*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nữ vương nói: "... Love Evans."
"Thật là đúng dịp, giảm giá người thân đi!" Đường Na mở to cặp mắt màu tím nhạt trong veo.
Nữ vương không chút động lòng, cười nói: "Cô đến vương thất Evans, đảo sẽ tặng cho cô."
"... Bà nghĩ hay lắm." Đường Na nói.
"Cô cũng nghĩ hay vô cùng." Nữ vương khen ngợi.
Được rồi, Đường Na từ bỏ ý định gặm miếng thịt trên người người sói này.
Nữ vương Evans người sói làm sao lại sinh ra một Vương tử yên tĩnh như gà chứ?
Lại qua một lúc, tùy tùng của Nữ vương rời đi cầm hai bản hợp đồng vội vàng trở về. Sau khi ông ta giao bản hợp đồng cho Nữ vương, Nữ vương lại đưa một bản cho Đường Na.
Đường Na xem lướt qua một lần, nói: "Bà đang chơi tôi à? Các người vi phạm hợp đồng chỉ cần bồi thường năm mươi triệu đô la? Thế nhưng tôi trả hai trăm triệu đô la để mua hòn đảo! Nếu như các người vi phạm hợp đồng, tôi sẽ lập tức phải thu dọn đồ đạc ngủ ngoài đường!"
"Đây là hợp lý..." Tùy tùng vừa định giải thích, Đường Na tức giận ngắt lời ông ta: "Ngậm miệng! Tôi đang nói chuyện với Nữ vương!"
"Tôi không thể chịu đựng được nữa! Cô đúng là một người vô lễ, cô cho rằng cô là ai mà dám ở..."
"Tôi là công chúa Bertina của vương thất Evans, ông có ý kiến gì không?" Đường Na nói.
"Cô, công chúa?! Nữ vương bệ hạ..."
"Tôi đang tiến hành cuộc họp gia đình với bà nội, bố và bạn trai tôi, nào có chỗ để cọng rau hẹ như ông nói chuyện?"
"Cô..." Ngón tay tuỳ tùng run rẩy chỉ vào Đường Na, con mắt trừng như chuông đồng, sắc mặt đỏ như gan heo khiến người ta hoài nghi một giây sau ông ta sẽ đột ngột xuất huyết não, tức chết ngay tại chỗ.
"James, đây đúng là công chúa Bertina, em gái của Annie và Belika." Nữ vương Evans mở miệng giải vây cho ông ta.
Tùy tùng khó có thể tin trợn mắt nhìn Đường Na, một chữ cũng không nói nên lời.
"Tiền vi phạm hợp đồng phải được tăng lên, nếu không hợp đồng hết hiệu lực, tôi thà không làm mối làm ăn này, cũng không bằng lòng chịu rủi ro lớn như vậy."
"Bé con, ngay cả thổ dân trên đảo cô cũng dám khai hóa, cái này có tính là rủi ro gì chứ?"
"Xin lỗi." Đường Na ăn nói ngay thẳng: "Tôi tin tưởng người văn minh rủi ro hơn tin tưởng thổ dân nhiều, tăng tiền vi phạm hợp đồng, đây là ranh giới cuối cùng của tôi."
"Được rồi, như cô mong muốn." Nữ vương nhún vai, nói: "Mua đảo hai trăm triệu, phí bồi thường vi phạm hợp đồng một trăm triệu."
"Không được." Đường Na quả quyết nói: "Phí bồi thường vi phạm hợp đồng ít nhất phải gấp đôi phí mua đảo, đây mới là giá bình thường."
Nữ vương Evans thấy không lừa được Đường Na, cũng ở trong lòng cảm thán gặp phải người sói rồi.
"Cô thật sự là một bé con nghiêm khắc, vậy hai trăm triệu." Nữ vương Evans nói.
Đường Na xem lại bản hợp đồng, cảm thấy không nhìn ra được vấn đề, ngẩng đầu lên nói với Vương tử im lặng như gà: "Mượn điện thoại của ông dùng chút."
Vương tử Ellen ngẩn người, lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô.
Điện thoại của Vương tử, biện pháp bảo mật đúng là vô cùng thích hợp. Sau khi Đường Na chụp lại hợp đồng, lập tức gửi ảnh hợp đồng đi.
"Đây là hợp đồng có tính bảo mật, cô gửi cho ai?" Tùy tùng James nói.
