Dã Man Vương Tọa

Chương 143

Trương Đức bưu không có đem cái đồ án này để trong lòng, tiếp tục vận chuyển Long Mông Bảo Tượng Quyết, Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết cùng Thái Thản Phất Năng Thắng Quyết, Thái Thản Phất Năng Thắng Quyết không được đầy đủ, nhưng kết hợp cùng với khác hai chủng tâm pháp kia, liền tạo thành một bộ tâm pháp nguyên vẹn mới, chiếm cứ ba mươi hai trong ba mươi bảy thông đạo đấu khí.

Vô luận Long Mông Bảo Tượng bài danh thứ bảy hay Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết bài danh thứ tư, cũng không thể chiếm cứ tất cả thông đạo đấu khí, tăng thêm bài danh thứ mười Thái Thản Phất Năng Thắng Quyết, cũng chỉ chiếm cứ ba mươi hai đạo thông đạo đấu khí, nhưng hiện nay đây đã là tâm pháp chiếm cứ nhiều thông đạo đấu khí nhất mà Trương Đức Bưu được biết rồi.

Ba mươi hai đầu thông đạo đấu khí, cho dù là Thần Vương điện Pháp Điển, cũng chưa chắc có được nhiều thông đạo đấu khí như vậy! Trương Đức Bưu nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ, qua một lúc lại mở to mắt, trong nội tâm bực bội bất an, hôm nay hắn làm thế nào cũng không cách nào tĩnh hạ tâm tu luyện được, trong đầu cứ xuất hiện đồ án mà lão phong tử vẽ lúc trước.

Những đồ án này là lão phong tử tiện tay vẽ.

Tựa hồ là một môn võ học, nhưng đồ vật do tên điên vẽ ra há có thể tin tưởng được? Trương Đức Bưu biết rõ như thế.

Nhưng những đồ án này cứ như đã khắc vào đầu của hắn, giống như nó có ẩn chứa mị lực lớn lao.

Trương Đức Bưu từ từ nhổ ra một ngụm trọc khí.

Dứt khoát không tu luyện nữa, đứng dậy đi đến những đồ án mà lão phong tử vẽ lúc trước, những đồ án kia sớm bị hắn xóa đi, chỉ còn lại đồ hình một bàn tay.

Ánh mắt của hắn rơi vào cái tay kia, không cách nào dịch chuyển ánh mắt được nữa, chỉ thấy bàn tay này nửa nắm nửa mở, giống như cánh tay của thai nhi lúc còn trong bụng mẹ.

Đem tất cả tinh thần khí toàn thân đều nắm vào trong tay.

Một đồ án bình thường như vậy rơi vào trong mắt Trương Đức Bưu, lại trở nên phi phàm thoát tục, phảng phất như hiểu thấu đáo tất cả quyền pháp biến hóa, giống như đem tất cả quyền ý đều dung nhập vào bên trong đồ án, bao quát tất cả quyền ý biến hóa!

"Đây nhất định không phải võ học của lão phong tử!" Trương Đức Bưu khiếp sợ khó hiểu, lão phong tử tuy là Kiếm Thánh. Gần như tồn tại Vô Địch. Nhưng Trương Đức Bưu cùng hắn tranh đấu lâu như thế, đối với võ học của hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, nếu như hắn có võ học tinh thâm như vậy, chỉ sợ một đầu ngón tay cũng có thể đem Trương Đức Bưu bóp chết!

Tâm thần Trương Đức Bưu không khỏi bị cái bàn tay này hấp dẫn thật sâu, bản đồ án này khắc sâu vào đầu óc của hắn, dần dần sinh ra biến hóa trong đầu của hắn, rõ ràng là một đồ án chết, nhưng ở trong đầu của hắn lại bắt đầu vận động.

Chỉ thấy cái bàn tay kia rất nhanh triển khai, năm ngón tay tách ra giống như hoa sen nở, đốt ngón tay chấn động, mỗi lần chấn động chính là một loại biến hóa.

Thần bí huyền ảo, so với Liên Hoa Chỉ của Tông Ma La càng thêm huyền bí, càng thêm thâm ảo! Ngón tay cái, ngón út, ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ, mỗi đầu ngón tay biến hóa cũng có thể so sánh với một loại võ học khoáng thế ngạo thị cổ kim, tuyệt đối cao minh hơn so với Liên Hoa Chỉ đấu kỹ! Bàn tay kia lại biến hóa thành chưởng pháp.

