Dã Man Vương Tọa

Chương 58

Sau khi Jiamon Richie ngăn cảm đối phương đánh lén, lập tức tán đi ma pháp lực, giải trừ hiệu quả "năng lượng thạch hóa". Kẻ đang ẩn nập ở một nơi bí mật nọ phát giác được ma lực hắn tán đi, không khỏi mừng rỡ, đang muốn phóng thích thổ hệ ma pháp của mình để đánh lén. Lúc này, chỉ thấy bàn tay to của Trương Đức Bưu úp xuống, mạnh mẽ đánh xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, Lang Nha bổng của Đồ La cũng hung hăng đập xuống, một kích toàn lực của hai người, hai cỗ đấu khí lập tức xua tan thổ hệ ma pháp dưới chân, nhất thời làm cho kẻ đánh lén bị ma lực phản phệ thật nghiêm trọng!

Ma lực phản phệ là lúc ma pháp sắp phóng thích ra, đột nhiên bị cắt đứt hoặc bị xua tan, làm cho tinh thần lực bị trùng kích và ma pháp lực rối loạn. Jiamon Richie dùng "năng lượng thạch hóa" chính là để tranh thủ thời gian, mục tiêu chính là để cho Trương Đức Bưu cùng Đồ La đồng thời ra tay, sở dĩ vừa rồi hắn thu hồi ma pháp của mình, chính là vì sợ đấu khí của hai người vô tình làm mình bị thương.

Trong khoảng thời gian này, bốn người bọn họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, trong tích tắc đã phá vỡ đợt tấn công của gã ma pháp sư đang ẩn nấp ở một nơi bí mật, lại còn làm cho đối phương bị trọng thương.

Lập tức, năm quả cầu lửa đã bay đến phía sau cồn cát, nổ mạnh ầm ầm, một bóng xám được bao bọc trong băng nguyên hộ thuẫn bị thổi bay lên không trung, đúng là gã Ma đạo sư thảo nguyên đánh lén bọn họ.

Gã Ma đạo sư này cũng là một kẻ lợi hại, sau khi chịu ma lực phản phệ vẫn có thể thi triển băng nguyên hộ thuẫn để bảo vệ mình, tránh cho bị ma pháp hỏa cầu của Jiamon Richie nổ chết.

Song, ngay lúc này, kẻ nãy giờ vẫn giương sẵn dây cung – Agan – đã tìm ra mục tiêu của mình, liên tiếp bắn tên, ba phát liên hoàn bắn vào trên băng nguyên hộ thuẫn.

Tấm băng nguyên hộ thuẫn nọ là pháp thuẫn của tứ cấp Ma đạo sư, sau khi bị uy lực mạnh mẽ của năm quả cầu lửa oanh tạc đã có dấu hiệu tan vỡ, liên châu tiễn của Agan bắn ra, lần lượt bắn vào cùng một vị trí, tập trung lực công kích vào một điểm, lập tức, băng nguyên hộ thuẫn bị bắn nát bấy, một mũi tên nhọn hoắt xuyên thẳng vào lồng ngực gã Ma đạo sư, đâm ra phía sau, mang theo một mảng huyết vụ!

Gã Ma đạo sư nọ liên tiếp chịu ba đợt công kích, lại bị bắn thủng lồng ngực, không ngờ vẫn còn chưa chết, mạnh mẽ thi triển thêm Phi Tường thuật cho bản thân, bay về phía không trung. Chỉ cần thoát ra khỏi tầm bắn của cung tiễn thủ, hắn nắm chắc có thể sống sót bỏ chạy, về phần thương thế trên người, với thân phận và địa vị của hắn, khi trở lại Thần miếu trong bộ lạc của mình, tự nhiên sẽ có người cứu trị.

