Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 33

Người đi đường nào đó cũng chờ đèn xanh đèn đỏ dùng di động lén quay trộm Ngu Trạch băng qua đường -- nghiêm chỉnh mà nói, là quay trộm Đường Na.
Bãi phân chó thối Ngu Trạch có cái gì đẹp mà quay? Đường Na đáng yêu như thế, đương nhiên là quay Đường Na rồi! Đợi cô về sẽ đăng video lên Weibo, a -- cũng đăng lên S luôn, để bạn bè nước ngoài cũng may mắn được thưởng thức Na Na đáng yêu! Người qua đường hưng phấn nhìn Đường Na trong điện thoại, không nhìn đường cái.
Đường Na ôm cổ Ngu Trạch, rúc vào lồng ngực rộng lớn của anh, cô nhìn qua ống kính, hình như phát hiện điện thoại quay lén, nhưng cũng chỉ tò mò nhìn nó. Đôi mắt màu xanh tím thiên xanh của cô giống như bảo thạch thấm vào nước, lại giống đóa sen xanh vừa vặn nở rộ, không nhiễm bụi trần, trong veo xinh đẹp, cô chớp chớp mắt, lông mi dài rậm dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện, nhuộm đầy ánh vàng. Đáng yêu làm người qua đường muốn thét lên.
Người qua đường không chớp mắt nhìn chằm chằm điện thoại, mãi đến khi trông thấy Ngu Trạch trong ống kính nhìn về phía cô ấy, không vui nhíu mày.
Thảm rồi... Anh ta sẽ không định đánh người ngay trước nhiều người như vậy chứ?
Người qua đường vô ý thức chen vào đám đông, chân mày Ngu Trạch nhíu chặt hơn, người qua đường có chút sợ giương mắt, đụng vào ánh mắt lạnh băng làm cho người ta sợ hãi của anh.
"Sắp đèn đỏ, chú ý xe." Ngu Trạch nói.
Từ đường cái đi đến lối đi bộ, Ngu Trạch tăng tốc bước chân, nhanh chân đi đến quán cà phê đã hẹn.
Bước vào quán cà phê, Ngu Trạch bước vội khắp tầng một và tầng hai, không thấy bóng Trần Thao, hỏi thăm nhân viên phục vụ, biết được buổi chiều thật sự có người đàn ông có đặc điểm giống Trần Thao ngồi bên cửa sổ hai tiếng đồng hồ, có điều đã đi lâu rồi.
"Anh xem! Tôi đã nói chắc chắn anh ta đi rồi!" Đường Na nói.
Ngu Trạch im lặng đứng trước cửa quán cà phê một lúc lâu, lấy điện thoại ra thử gọi cho Trần Thao, vẫn là tiếng máy bận.
Anh để điện thoại xuống, im lặng nhìn cuộc gọi tự động cúp máy, ánh nắng chiều chiếu lên người anh tạo thành cái bóng ảm đạm, Đường Na nhìn vẻ mặt mất mát của anh, khinh thường nói: "Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh kìa, anh quên là còn huyết tinh ma nữ vĩ đại làm chỗ dựa cho anh sao?"
Ngu Trạch... Cô chống nổi hả?
Anh dùng giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở cô một sự thật: "Trước đó không lâu cô còn đánh tôi một cái."
"Đó là bởi vì sau đó anh ép tôi hộc máu!"
"Cô đánh tôi trước."
"Đó là bởi vì tôi đoán được trước nên mới đánh!" Đường Na nói bằng cái giọng chính nghĩa.
Ngu Trạch lười cãi nhau với cô, đi đến bên đường bắt một chiếc taxi.
"Anh muốn đi đâu đấy?"
"Đi đài truyền hình thủ đô."
"Lúc này mới giống bò sát nhỏ đánh không chết!" Đường Na thỏa mãn duỗi tay vỗ vỗ đầu anh, mái tóc màu nâu sẫm xoã tung mềm mại, Đường Na cảm thấy xúc cảm không tệ, từ nhẹ nhàng vỗ biến thành dùng sức vò: "An tâm! Thời khắc mấu chốt, huyết tinh ma nữ vĩ đại sẽ cứu anh trong tuyệt cảnh."
