhìn Cố Vọng: “Ta giao bọn chúng lại cho ngươi, ngươi muốn chém muốn giết muốn róc thịt đều được, sau này sẽ không còn ai chèn ép ngươi nữa.”
Cố Vọng: “Bọn chúng sao?”
Khanh Linh gật đầu, nhìn về phía Ninh Khiêu: “Còn cả hắn nữa.”
Đây cũng là một trong những nguyên nhân lần này Khanh Linh tới đây, Ninh Chiêu và Ninh Khiêu, chỉ cần bọn họ còn ở lại thì chính là sự uy hiếp sau này của Cố Vọng.

Quỷ khí ở đầu ngón tay cô chậm rãi quấn lên.

Bây giờ phải cùng lúc đối mặt với mấy kẻ này, thậm chí bên trong còn một tên Cố Vọng biết rõ bây giờ mình đang ở tình huống gì, Ninh Khiêu đương nhiên không phải đối thủ, hắn ta miễn cưỡng giữ bình tĩnh nói: “Nơi này chính là Ma Giới.”
Khanh Linh nào quản tới Ma Giới gì, lúc cô đang định ra tay, Cố Vọng chợt giữ tay cô lại.

Cô quay đầu, hơi khó hiểu.

Cố Vọng đột nhiên khẽ mỉm cười: “Nói cái gì mà không làm giao dịch? Không phải nàng cũng đang làm giao dịch với ta đó sao?”
Khanh Linh ngẩn người.

Cố Vọng liếc mắt nhìn Ninh Chiêu ở trên mặt đất: “Nàng giao bọn chúng lại cho ta, không phải là muốn yên tâm thoải mái rời đi sao?”
Hắn chậm rãi nói: “Nếu muốn lấy mạng của bọn chúng thì ta cũng không cần nàng ra tay.”
“Nhưng A Linh à, cho dù nàng có nói gì đi nữa thì cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi.” Hắn cụp mắt, trong mắt đều là bão táp kìm nén: “Ta vốn cũng không phải là người tốt lành gì, giao dịch cũng được, uy hiếp cũng được, đạt được mục đích là được.”
“Ngay từ đầu ta đã để nàng đi theo ta, sau này ngàn năm vạn năm nàng cũng chỉ có thể đi theo ta mà thôi.”
Khanh Linh quay đầu, lẳng lặng nhìn hắn: “Nếu như ta không muốn thì sao?”
“Không muốn cũng phải đồng ý.” Cố Vọng nắm lấy cổ tay cô, hung hăng cắn một phát lên đầu ngón tay cô: “Ta luôn có ngàn cách khóa nàng lại.”
Khanh Linh không thu tay về.

Cô chỉ nói: “Ngươi không nhốt được ta đâu.”
Hô hấp của Cố Vọng hơi rối loạn, hắn hung ác nói: “Nàng nhất định phải chọc ta tức giận đúng không?”
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Ngay sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, kèm theo tia chớp chiếu sáng khắp không trung, tiếng sóng biển ngập trời, nước biển như thể muốn bao phủ toàn bộ nơi này.

Kiếp nạn vạn năm của Ninh Khiêu đã tới.

Khanh Linh giương mắt nhìn sang, phản xạ có điều kiện lập tức ngăn Cố Vọng ở sau lưng.

Cô rút tay mình về, không để ý đến ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cố Vọng ở đằng sau.

Trong khoảnh khắc tiếng sấm vang lên, Ninh Khiêu lập tức nhìn về phía Cố Vọng.

Ma khí xung quanh tăng vọt, nham thạch nóng chảy ở trong khe nứt kỳ dị xém chút nữa đã hòa tan huyền băng xung quanh, Ma vật bên trong như là cực kỳ hưng phấn, đang nghênh đón khách quý của chúng nó.

Khanh Linh rõ ràng cảm giác được ma khí của người phía sau cũng theo ma khí xung quanh tăng vọt mà trở nên không ổn định.

Quỷ khí lập tức quấn quanh đầu ngón tay cô, nháy mắt trói chặt lấy Ninh Khiêu.

