Cẩm Huyền nhìn thoáng qua phụ hoàng đang nổi giận đùng đùng, cả gan mở miệng giải vây: “Phụ hoàng, từ sau khi cậu bình định phải loạn trở về vẫn không được nghỉ ngơi, nhi thần hy vọng phụ hoàng có thể chấp thuận cậu nghỉ ngơi mấy ngày để cho cậu điều dưỡng một phen.”
“Mùa đông khắc nghiệt, kinh thành lạnh và khô ráo, không tốt cho việc nghỉ ngơi, trẫm lệnh cho Liễu đại tướng quân xuôi nam tránh đông, năm sau trở về.” ta xanh mặt nói.
Liễu Bất Hoặc giật mình, khuôn mặt không hiểu nhưng vẫn khom lưng hành lễ: “Tạ ơn bệ hạ.”
Ta bước nhanh hơn, giống như chạy trốn ra khỏi Tùy Lộc lăng.
Chính Đức điện.
Ta ngồi bên bàn đọc sách giải trí giết thời gian. Long Tô quấn trên tay ta nghỉ ngơi, cái đầu nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay ta, lười biếng.
Kể từ khi thân hình hắn nhỏ đi liền thích quấn ta, đến trình độ một tấc cũng không rời. Ta đánh cũng không được, mắng cũng không xong, đành để tùy hắn chọc ghẹo.
Hỉ Đức gõ cửa tiến vào, bẩm báo hành trình của Liễu Bất Hoặc. Xác nhận tất cả bình an vô sự, ta phất tay, để cho Hỉ Đức lui ra.
Sau khi Liễu Bất Hoặc rời kinh, triều cục chắc chắn rung chuyển, các đảng phái sẽ càng phân chia rõ ràng, Cẩm Huyền có thể mượn cơ hội này thấy rõ lòng người, nắm giữ mối quan hệ giữa các đại thần, đây là bước đi cần thiết để nó lên ngôi.
Lòng bàn tay đột nhiên đau đớn, ta trừng mắt liếc Long Tô đang cắn tay ta, nghiêm mặt nói: “Yêu quân, chớ giả bộ, thương thế của ngươi khỏi rồi mà.”
Long Tô nghiêng đầu nhìn ta, nhẹ nhàng ve vẩy cái đuôi, bày ra vẻ ngây thơ vô tội.
Ta cười lạnh, làm bộ muốn ném hắn xuống: “Ngươi có thể bớt vô sỉ được không!”
Long Tô thấy mình bại lộ, vội vàng bò khỏi cánh tay Gia Hạp, hóa thành hình người. Ta tiếp tục đọc sách của ta, coi như người này không tồn tại.
Long Tô cười híp mắt nhìn Gia Hạp: “Sao ngươi phát hiện thế?”
Nhắc tới cái này, ta liền nổi giận đùng đùng: “Yêu quân làm chuyện tốt còn cần trẫm nói sao?”
Long Tô cúi người dán lên lỗ tai Gia Hạp, ‘ha ha’ cười hai tiếng, “Có phải là tối hôm qua…”
“Cút!”
Long Tô nhìn Gia Hạp tức giận, có chút thất vọng: “Ta còn tưởng có thể lừa gạt ngươi, tối hôm qua rõ ràng ở bên tai ngươi dặn dò mấy câu đây chỉ là mộng xuân thôi, nhưng hình như không có hiệu quả lắm.”
Ta tức giận: Ai thèm mộng xuân chứ! Hơn nữa còn là mộng xuân với ngươi!
“Tối qua ngươi tỉnh lúc nào?” Long Tô đột nhiên hứng thú hỏi: “Lúc ta hôn ngươi? Hay là lúc ta cắn đầu v*?”
Ta hận không thể khâu miệng hắn lại, từ miệng hắn phát ra chưa từng có lời nào tốt đẹp.
“Hay là lúc ta tiến vào thân thể ngươi?”
Ta trực tiếp đập sách lên đầu hắn, vừa thẹn vừa giận.
Long Tô sửng sốt, không nghĩ Gia Hạp sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhưng sau đó cười xòa: “Hay là lúc ngươi cao trào?”
Ta đứng lên, quyết định cách xa cái người này ra, đánh không lại ta không thể trốn sao?
Long Tô khẽ nghiêm người, ôm lấy Gia Hạp, nghiêm túc nói: “Ngươi đã không nói ta liền tới nghiệm chứng một chút vậy.”
Động tĩnh quá lớn, thắt lưng tối qua mệt nhọc quá độ bắt đầu đau nhức, ta liếc mắt: “Đừng, ngàn vạn lần đừng.”
“Chịu nói?” Long Tô cười khẽ, sóng mắt đa tình dịu dàng: “Chậm rồi.”
