Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 52


Song, Huyết nhân đoán chắc Giang Lưu Tự đơn lẻ một mình, đến chết cũng không chiếu cố, điều này làm cho hắn chửi ầm lên, ngược lại làm cho Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Cổ Liệt, Long Mạc Nhất nhìn thấy có chút hả hê.
Trốn chỉ được chốc lát, Giang Lưu Tự thủy chung chạy không thoát đuổi giết của huyết nhân, điều này làm cho hắn vừa giận vừa sợ, không nhịn được quát lên: “Lão tử liều mạng với ngươi”
Nhanh chóng xoay người, Giang Lưu Tự tế ra một thanh bảo phiến, nhất thời phong lôi tề tụ, thiểm điện hiện ra, trong hư không vang lên tiếng chói tai quái dị, vô số phong lôi hướng Huyết nhân oanh tới.
Huyết nhân điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt lớn hơn vài phần, tay phải lăng không phách một chưởng, hóa thành một ma thủ cự đại, ngạnh sanh đem Giang Lưu Tự đánh xuống bên dưới.
Kêu thảm một tiếng, Giang Lưu Tự nộ giận vọt lên, thanh quang vờn quanh toàn thân, hổn ha hổn hển giống như quỷ, nổi điên hướng Huyết nhân phóng đi.
Huyết nhân kêu to một tiếng, thân thể khổng lồ đột nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một chữ ‘Viên’ sáng lóng lánh, bất động như bàn thạch, nặng như núi Thái sơn, vừa lúc đụng vào người Giang Lưu Tự đang bay tới.
“Ma ấn! Ghê tởm, đáng hận a!”
Giang Lưu Tự khàn giọng rống to, bảo phiến trong tay ầm ầm nổ tung, ngay sau đó huyết vụ bay lên, Giang Lưu Tự kêu thảm một tiếng đột nhiên dừng lại, cả người hồn phi phách tán, cái chữ ‘Viên’ kia xuyên thấu qua hắn, trực tiếp hủy diệt.
“Cơ hội tốt, mọi người liên thủ đột kích”

Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y cùng lúc suy đoán ra sơ hở của Huyết nhân, hướng Cổ Liệt, Long Mạc Nhất hô lên, bốn người chợt lóe, hiện ra bốn phía Huyết nhân.
Trầm Tuyết Y thi triển ra Chân ngã như kiếm, Băng Tâm thúc dục Hỏa diễm màu lam, Cổ Liệt thi triển ra Chiến Thần vô cương, Long Mạc Nhất thi triển ra Ngã tâm như nguyệt, Thiên cổ bất diệt.
Huyết nhân một chiêu diệt Giang Lưu Tự, bản thân nó cũng bị thương không nhẹ, vừa lúc lộ ra sở hở, vừa lúc bốn đại cao thủ thừa cơ lợi dụng.
Nhận thấy nguy cơ, Huyết nhân khàn giọng rống giận, thân thể lăng không vừa chuyển, hóa thành một huyết trụ, gào thét tăng lên mấy trăm trượng.
Băng Tâm Hỏa diễm màu lam khóa chặt huyết trụ, Chiến Thần vô cương Cổ Liệt hung hăng đánh lên huyết trụ, Ngã tâm như nguyệt Long Mạc Nhất quấn quanh huyết trụ, chân chính công kích chính là Chân ngã như kiếm của Trầm Tuyết Y, trực tiếp khóa chặt thần hồn Huyết nhân, phát ra một kích trí mạng.
Bốn loại công kích đồng thời bộc phát, hội tụ thành một chỗ, tồi khô lạp hủ đánh lên huyết trụ, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trong đêm đen, trực tiếp chém giết.
Một khắc kia, bầu trời đêm xuất hiện kịch liệt chấn động, thật giống như ác ma đang gầm thét vậy.
“Cuối cùng cũng tiêu diệt ma vật này”
Cổ Liệt cảm khái lộ ra mấy phần thê lương, một đám cao thủ mười tám người lục đại môn phái, hiện tại còn sót lại bốn người, chiến tích như vậy cũng không đáng giá khoe ra.
“Đại giới thật là nhiều, ai …”
Long Mạc Nhất trong lòng tràn đầy bi thương, vì bắt một tên tiểu tử, kết quả biến thành như vậy, thật là không ai ngờ được.
Băng Tâm, Trầm Tuyết Y nhìn nhau cười khổ, như muốn nói gì đó, nhưng lúc này tại trong lòng các nàng nảy lên cảm giác cực độ nguy hiểm.
“Cẩn thận, mau tránh ra …”
Lời vẫn còn bên tai, một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Chỉ thấy cả một vùng đại địa nứt ra, một cái ma chưởng khổng lồ từ bên dưới đất vươn ra, hướng bốn người giữa không trung chộp tới.
Băng Tâm, Trầm Tuyết Y phản ứng thần tốc, song song tránh được công kích của ma chưởng kia.
Cổ Liệt cùng Long Mạc Nhất phản ứng hơi chậm, mỗi người triển khai lực phòng ngự, tạo ra quang giới hoa mỹ, ai ngờ bị ma chưởng kia dễ dàng bóp nát.
Tiếng kêu đau đớn vang lên, Cổ Liệt, Long Mạc Nhất hai người đều bị trọng thương, rơi vào bên trong ma chưởng.