Ma đạo sư nọ vừa bay đến đỉnh cồn cát, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Trương Đức Bưu đứng yên tại chỗ, không có chút ý định truy sát hắn, không khỏi cảm thấy nghi hoặc: "Bọn người kia rốt cục định làm gì? Chẳng lẽ thấy ta là tứ cấp Ma đạo sư nên không dám đuổi giết….không đúng! Con chó đen lớn đâu mất rồi?"

Ma đạo sư nọ vội vàng quay đầu, chỉ thấy con chó đen lớn đã chạy đến phía sau đỉnh cồn cát, gầm một tiếng rồi nhảy lên, mở cái miệng rộng cắn về phía hắn.

Soạt!

Gã Ma đạo sư nọ không kịp tránh né, bị Tiểu Hắc cắn ngang thân, cái miệng của nó thật lớn, ngoạm cả thân thể hắn vào trong, dùng sức nghiến mạnh, hàm răng sắc bén cắt thân thể của hắn ra thành ba đoạn. Text được lấy tại Truyện FULL

Cho dù đám người Jiamon Richie biết con chó đen này của Trương Đức Bưu vô cùng lợi hại, nhưng vẫn không nhịn được thở dài một phen, Đồ La thì hâm mộ vạn phần, thầm nghĩ: "Con chó này còn thông minh hơn Lang vương của ta, nó còn chưa phái Vương cấp ma thú, nhưng thực lực không thua kém Vương cấp ma thú là mấy. Nếu như nó có thể tiến hóa, đến tột cùng sẽ kinh khủng như thế nào?"

Nghĩ tới đây, hán tử thảo nguyên không khỏi rùng mình một cái, nếu như Tiểu Hắc có thể tiến hóa thành Vương cấp ma thú, Tật Phong lang vương của mình đứng trước mặt nó chỉ sợ không đáng một xu!

Trương Đức Bưu chứng kiến tên Ma đạo sư nọ bị Tiểu Hắc cắn chết, sắc mặt không khỏi cổ quái, thầm nghĩ: "Băng nguyên hộ thuẫn là ma pháp cấp mười bốn, xem ra kẻ đánh lén chúng ta là một gã tứ cấp Ma đạo sư, thật không ngờ chúng ta lại có thể giết chết một gã tứ cấp Ma đạo sư!"

Tứ cấp Ma đạo sư trong thế giới này đã có thể được gọi là cường giả, cho dù đi đến đâu cũng được mọi người tôn kính.

Thực lực của bọn họ so mới tam cấp Ma đạo sư mạnh hơn đến vài lần, đối phó với đám người Trương Đức Bưu thật sự rất nhẹ nhàng giết chết đối phương, ai có thể ngờ được một tứ cấp Ma đạo sư ngay cả cơ hội đối mặt cũng không có, nhân tiện chết trong đợt phản kích của bọn họ?

Cho dù là gã tứ cấp Ma đạo sư này bị Tiểu Hắc cắn chết nhưng Trương Đức Bưu vẫn cảm giác được có chút khó tin.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại một chút, mọi chuyện cũng hết sức bình thường.

Uy thế của thần linh còn sót lại trong hoang mạc Vẫn Thần có thể hạn chế mọi người phát huy thực lực, cho dù tứ cấp Ma đạo sư rất cường đại, sợ rằng cũng sẽ bị hạn chế một phần thực lực, ngoài việc bọn họ phối hợp với nhau hoàn mỹ không tỳ vết, trong đó còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

Ba người xung quanh hắn, mỗi người đều xứng đáng với cái tên gọi "thiên tài", ban đầu Trương Đức Bưu cũng không phát hiện ra điểm này, bởi vì hắn cũng là một thiên tài, thậm chí so với đám người Đồ La, Agan, Jiamon càng thêm xuất sắc!

Thiên tài đánh giá thiên tài, tựa như người bình thường đánh giá người bình thường, cũng sẽ không cảm giác được có gì kỳ lạ.

Nhưng bây giờ tĩnh tâm cẩn thận suy nghĩ một chút, Trương Đức Bưu mới cảm giác được kỳ thật bốn người không ai kém cỏi.