“Cố Vọng.” Cô ngay cả đầu cũng không quay lại, khẽ lên tiếng: “Quay về đi.”
Cố Vọng ở sau lưng cô cúi người, cầm lấy tay cô, không cho cô động đậy dù chỉ một chút: “Về đâu?”
“A Linh, nàng muốn quay về đúng không?” Giọng điệu hắn khó hiểu: “Tới đây gặp ta là vì để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sẽ trở về nơi vốn thuộc về nàng đúng không?”
Khanh Linh hơi nghiêng đầu, nhìn người đang kề sát vai mình, chân thành nói: “Không phải.”
Cô nói: “Không phải vì trở về, ta chỉ hy vọng sau này ngươi có thể sống tốt.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng điều này không liên quan tới tình yêu.

Cố Vọng cụp mắt, khẽ cười: “Ta sống tốt, nhưng chuyện khiến ta sống tốt nàng lại không làm?”
“A Linh, đã như vậy,” Hắn đứng thẳng người dậy, kéo Khanh Linh về phía trước mấy bước, nhìn vực sâu vạn trượng dưới lòng bàn chân: “Chi bằng nàng cùng ta xuống dưới, như vậy cũng rất tốt, không phải sao? Ta thấy nàng ở Ma Thành cũng rất vui vẻ.”
Khanh Linh sửng sốt.

Cố Vọng đang nghĩ khùng điên gì vậy?
Cố Vọng cong môi: “Lần trước dẫn nàng đến Ma Thành ta đã nghĩ, nếu như sau này chúng ta có thể sống luôn ở đó thì tốt quá.”
“Cho nên ta mới dẫn nàng tới chỗ đó, nhưng hết lần này tới lần khác nàng không chịu nghe lời, một lòng muốn rời đi.”
“Cùng nhau xuống dưới đi, sau này chúng ta sẽ bị ràng buộc ở đó hàng vạn năm, không tốt sao?”
Khanh Linh nhìn ra vẻ nghiêm túc trong mắt hắn, Cố Vọng không phải đang nói đùa, hắn là nghiêm túc.

Cô có rơi vào đó hay không đều không sao hết, dù sao cô cũng sẽ rời đi.

Nhưng Cố Vọng thì không được.


Khanh Linh lập tức nắm lấy tay hắn, kéo hắn ra phía sau một chút: “Không hề tốt.”
Cố Vọng bật cười hai tiếng: “Nàng nói không tính.”
Không biết từ lúc nào Lâm Ngân Chi đã xuất hiện sau lưng hai người, bởi vì một trận chiến vừa rồi với Cố Vọng mà quần áo y hơi xốc xếch.

Lúc này tay cầm kiếm lại hơi run rẩy: “Quay lại.”
Cố Vọng bịt tai không nghe, vẫn nhìn chằm chằm vào khe nứt kỳ dị, như thể đó là nơi đáng giá hướng đến vậy.

Tim Khanh Linh đập hơi nhanh, trực giác của cô cho biết bất kỳ lúc nào Cố Vọng cũng có thể kéo cô cùng nhảy xuống.

“Cố Vọng, ta giận đấy.”
Cố Vọng cười khẽ: “Cũng tốt.”
Khanh Linh quay đầu, trong mắt đã có vẻ tức giận nhưng giọng nói lại bình tĩnh một cách lạ thường: “Ngươi một lần rồi lại một lần tự đưa mình vào cảnh ngộ này, ta không thể đi theo ngươi cả đời được.”
Cố Vọng cong môi, hờ hững hỏi: “Vì sao lại không thể?”
“Điều ta muốn chính là nàng phải đi theo ta cả đời.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Nàng đã không đồng ý, vậy thì cứ theo ta trầm luân cũng được, như vậy là tốt nhất.”
Khanh Linh không hiểu vì sao Cố Vọng lại kiên trì đến thế.

Rõ ràng đối diện là một người không hề yêu hắn.

Cô nói: “Cho dù ta thật sự ở lại thì cũng không có ích gì, ta không yêu ngươi.”
“Không sao.” Cố Vọng đáp: “Ta không để ý.”
Trên mặt hắn mang theo ý cười dịu dàng, đáy mắt hoàn toàn là vẻ điên cuồng: “Ta yêu nàng là được rồi.”
Đúng lúc này, Ninh Khiêu vẫn luôn tìm thời cơ đột nhiên xông lên, trong giọng nói hắn ta tràn ngập ác ý: “Các ngươi cùng nhau xuống dưới đó đi!”
Lâm Ngân Chi có phản ứng đầu tiên, y lập tức quay người tiến lên, giơ kiếm đâm xuyên qua hắn ta.

Nhưng Ninh Khiêu vẫn bị lực lượng ở khe nứt kỳ dị hút lên và ngã về phía nó.

