Dã Lang Ái Cật Nộn Đậu Hủ

Chương 4

“Đúng vậy đúng vậy, lần trước lúc cậu ta thay đồ thể dục, tôi từ cửa sổ nhìn xuống, chân cậu ta vừa trắng vừa mịn, cả lông cũng không thấy. Hơn nữa ngày đó cậu ta mặc quần quá ngắn, tôi thiếu chút nữa liền nhìn thấy cái kia.”

“Mấy ngày hôm trước cúc áo của cậu ta bị bung hết, cậu có nhìn thấy không? Trên người cậu ta có dấu hôn, ngay cả bên cạnh đầu nhũ cũng có, cậu có để ý thấy không…” người vừa nói chuyện chỉ vào ngực chính mình.

Một người khác chen vào nói: “Rốt cuộc là nam sinh nào làm a?”

“Không biết. Nhưng Vũ Điền từ  thời quốc trung đã là tiểu tao, ngay cả thầy giáo cũng bị cậu ta mê hoặc, nghe nói cậu ta còn câu dẫn thầy giáo.”

“Ân, cậu ta còn cùng nhiều nam sinh lên giường nữa. Có người nói nhìn thấy Vũ Điền đi vào khách sạn, còn có hai nam nhân theo cùng, chắc là chơi 3P đó!”

“Là vũ hội lạm giao sao? Cậu ta có thể một lần cùng rất nhiều nam nhân, còn có thể chơi các loại trò chơi. Cậu ta thoạt nhìn chính là bộ dáng có  thể chơi với mấy thứ  đồ vật này nọ, thử tưởng tượng xem cậu ta lúc đó lỗ nhỏ cắm khí cụ mát xa, đầu nhũ mang theo cái cặp…”

Vài người đứng trong góc càng nói càng hạ lưu. Bọn họ là mấy kẻ chuyên gây sự trong Anh Hoa học viện, không phải loại học sinh tài giỏi gì, lúc trước cũng có mấy học sinh ngoan bị bọn chúng chọc phá.

“Chúng ta đến chỗ Vũ Điền, kêu Vũ Điền theo nhóm chúng ta chơi đùa, các cậu thấy sao?”

“Hảo! Chọn thời gian, chọn địa điểm đi.”

Khi bọn họ đang đưa ra mấy chủ ý ác liệt, Tỉnh Lý Xuân Nhật cùng Thuyền Kiều Quang ngồi dưới một gốc cây không xa ăn bữa trưa.

Tỉnh Lý Xuân Nhật làm một phần cơm hộp thật ngon mời Thuyền Kiều Quang, còn chuẩn bị tốt mấy chiếc bánh quy – đây là Thuyền Kiều Quang khi đồng ý cho cậu ra khỏi đội bóng rổ, tự nghĩ ra điều kiện này.

Thuyền Kiều Quang luôn ăn uống rất tốt, lại không kén chọn, từ trước đến nay đều có thể ăn sạch thức ăn mà Tỉnh Lý Xuân Nhật chuẩn bị cho hắn.

Hai người bọn họ có giao tình rất tốt. Hồi quốc trung, hai người đều học trường bình thường. Vốn tình cảm giữa học trưởng niên đệ rất tốt, khi lên trung học, nhà Thuyền Kiều Quang bỗng nhiên có tiền, chuyển vào học trường quý tộc Anh Hoa học viện, một năm sau Tỉnh Lý Xuân Nhật bởi vì là kiện tướng thể thao mà được tuyển vào Anh Hoa học viện, sau lại trở thành tình nhân của thần tượng trong trường Tề Đằng Ngộ.

“Học trưởng, khó ăn sao?”Tỉnh Lý Xuân Nhật nói chuyện luôn ôn nhu. Tuy rằng diện mạo thập phần cương dương nhưng tâm hồn Tỉnh Lý Xuân Nhật lại như môt thiếu nữ  thiện lương thích mơ mộng.

“Ăn rất ngon, nhưng bên cạnh quá ồn ào.”

Tỉnh Lý Xuân Nhật nhìn Thuyền Kiều Quang, cảm thấy học trưởng hôm nay không giống mọi khi. Mấy người bên cạnh… nam sinh kia càng nói càng hạ lưu, Thuyền Kiều Quang buông xuống một nửa cơm hộp, thần sắc trên mặt cực kì hắc ám, tựa như  đang áp chế tức giận trong cơ thể.