Ta suy nghĩ, hy vọng có thể tìm được cách khiến Long Tô bỏ cái ý định này đi, lại bi ai phát hiện, mỗi lần Long Tô muốn làm liền làm, ta thật giống như không thể ngăn cản hắn.
Long Tô đặt Gia Hạp lên giường, cười nhẹ nhàng cởi quần áo y ra.
Mắt thấy từng lớp quần áo bị cởi ra, ta lại càng vội vàng, bỗng nhiên nhìn thấy con thanh long rất sống động trên da mình, ta cái khó ló cái khôn vội nói: “Con bạch long ngày đó…”
Quả nhiên Long Tô dừng lại động tác, hắn nhìn Gia Hạp một cái, cười, bộ dáng bất cần hỏi: “Muốn biết?”
Ta vội vàng gật đầu.
“Nam nhân kia trên danh nghĩa là quân phụ của ta.” Long Tô sảng khoái nói, thật giống như đây là một câu chuyện bâng quơ.
“Quân phụ của ngươi? Vậy sao lại đối xử với ngươi như thế?”
Long Tô nằm xuống giường, hai tay chống sau gáy, ánh mắt nhìn lơ đãng lên không trung, thuận miệng nói: “Ta là giao, không phải là long. Dĩ nhiên hắn sẽ đối với ta như vậy.”
Ta rất muốn biết chuyện, vội vàng nghiêm mặt, sợ tiết lộ tâm tình.
Long Tô nhìn vẻ mặt Gia Hạp cổ quái, khẽ cười một tiếng, trêu đùa: “Nghĩ gì thế? Phụ thân của ta không phải là long.”
“Phụ thân?” ta chịu kinh sợ không nhỏ, nghi vấn thốt lên.
“Phụ thân từng cho rằng chỉ cần sinh hạ trứng long liền có thể cùng một chỗ với nam nhân kia.” Long Tô đưa tay giơ lên nhìn tỉ mỉ, vẻ mặt bình tĩnh: “Đáng tiếc ta lại giao, là tạp chủng, không phải là long huyết tinh khiết.”
Ta mở to mắt không thể tin được nhìn Long Tô, hắn luôn tự phụ mà sao có thể nói ra lời tự chế giễu như vậy?”
“Nam nhân kia biết phụ thân ta lén sinh hạ một con giao liền giận phát điên, nhốt ta ở trong kết giới, rút đi gân cốt, nhổ lân phiến của ta, chỉ để trừ hết long huyết trên người ta.”
Ta nghe liền sợ hết hồn, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó cũng sẽ cảm thấy đau đớn, Long Tô làm thế nào mà chịu đựng được?
“Đau không?” ta nhẹ giọng hỏi.
Long Tô cúi đầu cười nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, một lúc sau mới trả lời: “Đau.”
Thân thể của hắn bị tách rời thành mảnh nhỏ, mấy lần đau hôn mê bất tỉnh, lại bị cơn đau lớn hơn kích thích tỉnh lại. Ngao Giản đứng ngoài kết giới, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn, cho đến khi chắc chắn máu trên người hắn chảy cạn sạch mới thu kết giới rời đi.
Hắn nằm ở trong biển máu đỏ sẫm, cảm giác được ý thức của mình từng chút tan rã, cuộc sống từng chút một tan biến, nhưng hắn vẫn cố gắng mở to hai mắt nhìn theo hướng Ngao Giản rời đi.
Hắn đau đến ngay cả hận cũng không hận được.
Hắn rốt cục cũng không rõ, tại sao Ngao Giản lại đối xử với hắn như vậy?
Đơn giản, chỉ vì hắn là giao thôi sao?
“Đây là nguyên nhân ngươi muốn hóa long?”
“Không,” Long Tô lắc đầu, kiên quyết đáp: “Ta xem thường chủng tộc đó.” Bỗng khẩu khỉ mềm lại: “Phụ thân đến lúc chết vẫn cho rằng, nam nhân kia sở dĩ không yêu người, chỉ là vì người không phải là long tộc.”
“Người đem huyết nhục của mình độ cho ta, van xin ta đáp ứng người, cố gắng tu luyện, phi thăng thành long, tìm đến người nam nhân kia. Không phải là báo thù mà là ở lại bên cạnh hắn, thay người chăm sóc hắn. Ha ha, dù đến chết người vẫn không hận hắn!”
Long Tô nói đến đây, trong giọng nói tràn đầy giễu cợt: “Thật ngốc! Chính người không có cách nào phi thăng thành long, liền đem toàn bộ hy vọng gửi gắm vào ta.”
“Nhưng mà ngươi đã đồng ý, không phải sao?” ta gục trên người Long Tô, dùng toàn lực ôm lấy hắn.
“Người cho ta cuộc sống hai lần, đây là ta nợ người.”