Đa Diện - Hollythealien

Chương 3.9

Chỉ còn mình tôi và con ốc sên. Con Đen mở rộng thân mình và bao trọn lấy con ốc sên nhầy nhụa. Tôi đan các ngón tay vào nhau và nắm chặt hai bàn tay của mình lại, như một cách để điều khiển con Đen. Có lẽ trong quả cầu đen kia, con ốc sên đang vùng vẫy. Nhưng không, đống nhớt bắt đầu len lổ qua quả hắc cầu và bắn lên như những mũi tên. Tôi lùi lại, cố tránh những mũi tên đó. Đống nhớt thoát ra ngoài quá nhanh, quá nhiều đến nỗi con Đen phải từ bỏ hình dạng quả cầu để quay lại bảo vệ cho tôi. Do tính chất nhờn của đống nhớt mà việc bảo vệ tôi trở nên khó khăn hơn.

"ABJ." Tôi nói với con Đen. "Mày lại gặp đối thủ rồi."

Tôi có thể nghe thấy tiếng con Đen gầm gừ đáp lại như thay cho câu nói: "Rồi để xem, nhóc con."

Tôi dừng việc phòng thủ và bắt đầu tìm cách tấn công. Dựa vào việc tính toán lượng nhớt được bắn ra và khoảng cách của từng "mũi (tên) nhớt", tôi để một tấm chắn linh động quanh mình nhằm bảo vệ tôi, trong khi phần còn lại của con Đen tập trung công kích con ốc sên. Tôi đánh mắt xuống nền đất đang sủi bọt và bị phá hủy thậm tệ bởi đống nhớt.

Con Đen lao lên toàn lực dưới hình dạng một mũi tên khổng lồ, hướng về con ốc sên. Con ốc sên bắn ra một đợt nhớt đang bốc khói nghi ngút, ăn mòn còn mạnh hơn trước- có vẻ nó đang rất nóng lòng được kết liễu con Đen chỉ bằng một cú. Ngay khi đống nhớt chỉ còn cách con Đen một vài centimet, con Đen nhanh chóng tránh sang bên chỉ trong nháy mắt. Lợi dụng sơ hở, cùng lúc đó, tấm khiên ban nãy của con Đen biến thành một thanh kiếm đen huyền. Tôi cầm lấy thanh kiếm và dùng hết sức mình chém đứt đôi con ốc sên. Tôi móc trong túi ra chiếc hộp Pandora.

"Hãy nghe ta, một Valkerie..." tôi thì thầm. "Hãy giết chết kẻ thù của ta, hỡi  Pandora!"

Cái nắp của chiếc hộp mở ra và chỉ trong nháy mắt, chiếc hộp hút con ốc sên vào bên trong và tự động đóng nắp lại. Tôi khuỵu xuống, còn con Đen biến mất.

Tôi đấy chiếc hộp Pandora về phía trước và cố lê mình về phía bờ tường. Tôi dựa lưng vào đó và thở. Tôi chỉ nghĩ đến việc thở mà thôi, bởi tôi không nghĩ rằng mình đang có đủ sức để làm bất cứ việc gì khác.

"Rosie, chị có nghĩ rằng nó sẽ qua khỏi không?" Addison hỏi tôi, nhìn chú chim con mà con bé cứu được ngày hôm trước. Nó bị thương cánh nên Addy chăm sóc cho nó trong chiếc lồng nhỏ. "Nó nhìn yếu quá."

"Còn tùy. Bà ấy có thể sẽ không để em nuôi nó đâu." Tôi đáp, nhắc nhở Addy về tính cách của "mẹ".

"Vậy em sẽ chiến đấu." Con bé kiên quyết. "Chú chim ấy còn quá yếu để tự mình đi lại, giống như khi xưa em bị ngã và trầy đầu gối vậy. Chị đã lẻn vào và chơi với em những ngày hôm ấy."

"Nếu có điều gì xảy ra với em lần nữa, chị sẽ vẫn làm như vậy." Tôi đã định nói câu đó nếu cánh cửa đó không mở ra và người đàn bà ấy bước vào. Bộ lông của chú chim ấy vàng óng trước nắng hè chói rọi qua ô cửa sổ lấp ló chiếc chuông bạc. Nó không sống được bao lâu trước khi bà ấy quẳng nó, với đôi cánh gãy và cái mỏ chiêm chiếp, vào túi đựng rác.

"Tối nay bầu trời đầy sao, đẹp nhỉ?"

Mái tóc vàng ấy, tôi chưa bao giờ hết nhớ.

Tôi nửa mơ nửa tỉnh và thiếp đi lúc nào không biết. Khi tôi mở mắt thì đã thấy nhóm Rick trước mặt.

"Khi chú quay lại thì đã thấy cháu gục bên bờ tường. Cháu không sao chứ?" Rick ân cần hỏi.

"Chiếc hộp." Tôi thì thào.

"Nó ở đây." Carl lên tiếng. "Chiếc hộp có trạm khắc hình đôi cánh?"

"Phải, phiền cậu đưa nó cho tớ." Tôi nói.

Carl nhẹ nhàng đặt chiếc hộp Pandora xuống lòng bàn tay tôi. Tôi nắm lấy nó.

Xong ba. Còn lại ba.

"Đừng lo gì nữa. Mọi việc ổn rồi, chúng ta đang ở cách CDC vài dặm." Alert nói.

"Còn Addison?"

"Tôi chưa thấy dấu hiệu của con bé. Nếu có, lũ bọ của tôi sẽ báo tin."

"Chúng khôn ngoan hơn ta tưởng. Chúng sẽ không để vài con bọ phát tán ra bất cứ thông tin nào. Tôi phải đi, anh biết mà."

Một giọng nói thân quen vang lên.

"Nhưng không phải một mình." Matt điềm tĩnh nói. Màu xanh dương trong mắt cậu ấy suýt thì khiến tôi bật khóc. Hoặc là bật cười, tôi cũng không rõ nữa. "Rất mừng được gặp lại cậu, Kris."

"Cậu còn sống." Tôi cố nói lên thành lời mà không bị run. "Tớ tưởng cậu đã..." Tôi cố ngồi dậy.

"Tớ còn sống." Matt chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Mắt tôi di chuyển theo từng cử động của cậu, thuyết phục bản thân rằng cậu ấy không phải ảo ảnh hay cái xác biết đi.

"Kris, tớ còn sống." Cậu dùng hai tay áp lấy hai bên má tôi như muốn đánh thức tôi khỏi cái ý tưởng rằng cậu đã chết. "Tớ đang ngồi ngay trước mặt cậu đâ..."

Tôi ôm chầm lấy cậu. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc và dễ chịu này. Bỏ con mẹ nó hết đi, kẻ thù hay hội nhóm hay bất cứ thứ gì xung quanh. Tôi chỉ cần cậu. Hầu hết thời gian, tôi chỉ cần cậu. Chỉ cậu mà thôi, Matthew Christophe.

(Còn nữa)

Bình Luận (0)
Comment