“Học trưởng, bọn họ là đang nói về Vũ Điền Khải Thái!”

Toàn bộ nam sinh xinh đẹp trong trường, họ Vũ Điền, cũng chỉ có Vũ Điền Khải Thái. Vũ Điền Khải Thái sở hữu diện mạo mà Tỉnh Lý Xuân Nhật luôn ao ước, cậu cảm thấy diện mạo mình quá mức nam tính, mà Vũ Điền Khải Thái nhỏ xinh đáng yêu, thấy thế nào cũng phi thường mê người, cậu luôn cực kì hâm mộ Vũ Điền Khải Thái.

Đột nhiên, bên cạnh tuôn ra một trận cười dài. Một nam sinh trong đám lớn tiếng nói: “Tôi cùng cậu ta kết giao? Ngoại trừ  đẹp ra, loại như Vũ Điền Khải Thái động đã muốn bị một đám nam nhân ngoạn đến thối nát, chỉ sợ đem cho…”

Thuyền Kiều Quang không cho tên đó cơ hội nói xong. Hắn đem hộp cơm đưa cho Tỉnh Lý Xuân Nhật, chưa nói nửa câu, hung hăng đấm một quyền vào miệng tên kia.

Tiếp tục nghe tên đó nói loại chuyện thối nát này, lỗ tai hắn thật sự sẽ bị thối nát!

“Tôi ở trong trường nghe được rất nhiều chuyện xấu về Vũ Điền Khải Thái, chính là chưa từng nghe qua cậu ấy muốn làm 3P, lạm giao, cũng chưa từng nghe qua có rất nhiều nam sinh chơi đùa cậu ấy.”

Tên kia lập tức ngã xuống không dậy nổi, khoé miệng tràn ra máu tươi. Người bên cạnh kêu to “hỗn trướng”, đem Thuyền Kiều Quang vây đánh. Thuyền Kiều Quang lần thứ  hai giơ lên nắm tay, thuận tiện nâng chân lên, hung ác đá vào giữa hai chân một nam sinh. Nam sinh kia tru lên, nắm lấy khố hạ, vẻ mặt thống khổ té trên mặt đất.

“Mẹ nó. Muốn chơi đồ mát xa lớn, về nhà cắm chính mày đi!”

Hắn một quyền đánh mạnh, đánh cho nam sinh đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Thuyền Kiều Quang phẫn nộ mắng: “Cái gì khách sạn, nhà bạn tao chính là trùm khách sạn, như  thế nào cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua Vũ Điền vào nơi đó? Nhưng mấy kẻ các ngươi, cả ngày chui rúc trong đó tìm gái, một cây kia đều thối nát!”

“Đừng đánh, đừng đánh nữa…”

Vài nam sinh này chỉ có thể khi dễ bạn học yếu đuối, gặp kiện tướng thể thao hung mãnh như Thuyền Kiều Quang, dù lấy nhiều đánh ít cũng bị thua thảm hại, rên rỉ cầu xin tha thứ.

“Còn để cho tao nghe thấy chuyện vừa rồi một lần nữa, bọn bay đừng mơ bước ra khỏi cổng trường. Nếu là mấy lời không sạch sẽ đó truyền đến tai Vũ Điền Khải Thái, bọn mày nhất định phải chết, biết không!”

“Đã biết, làm ơn, đừng đánh nữa!”

Thuyền Kiều Quang hai tay lộ ra khớp xương bởi vì vừa rồi dùng quá nhiều sức, có nhiều chỗ đã muốn tạo thành vết thương, nhưng hắn hoàn toàn không để ý. Khi cơn giận còn sót lại tiêu thất hắn quay lại chỗ Tỉnh Lý Xuân Nhật, toàn thân giống như  bị ngọn lửa thiêu đốt.

“Học trưởng, cơm hộp!”

Thuyền Kiều Quang tiếp nhận hộp cơm, tiếp tục ăn.