"Luật sư của tôi." Đường Na giương mắt nhìn về phía tùy tùng lắm mồm này, nói: "Ông có ý kiến gì?"
Mặt mũi James tràn đầy không cam lòng ngậm miệng lại.
Công chúa đột ngột xuất hiện này đúng là khinh người!
Ở bên kia trái đất, "luật sư của công chúa Bertina", thân là người đứng thứ tư trong danh sách những người giàu nhất Trung Quốc của Forbes, tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia - Ngu Thư lại một lần nữa tạm dừng hội nghị vì điện thoại rung lên.
Ông cầm điện thoại di động lên xem, huyệt Thái Dương giật giật, cô coi ông là cái gì rồi? Thế mà ngay cả mua đảo cũng muốn ông đến kiểm định?
Ông lật về sau vài trang, phát hiện bản hợp đồng này không giống bình thường, là hòn đảo trải đầy vàng thế nào mà chào giá hai trăm triệu đô la?
Ông bảo cấp dưới tiếp tục thảo luận, còn bản thân cầm điện thoại gọi vào số điện thoại nước ngoài đã gửi tin nhắn.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, ông lạnh lùng hỏi: "Cô có ý gì?"
"Mua đảo, giúp tôi xem hợp đồng có vấn đề gì không." Giọng nói vui vẻ của cô gái truyền ra từ điện thoại.
"Cô cảm thấy tôi nhàn rỗi lắm à?"
"Chẳng qua là tôi cảm thấy, ông làm đối tác, chắc hẳn nên xem xét hợp đồng trước khi đầu tư."
"... Đối tác?" Ngu Thư sắp tức cười: "Chuyện hoang đường để lại buổi tối rồi nói. Tôi mua cho cô kim cương bốn trăm triệu, không có nghĩa là tôi sẽ tiếp tục mua cho cô hòn đảo mấy tỷ."
Leng keng một tiếng, Bộ trưởng Bộ phận Công trình của tập đoàn không cầm chắc nắp chén trà làm nó đập vào chén trà.
Trong phòng họp lặng ngắt như tờ, bầu không khí vi diệu.
Tất cả mọi người ngoại trừ Ngu Thư dùng ánh mắt và động tác im lặng giao tiếp với nhau...
Chớp mắt: "Nhà giàu cưới vợ đúng là giàu!"
Lắc đầu: "Dã tâm của cô con dâu này lớn thật."
Ngu Thư không để ý đến những cử động nhỏ của cấp dưới, đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài phòng họp.
Thư ký Lý đang nói chuyện điện thoại với cục trưởng cục công an ở cửa sổ cuối hành lang, muốn huỷ bỏ lệnh tìm kiếm Ngu Trạch và Đường Na. Ông nhìn thoáng qua, xoay người đi vào phòng họp nhỏ bên cạnh phòng họp lớn.
Âm thanh trong điện thoại di động truyền ra cho thấy đối phương cũng đang di chuyển.
Một lát sau, giọng nói không chút hoang mang của Đường Na từ trong điện thoại di động truyền ra: "Tôi đã tìm thấy quặng kim loại quý ở trên đảo, hàm lượng rất khả quan, cho dù cộng thêm chi phí khai thác tiếp theo..."
"Cô có biết khai thác một cái mỏ hết bao nhiêu tiền không? Huống hồ là trên một hòn đảo hoang vắng với cơ sở hạ tầng cơ bản bằng không..."
Đường Na ho một tiếng, sửa đúng: "Không phải cơ bản bằng không, mà là hoàn toàn bằng không... Có điều mua hoang đảo có quà tặng kèm."
"Quà tặng kèm gì?"
"Một đám thổ dân man rợ." Đường Na mong đợi hỏi: "Ông cần không?"
Ngu Thư dằn xúc động muốn cúp máy, nói: "Cô muốn làm loạn tuỳ cô, bảo Ngu Trạch về nước ngay."
"Ai làm loạn, tôi nghiêm túc mà! Một khi mỏ này được khai thác, ông lập tức có thể nhảy ra khỏi bảng Forbes Trung Quốc sang Forbes thế giới!"
"Được rồi, nếu cô đã nói cô nghiêm túc, vậy cô có biết hàm lượng khoáng sản trên đảo rốt cuộc có bao nhiêu không?"
"..."
