Dã Man Vương Tọa

Chương 86

Long kỵ cấm quân sở dĩ có thể cường đại như vậy chính là vì tọa kỵ của bọn họ là Lục Long. Ký khế ước ma sủng với Lục Long, chia xẻ tinh thần lực cùng Cự Long coi như là một người không có thiên phú tu luyện đấu khí, cũng có thể trở thành cao thủ hàng đầu!

Trương Đức Bưu từ miệng Hans biết được long kỵ cấm quân sở dĩ có thể sở hữu được Lục Long là vì tràng chiến tranh ba trăm năm trước.

Lúc chiến tranh thống nhất đế quốc, trong rừng rậm băng nguyên ở Bắc Cương có một chủng tộc cường đại cũng bắt đầu thống nhất, những tinh linh sinh sống trong rừng rậm tạo thành một hội nghị trưởng lão để cai quản quốc gia. Những tinh linh trưởng lão này tôn thờ nữ thần Tự Nhiên, muốn thống nhất cả thế giới. Đương nhiên cũng không loại trừ cả Trung Nguyên.

Những tinh linh này là thần xạ thủ trời sinh, khiến cho Đại Chu tổ thất thảm trọng. Trong lúc cấp bách, người sáng lập ra Long Kỵ cấm quân đơn độc xâm nhập rừng rậm băng nguyên đàm phán cùng địch nhân của tinh linh là Lục Long, cho nên mới thành lập được quân đội khủng bố như ngày nay.

Trương Đức Bưu nghe đến đó không khỏi ngẩn người mê mẩn. Người sáng lập ra Long Kỵ cấm quân một mình đứng trước một đám Cự Long chậm rãi mà nói chuyện, đây là khí phách cỡ nào!

Lục Long sở dĩ đáp ứng trở thành tọa kỵ cuả Long Kỵ cấm quân là vì chúng ưa thích ăn tinh linh cùng tiểu yêu tinh trong vực sâu. Khi muốn sở hữu một đầu Lục Long, long kị sĩ phải làm khế ước ma pháp. Hàng năm đế quốc phải bỏ ra một lượng lớn quân phí mua tiểu yêu tinh của những mạo hiểm giả tiến vào trong Thâm Uyên lịch lãm rèn luyện.

Đi vào Ngự Kinh, Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy cả người ấm áp. Nhìn xung quanh thì thấy bên trong thành thị không có bất kỳ ụ tuyết đọng nào, bông tuyết bị vòng bảo hộ ma pháp của tòa thành bao phủ. Nhiệt độ vừa đủ, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Giám sát sứ Charlotte thấy hắn khó hiểu, cười nói: " Phía dưới kinh thành có vẽ ma pháp trận làm cho đông ấm hè mát, bốn mùa như xuân. Nghe nói những ma pháp trận kia một ngày phải tiêu hao đến trăm cân ma hạch!"

Trương Đức Bưu không khỏi hoảng sợ. Giá trị của ma hạch còn quý hơn hoàng kim rất nhiều. Chủ thành Nam Cương có mười ngọn Pháp Sư tháp. Bình thường một tháng cũng tiêu hao có mấy khối ma hạch, vậy mà thành Kinh Hoa vì giữ ấm lại vận dụng tài lực khổng lồ như thế. Không hổ là nơi hoàng thất cùng quý tộc sinh sống!

"Những vương công đại thần ngoại trừ biết phung phí tiền bạc còn lại thì cái gì cũng không biết làm. Gặp chuyện lớn nhỏ gì cũng đùn đẩy lẫn nhau, nếu không thì đi bôi xấu những kẻ đối đầu với mình."

Hans oán trách một câu sau đó cười, nói với Trương Đức Bưu: "A Man, có một chuyện cười ngươi chắc chưa nghe. Nghe nói có một ngày bệ hạ tảo triều, Thừa Tướng đại nhân cùng Quân Chính đại thần công kích lẫn nhau, bệ hạ liền hỏi thăm ý tứ những đại thần khác. Hộ Bộ đại thần quỳ xuống hô to nói: "Thần đi đánh xì dầu".Sau đó văn võ tất cả văn võ trong triều đồng loạt quỳ xuống hô to: "Thần cũng đi đánh xì dầu!" (*đánh đấm giả bộ cho có khí thế)!

Charlotte buồn cười, mắng một câu sau đó nghiêm mặt nói: "Hans, ngươi cũng biết đấy, đây chỉ là một câu chuyện thêu dệt vô căn cứ để chê cười, không thể tin là thật! Các vị đại thần trong triều làm sao làm ra việc này được"

Trương Đức Bưu âm thầm lắc đầu. Charlotte nói cũng không nắm chắc lắm. Hiển nhiên chính hắn cũng không tin.

"Thiếu gia trở về rồi! Thiếu gia trở về rồi!"

Bọn người Charlotte vẫn chưa đi đến trước cửa nhà, thì lão quản gia đứng trước cửa đã thấy họ tới lập tức chạy vào nhà hô to: "Phu nhân, thiếu gia trở về rồi rồi!"

Phủ đệ của Charlotte không lớn. Đây là tòa nhà tổ tiên hắn lưu lại. Trong phủ chỉ có phu nhân của Charlotte và mấy nha hoàn. Nghe nói Charlotte trở về, lập tức theo nha hoàn đi ra, đứng trước cửa nhìn quanh, mặt đầy mong đợi.

Trương Đức Bưu ngẩng đầu nhìn lại, phu nhân Giám sát sứ quả thực là một nữ tử ôn nhu hiền thục, động lòng người, được xưng tụng là quốc sắc thiên hương.

Đến cửa ra vào, Charlotte thở phào một hơi, cười nói: "Nhị thế, Hans, các ngươi đều vào đi. Tối nay phu nhân ta sẽ nấu một bữa thật ngon để đãi các ngươi. Ta có thể về tới đây đều nhờ các ngươi!"

Bọn người Hans vô cùng vui mừng, cười nói: "Hiếm khi có thể nhận được ân huệ của đại nhân. Tốt nhất là nhờ phu nhân giới thiệu cho chúng ta mấy tiểu thư khuê các!"

Charlotte cười ha ha, Trương Đức Bưu lại dừng lại, lắc đầu cười nói: "Ta còn có việc, không thể tham gia được rồi."

Trương Đức Bưu đúng là đang có việc. Lúc hắn đi ra ngoài lịch lãm Ma đạo sư Garment Ridge ủy thác hắn nếu như đi kinh thành thì gửi một phong thư cho đạo sư của ông ta. Mà đạo sư của ông ta lại ở trong ma pháp công hội thành Kinh Hoa. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Trương Đức Bưu rất ngạc nhiên. Không biết đạo sư có bộ dạng gì mới có thể dạy ra một ma đạo sư chuyên đi đánh cướp lung tung. Hắn đã quyết định khi đến kinh thành dứt khoát phải đi Ma Pháp Công Hội bái phỏng vị ma pháp sư thần bí kia.

Charlotte vội vàng nói: "Nhị thế, ngươi chờ chút đã. Ta trả thù lao cho ngươi."

"Được rồi, mọi người đều là bằng hữu không cần thiết phải khách sáo như vậy!"

Trương Đức Bưu quay người muốn rời đi, Charlotte đang muốn giữ lại thì Hans cười nói: "Đại nhân dò xét nơi hắn đến, chúng ta sẽ đến tậm cửa tìm hắn. Ta còn muốn uống rượu hoa của A Man mà! Nhanh lên, đừng để cho phu nhân chờ nữa..."

Lúc này Charlotte mới để Trương Đức Bưu tùy ý đi vào trong nhà mình. Trương Đức Bưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phu nhân cùng nha hoàn ra đón. Người trong nhà vui mừng. Đôi vợ chồng đứng trước của thấp giọng nói chuyện với nhau. Bọn người Hans đứng quanh đó ha hả cười.