Chưởng pháp tầng tầng lớp lớp, ấn quyết tổ hợp, trong chớp mắt giống như bao quát cả thiên địa, biến thành một cổ ý niệm thật lớn, Vô Địch ý niệm! Trương Đức Bưu si ngốc ngồi một chỗ.

Trong đầu cái đồ án kia không ngừng biến hóa, vô cùng vô tận, tựa hồ hết thảy quyền pháp quyền ý, đều từ trong cái bàn tay này thoát thai mà ra! Quyền mẫu! Sở hữu tất cả quyền pháp quyền ý chi mẫu! Toàn bộ tinh thần khí của Trương Đức Bưu đều đầu nhập vào trong biến hóa vô cùng vô tận của nó, theo những biến hóa này mà biến hóa.

Không biết qua bao lâu.

Những biến hóa kia đột nhiên đình chỉ, chỉ thấy kia năm ngón tay của bàn tay trong đồ án chậm rãi quăn xoắn, hướng lòng bàn tay nắm chặt, năm ngón tay trở lại như lúc ban đầu, giống như hài nhi trong bụng mẹ! Đem tinh khí thần của mình nắm vào trong tay.

Tay Trương Đức Bưu cũng không tự chủ được nắm chặt như đồ án, lập tức tinh thần khí toàn thân bị nắm vào trong tay, đột nhiên Thái Âm Phế Kinh trong bàn tay của hắn bắt đầu chấn động, đấu khí vận động theo một quy luật kỳ dị, Dương Minh Đại Tràng Kinh cũng bắt đầu chấn động, bắt đầu càng có nhiều kinh mạch chấn động theo, trong nháy mắt ba mươi bảy thông đạo đấu khí toàn thân cũng chấn động không ngớt! Tất cả thông đạo mà Long Mông Bảo Tượng, Tà Linh Thánh Điển cùng Thái Thản Phất Năng Thắng Quyết ba loại tâm pháp tổ hợp đều không có bao quát, chỉ làm theo đồ án này lại có thể sở hữu tất cả thông đạo đấu khí! Trong một cái sát na này, thậm chí Trương Đức Bưu nghĩ rằng nếu mình xuất ra một quyền cũng có thể đánh nát trời cao!

"Tỉnh! Tỉnh!"

Trương Đức Bưu mở to mắt, chỉ thấy Tiểu Hắc nằm dưới chân hắn, ngẩng đầu lên, thấy lão phong tử bên cạnh đang kêu lên: "Tỉnh!" Hắc khí toàn của Zaid lập tức bị quét sạch, liền vội vàng hỏi: "A Man, ngươi xảy ra chuyện gì? Hôn mê lâu như vậy, gọi như thế nào ngươi cũng không tỉnh!"

"Ta ngủ bao lâu?" Trương Đức Bưu buồn bực vạn phần, hắn quan sát đồ án biến hóa, phảng phất trong nháy mắt hắn đã sở hữu tất cả biến hóa của quyền pháp.

Trở về bổn nguyên, căn bản không biết thời gian đã qua bao lâu.

Thánh Ma Đạo Sư Zaid lạnh nhạt nói: "Hắc Thạch ngục thủ đã đưa mười bảy lần cơm."

"Đưa mười bảy lần cơm, gần sáu ngày thời gian?!" Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy khó có thể tin được.

Rõ ràng là đồ án một bàn tay, quan sát biến hóa thế mà đã qua sáu ngày!

"Lão Thiên, cái bàn tay này do lão phong tử vẽ chỉ có một góc đồ án, nếu như đem toàn bộ đồ án lấy tới, ta muốn tìm hiểu hoàn toàn phải mất tới ngày tháng năm nào mới có thể hiểu hết đây?"

Trong lòng Trương Đức Bưu còn sợ hãi, giờ mới hiểu được vì sao lão phong tử lại trở nên điên điên khùng khùng, đồ án chứa trong đầu của hắn, ẩn chứa tri thức võ học vô cùng khổng lồ, cho dù là ai cũng sẽ sụp đổ! Bất quá, Trương Đức Bưu thiếu tính toán một điểm, lão phong tử là Kiếm Thánh, có tánh mạng rất dài, có thể nghiên cứu thỏa thích võ học bên trong đồ án.