"Hàm lượng khoáng sản không biết, như vậy cái cô gọi là kim loại hiếm, rốt cuộc là kim loại hiếm gì? Quý cỡ nào? Mỏ vàng hay là kim cương?"
"Mithril! Đó là vật liệu rèn đúc tốt nhất!"
"... Tên khoa học trong xã hội loài người là gì?"
"Tôi chưa từng thấy nó trong xã hội loài người." Cô nói.
"Cô chưa thấy không có nghĩa là không có, cô có nghĩ tới không, cái cô gọi là mithril, nếu như không có giá trị cao như cô tưởng tượng, chuyện cô bỏ hai trăm triệu mua đảo sẽ trở thành một trò cười." Ngu Thư không lưu tình nói: "Muốn hợp tác với tôi, trước tiên làm rõ mối làm ăn cô muốn đầu tư rồi hẵng đến bàn bạc với tôi."
Ngu Thư cúp máy.
Đường Na cầm di động đứng trong vườn hoa, không chắc có nên lập tức trở lại bàn đàm phán trước hay không.
Ngu Thư nói đúng, nếu mithril mà cô nghĩ là vô giá thật ra không có giá trị như vậy thì sao?
Dù sao đảo Rouffach trên Trái đất, rất có thể mithril không chỉ có ở đảo Rouffach.
Nếu nói như vậy, cô chi hai trăm triệu đô la mua một hoang đảo đầy thổ dân man rợ sẽ biến thành một trò cười từ đầu đến cuối!
Cô sẽ trở thành sỉ nhục của sáu giới: giới đầu tư, giới giải trí, giới danh viện, giới ma pháp, giới huyền học, giới yêu quái!
Oh no!
Đường Na quay người đi về phía đầu kia của đường mòn, tùy tùng lắm mồm ở phía trước bàn tròn màu trắng la lên: "Còn chưa ký hợp đồng, cô muốn đi đâu đấy?"
"Đi toilet!" Đường Na nhét điện thoại của Vương tử vào trong túi, không quay đầu lại nói.
Để phò mã Ngu Thị chống đỡ trước, cô phải đi nghĩ cách đã!
Cách duy nhất Đường Na có thể nghĩ đến là liên lạc với Trác Vũ, nhờ anh ta tìm người kiểm tra xem viên đá nhỏ màu trắng xám trên người cô có tên khoa học chính thức trên thế giới này hay không.
Đường Na hạ quyết tâm, quyết định đi tìm toilet trước, sau đó bí mật liên lạc với Trác Vũ.
Khi cô đang định rảo bước đến cửa lâu đài, một người đàn ông tóc vàng mặc áo len dệt kim cổ điển với chiếc áo sơ mi màu xanh da trời ở bên trong vội vàng ngăn một người hầu gái đi qua, hỏi: "Nữ vương ở đâu? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn chuyển lời cho Nữ vương!"
Đường Na vô thức trốn vào trong cổng lâu đài, bí mật lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Ngài Sapir, Nữ vương đang gặp mặt một vị khách quý, có lẽ hiện tại không có thời gian gặp ngài." Cô hầu gái nói.
"Thế nhưng... ngài Bancroft bảo tôi phải đưa kết quả kiểm tra cho Nữ vương ngay khi có..."
Đồ con chó Bancroft!
Đường Na gần như ngay lập tức biết, chắc chắn anh ta trộm viên đá của cô!
Đường Na trốn trong cánh cửa khép hờ, giật giật ngón tay về phía Sapir đang nói chuyện với cô hầu gái.
Ngay sau đó, trên mặt Sapir lộ rõ vẻ đau khổ, anh ta cũng không quan tâm hỏi Nữ vương khi nào thì rảnh rỗi, cứ thế ôm bụng chạy về phía lâu đài.
Anh ta xông vào hành lang, không ngờ trong hành lang cũng có người đi tới, sơ sẩy một cái va vào đối phương.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Anh ta vừa định quan tâm đối phương có bị đụng không, trong bụng lại truyền tới cơn quặn đau, anh ta không thể quan tâm tới chuyện khác, nhe răng trợn mắt ôm bụng, lần nữa phóng nhanh về phía toilet.
Đường Na liếc nhìn Sapir đã chạy xa, lấy tài liệu đã sao chép trên tay ra.
Cô nhìn một chút, một cái tay khác luồn vào trong túi lấy điện thoại của Vương tử ra.
