Dã Man Vương Tọa

Chương 51

Hô!

Thân hình Lục Dực Kim Quang tê đột nhiên trở nên thật lớn, sáu cánh ra sức vỗ mạnh, cuồng phong gào thét, Trương Đức Bưu cùng Tiểu Hắc không tự chủ được bị cuốn lên không trung, khi hạ xuống thì thấy dưới chân mềm nhũn, thì ra đã rơi xuống trên người Thái ca.

- Phong Lôi Luyện Ngục!

Tinh thần lực mạnh mẽ của Thái ca bộc phát, ngưng tụ giống như thực chất, trong một thoáng đã tập hợp tất cả nguyên tố ma pháp xung quanh, bao phủ trên đỉnh đầu nữ tử thần bí, chỉ thấy một đám mây tích điện hình thành rất nhanh, lôi điện cùng phong nhận lưu chuyển trong đám mây, thanh thế làm cho người khác sợ hãi.

Sắc mặt nữ tử áo trắng nọ khẽ biến, đột nhiên hít vào một hơi, ngọc thủ thon thả xoay về phía không trung, một đại thủ ấn thuần túy do đấu khí màu đen hình thành phá không bay ra, càng lúc càng lớn, trong chớp mắt hình thành một bàn tay to phương viên năm sáu thước, nghênh đón Phong Lôi Luyện Ngục!

[Nguyên văn là "tố y nữ tử,素=tố=trắng nõn, để dễ hiểu từ nay sẽ dịch là nữ tử áo trắng]

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm, cự chưởng màu đen tiếp xúc với Phong Lôi Luyện Ngục, đấu khí cùng nguyên tố ma pháp va chạm kịch liệt với nhau rồi nổ mạnh, trong chớp mắt đã quét sạch sẽ Phong Lôi Luyện Ngục.

Trương Đức Bưu âm thầm sợ hãi, một chưởng của nàng này so với một búa phá lôi vân của Hầu Già La năm đó càng thêm mạnh mẽ, là cao thủ đấu khí Trương Đức Bưu chứng kiến gần đây nhất, sợ rằng đã đạt đến cảnh giới đấu khí hóa hình đỉnh phong!

"Cô nàng này thật cường hãn, tuổi thoạt nhìn không lớn, nhưng đấu khí lại quá mạnh mẽ, Tà Linh thánh điển thật sự lợi hại như vậy sao? Hay là, thoạt nhìn tuổi nàng còn trẻ, nhưng tuổi thực tế đã đủ làm bà nội ta rồi…khẳng định là như vậy!"

Cũng giống như đám sơn tặc Eileen không tin Bức Bưu "tiền bối" là một thiếu niên mười ba tuổi, Trương Đức Bưu cũng không thể tin được nữ tử này chưa tới hai mươi tuổi.

Thái ca kêu lên một tiếng đau đớn, ba đôi cánh chim cuồn cuộn nổi lên gió lốc, gào thét xông thẳng lên trời cao, hóa thành một đạo kim quang bay về phía Tây!

Nữ tử áo trắng nọ nhìn thấy thân ảnh Thái ca càng ngày càng nhỏ, chớp chớp hai mắt, ảo não nói:

- Khi trưởng lão tiễn ta đi sao không nghĩ đến việc cho ta một con thú cưỡi? Hơn nữa tiền mua giày cũng chẳng cho người ta, hại người ta đi chân không mà đuổi theo kẻ trộm sách…

Đột nhiên một luồng khói đen chui ra từ trên người nàng, hình thành một cái đầu lâu thật lớn trên không trung, miệng há ra ngậm vào, phát ra âm thanh giận dữ:

- Không tốt! Thánh nữ Aier, tốc độ con Lục Dực Kim Quang tê kia quá nhanh, trong thời gian ngắn như vậy Thánh điển đã vượt ra khỏi phạm vi cảm ứng của ta rồi!