Mới vừa rồi hắn ta đã xuất ra sức mạnh toàn thân, điều động ma khí nồng đậm xung quanh dâng lên, một đám ma khí đậm đặc như mực biến thẳng thành một lực đẩy đẩy về phía Khanh Linh và Cố Vọng.

Khanh Linh muốn kéo Cố Vọng tránh đi, nhưng Cố Vọng lại không hề nhúc nhích, như muốn thực hiện đến cùng những lời hắn đã nói.

Hắn thật sự muốn đi vào.

Cố Vọng còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của cô, biết được kết quả này, Khanh Linh quay đầu nhìn về phía Cố Vọng.

Cố Vọng cũng đang nhìn cô, muốn giằng co đến cùng với cô.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Khanh Linh đột nhiên nhón chân lên, hôn vào khóe môi hắn.

Cố Vọng sững sờ trong chớp mắt.

Hắn lập tức giơ tay lên, đè gáy của cô lại, không cho cô tách ra.

Tay Khanh Linh có thể thoát ra, một vòng quỷ khí lập tức xuất hiện, cuốn theo hai người thoát khỏi đám ma khí kia.

Màu mắt Cố Vọng càng lúc càng sâu thẳm, hắn giữ chặt đầu Khanh Linh, triền miên hôn cô.

Mắt Khanh Linh vẫn đang mở, cô thông qua khóe mắt liếc thấy ma khí đang đến gần miệng khe nứt kỳ dị kia chỉ trong chớp mắt đã bị một luồng kim quang vô hình bắn ra.

Ánh sáng kia chỉ có Cố Vọng mới có.

Hắn…
Đáy lòng cô run rẩy.

Cố Vọng nhắm chặt hai mắt, một tay ôm eo cô, hơi thở nóng rực tựa như muốn dung hòa cô vào bên trong xương tủy.

Cuối cùng, môi Cố Vọng dán lên môi cô, mắt vẫn nhắm nghiền, trong giọng nói có chút khàn khàn: “Sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
“Vì sao?”
Khanh Linh giật nhẹ tay, không nói gì.

Cố Vọng tựa đầu vào vai cô: “A Linh, không thành ma, cũng không thành Phật.”
“Ta cùng nàng nhập hồng trần được không?”
Hắn ôm chặt lấy cô: “Nàng ở lại với ta đi.”
Cùng lúc đó, bên tai Khanh Linh bỗng vang lên tiếng ong ong.

Tầm mắt Khanh Linh trở nên mơ hồ, dường như có một người từ xa xa đi tới, người nọ cất giọng âm u: “Khá đấy, chuyện này cũng có thể hoàn thành.”
Người nọ khẽ cười: “Khanh Linh, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi, bây giờ muốn lựa chọn rời đi không?”
Là Chủ Thần.

Vậy mà lại không phải là quan chấp sự.

Khanh Linh vẫn giữ im lặng, cô đang suy nghĩ vì sao Cố Vọng phải để lại luồng Phật quang kia.

Không phải hắn muốn mang cô tiến vào khe nứt kỳ dị kia sao?
Chủ Thần làm như không nhìn thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau, bắt đầu đếm ngược:
“Mười, chín, tám…”
Khanh Linh nghiêng đầu nhìn Cố Vọng trên vai mình, sau đó chậm rãi đưa tay ra ôm lấy hắn.

Cơ thể Cố Vọng cứng đờ.

Giây tiếp theo, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói thì thầm dịu dàng, mang theo một tiếng thở dài: “Cố Vọng, ngươi phải sống tốt, sau này sẽ tốt lên thôi.”
Đáy lòng Cố Vọng không khỏi hốt hoảng.

Chủ Thần: “Ba, hai…”
Khanh Linh nói: “Ta đi nhé.”
Trong ngực trống rỗng.

Cố Vọng chớp chớp mắt, như thể thứ vừa rồi hắn ôm chỉ là một giấc mộng.

Thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo kia cũng không hề lưu lại.

Hai mắt đỏ au của hắn dần u ám, từ từ trở nên trống rỗng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, bỗng chạm phải cái gì đó.

Hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một thẻ xăm của Vô Trần Sơn.

Thẻ xăm Thượng Thượng.

Giọng nói cuối cùng của người nọ vẫn còn văng vẳng bên tai: “Đây là vận may đầu tiên của ta.”
“Hy vọng về sau ngươi có thể bình an suôn sẻ.”.

Bình Luận (0)
Comment