Sau khi bị gián đoạn cuộc họp lần thứ ba, Ngu Thư không thể chịu nổi bắt máy: "Rốt cuộc cô muốn..."
"Đây là một mỏ berili." Đường Na nói.
Lời nói còn dang dở của Ngu Thư bị mắc kẹt trong cổ họng, không có cơ hội để ông nói ra lần nữa.
"Ngu tổng, tôi đã nói xong với cục trưởng Trương..."
Thư ký Lý bước nhanh tới, ông chưa kịp nói xong đã bị Ngu Thư với vẻ mặt nghiêm túc đẩy ra.
Ngu Thư cũng không thèm nhìn thư ký Lý đang ngạc nhiên, trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng họp lớn.
Phòng họp lớn ồn ào lập tức yên lặng.
"Phó bộ trưởng Lưu, anh lập tức chuẩn bị dẫn đầu đội thăm dò địa chất đến Balliro ở châu Âu, phó bộ trưởng Hứa, cô hỗ trợ phó bộ trưởng Lưu tổ chức đội ngũ."
Ngu Thư vừa vào cửa liền gọi tên phó bộ trưởng Bộ phận Công trình và phó bộ trưởng Bộ phận Hành chính, hai người bị gọi tên sững sờ, phó bộ trưởng bộ phận Hành chính Hứa Nhạc kịp phản ứng trước, lập tức đứng dậy: "Rõ, chúng tôi sẽ tổ chức đội ngũ ngay lập tức."
Cô nháy mắt liên tục với phó bộ trưởng Bộ phận Công trình còn thất thần, mới gọi được phó bộ trưởng Bộ phận Công trình vẫn còn kinh ngạc vì đột nhiên được sắp xếp đi nước ngoài ra ngoài.
Sau khi người rời khỏi phòng họp lớn, ánh mắt Ngu Thư bình tĩnh, lạnh lùng đảo qua những quản lý cấp cao đang nghi ngờ bên dưới, lạnh lùng nói: "Nội dung cuộc họp tạm thời thay đổi, bộ trưởng và phó bộ trưởng Bộ phận Pháp lý, bộ trưởng Bộ phận Công trình và Bộ phận Hành chính ở lại, những người khác có thể giải tán."
Trong phòng tràn đầy nghi hoặc, không ngừng truyền đến âm thành chuyển ghế, hầu hết các quản lý cấp cao đều rời đi, trong phòng họp lớn cuối cùng chỉ còn lại những người Ngu Thư yêu cầu ở lại.
Ngu Thư gửi bản hợp đồng mà Đường Na gửi đến máy tính của những người đang ngồi ở đây, nói: "Hiện tại, tôi cần các người tìm ra tất cả lỗ hồng trong hợp đồng này trong vòng mười lăm phút."
Đường Na ngâm nga giai điệu quay lại trước bàn tròn uống trà chiều.
Nữ vương Evans nhìn cô ngồi xuống đối diện với ánh mắt dò xét: "Cô cảm thấy không khỏe sao? Chúng tôi có bác sĩ cung đình."
"Tôi rất ổn." Đường Na nói: "Hiện tại chúng ta nói tiếp hợp đồng."
Có đoàn luật sư của Ngu Thư trợ giúp, Đường Na và luật sư James của Nữ vương đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường, cuối cùng rốt cuộc để James đầu đầy mồ hôi viết lại một bản hợp đồng hợp lý và công bằng.
Đường Na xem lại bản hợp đồng mới ra lò, sau khi xác nhận không sai thì ký tên của mình, cô đưa cây bút và bản hợp đồng cho Nữ vương, cười nói: "Đến lượt bà."
Ánh mắt của Nữ vương nhìn về phía cuối đường mòn, nơi đó từ đầu đến cuối không có bóng người xuất hiện.
Bà quyết định tuân theo sắp xếp của Thượng Đế.
Nữ vương cầm bút lên, ký tên của mình trên hợp đồng. Từ giờ trở đi, đây chính là một bản hợp đồng có ràng buộc về mặt pháp lý.
Hợp đồng có hai bản giống nhau, sau khi Đường Na đưa bản hợp đồng của mình cho Ngu Trạch nhận lấy, Nữ vương đan mười ngón tay đặt trên đầu gối, nhìn qua Đường Na nói: "Hai người chuẩn bị ở Balliro bao lâu?"
