Dã Man Vương Tọa

Chương 89

Trương Đức Bưu đi vào Ma Pháp Công Hội, không khỏi bị rung động một chút.

Ma Pháp Công Hội của Lợi Đán Thành kích thước không lớn, đại khác bởi vì Lợi Đán thành đã từng dính phải lửa giận của Địa Ngục Khuyển, cho nên sau khi trùng kiến, tính ỷ lại của đại đa số ma pháp sư đối với công hội cũng chẳng rõ ràng, chỉ có thời điểm thủ tiêu tang vật mới chạy đến công hội thôi.

Mà ở Ngự Kinh, thủ đô của cả nước, Ma Pháp Công Hội ở đây lại phồn vinh phát đạt cực độ. Trương Đức Bưu đứng trước công hội chỉ một chốc đã chứng kiến không dưới mười ma pháp sư ra ra vào vào, thập chí trong đó có một Đại Ma Đạo Sư cấp năm!

"Ngự Kinh không hổ là kinh thành, tại đây tập trung cao thủ cùng thiên tài cả nước, nhân số lại nhiều khiến, người ta nghẹn họng nhìn mà thèm!"

Trương Đức Bưu lòng mang kính sợ, đi vào Ma Pháp Công Hội, nho nhã lễ độ hướng vị nữ ma pháp sư chiêu đãi hắn hỏi: "Xin hỏi, Cameron Ridge tiên sinh có ở đây không?"

Nữ ma pháp sư kia nghi hoặc liếc hắn một cái, nói: "Ngươi tìm hắn có chuyện gì?"

"Đệ tử của hắn ủy thác ta mang cho hắn một phong thư."

Nữ ma pháp sư càng thêm nghi hoặc, thầm nói: "Cameron lão hỗn đản kia, có thể có đệ tử lúc nào nhỉ?" Quay người đối diện với một lão nhân đang quét rác, nói: "Cameron Ridge, có nguời tìm ngươi."

Trương Đức Bưu ngạc nhiên nhìn về phía lão nhân kia. Chỉ thấy hắn mặc áo choàng ma pháp học đồ, than thể còng xuống, đang cầm một cây chổi vội vội vàng vàng chạy tới, mặt mo tràn đầy nếp nhăn tươi cười lộ ra một hàm răng vàng, cười bồi nói: "Ai tìm ta?"

Trương Đức Bưu trong lòng lầm bầm không dứt, hắn vốn tưởng đạo sư của Garment Ridge không phải một vị cao cấp Đại Ma Đạo Sư thì cũng là một Thánh Ma Đạo, đâu nghĩ ra vị Cameron Ridge thế mà căn bản không có chút bộ dáng của thế ngoại cao nhân, ngược lại là một lão ma pháp học đồ đã lăn lộn bao nhiêu năm ở Ma Pháp Công Hội.

"Chính là hắn!" Nữ ma pháp sư kia che mũi, chán ghét liếc hắn một cái, bộ dáng giống như không kịp tránh né, nói: "Hai tên ma pháp học đồ các ngươi đi qua một bên nói chuyện đi! Chết tiệt, đầu năm nay việc lạ thật nhiều, cả vạn năm này Ma Pháp Học Đồ mà cũng có thể thu đệ tử! Cameron Ridge, ngươi không sợ dạy hư học sinh, Trí Tuệ Nữ Thần sẽ cho một đạo lôi điện đánh chết người sao?"

Lão đầu quét ra Cameron vội cười bồi nói: "Phiền ngài rồi!" Hướng Trương Đức Bưu nói: "Vị đại nhân này, mời ngài theo ta."

Trương Đức Bưu vội vàng nói: "Không dám xưng đại nhân, ngài là đạo sư của bằng hữu ta, chính là tiền bối của ta."

Cameron Ridge kinh ngạc liếc hắn một cái, tập tễnh đi về phía trước. Trương Đức Bưu vội vàng đuổi theo, Cameron mang hắn đến một túp lều nhỏ ở phụ cận mặt sau của Ma Pháp Công Hội. Rất hiển nhiên, nơi này chính là nhà hắn.

Trương Đức Bưu trong nội tâm nghi hoặc. "Chẳng lẽ Garment ma đạo sư trải qua tuổi thơ ở chỗ này sao?"

Cameron Ridge lần nữa cười lấy lòng nói: "Vị đại nhân này, ngài tìm ta có việc gì?"

Trương Đức Bưu hít vào một hơi thật dài, tán đi hiệu quả của Đoán Cốt Dịch Cân quyết, khuôn mặt cốt cách khôi phục như cũ, chiều cao cũng trở lại bình thường, rồi mới từ trong không gian giới chỉ lấy ra thư tín, cung kính giao cho hắn.

Cameron tiếp nhận thư, lộ vẻ kinh ngạc nói: "Ngươi tận lực biến hóa dung mạo, nhất định là đã kết thù bên ngòai, tại sao lại khôi phục hình dáng cũ thế hả?"

Trương Đức Bưu thành thành thật thật đáp: "Dùng một tướng mạo khác gặp trưởng bối của bằng hữu là không tôn trọng đối với bằng hữu."

"Tiểu tử Garment kia, thế mà lại kết giao được một bằng hữu thật tốt." Cameron lấy thư ra, ngó qua một cái, đột nhiên cả giận nói: "Tiểu vương bát đản Garment, một lần thư gửi thư đều nói: "Con rất tốt, con được ăn rất no, con hiện tại còn chưa có lão bà!""

Thời điểm lão nhân này tức giận, bên người không tự giác có một loại ma lực chấn động, tuy rất nhỏ nhưng làm cho người ta cảm giác như trời như biển, khủng bố đến cực điểm.

Thái Ca lập tức tỉnh lại, trên vai của Trương Đức Bưu ngẩng đầu lên, nghi ngờ nói: "Thánh Ma Đạo Sư?"

Cameron lại biến thành bộ dáng lão đầu già cỗi, vội vội vàng vàng ngẩng đầu nhìn quanh: "Thánh Ma Đạo Sư đâu?"

Thái Ca chăm chú nhìn mặt hắn, nghi hoặc nói: "Đừng nhúc nhích, cái mặt già này của lão trông rất quen, tựa hồ đã gặp qua ở đâu rồi… Ta nhớ ra rồi!"

Tiểu lão hổ ở trên vai Trương Đức Bưu đứng lên hai chân, chỉ vào Cameron Ridge a a cả buổi, sau đó gãi gãi đầu, mờ mịt nói: "Ta lại quên rồi." Rồi gục xuống tiếp tục ngủ.

Trương Đức Bưu tức đến muốn thổ huyết, từ sau khi chủ nhân của Thái Ca trước đây chết đi, nó lại trở nên ba hoa chích chòe, trí nhớ khi trước nhiều thứ đã quên đi.

Bất quá có thể khẳng định chính là lão ma pháp học đồ luân lạc tới Ma Pháp Công Hội quét rác này khẳng định không đơn giản như vậy.

"Mỗi người đều có bí mật không muốn cho người khác biết, không nên theo đuổi đến cùng." Trương Đức Bưu nghĩ đến đây liền đem sự tình của Cameron vứt qua một bên, cung kính thưa: "Tiền bối, thư của Garment đã giao cho người, ta cũng nên cáo từ."

Mặt già của Cameron vo lại thành một nắm, cực kỳ giống như óc chó đã kinh lịch qua bao nhiêu tang thương, cười nói: "Ngươi ở bên ngoài đắc tội người, chẳng lẽ còn tìm được chỗ ở sao? Nếu như không chê, ngươi có thể ở trong phòng cũ của Garment."

Trương Đức Bưu cẩn thận suy nghĩ. Hắn hiện tại đúng là hoàn toàn không có chỗ để đi, chính mình vừa đến Ngự Kinh đã giết không ít lính thủ thành, hơn nữa liên lụy đến sự tình Thiết Kị quân phản lọan nữa, quan tòa quấn than(thành ngữ), nếu như không ở lại Ma Pháp Công Hội thật không có chỗ nào để đặt chân nữa.