Nữ tử áo trắng Aier không vội đuổi theo, mà ngẩng đầu lên, hai tròng mắt long lanh, nói:

- Đại tế ti Mike Hughes, ngươi nói xem nếu ta lấy lại được Thánh điển, Hội trưởng lão sẽ mua cho ta một đôi giày xinh đẹp đúng không? Người ta nghe nói giày của nhân loại bên ngoài rất xinh đẹp đó!

Khô lâu đờ người, im lặng một lúc, sau đó hổn hà hổn hển nói:

- Trước hết đi giết kẻ trộm sách đã, sau đó sẽ đi mua giày cho ngươi? Ngươi muốn mua bao nhiêu ta sẽ mua cho ngươi bấy nhiêu!

Tốc độ Thái ca cực nhanh, Trương Đức Bưu bám trên lưng nó, nhìn xuống chỉ thấy sông ngòi, rừng rậm, hồ nước, thành trì trôi nhanh về phía sau, sau nửa canh giờ cũng không biết đã bay được bao xa, ma huyết trớ chú trên mu bàn tay cũng dần dần khôi phục bình thường.

"Con bé hung hãn vừa rồi khẳng định là cao thủ Tà Linh thần miếu, nếu không ma huyết trớ chú sẽ không đột nhiên nóng rực như vậy. Kỳ quái, Ma tộc không phải đời đời kiếp kiếp đều không thể rời khỏi do trớ chú vực sâu sao? Con bé này sao lại có thể chạy đến đây? Chẳng lẽ huyết mạch của nàng không tinh thuần, hoặc căn bản nàng không phải chủng tộc vực sâu?"

- A Man, ta không gắng gượng được nữa rồi….

Tốc độ phi hành của Thái ca đột nhiên dần dần chậm lại, trong lòng Trương Đức Bưu thầm biết không ổn, mới vừa rồi Thái ca phát động thập lục cấp ma pháp Phong Lôi Luyện Ngục, lại bị một chưởng của Aier đánh tan nguyên tố ma pháp, khẳng định đã làm cho Lục Dực Kim Quang tê bị ma pháp phản phệ.

Thập lục cấp ma pháp phản phệ, nghĩ tới thôi cũng đủ làm cho người khác tê dại da đầu, cho dù tinh thần lực của Thái ca mạnh mẽ như vậy cũng không thể chống đỡ nổi, gắng gượng bay lâu như vậy, rốt cục nó đã kiệt sức.

Thái ca chậm rãi rơi xuống, còn chưa rơi xuống đất thân thể liền khôi phục lại nguyên hình, Trương Đức Bưu cùng Tiểu Hắc đã sớm tiếp đất, nhanh chóng đỡ lấy nó, đã thấy vật nhỏ này ngủ say, trong bụng "ột ột ọc ọc" rung động liên hồi, giống như có một trận sấm rền đang bùng nổ trong cơ thể nó.

Trong lòng Trương Đức Bưu biết tinh thần lực của nó hao tổn quá lớn, lúc này mới mê man bất tình, vì vậy liền ôm nó vào trong ngực, cưỡi Tiểu Hắc tiếp tục chạy về phía trước. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Thái ca đã bay được vài trăm dặm, bây giờ Trương Đức Bưu cũng không biết địa điểm cụ thể của bọn họ là ở đâu, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn phía bầu trời mênh mông rộng lớn, là một thảo nguyên rộng mênh mông bát ngát, những đám mây có vẻ rất thấp, phảng phất như đang bay trên đầu những ngọn cỏ xanh.

"Chẳng lẽ Thái ca đã bay ra khỏi biên giới quốc gia, đi tới thảo nguyên chư quốc rồi?"

Thảo nguyên chư quốc là tên gọi chung mà người Bắc Chu thường dùng để gọi những quốc gia lớn nhỏ trên thảo nguyên phía Tây.