Đường Na nói: "Có thể một tuần, có thể một tháng, tôi muốn nhìn thấy mọi thứ ở đảo Rouffach đi đúng quỹ đạo."
Muốn thuận lợi khai thác mỏ, phải đạt được sự đồng thuận của thổ dân trên đảo, muốn làm được điểm này, Đường Na nhất định phải ở hiện trường mới được.
Nếu không ai cũng không nói chắc được đám thổ dân bốc đồng kia sẽ gây ra chuyện gì nữa.
May mắn công việc của Ngu Trạch đều đã qua một thời gian, không cần vội vã quay trở lại.
"Nếu đều là người một nhà, trước khi mọi chuyện xong xuôi hai người có thể ở lại cung điện." Nữ vương Evans nói: "Tôi sẽ bảo hầu gái thu dọn phòng cho hai người. Cần gì có thể nói với hầu gái trong cung điện..."
Bà hắt cằm về phía Vương tử bên cạnh, nói: "Tất nhiên, nói với người cha trên danh nghĩa của cô cũng thế."
Vương tử vẫn luôn yên tĩnh như gà nở nụ cười hiền hậu với Đường Na, có thể thấy ông là người không thích nói chuyện.
"Lần này Donna (Đường Na) ở cùng cô có trở lại không?" Nữ vương Evans hỏi.
Phải mất một lúc Đường Na mới phản ứng lại, bà đang hỏi bộ dạng trẻ con của cô.
"Nó không đi cùng tôi." Đường Na nói.
"Thật đáng tiếc, vốn chúng ta có thể chụp một bức ảnh gia đình cùng nhau." Nữ vương nói.
Sau khi ký hợp đồng xong, Nữ vương bảo hầu gái đưa thiếu nữ tóc vàng và thanh niên tóc đen đến tầng hai của lâu đài để dàn xếp, sau khi hai người rời đi, Sapir ôm bụng loạng choạng đi tới.
Nữ vương nhíu mày nhìn anh ta, nói: "Tôi đã nói với Bancroft, phải dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra."
"Xin lỗi, Nữ vương... Hầu gái nói ngài gặp mặt khách quý, tôi lại bị tiêu chảy, cho nên..."
Nữ vương ngắt lời giải thích của anh ta, nói: "Kết quả là như thế nào?"
"Xin chúc mừng nữ vương! Đây là kim loại berili có độ tinh khiết cao!" Sapir hào hứng nói: "Berili là một trong mười sáu nguyên liệu chiến lược cực kỳ khan hiếm và quan trọng được tất cả các quốc gia trên thế giới công nhận, sản lượng berili toàn cầu hàng năm ít hơn 3.000 tấn. Nếu vương thất Evans có thể sở hữu mỏ berili này, chúng ta sẽ trở thành một trong những vương thất giàu nhất thế giới!"
Vương tử Ellen kinh ngạc nhìn về phía Nữ vương.
Nếu là như thế, vậy bọn họ còn muốn cho người ngoài mượn đảo Rouffach hai trăm năm không?
"Ông đến muộn rồi, tôi đã ký hợp đồng cho thuê." Nữ vương Evans bưng tách trà trong suốt trước mặt lên uống một ngụm, dù biết mình bỏ lỡ một cơ hội cực kỳ quan trọng, bà cũng không chút hoang mang.
"Làm sao lại như vậy?!" Sapir nhào lên trên bàn, hồng trà trong ấm trà thủy tinh lắc lư, Nữ vương bất mãn nhíu mày lại.
"... Chúng ta lấy được ra hai trăm triệu đô la phí bồi thường vi phạm hợp đồng không?" Vương tử Ellen lần đầu nói chuyện.
"Ellen, chúng ta sẽ không phá vỡ hợp đồng," Nữ vương nói.
"Không sao?" Ellen sửng sốt.
"Con là Vương tử một nước, việc cân nhắc không phải là lợi ích trước mắt." Nữ vương không nhanh không chậm, khoan thai thưởng thức hồng trà trong miệng, chậm rãi nói: "Ánh mắt nhìn xa hơn một chút, một mỏ berili đáng để con vi phạm hợp đồng sẽ không bị khai thác cạn kiệt trong hai trăm năm. Một mỏ berili không đáng để con vi phạm hợp đồng, cũng sẽ không đáng để con tốn công tốn sức di chuyển thổ dân trên đảo, đắc tội một kẻ thù xảo quyệt có thể nhẹ nhàng lấy ra hai trăm triệu đô la."