Thời gian với hắn mà nói không phải là vấn đề.

Thế nhưng, nếu là Kiếm Thánh đỉnh phong lực lượng. Hết lần này tới lần khác bị những đồ án làm hóa điên.Nói rõ vấn đề căn nguyên của nó bị thiếu hụt.

Nếu muốn bù lại thiếu hụt, phải đem những võ học khuyết thiếu này chỉnh hợp, quy nhất thành một hệ thống, cần tri thức cực kỳ khổng lồ và phức tạp về thông đạo đấu khí. xem tại TruyenFull.vn

Chưa hoàn thiện thông đạo đấu khí, những biến hóa cuối cùng của đồ án không cách nào hoàn thành, bởi vậy mặc dù là tồn tại Kiếm Thánh cao cao tại thượng, nhân vật thiên tài tuyệt, cũng sẽ bị điên.

"Thời gian sáu ngày này. Lão tử đã đem Trấn Ma Ấn phá vỡ thất thất bát bát. Khôi phục bảy thành tu vị! Chờ ta thêm một thời gian ngắn, lão tử có thể khôi phục toàn bộ tu vị!" Zaid nói.

Thánh Ma Đạo Sư Zaid tiếp tục nói: "Mà lão phong tử cũng đã phá vỡ phong ấn đấu khí, khôi phục tu vị."

Trương Đức Bưu nhìn về phía lão đầu, chỉ thấy lão phong tử dương dương đắc ý.

Đột nhiên đấu khí toàn thân bộc phát, đấu khí cuồng bạo nhao nhao bức bách hai người lui về phía sau, ngạo nghễ nói: "Các ngươi đều đánh không lại ta, sau này phải nghe lời ta đấy! Không phục chúng ta liền đánh một trận!" Dứt lời muốn động thủ.

"Chậm đã!" Trương Đức Bưu vội vàng giơ tay lên, nghiêm nghị nói: "Lão ma cô, ngươi tên là gì?" Lão phong tử trừng to mắt, một mảnh mờ mịt.

Trương Đức Bưu cười lạnh nói: "Ngay cả tên của mình cũng không biết, còn muốn ta nghe lời ngươi? Ta gọi là Đức Bưu Man Chuy nhủ danh A Man, còn có một tên khác là Trương Đức Bưu, danh tự nhiều hơn, tên cũng dài hơn ngươi, sau này ngươi phải nghe ta đấy!" Lão phong tử ủ rũ, ngoan ngoãn đứng ở phía sau hắn.(Bó tay toàn tập ^^!)

Thánh Ma Đạo Sư Zaid nhìn trố mắt líu lưỡi, sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, trong nội tâm hối hận,tiếc mãi không thôi: "Lão tử sớm đã biết rõ thằng này điên điên khùng khùng, tại sao lại không nghĩ tới chiêu này, đem lão phong tử thu cho mình dùng?"

Thánh ma đạo sư vội vàng nói: "Tên của ta càng dài, ta gọi là Zaid. Chính giữa họ là Wilker Matthew, một họ khác là Oak Mous Erk." Trương Đức Bưu lườm hắn một cái, dương dương đắc ý nói: "Đã muộn!" Đem lão phong tử kéo qua một bên, hỏi thăm hắn làm như thế nào phá vỡ phong ấn đấu khí.

Lão phong tử nháy mắt mấy cái, nói: "Ta tự đánh nhau với chính mình!"

"Tự đánh nhau với chính mình?"

Trương Đức Bưu ngạc nhiên: "Đây là biện pháp gì?" Chỉ thấy hai cánh tay của lão phong tử đánh nhau kịch liệt, đột nhiên một quyền tự đánh vào bụng của mình, phun ra một ngụm máu tươi, thần thái uể oải, hưng phấn nói: "Chính là như vậy!" Trương Đức Bưu chứng kiến bên trên râu ria của hắn còn vươn huyết châu, không khỏi rùng mình một cái.