Jiamon Richie, hai mươi lăm năm, mọi ngày như một ngày, lúc nào cũng rèn luyện khả năng khống chế ma pháp lực cũng như tinh thần lực của mình, đã sắp trở thành tam cấp Ma đạo sư, mà chỉ riêng về khả năng khống chế ma pháp của hắn đã đủ sức sánh ngang với ngũ cấp Ma đạo sự. Không kể thiên phú của hắn, chỉ bằng loại nghị lực này cũng đủ để cho người khác khâm phục.

Mặc dù Jiamon không nhắc đến đạo sư của hắn, nhưng suy nghĩ kỹ cũng biết, đạo sư của hắn phải là một nhân vật tài giỏi.

Còn cung tiễn thủ Agan, bản thân hắn là Bán tinh linh, có được huyết thống tinh linh, gã cung tiễn thủ cận thị này có thể "lăn lộn giang hồ" cùng với Jiamon Richie, nói vậy lai lịch cũng không đơn giản.

Còn có hán tử thảo nguyên Đồ La, hắn đã là thủ lĩnh Lang kỵ, đồng thời cũng là đệ tử của Lang vương thần miếu đại Shaman – Delaney.Chưa tới hai mươi tuổi đã có được thành tựu nhị cấp Kiếm đấu sĩ, có được lực lượng đủ để sánh ngang với Long Mông Bảo Tượng quyết tầng thứ nhất, loại đấu khí hắn tu luyện tuyệt đối không phải là loại đấu khí thông thường, mặc dù chưa nhất định có thể sánh ngang với nhưng công pháp thần kỳ trong Kỳ Công Đấu Khí bảng, nhưng cũng không thua kém là bao.

Về phần Trương Đức Bưu thì không cần phải nói nhiều, bản thân người Nam Cương chính là những thiên tài tu luyện đấu khí, hơn nữa hắn còn có được công pháp thần kỳ Long Mông Bảo Tượng quyết, mặc dù bây giờ còn chưa trở thành Man đấu sĩ, nhưng đủ sức để sánh ngang với nhị cấp Kiếm đấu sĩ, có năng lực khiêu chiến vượt cấp. Càng huống chi, Trương Đức Bưu còn có kinh nghiệm tại thế giới trong mộng, đả thông được hai mươi bốn đường thông đạo đấu khí hoàn mĩ.

Tên tứ cấp Ma đạo sư này đánh lén ai thì chả đánh, hết lần này tới lần khác lại đánh lén bốn tên "khác người" này, chẳng phải là tự tìm đường chết?

Trong khi Trương Đức Bưu đang lâm vào suy tư, Jiamon Richie cùng Agan đã tìm được thi thể gã Ma đạo sư kia, hai người bọn họ vốn xuất thân "ăn cướp", rất nhanh chóng đã lột sạch thi thể, tất cả đồ vật đáng giá một thứ cũng không còn, trong đó đáng kể nhất là một ma pháp bào đã trải quả quá trình luyện kim bằng phương pháp đặc thù, một cây ma pháp trượng có nạm một quả thập tứ giai ma hạch, còn có một không gian giới chỉ điêu khắc hình đầu sói.

- Gã Ma đạo sư này, hình như chính là trưởng lão của Thần miếu Ngân Nguyệt cự lang, bộ lạc Vương Đình…

Đồ La nhìn thi thể một chút, sắc mặt khẽ biến, nói:

- Bộ lạc Vương Đình là bộ lạc lớn nhất trên thảo nguyên, nếu như biết trưởng lão của bọn họ bị chúng ta giết, sợ rằng…

- Quản hắn là trưởng lão cái gì!

Jiamon Richie cười nói:

- Tước tiên chúng ta hãy xem trong không gian giới chỉ này còn có những thứ tốt gì nữa!

Bình Luận (0)
Comment