Sau khi ngồi lên taxi mười mấy phút, hai người xuống xe trước cửa đài truyền hình thủ đô, Ngu Trạch vừa mới dắt tay cô đi vào cao ốc đã bị một bảo vệ ở cửa kiểm an ngăn lại.
"Có hẹn trước không?" Bảo vệ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Ngu Trạch.
Người xung quanh đều ném cho Ngu Trạch ánh mắt kinh dị, tiếng nhân viên lễ tân xì xào bàn tán khi có khi không truyền đến.
"... Ngu Trạch nhận việc ở đài truyền hình chúng ta à?"
"Không phải...Anh ta không phải..."
"Ai nghĩ kiểu gì lại tìm anh ta..."
Ngu Trạch không nhìn chỉ trích quanh mình, anh vừa định mở miệng, Đường Na âm thầm bấm một cái trong lòng bàn tay anh.
Đường Na cướp lời: "Là nhà chế tác tiết mục « Tiểu tổ tông nhà tôi » chú Trần Thao gọi chúng cháu tới ạ."
"Là Trần Thao à! Lúc nhìn thấy cháu chú đã đoán có phải là tiết mục này không, quả nhiên!" Bảo vệ bừng tỉnh đại ngộ liếc nhìn Ngu Trạch ôm Đường Na, nhường đường.
"Ở trong điện thoại chú Trần Thao nói cho cháu biết chú ấy ở tầng mấy, nhưng mà cháu quên mất tiêu rồi, chú ơi, chú biết chú Trần Thao ở đâu không ạ?" Đường Na chớp mắt hỏi.
"Buổi chiều Trần Thao ra ngoài một chuyến, vừa mới trở về..." Bảo vệ suy tư một lát, nói: "Giờ chắc ở văn phòng tổ tiết mục ở tầng năm."
"Thế ạ, cháu cảm ơn chú!" Đường Na cười ngọt ngào, vẫy tay với bảo vệ.
Bảo vệ cũng cười vẫy tay đáp lại.
Ngu Trạch quay người, nghe thấy bảo vệ nói chuyện với đồng nghiệp.
"Đó là con gái riêng của Ngu Trạch hả?"
"Anh nói đùa cái gì vậy?" Bảo vệ không chút do dự phản bác: "Ngu Trạch làm sao có thể sinh ra được đứa bé đáng yêu như thế chứ?"
... Đáng yêu?
Ngu Trạch cúi đầu nhìn tiểu ác ma không ngừng cười trộm, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cô đang thầm chế giễu "nhân loại ngu xuẩn".
... Ha ha, quả thật là nhân loại ngu xuẩn. Anh tuyệt đối không phải một trong số những người bị sách tinh mê hoặc.
Tự nhận vô cùng tỉnh táo, Ngu Trạch sinh ra đồng tình mọi người say mình ta tỉnh với những người khác.
"Á ối, đau quá!" Đường Na bỗng dừng bước lại.
Ngu Trạch nhìn nói: "Sao vậy?"
"Tôi bị vấp ở chỗ đó." Đường Na ngập nước mắt, ấm ức chỉ vào nơi vừa mới đi qua.
Ngu Trạch tập trung nhìn vào, nói: "... Đây không phải là đất bằng sao?"
"Ai quy định đất bằng thì không thể trẹo chân? Dù sao Na bảo bảo nhỏ yếu, bất lực, lại đáng thương..." Đường Na nói xong, nước mắt dưng dưng, có dấu hiệu sắp rơi xuống.
Ngu Trạch buồn cười lại không thể làm gì, chỉ có thể bế cô lên.
"Được rồi, thu lại nước mắt của cô đi." Ngu Trạch nói.
Đường Na đạt được mục đích, dứt khoát dí mặt vào vai Ngu Trạch chuyển động trái phải.
"... Cô muốn ăn đánh hả?" Cảm giác được chất lỏng thấm qua áo, Ngu Trạch đen mặt hỏi.
Đường Na hoảng sợ ngửa mặt lên: "Anh là ma quỷ nào hả?! Thế mà muốn đánh Na bảo bảo đáng yêu!"
Người đi ngang qua ném ánh mắt chỉ trích đến Ngu Trạch.
Vừa vặn cửa thang máy mở, Ngu Trạch vội vàng ôm Đường Na đi vào thang máy trống không, anh ấn nút tầng 5, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
"Cô còn chê tôi chưa đủ nhiều scandal à?" Ngu Trạch cắn răng nói.
Cửa thang máy đóng lại, Đường Na lập tức lộ ra bản tính: "Nhân loại ngu xuẩn, không muốn có scandal thì cẩn thận phụng dưỡng huyết tinh ma nữ vĩ đại đi!"
Đinh --
Cửa thang máy chợt mở ra.
Ngu Trạch giương mắt, nhìn thấy vẻ mặt ngoài ý muốn của hai người đàn ông ngoài cửa, nhớ tới bốn chữ oan gia ngõ hẹp.
"Ấy, đây không phải đại lưu lượng của chúng ta sao? Gặp cậu ở đây thật là hiếm lạ --" Người đàn ông mặt ngựa nói bằng cái giọng trêu ngươi, cùng thanh niên đẹp trai bên cạnh đi đến.
Đường Na nhìn thoáng qua người đàn ông mặt ngựa, nhận ra gã là quản lý cũ của Ngu Trạch - Triệu Kiện, thanh niên có mái tóc chó gặm ngang trán màu vàng thì là người nổi tiếng nhanh chóng sau khi Ngu Trạch rớt đài - Bạch Á Lâm.
Bạch Á Lâm có chiều cao viết trên Baidu 182 cm đứng cạnh Ngu Trạch thấp hơn không chỉ một cái đầu, rõ ràng lại là một nói láo tinh! Đường Na mượn ưu thế chiều cao của Ngu Trạch, khinh thường nhìn anh ta, lúc Bạch Á Lâm ngang qua, ánh mắt khinh thường không che giấu chuyển thành hiếu kì.
Bạch Á Lâm nhíu mày, dời ánh mắt.
Đường Na lập tức hiểu rõ, đây là một người không thích trẻ con, muốn chiếm lợi bằng vẻ ngoài trẻ con ở chỗ anh ta là chuyện không thể nào.
Cô gạch một đường cho Bạch Á Lâm ở trong lòng, không chút do dự đá anh ta ra khỏi phạm vi xã giao của cô.
Cửa thang máy đóng lại, Triệu Kiện trào phúng: "Nghe nói cậu không tìm được việc ở Hoành Điếm? Đây không phải đương nhiên sao? Một ca sĩ như cậu, lại còn là ca sĩ dính scandal, đi Hoành Điếm -- ai dám tìm cậu đóng phim? Mấy bộ phim chiếu mạng rác rưởi muốn thu hút sự chú ý dám tìm cậu thì cậu lại xem thường -- cậu ấy, trước kia đã như vậy rồi, đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, mãi mãi cũng không có kế hoạch gì..."
"Anh nói đủ chưa?" Ngu Trạch lặng lẽ nhìn về phía Triệu Kiện, "Bây giờ tôi không phải nghệ sĩ của anh, tôi không có kế hoạch cũng mạnh hơn kế hoạch anh lập cho tôi."
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, được, tôi xem cậu có thể mạnh miệng bao lâu." Triệu Kiện cười lạnh, ánh mắt chuyển từ người Ngu Trạch sang Đường Na, lại liếc mắt nhìn "5" trên thang máy, bỗng nhiên giật mình.