Ellen được khai sáng, không thể không thừa nhận Nữ vương nói rất chính xác.
Nữ vương đặt nửa tách hồng trà còn lại xuống, nói với Sapir: "Cậu đi nói với Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, có thể bắt đầu công việc thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc."
"Chúng ta muốn..." Sapir giật mình nhìn Nữ vương.
Từ khi Balliro thành lập cho đến nay, từ đầu đến cuối chưa từng tiếp xúc với con rồng của châu Á.
Trong mắt du khách Trung Quốc, Balliro không phải là điểm đến du lịch châu Âu được hoan nghênh nhất, nếu chính quyền Balliro thực sự muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc, bất luận đối nội hay đối ngoại cũng sẽ là một quyết định khó mà đoán trước được kết quả.
"Nếu như tôi không đoán sai, sau khi mỏ berili được khai thác, nơi tiêu thụ đầu tiên chính là Trung Quốc khăn hiếm tài nguyên mỏ berili."
Nữ vương vươn tay, Bương tử Ellen vội vàng đỡ Nữ vương đứng dậy.
Bà liếc nhìn Sapir, nói: "Vương thất Evans có thể tồn tại đến nay đều là bởi chúng ta thuận theo kết quả của thời thế. Lần này, đã đến lúc chúng ta phải thay đổi."
Sau khi Ngu Trạch mất tích 36 giờ, cảnh sát Thượng Kinh tuyên bố đã liên lạc được với chính chủ, tổng giám đốc Ngu Bái thay mặt tập đoàn Ngu Thị, bày tỏ lòng biết ơn bên ngoài đã ra sức giúp đỡ.
Weibo cá nhân của Ngu Trạch cũng đăng Weibo mới nửa tiếng sau đó, gửi lời cảm ơn đến quần chúng đã chú ý đến vụ mất tích lần này.
Nhưng mặc kệ là thông báo của bên nào cũng không đề cập đến vấn đề được dư luận quan tâm nhất thời điểm này: Ngu Trạch và Bách Đế Na đã chắp cánh bay đi khỏi sân thượng bằng cách nào?
Đối với tuyên bố của ba bên, quần chúng, bao gồm cả những người hâm mộ của Ngu Trạch, có không ít người đều cảm thấy bị trêu đùa.
Cái này giống như bọn họ đã chuẩn bị xong coca và bắp rang chuẩn bị xem kịch hay, rạp chiếu phim bỗng nhiên bị cúp điện, tất cả mọi người phải rời đi ngay lập tức.
Bọn họ vừa mất hứng vừa khó chịu.
Bọn họ thực sự muốn biết...
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ngu Bái cũng rất muốn biết làm thế nào Ngu Trạch lại có thể xuất hiện ở bên kia Trái đất chỉ trong một đêm, nhanh chóng phát hiện một mỏ berili cực kỳ khan hiếm và giành được quyền khai thác.
TV màn hình cong trong phòng khách của căn hộ đang phát câu trả lời của tập đoàn Ngu Thị, anh ta ăn mặc lịch sử chậm rãi nói chuyện trước nhiều micrô phỏng vấn. Đúng là mỉa mai. Anh ta không biết nhiều hơn những người bình thường bao nhiêu, nhưng ở trên TV, anh ta phải giả vờ như nắm rõ mọi hành tung của anh trai mình.
"Anh thấy bộ váy này có đẹp không?" Giọng nói ung dung pha nét đặc trưng của Trương Tử Nhàn vang lên từ cách đó không xa, Ngu Bái cũng không thèm nhìn, lạnh lùng nói: "Không đẹp."
"Anh nhìn đi." Cô ta chấp nhất nói.
Một chiếc váy màu xanh lông công lúc ẩn lúc hiển ở rìa tầm mắt, Ngu Bái giương mắt nhìn lại, Trương Tử Nhàn xách váy dài xoay một vòng, nói: "Nhìn có đẹp không?"
Ngu Bái quan sát vài giây, sau đó vô cảm thu hồi ánh mắt: "Không đẹp, biến."
"Anh nhìn tổng cộng năm giây." Trương Tử Nhàn nói: "Quyết định, em sẽ mặc cái này đi nhận giải thưởng Bạch Hoa."
Mặc dù anh ta nói "biến", nhưng cô ta vẫn ngoảnh mặt làm ngơ ngồi bên cạnh anh ta như trước đây.