"Nếu như ngươi cảm thấy băn khoăn mà nói, có thể giúp ta quét rác." Cameron mang theo hắn vào túp lều nhỏ, lải nhải không ngừng: "Garment trước kia cũng thay ta quét rác, bất quá có một ngày ta chứa một tên cung tiễn thủ cận thị, hai tên hỗn đản lăn lộn một chỗ, lại không muốn thay ta quét rác nữa. Bọn nó lại say mê cái hoạt động không làm mà hưởng…"

Trương Đức Bưu không thể nhịn cười. Hoạt động không làm mà hưởng, Khẳng định chính là ăn cướp. Bọn hắn quen biết nhau, chính là nhờ Garment và Agan đang trầm luân ở Thâm Uyên ý đồ ăn cướp Trương Đức Bưu, ngược lại bị Trương Đức Bưu thả Thái Ca ra, đem bọn họ cướp đoạt trụi lủi.

Trương Đức Bưu cẩn thận dò xét túp lều này, chỉ thấy không gian bên trong cực kì nhỏ bé, một bên là một giường lớn và một cái bàn, không có đến chỗ để đứng. Thật khó cho Garment và Agan ở lại chỗ này lâu vậy.

Đầu giường còn để vài sách vở cũ, hắn tiện tay cầm một quyển, chỉ thấy trên bìa viết: "Luận những phương pháp tu dưỡng cao đẳng tinh thần lực có thể thực hành", tác giả là Vưu Ni Tư Phổ Lặc.

Trương Đức Bưu trong lòng cả kinh. Lúc học trong Tinh Viện, hắn từng được đọc qua sự tình của Vưu Ni Tư Phổ Nặc trong một phần lịch sử văn hiến. Vưu Ni Tư Phổ Nặc là một vị Thánh Ma Đạo Sư mấy trăm năm trước, cả cuộc đời hắn chỉ để lại một bản sáng tác, chính là bản "Luận những phương pháp tu dưỡng cao đẳng tinh thần lực có thể thực hành" này, bất quá nghe nói quyển sách này chỉ trong học viện Hoàng Gia của kinh thành mới có, không nghĩ tới đầu giường của túp lều nhỏ này vậy mà tiện tay để đó một bản!

Trương Đức Bưu lại nhặt lên vài cuốn sách khác, chỉ thấy những cuốn sách này giảng thế nào là rèn luyện tinh thần lực, làm thế nào mau chóng phóng thích ma pháp, còn có một quyển giảng chính là hệ thống ma pháp hỏa hệ, từ Tiểu Hỏa Cầu cấp thấp nhất, đến cấm chú Thánh Ma Đạo Sư mới có thể phóng thích, toàn bộ bao hàm bên trong.

Những quyển sách này đều không ngọai lệ, đều là truyền thế tác phẩm của những Thánh Ma Đạo nổi danh lừng lẫy lưu lại. Đừng nói bên trong Tinh Viện không có, cho dù là kinh thành Hoàng Gia học viện cũng chưa chắc có thể bảo tồn mấy bản sách này! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Trương Đức Bưu dám cam đoan, mấy quyển sách này tùy tiện cầm một bản ra ngoài, tuyệt đối có thể dẫn khởi một tràng đồ sát tinh phong huyết vũ.

"Bất quá những sách này mặc dù tốt, nhưng đối với ta lại vô dụng."

Trương Đức Bưu tiện tay nhét mấy quyển sách xuống chiếu, nằm xuống giường, rất nhanh lâm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Trương Đức Bưu sớm rời giường, rửa mặt một chút, lập tức nâng chổi, bắt đầu quét rác. Sau khi quét xong, hắn lại theo thói quen chạy đến quảng trường, bắt đầu rèn luyện cho ngày hôm nay. Từ khi còn bé bắt đầu hiểu chuyện cho tới bây giờ, Trương Đức Bưu mỗi sáng sớm đều muốn rèn luyện một lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Trên quảng trường Ma Pháp Công Hội, buổi sáng cũng có một vài tên con dòng cháu giống ở đâu đó tu luyện ma pháp. Trương Đức Bưu một mình chiếm một góc, trước làm một bài tập thể dục vận động, xong đem Long Mông Bảo Tượng vận chuyển mấy chu thiên, rồi lại tu hành Đại Phách Quan Thủ. Hôm nay tu vi đấu khí của hắn dần dần thâm hậu, Đại Phách Quan Thủ đã luyện đến tầng thứ bảy, có thể đánh ra bảy tầng lực đạo âm nhu, lực xuyên thấu cực mạnh, uy lực so với lúc trước kia cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

