Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 70


Không phải nhân vật chính của thế giới kia là Lâm Ngân Chi sao?
Quan chấp sự từng nói là muốn đưa Lâm Ngân Chi có ký ức về để xóa bỏ ký ức.

Càng nghĩ Khanh Linh càng cảm thấy chuyện này không liên quan gì tới cô, nếu nhiệm vụ đã kết thúc, vậy hẳn cũng nên chặt đứt mọi liên hệ thì hơn.

Vì thế cô lắc đầu: “Không muốn…”
Chủ Thần có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng cầu: “Vậy cô ở đây đợi ta quay về nhé.”
Khanh Linh gật đầu, giây tiếp theo sau lưng cô bỗng xuất hiện một cái ghế.

Đợi Chủ Thần rời đi, Khanh Linh mới ngồi xuống, im lặng nhìn cặp văn kiện trong tay.

Vì sao cô lại giao cái này cho Chủ Thần, thật ra cô đã không còn nhớ rõ.

Nhưng trong thời gian làm nhiệm vụ gần đây, cô cứ giống như bị chạm đến chốt mở gì đó, lần nào vừa vào giấc mộng cũng xuất hiện một vài đoạn ký ức vụn vặt.

Cảm giác trông mong khiến cô ngạt thở, cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cho nên bây giờ Khanh Linh vẫn chưa có ý định mở cái cặp này ra, thứ đã vứt bỏ, vậy thì cứ vứt bỏ đi, không cần thiết phải nhặt về.

Nhưng vừa sờ thử, lại thấy độ dày của cái cặp này dường như không đúng, sao tư liệu của cô lại dày như vậy được chứ?
Khanh Linh hơi khựng lại, vẫn mở cái cặp ra, lại phát hiện bên trong tư liệu của cô ngoài mấy tờ giấy mỏng manh ra thì còn một quyển sách bìa đen.

Nói là sách nhưng lại không ký tên, cũng không có tên sách.

Một lát sau, Khanh Linh lật trang đầu tiên ra.

“Vĩnh Khanh năm thứ mười bốn, nước Cam Lạc tràn ngập chiến hỏa, Ma Tộc thừa cơ xâm lấn, sinh linh đồ thán…”
Nước Cam Lạc…
Đây không phải là cố quốc của Cố Vọng sao?
Khanh Linh ngơ ngác, đây là quyển sách về thế giới của Cố Vọng ư? Sao lại ở trong văn kiện của cô?
Chủ Thần vẫn chưa quay về, Khanh Linh lại đọc tiếp, đây đúng là kịch bản nhiệm vụ của cô, mỗi một nút thắt quan trọng đều là tình tiết vở kịch vốn nên phát sinh, không sai chút nào.

Nhưng cũng cụ thể hơn những thứ cô được biết.

Đây là đồ cô đã giao cho Chủ Thần rất nhiều năm trước, nhưng cô nhận nhiệm vụ lại là chuyện của năm nay, kịch bản bên trong thế nào cô lại không nhớ rõ, nếu không cũng sẽ không biết gì về cốt truyện ở bên ngoài của Cố Vọng.

Khanh Linh khẽ nhíu mày, lật mấy trang quan trọng ra đọc tiếp.

Lần lượt là Cố Vọng bị thương, Cố Vọng rơi vào Ma Giới, Cố Vọng rơi vào khe nứt kỳ dị, Cố Vọng hắc hóa nhập ma, giết chết Ma Chủ, giết chết mẫu thân của hắn.


Sau đó hắn tiến vào Vân Cửu Phong, đòi quyết chiến một trận sinh tử với Lâm Ngân Chi, cuối cùng lựa chọn hủy diệt.

Đây cũng là kết cục cuối cùng của quyển sách này, nhưng bản này vừa không có trang bìa, trong sách lại không có ký tên, còn có mấy trang giấy trắng mực đen viết tay.

Là kịch bản khác được người ta viết ra, sau đó dán lên.

Mà thể chữ này…
Đầu ngón tay Khanh Linh khẽ run rẩy, hơn nữa thể chữ này là của cô.

Cô đã sửa đổi quyển sách này.

Hơn nữa ở trong kịch bản, trước khi Cố Vọng đi tìm Lâm Ngân Chi, hắn lại lần nữa tiến vào thí luyện cảnh năm đó, cũng chính là ảo cảnh của Tam hoàng tử và Tam công chúa.

Hắn muốn đi tìm viên Hồn Châu kia.

Khanh Linh lại lật về phía trước, tỉ mỉ đọc một lượt, không ngờ ở nội dung kịch bản ban đầu lại nhìn thấy chữ viết mà mình dùng bút màu đen thêm vào.

