Đa Danh Chi Hậu

Chương 106


Vừa qua tết nguyên tiêu chính là sinh thần của hoàng đế Cao Tông. Trước sinh thần năm ngày, hoàng đế cùng hoàng hậu, phi tần, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan khởi hành đi nam di trường.

So với lần đến Lũng Nham, lần này, cảm giác rời khỏi hoàng cung của Cố Tịch Hy vẫn nguyên vẹn, vừa khẩn trương, vừa trùng trùng lo lắng.

Thật ra cũng không hoàn toàn giống nhau, lần này đến nam di trường, ở lại Tịch Lạc viên, nói trắng ra cũng chỉ là di chuyển từ hoàng cung này đến hoàng cung khác, không giống với Lũng Nham, vùng núi hoang sơ âm u, có người vừa nghe đến đã sợ mất mật.

Thứ giống nhau đáng kể nhất, chính là cả hai chuyến đi đều chứa đựng rất nhiều phong ba bão táp, đang âm ỉ thét gào chờ đợi Cố Tịch Hy.

Cố Tịch Hy và Hoàng Phủ Minh Phong ngồi cùng một xa giá. Hai người không nói với nhau tiếng nào, Cố Tịch Hy có chút buồn chán đưa tay vén rèm, hơi nghiêng đầu ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Từ kinh thành đi di trường phía na,m căn bản không quá xa, với tốc độ di chuyển thận trọng của cả một đội quân người ngựa, cùng lắm cũng chỉ mất một ngày đường.

Đầu xuân, tuyết vẫn còn rơi lất phất, vài bông hoa tuyết sượt qua gò má của Cố Tịch Hy, mang đến cho nàng cảm giác lành lạnh, hình như là một kiểu kho,ái cảm không tồi.

Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong đã đưa tay ngăn nàng lại, hắn kéo rèm, chỉ chừa một khe hở nhỏ để ánh sáng lọt vào.

Giọng hắn hình như không vui:

“Nàng muốn bị nhiễm lạnh à?”

Cố Tịch Hy mím môi lẩm bẩm:

“Thiếp cũng không có yếu ớt tới vậy…”

Nhưng nếu hắn đã không thích, nàng cũng không có tâm trạng cãi bướng. Đơn giản là lúc này nàng quá buồn chán, hắn lại cứ im như thóc, nếu không mượn cảnh vật bên ngoài tìm vui, nàng sợ cả người mình sẽ vì ngồi yên quá lâu mà trở nên tê cứng.

Hoàng Phủ Minh Phong đột ngột lên tiếng:

“Ta nhớ công phu của nàng đúng là không tệ, Cố sư phụ kia xem ra cũng là một bậc cao nhân nhỉ?”

Cố Tịch Hy giật mình, đang yên đang lành hắn nhắc Cố sư phụ làm gì? Trước kia ở Lũng Nham không hỏi, bây giờ lại hỏi…

“Hình như là vậy, nhưng ông ấy dạy thủ, phụ thân dạy công, thiếp cũng chưa từng có cơ hội xem công phu thật sự của ông ấy…”

Nàng quả thật chưa từng được xem Cố sư phụ phô diễn hết công phu. Người luôn dạy nàng, võ thuật không phải để đánh nhau, càng không tính tới chuyện để đả thương người khác, người học võ, tâm phải tịnh hơn nước, ý chí phải vững hơn thái sơn.

Cố Tịch Hy quả thực rất gan lỳ, nhưng tâm nàng hình như chưa bao giờ tịnh. Tay này của nàng, bằng những chiêu thức mà Cố sư phụ dạy cũng đã nhuốm máu không ít người.

Hoàng Phủ Minh Phong không bỏ qua ánh mắt bất chợt phảng phất nét buồn của nàng, hắn hỏi:

“Sau này, nàng còn nghe gì về tin tức của ông ấy không?”

Cố Tịch Hy cũng đưa mắt nhìn hắn, có những lời nói dối, một khi đã quyết định thốt ra thì phải nghiến răng nói đến cùng.

Ha, cuộc đời này của nàng thật dối trá quá đi thôi…

Nàng lắc đầu:

“Thiếp không biết, nhưng mà… ngày đó khi gặp Cố sư phụ thì ông ấy đã rất lớn tuổi. Nhiều năm như vậy rồi, người có lẽ đã không còn.”