"Loa Toàn(đinh ốc) đấu khí của Long Kị cấm quân kia có thể phá vỡ đại bộ phận uy lực đấu khí, cực kì cao minh, thậm chí có thể phá vỡ Phách Quan Thủ của ta. Loa Toàn đấu khí chỉ là một loại phương thức phát lực, loại phương thức này có lẽ ta cũng có thể bắt chước."

Trên quảng trường Ma Pháp Công Hội, Trương Đức bưu chậm rãi tiềm hạ tâm thần, dùng tinh thần lực bọc lấy đấu khí, bên trong thông đạo đấu khí dùng phương thức thúc giục xoắn ốc, lập tức đấu khí trong cơ thể như ngựa hoang đứt cương, dọc theo đấu khí thông đạo gào thét xông ra!

Trương Đức Bưu rên lên một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, vội vàng dừng đấu khí lại.

Lần thí nghiệm đầu tiên của hắn, liền phát hiện Loa Tòan đấu khí bởi vì tốc độ xoay tròn cao nên rất khó khống chế, hơi không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma.

"Muốn tu luyện Loa Toàn đấu khí, phải có tinh thần lực cao thâm. Những Long Kị cấm quân cùng lục long kí kết khế ước, mặc dù không tu luyện tinh thần lực, thấp nhất cũng đến cấp mười lăm! Kí kết cùng lọai ma thú như cự long này, ưu thế thật sự không nhỏ!"

Trương Đức Bưu thở ra một hơi trọc khí, lại để cho đấu khí trong cơ thể bình ổn lại, lần nữa dốc lòng tu luyện.

"Tên kia là ai?" Trên một ban công tầng cao nhất của tổng bộ Ma Pháp Công Hội, công hội hội trưởng Bern Merlin đột nhiên nhìn thấy Trương Đức Bưu, cau mày hỏi nữ thư kí sau lưng: "Ma Pháp Công Hội chúng ta như thế nào lại lọt ra một tên man đấu sĩ tu luyện đấu khí vậy?"

Nữ thư kí kia nhìn thóang qua, cười nói: "Hình như là người trẻ tuổi mà ngày hôm qua Cameron Ridge thu lưu, một chàng trai rất chịu khó."

"Cameron Ridge nào?" Bern Merlin trong mắt tinh quang chợt lóe, truy hỏi.

"Thì là ai nữa? Còn không phải lão quét rác Cameron Ridge đó sao? Đại nhân, ngài nếu không cao hứng vì trong công hội có một tên chiến sĩ, có muốn ta đuổi bọn hắn đi không?"

"Không cần." Bern Merlin hội trưởng tiếp tục nhìn Trương Đức Bưu, suy tư một lát rồi nói: "Về sau người trẻ tuổi này có yêu cầu gì, đều tận lực thỏa mãn hắn, hiểu chưa?"

Nữ thư kí nghi hoặc khó hiểu, Bern Merlin cũng không có ý định giải thích cho nàng minh bạch. Trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ sự tình của Cameron, không khỏi nổi lên một tia khủng bố.

"Thời điểm ta tiến vào công hội năm đó, hắn đã già như vậy, một bộ dạng tùy thời sẽ chết. Hiện tại đã sáu mươi năm qua đi, hắn vẫn già như vậy, cũng bộ dạng sắp chết như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chết được! Cameron này, quét rác suốt sáu mươi năm rồi! Hơn nữa nghe đạo sư của ta nói, thời điểm ngài tiến vào công hội, lão đầu này vẫn quét rác ở đây, bộ dáng chưa từng thay đổi…"

Bình Luận (0)
Comment