“Quỷ chủ lấy Hồn Châu đặt lên người Tam hoàng tử và Tam công chúa, lại dạy Quỷ Đạo cho bọn họ, tặng hai người một cố quốc hư ảo.”
“Nhưng nàng lại nói: ‘Tuy Hồn Châu này có thể giúp hồn phách của các người không tiêu tan, nhưng ngày sau các ngươi cũng chỉ là hai hồn một thể.

Nếu như lấy ra thì hồn phách của các ngươi sẽ khôi phục lại nguyên dạng.’”
Khanh Linh đọc từng câu từng chữ những chi tiết được thêm vào, cả người thẫn thờ đến phát ngốc.

Cho nên lúc trước Tam hoàng tử nói hắn ta từng gặp cô là bởi vì cô đã thêm vào những tình tiết này sao?
Cô thêm cái này vào để làm gì?
Khanh Linh đang định đọc tiếp thì lúc này Chủ Thần đã về.

Thấy món đồ cô cầm trong tay, Chủ Thần không hề cảm thấy bất ngờ: “Đọc rồi sao?”
Khanh Linh đầy rẫy mờ mịt: “Chủ Thần đại nhân, những chữ này là tôi viết sao?”
Chủ Thần cười nói: “Nếu không thì còn ai nữa?”
Nhưng Khanh Linh có nghĩ cách nào cũng không ra.

Chủ Thần nhấc tay cầm đồ vật trong tay cô qua, tiện tay lật mở mấy trang, cũng khá đồng tình: “Lúc ấy ta còn lật xem mấy lượt, sửa cũng ra hình ra dáng đấy, rất có ý tứ.

Chỉ là có chút đáng tiếc, sao không sửa luôn kết cục?”
Cái này làm sao cô biết được chứ?
“Vậy kịch bản lúc ta làm nhiệm vụ…”
Chủ Thần gõ nhẹ lên bìa da màu đen: “Cũng là cái này.”
Ông ta ngồi xuống ngáp một cái, thoạt nhìn như vẫn chưa tỉnh ngủ, nói: “Mỗi một quyển sách từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều là chu kỳ lặp đi lặp lại, lần này quyển sách lại xảy ra biến cố lớn như vậy, cô có nghĩ tới cái gì không?”
Trong lòng Khanh Linh bỗng có một suy đoán, không mấy chắc chắn hỏi: “Bởi vì tôi sao?”
Chủ Thần vỗ tay hai cái, cười ha ha nói: “Đoán đúng rồi đấy.”

“Cô sửa lại kịch bản, cho nên nhân vật chính trong chu kỳ lần này đã thức tỉnh ý thức của mình, dẫn đến thế giới tự chủ sữa chữa lỗi cũng không có tác dụng, lúc này mới phát sinh tình huống lớn như vậy.”
Khanh Linh hoàn toàn ngây người.

“Quyển sách này và cả tư liệu của cô đều được giao cho ta, chẳng là trước lúc đó, nếu như không phải phát hiện thế giới này xảy ra vấn đề, ta cũng không biết là do nguyên nhân này.” Chủ Thần chậc chậc lắc đầu: “Tiểu Khanh Linh, bây giờ cô đã phạm vào sai lầm lớn.”
Khanh Linh rất muốn nói mình không nhớ gì cả.

Nhưng đây xác thực là thể chữ của cô, còn nằm ở trong tư liệu của cô, chuyện này không cách nào biện minh được.

Cô đành phải cúi đầu thành thật nhận sai: “Thật xin lỗi.”
Chủ Thần trả sách lại cho cô: “Tự lui xuống lĩnh phạt đi.”
Nếu như nội dung kịch bản thay đổi là lỗi của mình, Khanh Linh vẫn muốn hỏi nhiều thêm một câu: “Vậy, chuyện của Lâm Ngân Chi đã giải quyết xong chưa?”
Nhắc tới chuyện này, Chủ Thần tức thì hết buồn ngủ, trong mắt phát ra thứ ánh sáng khó hiểu: “Vẫn chưa, xảy ra chút sai sót nhỏ, chắc là ngày mai sẽ xong.”
Khanh Linh cứ cảm thấy ánh sáng trong mắt Chủ Thần hệt như loại ánh sáng hào hứng khi mấy người làm nhiệm vụ khác hóng hớt tám chuyện.

Nhưng cô lại không có chứng cớ, đành phải gật đầu: “Vậy tôi lui xuống đây.”
Chủ Thần khoát tay.

Chờ Khanh Linh ra khỏi Điện Chủ Thần rồi, Chủ Thần mới ngồi sụp xuống ghế như không còn xương cốt, sai người lấy ra một thùng bắp rang bơ.

Sau đó nhấc tay lên, trước mặt ông ta lập tức hiện ra một màn hình ánh sáng.

Tên màn sáng hiển nhiên chính là Lâm Ngân Chi lúc này.

