Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 19

Trong siêu thị dường như mãi mãi sôi nổi tấp nập, hôm nay cũng giống như thế. Đường Na vui vẻ xuyên qua các kệ hàng phong phú đủ loại, lúc sắp tính tiền lại bởi vì một hộp đồ ăn vặt xảy ra tranh chấp không bình thường với Ngu Trạch.
"Tôi muốn ăn cái này!"
Trong siêu thị Carrefour lớn như vậy, ai cũng không ngờ hai người làm người khác chú ý lại bởi vì một hộp kẹo que nhập khẩu giá một trăm bốn mươi tệ mà xảy ra cãi lộn.
Đường Na ngồi trên xe đẩy, ôm chặt hộp kẹo không thả.
"Không được." Ngu Trạch đưa tay muốn lấy đi.
Đường Na ngược lại ôm chặt hộp kẹo hơn nữa, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Ngu Trạch muốn dùng sức người trưởng thành giành lấy hộp kẹo trong tay cô, bị cô dùng vẻ mặt lã chã chực khóc bức lui.
Anh nhìn cô một lát, mặt lạnh nói: "Nếu như mua kẹo, tối hôm nay cô không có cơm ăn."
"Không ăn thì không ăn." Đường Na bĩu môi, liều chết giữ hộp kẹo.
"Được." Ngu Trạch bị chọc tức quá hoá cười, lạnh giọng nói: "Tối nay cô đừng có mà ăn cái gì."
Nói được thì làm được, Ngu Trạch bỏ hết nguyên liệu nấu ăn vốn đã bỏ vào xe mua hàng ra ngoài.
Đường Na lom lom nhìn thịt vai bò nhập khẩu cách xa cô, cô ôm chặt hộp kẹo mình còn sót lại, tức giận trừng Ngu Trạch, anh làm như không thấy.
Khi đi ngang qua khu giảm giá, Ngu Trạch mua một gói cơm cuộn rong biển chà bông, lúc Đường Na duỗi tay lấy một phần sushi cá ngừ ca-li, xe mua hàng trực tiếp đi về phía trước.
Đường Na dưới tình thế cấp bách quên mất tên khoa học của món ăn, hô to: "Gạo đống đống của tôi!"
Xe hàng không hề dừng lại đi về trước.
Đường Na tức giận quay người căm tức nhìn Ngu Trạch, người sau không thèm nâng mí mắt, lạnh lùng nói: "Thịt vai bò và kẹo que, chọn một."
Thật sự là phản rồi, còn dám uy hiếp huyết tinh ma nữ!
Đây cũng không phải lựa chọn kẹo và thịt, đây là vấn đề tôn nghiêm!
Đường Na tức giận nói: "Kẹo que!"
Ngu Trạch cười lạnh một tiếng: "Được, vậy tối nay cô ăn kẹo que đi."
Mãi đến lúc tính tiền, Ngu Trạch quả nhiên không mua nguyên liệu nấu ăn bữa tối cho cô.
Chuyến đi siêu thị vốn thoải mái vui vẻ, bởi vì một hộp kẹo que trở nên ngột ngạt đè nén.
Ngu Trạch giận Đường Na, Đường Na cũng giận anh, sau khi về đến nhà, hai người đều không nói gì.
Đường Na ôm kẹo que, cởi giày chui vào chăn.
Cô tuyệt đối không cúi đầu mở miệng trước người kia!
Tuyệt! Đối! Không! Đâu!
Đường Na chờ Ngu Trạch cúi đầu xin lỗi trước, chờ nửa ngày, chờ khi anh đứng bên cửa sổ ăn cơm cuộn rong biển, anh cũng coi như Đường Na không tồn tại, như hồ lô cưa miệng, không rên một tiếng.
Không sao, không nói với cô đúng không, ai mà thèm?
Đường Na tức giận bóc hộp kẹo, lấy ra một cây kẹo que, bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng.
Ngu Trạch ăn cơm cuộn rong biển xong, xoay người lại nhìn thấy cảnh tượng này, sách tinh tóc vàng tức giận phồng lên nhìn anh, hai má của cô cũng bị kẹo que đẩy phồng lên.
Ngu Trạch nhìn cô, có có cảm ngược đãi động vật nhỏ.
"Cô biết sai chưa?" Ngu Trạch hỏi.
Sách tinh tức giận hừ hừ chui vào trong chăn, câu trả lời không cần nói cũng biết.
Ngu Trạch im lặng thở dài.
Anh quay đầu nhìn về phía phổ nhạc đã hoàn thành trên cửa kính, ánh mắt phức tạp.
Đường Na từ trong khe chăn lén quan sát hành động của Ngu Trạch.
Cô nhìn thấy anh chụp mấy chữ như gà bới trên cửa kính, cầm điện thoại tiến vào phòng tắm.
Thế mà định lén gọi điện thoại sau lưng cô?
Trước mặt huyết tinh ma nữ, việc riêng tư là không tồn tại!
Đường Na vén chăn lên, lặng lẽ tới gần phòng tắm.
Ngu Trạch đóng cửa lại, ngồi trên nắp bồn cầu, đầu tiên là gọi điện thoại cho người phụ trách ba công ty đĩa nhạc từng tiếp xúc, trong đó hai người không bắt máy, một người nghe được ý định của anh thì uyển chuyển từ chối.
Ngu Trạch nhìn lựa chọn cuối cùng trong danh bạ, do dự thật lâu lựa chọn gọi đi.
Sau khi điện thoại kết nối, anh chờ thật lâu, lúc anh nghĩ là điện thoại sẽ tự động ngắt, một nơi khác rốt cuộc có người nhận điện thoại của anh.
"Alo, Ngu Trạch hả?" Trong âm thanh ồn ào truyền tới giọng một người đàn ông trung niên.
"Là tôi." Ngu Trạch đi thẳng vào vấn đề: "Tôi có một ca khúc gốc muốn bán cho anh, nhạc và lời đều có."
"Thật là bất ngờ, tôi còn tưởng rằng chúng ta mãi mãi không có cơ hội hợp tác nữa chứ." Trong điện thoại vang lên tiếng cười sâu xa của người đàn ông.
Ngu Trạch không muốn nói nhảm với anh ta, nói thẳng: "Anh lấy không?"
Người đàn ông làm bộ làm tịch nói: "Lấy, lấy, đương nhiên muốn lấy, tôi rất rõ thực lực của cậu, bản demo cũng không cần xem, chỉ là hiện tại sự nghiệp đĩa nhạc sa sút, tôi sợ ra giá không được bằng giá như ý cậu."
Ngu Trạch hỏi: "Anh có thể ra bao nhiêu?"
Người đàn ông nói: "Nể tình quan hệ của chúng ta, tôi ra năm nghìn."
Ngu Trạch tức giận cười lạnh: "Năm nghìn?"
"Không phải tôi cố ý ép giá cậu, Ngu Trạch à, cậu đổi vị trí mà nghĩ, coi như nể tình quan hệ giữa chúng ta mà mua bài hát của cậu, cũng rất khó tìm được người đồng ý hát, đây là một vụ đầu tư mạo hiểm, bản thân tôi đương nhiên là không quan trọng -- nhưng không chừng ca sĩ người ta để ý, người mua đĩa của cậu nghe cũng có khả năng để ý --" Người đàn ông tận tình khuyên bảoi: "Tôi mua bài hát của cậu là gánh chịu mạo hiểm lớn!"
Ngu Trạch mím chặt bờ môi, cánh tay không cầm điện thoại nắm chặt.
Cho dù là người mới nhập môn, giá một ca khúc gốc thương mại cũng sẽ không thấp đến mức như thế, huống chi chất lượng bài hát gốc của anh rõ như ban ngày, đối phương cùng nói muốn dùng năm nghìn tệ để mua bài hát của anh, không bằng nói là muốn dùng năm nghìn tệ để vả mặt anh, sỉ nhục trần trụi như thế, người bình thường cũng không nhịn được, càng đừng nói Ngu Trạch tâm cao khí ngạo.
Anh để điện thoại xuống, ngón tay vừa đưa tới cái nút màu đỏ cúp máy, nhớ tới Đường Na hờn dỗi bên ngoài, anh lại dừng lại.
"Alo? Alo?" Người chế tác lớn giọng vang lên trong điện thoại: "Ngu Trạch à, như vậy đi, tôi nâng giá cho cậu một chút, mười nghìn nhé, một phần cũng không thể thêm nữa, đây quả thật là nể quan hệ của chúng ta mới ra cái giá này, nếu cậu còn không đồng ý, vậy thì tìm người khác đi!"
Ngu Trạch im lặng một lát, cầm điện thoại lên lần nữa mở miệng.
Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, Đường Na đứng ở cạnh cửa nghịch ngón tay.
Ngu Trạch nhìn cô một cái, quay người đi vào trong phòng.
Đường Na đi vào theo, trông thấy anh đứng trước tủ giày giản dị, nặng nề nhìn mấy đôi giày thể thao trên đó.
Một lát sau, anh lấy ra một túi ni lông của siêu thị, cầm hai đôi giày thể thao bỏ vào trong túi.
Đường Na nhận ra đó là hai đôi giày thể thao anh thích nhất.
Những đôi giày này là bảo bối bò sát nhỏ xem trọng hơn cả, mặc kệ đi hay không đi, mỗi ngày anh đều phải tỉ mỉ lau một lần, vẻ mặt chuyên chú âu yếm hơi giống ma pháp sư đang cẩn thận lau ma trượng của mình.
Đường Na không có ma trượng, cô là ma pháp sư cực kì hiếm không cần ma trượng cũng có thể sử dụng phần lớn ma pháp, nhưng cô từng thấy người dạy mình ma pháp lau ma trượng, vẻ mặt giống hệt lúc Ngu Trạch lau giày.
"Tôi đi ra ngoài một chuyến." Ngu Trạch xách theo giày, lời ít mà ý nhiều nói.
Ngu Trạch không có ý định đợi cô trả lời, sau khi nói xong liền đi ra cửa.
Đường Na vẻ mặt mông lung đối mặt cánh cửa đã đóng lại.
Anh cầm hai đôi giày này đi ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ anh chuẩn bị bỏ cô mà chạy?
Đường Na càng nghĩ càng thấy có khả năng, vội vội vàng vàng thay giày, ra ngoài theo.
Trước khi đi, cô còn không quên mang theo hộp kẹo của mình.
Ngu Trạch còn chưa đi xa, cái đầu và bề ngoài của anh lúc nào cũng rất nổi bật trong đám người, Đường Na phát hiện ra anh, vội vàng đuổi theo, cách một khoảng, xa xa mà làm cái đuôi nhỏ, mãi đến lúc thấy Ngu Trạch tiến vào một cửa hàng bật đèn sáng trưng.
Đường Na trốn ở một bên, nhìn Ngu Trạch lấy hai đôi giày ra, một người đàn ông mặc áo hoodie cẩn thận quan sát hai đôi giày thể thao, sau đó khẽ gật đầu.
Một lát sau, Ngu Trạch hai tay trống trơn đi ra, đi về phương hướng lúc trước.
Đường Na chờ anh đi xa mới sải chân ngắn khó khăn bước vào cánh cửa cửa hàng đối với cô là quá cao.
Người đàn ông mặc áo hoodie đang ngồi trước bàn gỗ cắn hạt dưa, trông thấy cô thì khẽ giật mình.
"Cháu gái, một mình cháu đến đây làm gì? Người nhà của cháu đâu?"
Đường Na nở nụ cười ngây thơ, ngọt ngào nói: "Chào chú, tại sao người lúc nãy lại tặng giày cho chú ạ?"