"Không phải chứ, tên điên Trần Thao lại muốn cậu tham gia show bố con? Anh ta không sợ thư khiếu nại của phụ huynh bao phủ anh ta sao?" Triệu Kiện chậc chậc hai tiếng "... Tôi thấy anh ta không muốn làm nhà chế tác nữa rồi. Giờ tôi có thể kết luận show cuối tuần này thất bại là cái chắc, còn muốn so với « Thứ bảy điên cuồng » của đài Hộ Hải, buồn cười quá đi mất... Tôi nói thật cho cậu biết, Á Lâm chúng tôi vừa mới kí hợp đồng với « Thứ bảy điên cuồng », từ tháng sau sẽ bắt đầu trở thành khách mời thường trú của họ, nể tình quan hệ trong quá khứ, tôi khuyên cậu chớ tự lấy nhục, ha ha..."
Nhìn sắc mặt Ngu Trạch càng ngày càng khó coi, Triệu Kiện càng thêm kiêu ngạo vui sướng, tiếng "ha" thứ ba của anh ta còn chưa phát ra, đột nhiên biến thành một tiếng kêu đau.
Trong thang máy chật hẹp, Đường Na bỗng nhiên vươn người, ngay lúc người ta không thể tưởng tượng được, dứt khoát đấm một phát lên mắt phải của Triệu Kiện.
Nắm đấm của một đứa trẻ không đến mức không hề có cảm giác, dù sao cũng là đấm vào mắt, nhưng muốn nói đau cỡ nào thì không đáng bao, Triệu Kiện đỏ mắt, nhiều hơn là cảm giác nhục nhã.
Triệu Kiện đỏ mắt vì tức, không để ý tới gương mặt chợt biến sắc của Bạch Á Lâm, tức giận giơ nắm đấm: "Ông đây đấm chết ranh con nhà mày -- "
Bạch Á Lâm đưa tay muốn ngăn cản, nhưng vẫn chậm, cửa thang máy mở ra nhanh hơn bình thường, ba nam nữ đang cười nói bên ngoài thang máy kinh ngạc nhìn Triệu Kiện giơ cao nắm đấm.
Đôi mắt to vô tội của Đường Na nhanh chóng trào dâng nước mắt, chờ Triệu Kiện phát hiện mình rơi vào bẫy của Đường Na, cô đã há mồm "Hu -- oa!"
Tiếng khóc thứ nhất của Đường Na chỉ là thăm dò, chờ tiếng khóc chấn động trời đất thứ hai bật ra, người trong phòng làm việc xung quanh đều bị dụ ra.
"Mày -- mày làm cái gì! Mày câm miệng cho tao!" Triệu Kiện cuống, đưa tay về phía Đường Na.
Ngu Trạch sầm mặt lại, bảo vệ Đường Na, ánh mắt đầy công kích như dao bay về phía Triệu Kiện: "Đừng ép tôi ra tay ở đây."
Bạch Á Lâm giữ chặt Triệu Kiện, từ sau khi tiến vào thang máy vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng: "Anh Triệu cũng là tức giận, một đấm của Đường Na đấm trúng mắt anh ấy, tôi thấy anh ấy đỏ ngầu cả mắt luôn rồi."
"Chú nói láo --" Đường Na cướp lời Ngu Trạch, tiếng khóc của cô vang hơn lúc nãy: "Cháu không có đánh chú ấy, là chú ấy đánh cháu, hu hu hu..."
Bạch Á Lâm nhìn Ngu Trạch: "Trong thang máy có camera giám sát, sự thật thế nào tra một cái là rõ."
"Đúng vậy! Nếu cậu không bắt nó xin lỗi tôi -- tôi sẽ công bố camera giám sát, tôi sẽ kiện hai người!" Khí thế thoi thóp của Triệu Kiện nghe thấy chữ "camera" nháy mắt tăng vọt.
"Tra thì tra! Cháu không nói dối, hu hu hu... Na bảo bảo không nói dối..." Đường Na khóc đến thở không ra hơi, "Cháu không nói dối..."
Ngu Trạch thấy phản ứng của Đường Na, trong lòng tiếp thêm sức mạnh, anh dùng cánh tay không ôm Đường Na nắm cổ áo Triệu Kiện.