Lúc Thư Nhất tiến vào, đập vào mắt là cảnh Chủ Thần như đang xem phim điện ảnh, còn có chút hứng thú nhìn chằm chằm vào Lâm Ngân Chi.

Bước chân hắn bỗng nhiên chậm lại, đi đến gần: “Chủ Thần.”
Chủ Thần chuyển màn hình ánh sáng qua một bên, thu lại chút biểu cảm hóng hớt trên mặt, ngồi thẳng người nhìn về phía hắn: “Thư Nhất, chuyện lần này làm rất tốt.”
Thư Nhất gật nhẹ: “Cảm ơn ngài.”
Giọng của hắn vừa dứt, Chủ Thần bước xuống, cười khẽ nói: “Nhưng ta trước nay vẫn luôn thưởng phạt phân minh, ngươi mượn chuyện công đi làm việc tư, liệu có phù hợp hay không đây?”
Mặc dù đang cười, nhưng trong mắt ông ta toàn là vẻ đã nhìn thấu hết thảy.

Không hiểu sao Thư Nhất lại có chút sợ hãi, mặt mũi hắn thoáng đanh lại.

“Quy luật của tổng cục là gì, ngươi là một quan chấp sự lẽ nào còn không rõ.

Nếu ngươi và nàng ấy ở trong tổng cục phát sinh chuyện gì ta cũng không quản, nhưng trong nhiệm vụ không nên can thiệp vào đối phương.” Chủ Thần chậm rãi nói: “Chút chuyện này còn cần ta chỉ dạy cho ngươi nữa sao?”
Thư Nhất cụp mắt xuống: “Là ta thất trách.”
Chủ Thần khẽ gật đầu, điểm đến là dừng, cười nói: “Về sau hy vọng ngươi đừng dùng thân phận của mình chèn ép nàng ấy nữa, nên là cái gì thì chính là cái đó, đàn ông cần phải thẳng thắn vô tư, không nên có lòng dạ hẹp hòi.”

Thư Nhất: “Rõ.”
“Đi lĩnh phạt đi.” Chủ Thần lại quay về vị trí của mình, cầm bắp rang bơ lên ném một hạt vào trong miệng.

Thư Nhất lui ra, vừa đi đến cạnh cửa, chợt nghe thấy Chủ Thần ở sau lưng nói một câu: “Thư Nhất, ngươi không thích hợp với nàng ấy.”
Bước chân Thư Nhất hơi khựng lại, nhưng không hề quay đầu, lập tức đi ra ngoài.

Lúc này Chủ Thần lại mở màn hình sáng ra, hứng trí bừng bừng tập trung xem.

Một người máy sinh học xuất hiện bên cạnh ông ta: “Ngài đang xem gì vậy?”
“Xem kịch đó.” Chủ Thần cười nói: “Nhiều năm rồi tổng cục chưa có chuyện thú vị như vậy.”
“Cố Vọng này quả thật là một nhân vật tầm cỡ.” Ông ta bình luận: “Tâm đủ hung ác, đầu đủ thông minh, có điều EQ quá thấp.”
Người máy: “…”
Ngài là một tên độc thân vạn năm đó.

“Chỉ là con người Thư Nhất quá trầm ổn, Tiểu Khanh Linh vốn cũng là một người trầm ổn, hai người trầm ổn ở bên nhau không có bao nhiêu thú vị.” Chủ Thật lại ăn một hạt bắp rang: “Cố Vọng EQ thấp, còn cố chấp, hở tí là trở chứng, nhưng chỉ có kiểu tính cách này mới k1ch thích Tiểu Khanh Linh nhiều hơn.”
“Ta đứng về phía Cố Vọng.” Ông ta nói chắc nịch: “Nhưng hắn vẫn phải chịu chút đau khổ nữa.”
Ông ta vừa nói dứt lời, trong màn hình sáng lập tức có thêm một người.

Chính là Khanh Linh vừa mới đi ra.

Người máy: “Ngài theo dõi người khác như vậy là không đúng.”
“Đây là khu vực công cộng, ta chỉ là thiết lập một màn hình giám sát thôi.” Chủ Thần đúng lý hợp tình nói: “Ta còn chưa lắp hệ thống theo dõi ở chung cư của bọn họ nữa đấy, bỏ thêm chút tiền mà có thể xem kịch hay.”
“Còn hơn phải xem những kịch bản ngươi chết ta sống kia, thể loại này không phải càng k1ch thích hơn sao?”
“…”
——
Khanh Linh cầm cặp văn kiện chuẩn bị đi tới bộ phận xử phạt của tổng cục để nhận hình phạt của mình trước, sau đó lại đọc tiếp.

Lần này cô đã tạo ra lỗ hổng lớn như vậy, hình phạt chắc là không nhẹ.