"Đây không phải chú ấy tặng cho chú, là chú ấy bán cho chú." Ông chủ của hàng vừa thu hồi được hàng xa xỉ xem ra tâm trạng rất tốt.
"Vậy tại sao chú ấy lại bán giày cho chú ạ?"
"Vì sinh hoạt chứ sao." Ông chủ nhún vai: "Công việc bây giờ khó tìm."
Hiểu ra bò sát nhỏ mang theo giày đi ra ngoài không phải là vì chạy trốn, mà là vì bán giày đổi tiền, Đường Na ngây ngẩn cả người.
Trong mấy chục phương án "bắt nô bộc chạy trốn" cô chuẩn bị, duy chỉ không có biện pháp đối phó tình huống trước mắt.
"Sao cháu bé có hứng thú với cái này vậy? Cháu cũng có đồ muốn bán à?" Ông chủ cười nói.
Anh ta vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới Đường Na do dự nửa ngày, thật sự lấy ra một vật.
"Chú ơi, cái này có thể bán bao nhiêu?"
Ông chủ nhìn qua hộp kẹo cô lấy ra, cười ha ha: "Cháu bé, cái này bán không đáng bao nhiêu tiền."
Đường Na trông mong nhìn anh ta, chỉ hai đôi giày thể thao trên quầy: "Có thể đổi hai đôi giày thể thao kia không ạ?"
"Đương nhiên không được." Ông chủ không chút do dự nói: "Bảo bối của cháu ngay cả số lẻ của chúng cũng không đủ đâu."
Anh ta nói không được, vậy làm sao bây giờ?
Uy hiếp dụ dỗ, đã không dụ dỗ được, vậy cũng chỉ có thể...
Đường Na vừa mới nghĩ dùng ma pháp làm ít động tác, một đôi tay bế cô lên từ phía sau.
"Quên mang biên lai." Ngu Trạch đen mặt nói: "Cô đi theo tôi ra ngoài?"
Đường Na kéo quần áo của anh, chỉ vào hai đôi giày thể thao trong cửa hàng, nói: "Anh đổi nó lại đi."
Ông chủ nhìn hai người, giờ mới hiểu được bọn họ là cùng một chỗ.
"Cháu gái, cháu không hiểu rồi, chỗ bọn chú chỉ mua lại, không cầm cố, ra khỏi cửa hàng không đổi."
"Chú ơi, chú trả giày lại cho chú ấy được không ạ... Chúng cháu không cần tiền." Đường Na nhìn ông chủ, đôi mắt to màu tím nhạt mắt thấy đã long lanh nước mắt.
"Cái này. . ." Dù là thương nhân ý chí sắt đá, ông chủ cũng không khỏi lâm vào do dự, anh ta nhìn về phía Ngu Trạch: "Anh này, anh nói như thế nào đây?"
"Xin lỗi, chúng tôi không trả."
Ngu Trạch nói một cách đơn giản, ôm Đường Na quay người rời cửa hàng.
"Giày của anh --" Đường Na duỗi tay về phía cánh cửa cửa hàng, sốt ruột nói.
"Được rồi, đây không phải là giày của tôi." Ngu Trạch bình tĩnh nói.
Cửa hàng cách Đường Na càng ngày càng xa, trong lòng Đường Na lo lắng, quay đầu nhìn lại, người trong cuộc Ngu Trạch lại mặt không gợn sóng, giống như bị bỏ lại sau lưng là giày của người khác, cô không nghĩ ra.
Đường Na kinh ngạc nhìn nói: "Đó là hai đôi giày anh thích nhất."
"Không phải nữa rồi." Vẻ mặt Ngu Trạch cho thấy anh không muốn tiếp tục đề tài này.
Đúng vậy, không phải nữa rồi, bởi vì hai đôi giày kia đã không còn thuộc về anh.
Bởi vì cô không chút lo lắng dùng tiền, anh bán mất đôi giày yêu thích của mình.
Đường Na cảm thấy hộp kẹo trong tay âm ỉ nóng lên.

Bình Luận (0)
Comment