Trên thảo nguyên phía Tây có rất nhiều chủng tộc, rất nhiều bộ lạc, đều tự mình tín ngưỡng những thần linh khác nhau, hằng năm đều đánh tới đánh lui, chiến loạn không ngừng. Nơi này, con người ở đây cũng giống như Man tộc Man Cương, hoàn cảnh sinh tồn hiểm ác đã hình thành trong người bọn một cỗ khí thế cường hãn dũng mãnh. Thời kỳ Bắc Chu khai quốc, thảo nguyên quy phục, năm đó thảo nguyên Man vương cũng được phong làm Trụ Quốc đại tướng quân, là một trong Bát Trụ quốc, năm đó quân đội của hắn cưỡi thảo nguyên cự lang, bởi vậy được gọi là Lang Kỵ cấm quân.

Bất quá Lang Kỵ cấm quân đã trở thành lịch sử, vinh quang của thời kỳ Bắc Chu khai quốc đang dần dần lụi tàn, thảo nguyên chư quốc lần lượt tách rời độc lập, cơ hồ mỗi quốc gia đều cho rằng những quốc gia trung nguyên là do một lũ "dị giáo đồ" thống trị, bởi vậy trong thâm tâm luôn xem thường những dân tộc trung nguyên.

Đương nhiên, điều này cũng bởi vì trên thảo nguyên căn bản không có tín ngưỡng thống nhất.

[chú ý: trung nguyên ở đây dùng để chỉ vị trí địa lý, là nơi nằm ở giữa bản đồ thế giới này, không hề liên quan đến TQ hay bất cứ quốc gia thực tế nào khác.]

Khi còn ở vực sâu Trầm Luân, Trương Đức Bưu đã thấy được sự mạnh mẽ của Ma pháp sư trên thảo nguyên, bọn họ tỉnh táo mà tàn nhẫn, trong kỹ xảo sử dụng ma pháp để chiến đấu có nét độc đáo riêng, luôn dùng phương pháp đơn giản nhất nhưng hiệu quả và ít tốn sức nhất để giết chết địch nhân.

- Phía trước là ai? Mau ra đây, ta đã nhìn thấy ngươi rồi!

Trương Đức Bưu đang lơ đễnh ngắm nhìn bầu trời thảo nguyên mênh mông bát ngát, đột nhiên từ xa xa truyền đến một âm thanh quen thuộc, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy các vài trăm thước, trên bình tuyến có một thương đội Trung Nguyên lai vãng về phương Tây, trên xe ngựa trong thương đội có một vị cung tiễn thủ sắc mặt lạnh lùng, tay giương trường cung, lạnh giọng quát.

Trương Đức Bưu nhìn thân ảnh cung tiễn thủ nọ vô cùng quen mắt, lại nhìn thấy một Ma pháp sư trung niên có năm tiểu hỏa cầu xoay quanh bên người, đứng lên nói chuyện với cung tiễn thủ:

- Bình tĩnh, bình tĩnh, ….mũi tên của ngươi chỉ sai phương hướng rồi! Agan Brooky, phiền ngươi lần sau mang mắt kính vào được không?

"Hình như là Ma đạo sư Jiamon cùng gã cung tiễn thủ bị cận thị."

Trương Đức Bưu liền đi qua, linh đánh thuê hộ vệ thương đoàn liền trở nên khẩn trương, tất ca cùng rút trường kiếm, mấy Ma pháp sư trong đội ngũ đã đọc chú ngữ, tùy thời có thể phóng thích ma pháp.

"Bon họ chẳng phải tổ cướp hai người vô cùng nổi tiếng sao, như thế nào lại chạy đến đây làm lính đánh thuê?"

Ma đạo sư Jiamon thấy rõ Trương Đức Bưu cùng con chó đen của hắn, sắc mặt khẽ biến, vội vàng quát:

- Buông vũ khí xuống đi, phía trước là bằng hữu của ta!

Sau đó quay đầu nhìn Trương Đức Bưu cười tủm tỉm:

- Anh bạn Đức Bưu Man Chuy, chúng ta lại gặp mặt nhau, à mà, con cọp kia của ngươi đâu rồi nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment