Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 55


Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y tâm thần chấn động, hai người đã suy tính nhiều lần, kết quả đều giống nhau, căn bản là trốn không thoát bàn tay của Viên Ma.
Cổ Liệt chỉ mới có cảnh giới Tạo Vật, không có loại năng lực này, ngược lại cũng không lo lắng cho lắm.
Viên Ma đứng ngạo nghễ tại chỗ, hào quang trên người kéo dài một mãnh, tùy ý thu lại lớn nhỏ, luân phiên tấn công, làm cho ba người không có chỗ ẩn núp.
“Lão tử liều mạng, Chiến Thần vô cương!”
Cổ Liệt điên cuồng hét lên một tiếng, dưới tình thế không chỗ nào trốn được, liền dùng sức lực còn lại thi triển ra tuyệt chiêu cương mãnh – Chiến Thần vô cương, một quyền như tia chớp oanh lên hào quang, cả người mãnh liệt lay động, trong miệng máu tươi tràn ra, bị bắn bay ra ngoài.
Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y thầm nghĩ không tốt, song song hướng Cổ Liệt bay đi, cùng lúc tạo ra phòng ngự, đón đỡ hào quang công kích của Viên Ma.
Chỉ thấy, cường quang chợt lóe, hư không sụp đỗ, Băng Tâm, Trầm Tuyết Y đồng thời kinh hô lên, máu tươi tràn ra, hung hăng bị đánh bay.
Cổ Liệt cũng nhận được dư chấn ba động, kêu thảm một tiếng bay đi.
Viên Ma cười lạnh một tiếng, hừ nói: “Đi chết đi”
Ma văn chớp động, quanh thân Viên Ma ba mươi sáu đạo hào quang lóe sáng, hóa thành ba mươi sáu tia chớp, hướng ba người đã bị trọng thương bắn đi.

“Tránh mau”
Băng Tâm, Trầm Tuyết Y tung mình bay lên, kéo theo Cổ Liệt đang bị thương toàn lực né tránh.
Lôi Đình sắc mặt âm trầm, Tần Thiên theo bản năng kinh hô lên: “Mau tới đây”
Sắc mặt Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y tái nhợt, đổi lại là cao thủ cùng cảnh giới khác, các nàng cũng có năng lực liều mạng, thế nhưng gặp phải Viên Ma khủng bố kia, thì bất kỳ công kích nào cũng không có tác dụng, quả thực làm cho người ta tuyệt vọng.
May mắn là tâm trí hai nàng bền bỉ, mặc dù bản thân đang ở trong tuyệt cảnh, như cũ vẫn thôi diễn Thiên Cơ, tìm kiếm cho mình một cơ hội.
Lúc này, khi thanh âm Tần Thiên truyền đến, cũng làm cho trái tim của hai nàng cùng giao động, nhanh chóng đem Tần Thiên và Lôi Đình gia nhập hàng ngũ suy tính, kết quả ngoài dự đoán của mọi người, sinh cơ thế nhưng lại nằm trên người Tần Thiên.
Hai nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, lấy tốc độ nhanh nhất hướng Tần Thiên vọt đi.
Lôi Đình trợn mắt nhìn Tần Thiên, nhưng không lên tiếng, hiển nhiên hắn cũng hy vọng hai nàng và Cổ Liệt không chết ở trên tay Viên Ma.
Nhận thấy hướng đi của hai nàng, Viên Ma bắt đầu toàn lực ngăn cản, từng đạo quang hoa như mây tản ra, quang mang huyến lệ mà chói mắt tạo thành một phiến tuyệt vực, chặt đứt con đường phía trước của hai nàng.
Tần Thiên lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, vì mình có Bất tử chi tâm khiến người ta đuổi giết, nếu như bí mật của ngọc quan bị tiết lộ, kết quả chỉ sợ càng thêm thê thảm.
Song, nhìn Băng Tâm, Trầm Tuyết Y thanh lệ xuất chúng, phiêu dật như tiên, Tần Thiên có chút không nỡ.
Ngoài ra, Cổ Liệt cương mãnh cường hãn, không sợ hãi cũng làm cho Tần Thiên khâm phục, không muốn hắn chết ở trên tay Viên Ma.
“Chân ngã như kiếm, trảm phá hư vọng”
Liên tục xông ra thất bại, Trầm Tuyết Y bất đắc dĩ bị buộc thúc dục Chân ngã như kiếm một lần nữa, tính toán mạnh mẽ phá rách phòng ngự của Viên Ma, vọt tới bên cạnh Tần Thiên.
Chân ngã như kiếm hết sức huyền diệu, Trầm Tuyết Y lấy cảnh giới Thiên Cơ thi triển toàn lực, xé rách một khe hở, mang theo Băng Tâm, Cổ Liệt hướng Lôi Đình cùng Tần Thiên phóng đi.
Viên Ma nổi giận đùng đùng, tay phải lăng không vuốt một cái, ma chưởng khổng lồ hướng đầu của ba người chụp xuống.
Tần Thiên cả kinh hô lên: “Mau tránh ra!”
Trầm Tuyết Y cười khổ một tiếng, một kích hủy thiên diệt địa kia của Viên Ma, mà ba người đã bị trọng thương căn bản chịu không nổi.
Ba người chỉ có thể né tránh, nếu như có sai sót nào đó, kết quả chỉ là chết.

Sống chết trước mắt, Trầm Tuyết Y nhanh chóng đề thăng, tăng tốc đi tới, nàng muốn đánh cược một keo vận khí.
Lôi Đình sóng mắt khẽ nhúc nhích, mắt liếc thấy ba người không tránh được một chưởng kia, đáy lòng hiện lên do dự.
Băng Tâm cùng Cổ Liệt cũng đã cảm ứng được mùi vị tử vong, trong mắt toát ra vẻ bi thương sầu não.
Đột nhiên, khi ba người tưởng mình sắp chết dưới ma chưởng, thì trên người Lôi Đình đột nhiên bắn ra quang mang huyến lệ chói mắt thế không thể đỡ, chín đạo hào quang kèm theo chín mặt trời từ trên người Lôi Đình toát ra, trong nháy mắt xoay tròn, biến thành một quang cầu ánh vàng rực, đụng vào lòng bàn tay của Viên Ma.
Đến lúc này, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, ma chưởng bị bắn ngược trở về, còn quang cầu do Lôi Đình phát ra thì nổ ầm ầm, hóa thành vô số tia sáng.
Trầm Tuyết Y, Băng Tâm cùng Cổ Liệt chợt lóe lên, rốt cục cũng chạy tới được bên cạnh Tần Thiên.
Viên Ma gầm thét lên một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lôi Đình, tựa hồ đối với thực lực của hắn mà cảm thấy có chút kinh ngạc.
Lôi Đình mặt không chút đổi sắc, hờ hững đối mặt với Viên Ma cách nhau một khoảng mười trượng.
Viên Ma không tiến tới gần, hiển nhiên kiêng kỵ một thứ ở trên người Tần Thiên, nhưng cũng không rời đi, mà là khóa chặt bọn họ lại.
Tần Thiên nhìn ba người trọng thương, đôi môi giật giật, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Băng Tâm bắt gặp vẻ mặt biến hóa của Tần Thiên, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ nụ cười tươi.
Không nói tiếng nào, chẳng qua hiểu ý cười lên một tiếng, tránh cho song phương khỏi lúng túng.
Trầm Tuyết Y hướng Tần Thiên khẽ gật đầu, khuôn mặt trong trẻo cao nhã mà lạnh lùng, sáng tựa như trăng rằm.
Cổ Liệt nằm trên mặt đất thở hổn hển, ánh mắt bắn về hướng Viên Ma, không hiểu nói: “Nó tại sao dừng lại công kích nhỉ”
Băng Tầm cùng Trầm Tuyết Y liếc mắt nhìn nhau một cái, một lần nữa ánh mắt dời đến trên người Tần Thiên.
Lắc đầu cười một tiếng, Tần Thiên không trả lời, đi tới bên cạnh Lôi Đình, tránh ánh mắt ba người.
Lúc này, Viên Ma đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời đêm, trong màn đêm đen tối nổi lên một ánh hồng quang, đang nhanh chóng to dần lên.
Một tiếng nổ vang phá vỡ hắc ám, làm cho cấm cố thời không rung chuyển dữ dội.
Đột nhiên, điểm hồng quang đó thẩm thấu qua hắc ám, biến thành ánh trăng, nhanh chóng xua tan mây đen, chiếu sáng khắp bốn phương.

Băng Tâm khẽ thở dài: “Cao thủ Ngạo Nguyệt môn đã đến rồi”
Trầm Tuyết Y buồn bả nói: “Đây là Long Mạc Nhất lấy tánh mạng ra đổi lấy”
Cổ Liệt ngửa mặt lên trời huýt sáo, thanh âm tràn đầy thê lương cùng bi tráng.
Tần Thiên nhìn lên trời, chỉ thấy ánh trăng kia tỏa quang hoa vạn trượng, bên trong xuất hiện một đạo thân ảnh, đang đem ánh mắt nhìn xuống bên dưới.
Viên Ma gầm nhẹ một tiếng, hai cánh tay hướng trên trời vẫy một cái, đại lượng ma khí che khuất ánh trăng, cố gắng đem ánh trăng tròn kia đuổi đi ra ngoài.
Cảm ứng ba động ma khí, bóng người trong ánh trăng tròn kia đưa tay phải ra vung lên, hóa thành một bàn tay khổng lồ, hướng cái đầu Viên Ma chụp xuống.
Trầm Tuyết Y thấy thế liền kinh hô lên: “Đây là tuyệt chiêu của Ngạo Nguyệt môn – Minh Nguyệt thiên lý ký tương tư, là công kích viễn trình, vượt thời gian cùng không gian”
Kình thiên cự thủ làm tê thiên liệt địa, uy lực vô biên, hóa giải ma khí, thời không sụp đỗ, mọi cấm pháp đều hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Viên Ma cảm nhận được uy hiếp, trong miệng gầm thét lên, quơ ma chưởng đối chiến với bàn tay khổng lồ kia, kết quả bị đánh bay tại chỗ, trong miệng phát ra gầm rú không cam lòng.
Sau một kích, bàn tay khổng lồ kia lại phát công kích thứ hai, tựa như Như Lai Thần Chưởng vậy hướng đầu Viên Ma chụp xuống.
Viên Ma lắc mình muốn trốn, lại phát hiện thời không chung quanh sớm đã bị cô đọng, căn bản không nơi nào để trốn.
Lôi Đình sắc mặt biến hóa, trầm giọng nói: “Đây là cao thủ Bất Diệt cảnh, trực tiếp nhảy thời không công kích đến. Đạo thân ảnh trong ánh trăng tròn kia, bất quá là một luồng thần niệm mà thôi”
Một tiếng vang thật lớn, Viên Ma trực tiếp bị đánh lún xuống dưới đất.
Bàn tay khổng lồ hạ xuống mặt đất, sinh ra chấn động đáng sợ, đem năm người Lôi Đình, Tần Thiên, Băng Tâm, Cổ Liệt cùng Trầm Tuyết Y đánh bay đi.


Bình Luận (0)
Comment