Sau đó, trong ma chưởng đen nhánh hào quang lóe sáng, Long Mạc Nhất toàn lực thúc dục Nguyệt Kim Luân, cố gắng đánh ra một khe hở, chế tạo cơ hội cho Cổ Liệt.
“Đi mau, đừng quản tới ta”
Long Mạc Nhất khàn giọng cuồng khiếu, thanh âm cũng đang run rẩy, hiển nhiên rất cố hết sức chống đỡ.
Cổ Liệt chợt lóe ra, nhưng ngay sau đó xoay người lại điên cuồng triển khai tấn công, cố gắng đánh nát ma chưởng kia, cứu Long Mạc Nhất.
“Chịu đựng, ta nhất định cứu ngươi ra”
Băng Tâm, Trầm Tuyết Y cùng lúc thi triển ra tuyệt chiêu của mình, cường công công kích, phối hợp với Cổ Liệt, cứu Long Mạc Nhất.
Ma chưởng toát ra từ dưới đất, toàn thân lóe hắc quang, cứng rắn như cương.
Cho dù Cổ Liệt, Băng Tâm, Trầm Tuyết Y ba người tiến công thế nào đi nữa cũng không gây được thương tổn cho ma chưởng chút nào cả.
Trong ma chưởng, toàn thân Long Mạc Nhất lóe lên ngân quang, toàn lực thúc dục bí thuật của Ngạo Nguyệt môn, vô số quang phù hình trăng từ trên người hắn bắn ra, đây là một loại kết giới phòng ngự.
Nhưng, những quang phù hình trăng vừa mới hình thành thì ầm ầm bể tan, căn bản không chịu nổi áp lực của ma chưởng.
“Hắn nhanh không chịu nổi nữa đây, chúng ta mau nghĩ biện pháp”
Cổ Liệt vừa tức vừa vội, miệng rống giận gầm thét, trên người hỏa diễm bốc cháy rừng rực.
Băng Tâm sắc mặt âm trầm, ma chưởng này quá mức đáng sợ, ngay cả Hỏa diễm màu lam của nàng cũng không lay động được chút nào, cường hãn làm cho không người tưởng tượng được.
Lúc này, ma chưởng bắt đầu trầm xuống, tựa hồ muốn chui xuống mặt đất.
Cổ Liệt gấp đến độ chửi ầm lên, tế ra chiến kỳ điên cuồng công kích.
Ma chưởng tựa hồ cảm giác được ba người lo lắng, cố ý hành hạ ba người, đem tốc độ lui về hết sức, năm ngón tay dùng chút sức, trực tiếp bóp vỡ thượng phẩm bảo khí Nguyệt Kim Luân của Long Mạc Nhất, bóp nát một phần thân thể Long Mạc Nhất.
Một khắc kia, tim phổi Cổ Liệt tựa như bị xé rách, Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y đều thở dài.
Năm ngón tay ma chưởng buông lỏng, Long Mạc Nhất hiện ra, quang hoa quanh thân ảm đạm, nhưng chưa chết, thương thế lại vô cùng trầm trọng.

Cổ Liệt vọt tới bên cạnh Long Mạc Nhất, một tay ôm hắn vào lồng ngực, vội vàng nói: “Ngươi dù dạng gì đi nữa, ta sẽ không để cho ngươi chết ở chỗ này”
Long Mạc Nhất phun ra một máu tươi, khổ sở nói: “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, không cần bi thương cho ta, các ngươi muốn nghĩ cách xông ra, quyết không thể chết ở chỗ này”
Trầm Tuyết Y nói: “Thương thế của ngươi chỉ hảo hảo điều dưỡng, khôi phục sẽ không có vấn đề gì”
Long Mạc Nhất cười khổ, nói: “Dưới tình huống này, sống là một loại hy vọng xa vời, hãy để cho ta tạo ra một đường sinh cơ cho các ngươi”
Cổ Liệt quát: “Không được! Ngươi cho ta là ngốc sao, cho dù nơi này nghĩa địa ma quỷ, ta cũng sẽ không cho nó thương tổn đến ngươi”
Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y có chút cảm khái, Cổ Liệt điên cuồng làm cho các nàng cảm thấy bi thương.
Ban đầu, Tây Môn Vũ chết, Long Mạc Nhất khó bỏ.
Hiện tại, Long Mạc Nhất bị trọng thương, lại dùng tính mạng của mình muốn tạo ra một đường sinh cơ cho ba người, cái này làm sao không để cho người người cảm thấy bi thương cho được.
Lôi Đình cùng Tần Thiên nhìn một màn này, phản ứng đều không giống nhau.
Lôi Đình chẳng qua ánh mắt nháy động vài ba cái, nhưng Tần Thiên thì tâm tình mênh mông, phản phất cảm nhận được quyết tâm thấy chết không sờn lòng.
Đó là một loại ưu thương không tiếng động, lây đến Tần Thiên làm cho hắn hiểu được cõi đời này, nguyên lai còn có tình bằng hữu chân thành cảm động như vậy.
Lúc này, cả đại địa bắt đầu băng liệt, một cổ ma khí xông thẳng lên trời, để cho bầu trời càng thêm hắc ám.
Băng Tâm sắc mặt kinh biến, bật thốt lên: “Cẩn thận, ma đầu kia muốn đi ra”
Lôi Đình mang Tần Thiên lui về sau mười trượng, tránh khỏi chiến tràng, không muốn liên lụy.


Bình Luận (0)
Comment