Bịch một tiếng, hai chân Triệu Kiện cách mặt đất, bị Ngu Trạch dùng sức đè lên thang máy, bên ngoài cửa thang máy phát ra vài tiếng kêu sợ hãi đè nén.
Hai tay Triệu Kiện vô ý thức nắm lấy tay Ngu Trạch, mặt mũi đầy hoảng sợ cùng không dám tin.
Bạch Á Lâm thấp giọng nói: "Ngu Trạch... Anh biết mình đang làm cái gì không?"
"Biết, đương nhiên biết." Ngu Trạch cũng không thèm nhìn anh ta, ánh mắt sắc lạnh dọa Triệu Kiện, "Nếu có lần sau nữa, tôi sẽ khiến anh bò ra ngoài."
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Một giọng nói quen quen từ hành lang truyền đến, Trần Thao cau mày xuất hiện trước cửa thang máy, anh ta trông thấy Ngu Trạch nổi giận và Đường Na không ngừng thút thít, ngẩn người, "Làm sao vậy?"
"Không biết, quản lý cũ của Ngu Trạch muốn đánh trẻ con, thật là đáng sợ..." Người phụ nữ trong số ba người đứng trước cửa thang máy ban đầu mở miệng nói, ánh mắt khinh bỉ im lặng tỏ rõ lập trường của cô ấy.
Ngu Trạch buông tay, hai chân Triệu Kiện một lần nữa trở về mặt đất.
"Tôi không có đánh người! Là con nhãi này lừa đảo đánh tôi trước!" Triệu Kiện tái xanh mặt mắng mỏ chỉ vào Đường Na.
Đáp lại anh ta la tiếng thét càng đau lòng.
Một người đàn ông vây xem ngoài cửa không nhìn nổi, nổi giận mở miệng: "Anh này, anh có thôi đi không? Đàn ông đàn ang, bắt nạt trẻ con thì có gì giỏi?"
"Đúng đấy, trẻ con không hiểu, Ngu Trạch cũng không hiểu sao? Trong thang máy có camera giám sát, ai lại ngu mà nói dối dưới camera?"
"Thật sự là mở mang kiến thức, trên đời này lại có người vô sỉ như vậy, nổi giận đánh trẻ con là bản lĩnh gì?"
Quần chúng vây xem chỉ trích như bông tuyết, liên tiếp bắn về phía Triệu Kiện, gương mặt xanh xám của anh ta lúc này trắng bệch, tức giận run người.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy trên lưng Đường Na chắc chắn tràn đầy lỗ máu.
"Đi! Đã như thế, bây giờ chúng ta đi xem camera, hiện tại liền..."
Bạch Á Lâm ngăn Triệu Kiện: "Đạo diễn Hứa còn đang chờ chúng ta, chúng ta tới chỗ đạo diễn Hứa trước, về xem camera cũng không muộn."
Triệu Kiện hoài nghi nhìn anh ta, không rõ vì sao không tra camera tại chỗ.
"Nhớ kỹ lời tôi nói." Ngu Trạch nhìn Triệu Kiện lần cuối, ôm Đường Na không quay đầu ra khỏi thang máy.
Ba người chờ ngoài thang máy dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn hai người trong thang máy, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bạch Á Lâm hờ hững ấn nút đóng cửa, cửa thang máy chậm rãi khép lại, hoàn toàn khác mở ra nhanh chóng lúc trước.
"Tại sao cậu lại ngăn tôi điều tra camera?" Cửa thang máy đóng lại, Triệu Kiện tức giận hỏi.
"Lát em đi gặp đạo diễn, anh đi tra camera." Bạch Á Lâm lạnh giọng nói "Anh cho rằng Ngu Trạch ngu à? Anh ta không sợ, bên trong chắc chắn có ẩn tình, anh dẫn một đám người, lỡ may không thấy trò cười của Ngu Trạch, ngược lại mình bị hắt nước bẩn thì làm sao?"
Triệu Kiện tỉnh táo lại, thừa nhận Bạch Á Lâm nói rất có đạo lý.