Cũng may nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành, Lâm Ngân Chi được đưa về đây tra hỏi, tiếp theo chắc sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng Cố Vọng…hắn cũng trọng sinh.

Cô giấu tổng cục chuyện này, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Khanh Linh thừa nhận mình có giấu một chút lòng riêng.

Những gì cô có thể làm cho Cố Vọng cô cũng đã làm, cho nên ngay cả bây giờ cô cũng không muốn nói chuyện này cho Chủ Thần biết.

Còn chưa đi tới bộ phận xử phạt, Khanh Linh vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đang đứng bên ngoài căn tin đồ ăn vặt cách đó không xa.

Lâm Ngân Chi?
Tổng cục rất tự do, nhân vật chính được đưa về cũng không ngoại lệ, chỉ cần không phải đối tượng mấu chốt quan trọng, cho dù là nhân vật chính tới nơi này cũng không bị hạn chế, thậm chí còn có thể chuẩn bị cho nhân vật chính chung cư riêng của mình.

Chỉ là ngay từ đầu Chủ Thần đã hạ một chỉ lệnh đặc thù, chỉ lệnh này sẽ khiến mỗi người nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh của tổng cục.

Giống như cưỡng chế đưa vào, người làm nhiệm vụ mới tới cũng sẽ như vậy.


Cho nên dù mới đến nơi này thì nhân vật chính cũng được tiếp đón nồng hậu, ngay cả không phối hợp thì cũng không bị trục xuất.

Dù sao đến cuối cùng khi nhân vật chính trở về, ký ức về nơi này cũng sẽ biến mất, bọn họ cũng không ở lại bao lâu.

Như thế xem ra, Lâm Ngân Chi chắc là đã được tiếp nhận thiết lập xóa bỏ ký ức của mình, nếu không sẽ không được thả ra, lại còn bình tĩnh như vậy.

Hơn nữa người làm nhiệm vụ trong tổng cục và đám quan chấp sự đều là mỗi thế giới riêng, đến từ tất cả các triều đại, mặc quần áo cũng có phong cách của riêng mình.

Cho nên thật ra Lâm Ngân Chi đứng ở đó cũng không có bao nhiêu kỳ quái.

Chẳng qua gương mặt của y quá mức xuất chúng, có không ít người làm nhiệm vụ đi ngang qua đều ngoái nhìn y.

Trong tổng cục có rất nhiều nơi, vậy mà Lâm Ngân Chi lại cảm thấy hứng thú với ăn uống?
Khanh Linh vẫn luôn cho rằng y không dính tới khói lửa nhân gian.

Khanh Linh hơi do dự, không tiến lên mà chỉ lượn quanh một đoạn đường rồi chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc cô vừa định rời đi thì Lâm Ngân Chi lại đột nhiên quay đầu, đồng thời nhìn sang bên đây.

Khoảnh khắc bị y nhìn thấy, Khanh Linh cảm giác như da gà da vịt nổi đầy mình.

Cô đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Nếu như là Cố Vọng, lúc này sợ là cô đã sớm bỏ chạy, nhưng Lâm Ngân Chi luôn lý trí hơn Cố Vọng, chắc là sẽ không làm ra chuyện gì đâu.

Lâm Ngân Chi đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm cô chốc lát, sau đó chậm rãi đi tới.

Mục đích rõ ràng như vậy, Khanh Linh đành phải đứng lại tại chỗ.

Có lẽ cũng nên chào hỏi một chút nhỉ, dù sao trước đây cũng được coi là nửa bằng hữu.

Nghĩ như vậy, giây phút Lâm Ngân Chi đi lên phía trước, Khanh Linh khẽ gật đầu với y.

Lâm Ngân Chi nhanh chóng đứng vững trước mặt cô, đồng tử màu đen sâu hun hút, nhìn không ra cảm xúc đặc biệt gì, rồi lại giống như cất giấu rất nhiều thứ gì đó, như muốn nhìn từ trong ra ngoài cô mấy lượt.

Cho dù là Khanh Linh thì cũng có hơi mất tự nhiên.

Cô buồn bực nghĩ: Từ khi nào Lâm Ngân Chi lại dùng ánh mắt kiểu này nhìn cô?
Đương lúc cô đang tự hỏi phải làm sao để mở miệng, Lâm Ngân Chi đột nhiên mỉm cười.

Y hơi nghiêng đầu, ý cười trên mặt rất nhạt, giọng nói cũng rất nhẹ: “Thì ra Khanh cô nương là dáng vẻ này.”
Nghe giọng điệu này, Khanh Linh ngẩn người, nhẹ nhàng chớp mắt một cái.

——
Tác giả có điều muốn nói:
A Linh: Sao cảm giác này lại quen thuộc đến thế?.


Bình Luận (0)
Comment