"Anh muốn đi xem em nhận giải không?" Trương Tử Nhàn nhích lại gần, nắm lấy cánh tay anh ta.
"Không." Anh ta không chút do dự.
"Ngu Trạch cũng được đề cử giải Nam diễn viên được yêu thích nhất. Anh thực sự không muốn đi xem sao?"
Ngu Bái im lặng một hồi lâu rồi nói: "... Đến lúc đó hẵng nói."
Một chiếc đèn chùm tinh xảo và lộng lẫy treo trên trần phòng khách, nhưng chiếc đèn này chưa bao giờ được thắp sáng, ít nhất là Ngu Bái chưa từng thấy nó được thắp sáng bao giờ.
Mỗi lần anh ta đến, căn hộ đều chìm trong bóng đen tĩnh mịch, nơi này giống như thùng rác của riêng anh ta, những thứ không thể phơi bày ngoài bộ vest và đôi giày da, anh ta không kiêng nể gì cả ném ở nơi này.
Ngoài ra, anh ta không thể nghĩ ra lý do thứ hai giải thích tại sao mình lại càng ngày càng thường xuyên tới đây hơn.
Thế giới bên ngoài quá ngăn nắp và tươi đẹp, anh ta không tìm được chỗ đứng cho mình, chỉ có ở trong bóng tối anh ta mới cảm thấy an toàn và thoải mái.
Mà Ngu Trạch bất cứ lúc nào cũng được tắm trong ánh nắng.
Ngu Trạch giống như đứa con cưng của trời, bất kỳ thói hư tật xấu nào của con người đều tránh xa anh.
Anh ta sùng bái anh cả, hâm mộ anh, ghen tị với anh, khao khát được gần gũi, lại kháng cự anh như người tuyết sợ mặt trời.
Mặc dù là anh em sinh đôi, nhưng vận mệnh của anh ta và Ngu Trạch luôn hoàn toàn khác nhau.
Anh ta vẫn luôn ghen tị với anh.
Sau khi thừa nhận sự bất lực của mình trước thực tế, anh ta rốt cuộc thừa nhận mình vẫn luôn ghen tị với anh.
Anh ta và Ngu Trạch giống như ánh sáng và bóng tối, anh ta thua bởi mặt thấp kém của bản chất con người, Ngu Trạch tượng trưng cho ánh sáng đã vung kiếm cắt đứt khối u ác tính là anh ta.
Đối với Ngu Bái, điều này rất tàn nhẫn, bởi anh ta kỳ vọng cho dù anh ta có hóa thành bùn, người anh ta yêu nhất cũng có thể nắm chặt tay anh ta không buông.
Bây giờ anh ta vẫn còn tổn thương và tức giận vì Ngu Trạch đã từ bỏ anh ta, nhưng anh ta đã thay đổi một chút so với hơn một tháng trước đây, anh ta bắt đầu thừa nhận hành vi của Ngu Trạch là chính xác.
Mặc dù điều đó thật tàn nhẫn đối với anh ta, nhưng đối với Ngu Trạch, điều đó là lý trí và đúng đắn.
Sau khi thừa nhận mình cũng không phải trung tâm cuộc sống, nhân vật nam chính luôn được chọn trong bộ phim của cuộc đời, cuối cùng anh ta cũng có thể nhảy ra khỏi lập trường của mình để tìm hiểu người khác.
Anh ta nhìn chằm chằm bản thân đang tự tin trên TV, tâm trạng bình tĩnh như không gian im lặng trong phòng. Có thể một ngày nào đó, anh ta sẽ hoàn toàn chấp nhận sự thật mình không phải là nhân vật chính. Có thể có một ngày, anh ta còn có thể đối mặt đứng chung với Ngu Trạch, giống như rất nhiều năm trước, thản nhiên nhìn nhau cười một tiếng.
Liệu ngày đó có thực sự đến?
Berili hoặc beri (theo sách giáo khoa hóa học phổ thông) là một nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn có ký hiệu Be và số nguyên tử bằng 4, nguyên tử khối bằng 9. Là một nguyên tố hóa trị hai có độc tính, beryli có màu xám như thép, cứng, nhẹ và giòn, và là kim loại kiềm thổ, được sử dụng chủ yếu như chất làm cứng trong các hợp kim (chủ yếu là beryli đồng).