Đúng vậy, người không còn nữa, những ngày cuối cùng, Cố sư phụ đã ho ra rất nhiều máu. Ngôi mộ của sư phụ và sư mẫu, kể từ khi nàng bất đắc dĩ lưu lạc, cũng không biết tới hiện tại đã ra như thế nào.

Hoàng Phủ Minh Phong bất ngờ đưa tay đặt lên sau gáy nàng, bàn tay hắn rất ấm, Cố Tịch Hy có cảm giác như hắn muốn an ủi nàng.

“Nàng biết bắn cung không?”

Cố Tịch Hy đáp, có chút không hiểu:

“Bắn cung? Thiếp từng học qua, nhưng không giỏi.”

Hình như có lần nào đó, Cố sư phụ luyện cho nàng bắn một trái hồng trên cây, kết quả nàng lại bắn trúng một con chim đang bay lượn trên trời…

Nhớ tới, nàng liền không khỏi lè lưỡi.

“Nói đúng ra là rất tệ…”

Hoàng Phủ Minh Phong phì cười:

“Ý là bắn nai ra cáo à?”

“…”

Hắn nhìn gương mặt bị mình nói trúng tim đen của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút sảng khoái, vui vẻ.

“Cũng không sao.”

Cố Tịch Hy không biết rốt cục ý của hắn là gì.

Hoàng Phủ Minh Phong đưa tay mân mê hạt ngọc châu đính trên khuyên tai của nàng, nói:

“Khi đến di trường, ta sẽ dạy nàng một chút.”

Nàng hơi ngẩn người, sau đó thì gật đầu. Là Hoàng Phủ Minh Phong nói muốn đích thân dạy nàng bắn cung, nếu những người như hoàng hậu hay Trường Khánh Diên biết hẳn sẽ thấy vui, thứ họ muốn thấy nhất chính là phu thê trữ quân ân ân ái ái.

Chỉ có gắn bó keo sơn với trữ quân mới có thể khiến nữ nhân Trường gia sau này ngồi vững trên hậu vị.

Chỉ là…

“Sao cần phải dạy thiếp bắn ạ?”

Lực tay của Hoàng Phủ Minh Phong mạnh hơn một chút, ngang nhiên mà dễ dàng kéo Cố Tịch Hy sát lại gần mình hơn:

“Đến di trường tất nhiên phải đi săn, có vài con mồi rất khó bắn trúng, lại còn hung hiểm, dạy nàng chút ít phòng thân cũng được.”

Cố Tịch Hy nhíu mày, nàng có cảm giác lời này của hắn dường như còn có ẩn ý sâu xa khác.

Nhưng mà hắn nói cũng không sai, tuy trường săn là do ngự lâm quân quản thúc, thú cũng là do bọn họ bắt về nuôi nhốt, rồi lại thả ra để thỏa thú vui của hoàng đế, nhưng không đống nghĩa chúng không hung tợn.

Lại nói đến chuyện bữa tiệc tất niên hôm giao thừa, hoàng đế đích thân đến Phượng Tê cung dùng bữa, hoàng hậu cũng thuận thế cho người đi gọi Cố Tịch Hy và Hoàng Phủ Minh Phong cùng sang.

Hoàng đế nhắc chuyện săn bắn ở di trường, còn nói lần này, Miêu tộc và Hương quốc khi đến đều dẫn theo công chúa minh châu. Nói họ đều là cô nương thảo nguyên quen săn bắn tiêu dao, đối với lần đi săn chúc thọ này hẳn sẽ vô cùng phấn khích.

Ông quay sang nhìn Cố Tịch Hy:

“Thái tử phi có muốn không, trẫm sẽ dặn dò ngự lâm quân chuẩn bị cho con một con ngựa và một bộ trường cung thật tốt.”

Cố Tịch Hy theo bản năng đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, thấy hắn chậm rãi gật đầu:

“Công phu của nàng không tệ, đến di trường chính là để phô diễn công phu, không cần e dè.”

Nghe vậy, nàng biết mình không khước từ nổi. Hơn nữa, quả thực với chuyện này, với nàng có cũng được, không cũng chả sao.

Nàng mỉm cười, nhìn hoàng đế Cao Tông:

“Tạ phụ hoàng hậu ái, hài nhi sẽ cố gắng có thu hoạch thật tốt để làm quà sinh thần cho người.”


Bình Luận (0)
Comment