"Cậu trông thấy dáng vẻ nó khóc không? Đó là yêu ma quỷ quái gì vậy? Tuổi còn nhỏ đã âm hiểm như vậy, lớn lên thì thế nào?!" Triệu Kiện xoa hốc mắt của mình, tức giận nói: "Mẹ nó con bé này tuyệt đối không thể nào là con Ngu Trạch! Con của tên thẳng tính như Ngu Trạch không có khả năng ruột mười tám ngã rẽ!"
Nếu Ngu Trạch lanh lẹ bằng một phần mười đứa bé đó, cậu ta còn có thế rơi vào hoàn cành này ư?!
Triệu Kiện không ngừng tức giận mắng: "Thật là đáng sợ! Cậu trông thấy không? Đứa bé kia nói dối không chớp mắt, nước mắt kia, nói đến là đến! Nó làm gì, chuẩn bị tiến tới giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất Oscar năm nay à?!"
Bạch Á Lâm nhíu mày, đeo tai nghe ngăn cách tạp âm.
Nhắm mắt lại, anh ta lại nghĩ tới dáng vẻ phẫn nộ như con thú bị nhốt mà không biết làm sao của Ngu Trạch lúc ở trong thang máy.
Ai có thể nghĩ tới con cưng của trời, tiêu điểm ánh mắt lúc trước sẽ đi đến một bước ngày hôm nay chứ?
Bạch Á Lâm và Ngu Trạch debut cùng thời điểm, ròng rã 6 năm, từ đầu tới cuối anh ta núp dưới cái bóng của Ngu Trạch, bọn họ đều là kiểu lạnh lùng ít nói, hết lần này tới lần khác bởi vì Ngu Trạch nổi tiếng hơn anh ta mà anh ta bị ép đổi tính cách, hùa theo hình tượng vương tử u buồn mà công ty tạo cho anh ta-- U buồn? Bạch Á Lâm không khỏi nhếch môi cười lạnh, trong vòng xoáy danh lợi này, ai mà rảnh đi u buồn? Bất cứ lúc nào cũng có thể bị thị trường đào thải, ai lại tốn thời gian để suy nghĩ chiêm nghiệm cuộc đời?
Khi đó trong đầu Bạch Á Lâm toàn là làm sao để nổi tiếng, viết như thế nào ra ca khúc ưa chuộng, làm sao duy trì cân bằng giữa thương nghiệp và nghệ thuật, đối mặt ánh đèn flash lại phải bày ra vẻ mặt u buồn, dáng vẻ có chút rầu rĩ không vui, cả nói chuyện cũng phải hơi bất lực -- bắt chước siêu cấp dáng vẻ Hoa Trạch Loại trong « Vườn Sao Băng ».
Trong số thực tập sinh lúc bấy giờ còn có Trương Tử Nhàn, cô được công ty đào tạo như một ngôi sao mới siêu cấp, ngay từ đầu đã xác định con đường diễn viên thực lực, nếu như nói Ngu Trạch là mặt trời trong đám thực tập sinh, như vậy Trương Tử Nhàn chính là mặt trăng trong đám thực tập sinh, Trương Tử Nhàn lợi dụng tình yêu của anh ta để chiếm lợi, lại chỉ hoan nghênh Ngu Trạch.
Bất luận là sự nghiệp hay là tình yêu, Bạch Á Lâm từ đầu đến cuối đều là cái bóng dưới mặt trời.
Bạch Á Lâm chịu đủ rồi, anh ta nhịn 6 năm, rốt cuộc chờ được rạng đông sau 6 năm, mặt trời -- rơi xuống.
Anh ta mở mắt ra, trông thấy bản thân trong gương.
Lạnh lùng, anh tuấn, nhếch môi cười lạnh, không có mấy cái u buồn dối trá làm cho người muốn ói, gương mặt trong gương thuận mắt như thế.
Mặt trời rơi xuống, anh ta cuối cùng có thể tự do làm chính mình.