Tỉnh Lý Xuân Nhật cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn bạo phát như vậy. Thuyền Kiều Quang vốn rất thông minh, văn võ song toàn; chính vì thông minh, cho nên hắn rất ít khi động thủ động cước, cho dù người ngoài nói nhiều chuyện khó nghe, hắn cũng có thể lập tức ha ha cười làm thay đổi không khí. Lần này thay Vũ Điền Khải Thái ra mặt, thật sự không giống cá tính của hắn.

“Học trưởng, anh thích Vũ Điền Khải Thái sao?”

Thuyền Kiều Quang đứng hình, động tác ăn cơm hộp hoàn toàn dừng lại, hắn trừng mắt nhìn Tỉnh Lý Xuân Nhật, như kiểu lời Tỉnh Lý Xuân Nhật vừa nói chính là điều kì quái nhất thế giới.

“Anh thích Vũ Điền Khải Thái sao? Chuyện quái gì vậy, đương nhiên không phải a.”

“Chính là anh vừa rồi quả thực bạo phát, cũng bởi vì người khác nói về Vũ Điền Khải Thái rất khó nghe… anh xem, giống như  lúc trước Vũ Điền để bánh mì thối vào ngăn tủ của em. A Ngộ biểu tình phát điên.”

Thuyền Kiều Quang kì thật là cho rằng, hắn thật sự  chiếm tiện nghi của Vũ Điền Khải Thái; lúc trước là hắn tập kích, mới làm bung nút áo của nó, hại nó bị mấy nam sinh nói khó nghe như vậy. Nói tóm lại, hắn có sai – nhưng chỉ có một chút. Cho nên vừa rồi, hắn mới có thể ra tay giáo huấn mấy tên nam sinh không có mắt kia, cố gắng bù lại cho Vũ Điền Khải Thái. Đây là khí độ nam tử hán nên có, cũng là bản sắc nam nhi, cùng yêu thương, thích hay không thích hoàn toàn không liên quan – Thuyền Kiều Quang tự  giải thích.

Thuyền Kiều Quang đương nhiên không thể nói mọi chuyện của hắn với Vũ Điền Khải Thái cho Tỉnh Lý Xuân Nhật. Hắn đem cơm nuốt vào, chậm rãi nói: “Tỉnh Lý, anh chỉ là bình tĩnh xử lý chuyện này. Anh là người của hội học sinh, đương nhiên phải đề phòng mọi tình huống không tốt phát sinh. Hơn nữa, cái tiểu nộn đậu hủ kia, anh nợ cậu ta một chút nhân tình, là như vậy, không có gì khác.”

Bình tĩnh?

Tỉnh Lý Xuân Nhật như thế nào cũng nhìn không ra Thuyền Kiều Quang bình tĩnh, hắn hiện tại hai tay còn đang đổ máu. Cậu nhẹ giọng hỏi: “Anh đặt cho Vũ Điền Khải Thái biệt hiệu là tiểu nộn đậu hủ? Học trưởng, biệt danh này thật đáng yêu.”

Thuyền Kiều Quang ăn hết cơm, giống như chưa từng nghe qua vấn đề này, tiếp tục nói: “Anh cùng Vũ Điền Khải Thái thật sự không có gì, Xuân Nhật, là thật đó.”

“Anh không cần giải thích với em, học trưởng.”

Hắn càng giải thích nghe lại càng có vấn đề. Tình huống bắt đầu trở nên có điểm buồn cười, bởi vì Thuyền Kiều Quang cực lực giải thích, khuôn mặt ngăm đen anh tuấn ửng đỏ, mà Tỉnh Lý Xuân Nhật dám thề, cậu cho tới bây giờ, chưa từng thấy qua Thuyền Kiều học trưởng đối hết thảy sự tình đều thành thạo lại đỏ mặt.

“Thật sự không có gì, nhiều lắm chính là anh chiếm của cậu ta một chút tiện nghi, nhưng là cậu ta bảo anh chiếm a, cho nên liền biến thành hai người… khụ khụ.” Thuyền Kiều Quang lại phát hiện mình để lộ quá nhiều chi tiết. Ai bảo ngày đó bọn họ ở trên salon phát sinh chuyện. Luôn thường thường ở trong đầu lặp đi lặp lại. Có khi trong mộng cũng mơ thấy, nói lỡ miệng là chuyện khó tránh khỏi a. “Không có gì. Thật sự không có gì. Anh và cậu ta thậm chí không hôn môi…” Thuyền Kiều Quang vẫn cường điệu không có gì, chỉ bất quá chuyện bọn họ làm so với hôn môi còn kinh khủng hơn – trong lòng hắn một thanh âm xông ra, hắn lập tức dùng ý chí tận lực tiêu diệt thanh âm đáng giận kia.

“Học trưởng, anh muốn cùng Vũ Điền Khải Thái hôn môi sao?” Tỉnh Lý Xuân Nhật nhỏ giọng hỏi.

Thuyền Kiều Quang vẻ mặt kinh hách. Hắn ra vẻ trấn định đem hộp cơm đã ăn sạch khép lại, coi như chưa từng nghe thấy vấn đề này – tóm lại đầu của hắn đã đem toàn bộ mấy chuyện buồn cười đó vứt bỏ.

Tỉnh Lý Xuân Nhật thiếu chút nữa phì cười, bởi vì Thuyền Kiều Quang luôn luôn trấn định tự nhiên giờ phút này có vẻ luống cuống tay chân, ngay cả đi đường cũng cùng tay cùng chân, thoạt nhìn rất kì quái.

“A, Vũ Điền kia phải không!”

Tỉnh Lý Xuân Nhật giơ ngón tay chỉ về một hướng, Thuyền Kiều Quang ánh mắt tựa như bị hấp dẫn chuyển hướng bên phải. Vũ Điền Khải Thái bị một đống nam sinh vây quanh. Hơn nữa lần trước nó lộ ra da thịt trắng nõn trước ngực, số nam sinh trong học viện chạy theo nó lại tăng lên theo luỹ thừa.

Tỉnh Lý Xuân Nhật phát hiện, không chỉ Thuyền Kiều Quang nhìn về hướng Vũ Điền Khải Thái, Vũ Điền Khải Thái cũng rất nhanh phát hiện sự tồn tại của Thuyền Kiều Quang. Nó hung tợn trừng to mắt hướng Thuyền Kiều Quang, Thuyền Kiều Quang biểu tình cũng trở nên hung ác, thậm chí giơ lên nắm tay.

Hai người trong lúc đó tồn tại dòng điện lưu quái dị, mãnh liệt đến nỗi Tỉnh Lý Xuân Nhật đứng một bên cũng cảm giác được. Hai người kia như thế nào lại giống kẻ thù đối mặt?

Nhưng vừa rồi Thuyền Kiều Quang một mình đấu với đám nam sinh kia. Bởi vì đám nam sinh này nói xấu Vũ Điền Khải Thái; mà Vũ Điền Khải Thái cùng Thuyền Kiều Quang cách nhau rất xa, bên người còn có một đống nam sinh vây quanh nói chuyện, nhưng nó lại có thể phát hiện Thuyền Kiều Quang, còn tặng ánh mắt oán hận như muốn đẩy người vào cõi chết dính trên người Thuyền Kiều Quang.

Tỉnh Lý Xuân Nhật đầu toát ra mồ hôi. Tổng cảm thấy được Vũ Điền Khải Thái không chỉ trừng mắt Thuyền Kiều Quang, còn thụân tiện trừng mắt nhìn mình vài cái, phảng phất cực độ chán ghét.

Cậu cùng Tề Đằng Ngộ đã là một cặp, sau Vũ Điền Khải Thái rốt cuộc tiếp nhận chuỵên này, không hề tìm cậu gây chuyện; cũng có thể nó đối với A Ngộ không có chấp nhất, cho nên sau này khi thấy cậu sắc mặt cũng khá hơn. Hôm nay không biết vì cái gì, Vũ Điền Khải Thái bỗng nhiên dùng ánh mắt muốn ăn thịt người trừng cậu.

Nguyên nhân không phải vì A Ngộ, chẳng lẽ là…

Tỉnh Lý Xuân Nhật chuyển hướng nhìn Thuyền Kiều Quang anh tuấn cao lớn. Thuyền Kiều Quang căn bản không có nhìn cậu, luôn chăm chú trừng Vũ Điền Khải Thái. Nguyên nhân chán ghét cậu của Vũ Điền Khải Thái, chẳng lẽ bởi vì… cậu cùng Thuyền Kiều Quang thân cận?

“Học trưởng?”

“Chuyện gì?” Thuyền Kiều Quang vẫn trừng Vũ Điền Khải Thái, một bộ chính mình sẽ không chịu thua, trả lời cậu cho có lệ.

“Tay anh chảy máu, em giúp anh băng bó, bất quá lát nữa đến phòng y tế có thuốc sát trùng sẽ tốt hơn.” Tỉnh Lý Xuân Nhật ôn nhu cầm tay Thuyền Kiều Quang, thay hắn băng bó bằng khăn tay.

Ánh mắt trừng ở trên người mình, ác độc đến nỗi Tỉnh Lý Xuân Nhật nhịn không được cả người từng đợt lạnh run. Lực trừng của nó thực tốt a.

Tỉnh Lý Xuân Nhật nhìn về phía Thuyền Kiều Quang, phát hiện Thuyền Kiều Quan cũng trừng lại y như thế. Băng bó xong, Tỉnh Lý Xuân Nhật khoé miệng nhịn không được lộ ra tươi cười. Hai người kia nhất định có vấn đề, hơn nữa là vấn đề lớn!

Thuyền Kiều Quang đánh người… vốn không phải chuyện lớn. Nhưng mấy người bị đánh lại cho rằng mình bị thương nặng, biến thành đại sự, bởi vì Thuyền Kiều Quang là người của hội học sinh!

Lúc trước rất nhiều quý công tử muốn gia nhập hội học sinh nhưng không trúng tuyển, nhà giàu mới nổi như hắn lại được tuyển, chuyện xưa nay chưa từng có khiến cho nhóm quý công tử đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, bọn họ nhân chuyện này kháng nghị. Nói chỉ có loại nhà giàu mới nổi như Thuyền Kiều Quang mới có thể không phẩm cách đi đánh người, thậm chí yêu cầu hội học sinh cùng phòng giáo vụ nhất định phải đưa ra biện pháp xử lý.

Đơn kháng nghị dồn dập đưa vào văn phòng hội học sinh. Học viện từ trước đến nay lưu hành chế độ tự quản, hội học sinh chính là có quyền lực nhất trong trường, cũng đại biểu hội học sinh phải trấn an được học viên nhóm quý công tử.

“Cho nên, học viện để cho loại người man rợ này ở trong hội học sinh, chỉ biết phá hư Anh Hoa học viện, bởi vì hội học sinh đại diện cho Anh Hoa học viện!”

“Đúng vậy, toàn bộ học sinh đều cho rằng, Thuyền Kiều Quang căn bản là không thích hợp ở trong hội học sinh! Loại người này chỉ biết sử dụng sức mạnh, loại nhà giàu mới nổi nửa chừng vào Anh Hoa học viện, chỉ biết làm chậm lại sự tiến bộ của Anh Hoa học viện.”

Hội trưởng hội học sinh Bắc Đại Lộ Đông Ti ngồi trên ghế dành riêng cho hội trưởng, mỉm cười nghe mấy luận điệu này. Mấy vị công tử  này không mời mà tới, chiếm cứ  đầy văn phòng hội học sinh, ý nghĩ muốn gây áp lực lên hội học sinh, bức bách hội học sinh xử trí Thuyền Kiều Quang.

“Cho nên chúng tôi kiên quyết cho rằng hội học sinh không nên dùng người như thế, mà hẳn là…”

“Hẳn là nên lựa chọn một trong số các cậu? Nhất là cậu?” Bắc Đại Lộ Đông Ti giúp bọn họ nói ra kết luận.

Người đứng đầu trong nhóm gật đầu, Bắc Đại Lộ Đông Ti ngón tay di chuyển trên bàn, mặt tươi cười không thay đổi, nhưng thanh âm lạnh lẽo đến cực độ.

“Bản thân tôi là quán quân nhị đẳng kiếm đạo, thành tích đứng đầu cả nước; phó hội trưởng luôn có tên trong số những người dẫn đầu các cuộc thi khoa học quốc tế; bí thư đã được tuyển thẳng vào đại học hàng đầu trong nước. Các cậu có được sự nghiệp to lớn gì?”

Y mỉm cười nói chuyện, nhưng lời nói sắc bén làm người ta khó có thể chống đỡ. “Không nên xem thường hội học sinh! Có thể trở thành người của hội học sinh tất đều phải có tài năng. Thuyền Kiều Quang dẫn dắt đội bóng rổ tiến đến giải đấu quốc gia, cậu ta có phong cách lãnh đạo hoà đồng, tất cả câu lạc bộ thể thao đều nghe lời cậu ấy như Thiên Lôi sai đau đánh đó, đại biểu cậu ấy chính là một nhân tài. Trên thực tế, Anh Hoa học viện còn có rất nhiều nhân tài vĩ đại chưa gia nhập hội học sinh, chẳng lẽ đến lượt đống tiểu nhân gà mờ các cậu?”

“Bắc Đại Lộ Đông Ti, anh cho là chuyện này anh nói xong là xong sao?”

Đằng nào cũng đã bị bẽ mặt, đối phương không biết sống chết ác thanh ác khí nói, hồn nhiên không biết Bắc Đại Lộ Đông Ti có bao nhiêu khó dây vào! Tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng, lúc này cánh cửa văn phòng hội học sinh bị đẩy ra, thanh mai trúc mã của Bắc Đại Lộ Đông Ti là Sâm Viên Chính Nhân bước vào, mọi người lập tức không dám lên tiếng.

Công tử của tập đoàn tài chính lớn nhất Nhật Bản Sâm Viên Chính Nhân, từ trước đến nay bất cẩu ngôn tiếu. Tài trí hơn người, khí thế uy nghiêm, còn là đại biểu cho lợi ích của Sâm Viên gia, khiến mọi người luôn coi hắn như vương tử cao cao tại thượng.

“Đông Ti, về nhà đi!”

Bắc Đại Lộ Đông Ti tức giận chỉ vào nhóm người đến nháo sự. Dám xem thường y. Sâm Viên Chính Nhân không quan tâm những người này, chỉ liếc mắt một cái, tựa như căn bản những người này không có gì quan trọng.

Có lẽ trong cảm nhận của hắn, không có ai là trọng yếu, trừ bỏ người tên Đông Ti trước mắt!

“Những người này thật sự  có chuyện quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến nỗi cậu không thể về nhà?”

Mỗi người ở đây, hoặc ít hoặc nhiều, đều có gia đình qua lại làm ăn với Sâm Viên gia; lỡ như bị Sâm Viên gia ở trên thương trường phong toả, chính là gián tiếp nhận thảm bại. Mà Sâm Viên Chính Nhân cùng Bắc Đại Lộ Đông Ti có giao tình mọi người đều biết, đắc tội Bắc Đại Lộ Đông Ti, cũng chính là đắc tội Sâm Viên Chính Nhân.

Những người này tựa như  sực tỉnh đại mộng, rốt cuộc hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, không ai dám nhiều lời, lập tức rút lui, đại biểu chuyện này chấm dứt ở đây.

Bắc Đại Lộ Đông Ti nở nụ cười thắng lợi, Sâm Viên Chính Nhân thì đứng ở cửa cưng chiều nhìn y. Chỉ có ở trước mặt Đông Ti, hắn mới có thể trở nên nói nhiều.

“Vì loại chuyện này mà gọi riêng tôi đến văn phòng hội học sinh?”

Bắc Đại Lộ Đông Ti nhào vào lòng hắn. Quan hệ hai người bọn họ không giống tình nhân, so với tình nhân càng chặt chẽ hơn, Bắc Đại Lộ Đông Ti nói ra lời nói thật sự  đúng lý hợp tình.

“Người có thể lợi dụng, đương nhiên phải tranh thủ lợi dụng a.”

Sâm Viên Chính Nhân cũng cười. Kiêu ngạo nói ra lời như thế mà không cảm thấy chột dạ cũng không cảm thấy mình quá vô lương tâm, thật sự làm cho hắn vừa buồn cười vừa tức giận; nhưng điều này cũng cho thấy Bắc Đại Lộ Đông Ti không giống những kẻ bình thường khác.

Có thể quản lý Anh Hoa học viện, có năng lực làm cho mọi người lắng nghe mình, khi gặp chuyện không may cũng không tức giận cùng để ý – Bắc Đại Lộ Đông Ti có nghĩa khí của y, cũng có cá tính riêng của y, Sâm Viên Chính Nhân chính là thích y như vậy, có điểm tiểu nhân lại có điểm kiêu hùng.
Bình Luận (0)
Comment