Lúc này có sáu bảy hán tử say sưa đi qua. Một hán tử say không cẩn thận đụng phải Hans một phát. Hai bên lập tức cãi vã, mấy tên say còn lại thấy vậy lại lao vào mắng, thậm chí động thủ đánh nhau nhưng họ làm sao có thể là đối thủ của Hans? Lập tức bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Trương Đức Bưu thấy vậy lắc đầu, thầm nghĩ: "Những tên này càn quấy quá rồi."

Không ngờ ngay lúc này, một người say đột nhiên rút kiếm ra đâm một kiếm vào trái tim Hans, trong mắt tinh quang lập loè, đâu có chút men say nào?

Mấy người say khác cũng lập tức động thủ. Giám sát sứ thấy vậy lập tức rút kiếm. Kiếm khí chằng chịt bắn ra tứ phía, huyết nhục văng khắp nơi. Mấy kỵ sĩ khác cùng vợ chồng Charlotte còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết thậm chí lão quản gia và nha hoàn trong phủ cũng bị giết.!

Một cái hán tử lại chém lên thi thể Charlotte vài nhát rồi thấp giọng nói: "Đắc thủ rồi, chúng ta đi!"

Mấy người này cất kiếm lại trong thân thể. Sau đó bước về phía Trương Đức Bưu đứng. Cách đó không xa có vài quân sĩ bảo vệ thành đứng tại góc đường, lớn tiếng cười nói, phảng phất như cái gì cũng không nhìn thấy.

Trương Đức Bưu kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy của người lạnh đến tận xương tủy. Trong chớp mắt hơn mười cái nhân mạng cứ như vậy chết trước mắt hắn. Hắn sớm đã coi những người như bằng hữu của mình, tên Giám sát sứ luôn duy trì phong độ quý tộc, tên quý tộc có lý tưởng ngây thơ, tên binh lính càn quấy to gan trêu chọc quyền quý, những kỵ sĩ luôn luôn cười đùa, còn có tiểu phu nhân sớm tối mong mỏi trượng phu sớm ngày về nhà, tất cả đều đã chết hết!

Đây là nơi dưới chân thiên tử sao, chỗ của vương pháp là ở đây sao?

Trương Đức Bưu cảm thấy trên người lạnh như băng. Tòa thành ấm áp như vậy đột nhiên trở nên vô cùng rét lạnh,so với băng tuyết bên ngoài còn lạnh hơn vài lần!

"Lạnh quá..."

Đúng lúc những tên thích khách đi qua hắn, nghe hắn nói như thế thì ngẩn người, một người thấp giọng cười nói: "Chúng ta là giả say, thằng này lại say thật rồi."

"Ít nói nhảm, đi mau!" Thích khách đầu lĩnh nhíu mày, thúc giục nói.

"Lạnh lắm sao? Ta muốn giết người!"

Thích khách đầu lĩnh nghe nói như vậy ngẩn cả người. Chỉ thấy một ánh đao phóng tới như rồng, lao vào đám thích khách. Đột nhiên máu đỏ xuất hiện xen lẫn với đao mang hiện lên từng đạo hắc sắc ma khí, ma khí càng ngày càng mạnh trong chớp mắt đã trải rộng thân đao, ma diễm thiêu đốt!

Đầu lĩnh thích khách kia thấy vậy cũng lạnh cả người, hàn ý ngấm tới tận xương tủy. Trong chớp mắt thấy đồng bọn của mình gục trong vũng máu, thi thể bị ma diễm đốt cháy, thoáng chốc chỉ còn chút tro tàn!

Hán tử trước mặt khói đen cuốn quanh thân, cầm trong tay một thanh trường đao dài ba mét, rộng hai thước chính là Ma Đao, lửa giận phảng phất bám trên đao, hình thành nên một ma diễm có thể đốt cháy hết thảy!

Bình Luận (0)
Comment