Anh ta trước đây cũng rơi vào đường cùng như Ngu Trạch, anh ta bây giờ như Ngu Trạch nhưng lại như hổ thêm cánh, Ngu Trạch ngã xuống, đám fan hâm mộ của anh nhao nhao chuyển đến kiểu gần gũi như anh ta, những đại ngôn đã từng thuộc về Ngu Trạch, anh ta nhặt đi hơn một nửa.
Anh ta kéo được đám fan hâm mộ đã từng nói mãi mãi ủng hộ Ngu Trạch, mặc trang bị đỉnh cấp Ngu Trạch đã từng có, một kiếm lại một kiếm, đóng đinh Ngu Trạch trong vũng bùn.
Mặt trời rơi xuống vũng bùn còn muốn nhô lên lần nữa?
Đùa cái gì vậy trời?
Trên trời có mặt trời mới, tự nhiên không cần mặt trời cũ.
Ngu Trạch không thể nào chiến thắng anh ta --
Mãi mãi.
Ngu Trạch ôm Đường Na ra khỏi thang máy, đối diện ánh mắt không mấy thân thiện của Trần Thao, anh dừng một chút, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Anh giải thích nguyên nhân đến trễ kiểu gì đây?
Trước khi đi người phòng quản lý chủng loại liên tục nhấn mạnh phải giữ bí mật, coi như không cân nhắc hiệp định giữ bí mật đã cam kết với phòng quản lý chủng loại, chỉ riêng nói trên đời có yêu quái, Trần Thao sẽ tin sao?
Không tận mắt thấy, ai sẽ tin?
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Trần Thao phá vỡ xấu hổ trước: "Đi theo tôi." Anh ta nhìn Đường Na còn đang khóc thút thít, "Cho con bé uống miếng nước đã."
Ngu Trạch nói "... Cảm ơn."
Trần Thao quay người, Ngu Trạch thấp giọng hỏi Đường Na, "Camera trong thang máy..."
Đường Na ra hiệu ok với anh, anh hoàn toàn yên tâm.
Hai người đi theo Trần Thao vào một văn phòng dán biển "Tổ tiết mục « Tiểu tổ tông nhà tôi »", trong văn phòng rộng lớn người đứng người ngồi đều nhìn sang bọn họ.
Vẻ mặt mỗi người khác nhau.
"Phòng làm việc của tôi ở bên trong." Trần Thao nói, dẫn đầu đi vào. Ngu Trạch bế Đường Na đuổi theo.
Sau lưng truyền đến tiếng thảo luận cố ý đè thấp.
"Oa... Là Ngu Trạch..."
"... Sao Ngu Trạch lại tới đây?"
"Trời ạ, không phải như tôi nghĩ chứ... Lão đại nghĩ thế nào vậy?"
Đường Na dựa vào vai Ngu Trạch, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về nơi phát ra tiếng nghị luận, nghị luận lập tức chuyển phương hướng.
"Na Na đáng yêu quá!"
"Muốn bế Na Na ghê..."
"Ai bắt nạt Na Na thế? Lấy đại đao trăm mét ra cho tôi!"
Ngu Trạch ôm Đường Na tiến vào văn phòng riêng của Trần Thao, Trần Thao đóng cửa lại, chặn tiếng nghị luận như si như say bên ngoài.
Trần Thao nói: "Ngồi sô pha đi."
Trong văn phòng có một cái ghế sô pha bằng da, Ngu Trạch kéo Đường Na ngồi xuống, lại rút khăn giấy trong hộp giấy trên bàn lau nước mắt cho cô.
Trần Thao bưng hai cốc nước đi tới, một cốc đưa cho Đường Na, một cái khác trực tiếp đặt lên bàn.
Đường Na nhận cốc nước, Trần Thao ngồi xuống đầu khác sô pha, "Trong thang máy xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngu Trạch vừa định mở miệng, bên cạnh đã vang lên tiếng Đường Na, Ngu Trạch giật mình phát hiện, anh lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Đường Na muốn, cô luôn biết cách ăn nói hơn anh, như vậy không bằng dứt khoát im lặng, giao nhiệm vụ nói chuyện cho Đường Na.

Bình Luận (0)
Comment