Bất quá loại hành vi tự mình hại mình của lão phong tử, làm cho hắn biết tại sao lão phong tử có thể phá vỡ phong ấn đấu khí rồi, lúc một quyền kia đánh vào người, quyền ý thần niệm đồng thời đánh ra, dùng quyền ý thần niệm phá hủy phong ấn, vì thế mới có thể khôi phục tu vị! "Lão phong tử cùng ta chiến đấu thời gian dài như vậy, đã khôi phục một ít đấu khí, đủ để xuất ra quyền ý của bản thân, đánh bậy đánh bạ mới có thể phá vỡ phong ấn."

Trương Đức Bưu thầm nghĩ: "Làm thế này cũng là một phương pháp để phá vỡ phong ấn. Bất quá lão phong tử là Kiếm Thánh, quyền ý của hắn có thể lưu lạc ấn hư không, tự nhiên có thể phá vỡ phong ấn. Còn quyền ý của ta chưa hẳn có thể. Nếu để cho tên điên này động thủ, chỉ sợ một quyền có thể đem ta đánh chết!"

Nghĩ tới đây, Trương Đức Bưu lại nghĩ tới quyền pháp của cái đồ án kia, trong nội tâm khẽ động, tiến vào cảnh giới Sinh Tử Kiều, một cây cầu xuất hiện trong gian thạch thất! Chỉ thấy hắn duỗi tay phải ra, trong chớp mắt bàn tay hoàn thành vô số biến hóa.

Ngưng tụ thành một quyền, chỉ thấy Sinh Tử Kiều dần dần co lại.

Quyền tâm của hắn cũng co lại, trở về tâm tính như hài nhi, một quyền nhẹ nhàng đánh vào vị trí đan điền.

"Chích Thủ Già Thiên!" Bên tai Trương Đức Bưu phảng phất truyền ra tiếng vang ầm ầm thật lớn, tại vị trí đan điền của hắn, Sinh Tử Kiều ngạnh sanh đánh vào phong ấn hoa sen.

Bên ngoài đan điền dựng lên một cây cầu! Phong ấn hoa sen không ngừng đè ép quyền ý Sinh Tử Kiều của hắn, mà lúc này quyền ý tràn trề sức mạnh, lù lù bất động, đấu khí thông qua cây cầu không ngừng ra ra vào vào.

Trương Đức Bưu nhịn không được thét dài một tiếng, trong nội tâm vui sướng vạn phần: "Mặc dù không có triệt để phá vỡ phong ấn hoa sen, nhưng cuối cùng cũng khôi phục được bảy tám phần tu vị! Mặt khác ta đã mở ra hai cái đan điền, hôm nay khôi phục bảy tám phần tu vị, so với trạng thái toàn thịnh lúc trước cũng không kém bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn! Đúng lúc này, thạch thất đột nhiên run rẩy kịch liệt, từ lòng đất truyền đến tiếng vang thùng thùng, một tiếng so với một tiếng nặng nề hơn.

Giống như dưới mặt đất đang có một con Man Hoang mãnh thú cực lớn đang co giãn thân hình.

Trên hành lang Hắc Thạch Thiết Ngục đột nhiên truyền đến từng đợt ồn ào, Trương Đức Bưu vội vàng tiến đến cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một người thủ ngục Naga Tu La Vực Ngoại Ma Tộc đứng trên hành lang, mặt khác có mấy tên Vực Ngoại Ma Tộc từ bên cạnh hắn phi tốc bơi qua, cao giọng nói: "Vật kia lại làm ầm ĩ rồi, Christian, đừng lo lắng, nhanh đi liên thủ trấn áp nó!" Những Vực Ngoại Ma Tộc nhanh chóng rời đi, thẳng tiến tầng tiếp theo của Hắc Thạch Thiết Ngục.

"Phía dưới Hắc Thạch Thiết Ngục đến cùng đang ẩn dấu cái gì?" Trương Đức Bưu nao nao, tự nhủ.

Ánh mắt Zaid lập loè, nói: "Ta làm sao biết? Thứ này đã náo loạn một lần, bất quá lúc đó ngươi đang trong trạng thái hôn mê nên không biết mà thôi."

Trương Đức Bưu quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên là biết rõ nguyên nhân tạo thành chấn động, cười nói: "Hẳn là vật này chính là bảo vật của Thần Vương điện các ngươi?"

Zaid cười quái dị vài tiếng, đột nhiên nghiêm mặt, không nói một lời.

Bình Luận (0)
Comment