Dã Miêu Bất Tòng

Chương 1.2

Tiếng gào thét điên cuồng cùng tiếng nhạc metal nặng nề bên sàn nhảy xen lẫn vào nhau khiến cho Vu Dân có chút đau đầu. Rượu còn thật nhiều, đôi mắt mê say đằng sau kính mát sắp nhíu lại thành một đường, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, Vu Dân hít một hơi, nốc cạn cốc rượu vào miệng.

Rượu này lúc đầu uống vào cảm giác rất cay, nhưng đến lúc này, đầu lưỡi của anh đều tê dại, rượu chạm vào lưỡi cũng không nếm ra được vị gì.

Một người phụ nữ cầm cốc trên tay ngồi bên cạnh anh, tướng mạo không thấy rõ, đôi chân đeo vớ đen nhìn rất mê hoặc người khác. Vu Dân híp mắt nhìn, cô ta sát lại ngày càng gần, mùi nước hoa cũng không nặng mũi khi thân thể sắp gần kề nhau.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đáng ghét lại vang lên, kèm theo tiếng rung dữ dội, khiến cho động tĩnh trong túi quần của Vu Dân còn muốn lớn hơn tiếng nhạc. Anh mở mắt nhìn, lập tức quăng cái điện thoại yêu thích của mình vào trong cốc rượu.

Mẹ nó, làm sao còn chưa hỏng!

Vu Dân một cước gạt cái cốc xuống dưới gầm bàn, cốc rượu vỡ nát, điện thoại cũng im bặt.

Người phụ nữ kia cũng không thèm để ý đến động tác của Vu Dân, càng dựa gần vào anh, mở lời ám muội: “Anh không muốn về nhà sao?”

Vu Dân cũng không để ý tới cô ta, liếc nhìn đồng hồ trên tường, lảo đảo xuyên qua đám người mà đi ra khỏi quán bar. Bên ngoài quán bar không ấm áp như bên trong, gió lạnh vù vù thổi qua, Vu Dân có chút muốn ói. Anh dựa vào một cái cây bên đường để đứng vững, cúi đầu rất lâu cũng không nôn ra nổi cái gì, ngược lại ngày càng đau đầu.

Đi tới ven đường mở khóa xe, tròng chiếc mũ bảo hiểm màu đen lên đầu, chân dài một bước leo lên, Vu Dân ngửi thấy cả người mình đều là mùi rượu, anh biết mình say rồi nên cũng không muốn liều mạng, nhanh chóng chạy về nhà. Đến cửa, Vu Dân nghiến răng cố ý tăng tốc, loảng xoảng một tiếng, đầu xe mô tô đụng phải luống hoa trong sân. Anh xuống xe, tháo mũ, đầu vẫn còn hơi đau. Chấn động do đụng vào luống hoa cũng khiến anh thanh tỉnh lại một chút.

Tiếng đụng rất lớn, chỉ chốc lát sau truyền tới tiếng bước chân người đến trong sân.

“Vu Dân ——” Thân ảnh người kia trên cầu thang được ánh đèn chiếu lên từ rừ hiện rõ, hắn đi đến gần nhưng Vu Dân lại cảm thấy mơ mơ hồ hồ.

“Tại sao không nhận điện thoại của anh?”

Trong tay Vu Dân còn cầm lấy cái mũ bảo hiểm, gan bàn tay có chút đau đớn.

“Vứt điện thoại rồi.”

Người nọ trầm giọng hỏi một câu khác: “Em đã đi đâu?”

“Anh được phép đi xã giao, thì không cho phép tôi đi uống rượu sao?” Vu Dân lúc này thật sự muốn cười, ném mũ bảo hiểm, loạng choạng đi vào trong nhà, giọng nói tuy thị uy nhưng lại rất không đủ suất khí.

Vào phòng, Vu Dân vùi người trên giường, không muốn động đậy.

Mẹ nó, uống rượu một phát, cả người đều không còn sức lực.

Ở trên giường lật qua lật lại mấy cái, Vu Dân đạp hết gối chăn xuống giường. Làm sao còn chưa bưng trà đến!

Cửa phòng ngủ bị mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân, một đôi tay đỡ anh dựa lên vai mình, đưa lên một ly trà giải rượu, hương trà rất nồng, mùi vị cũng rất đắng. Vu Dân dựa vào trong lồng ngực của người đó cọ mấy lần, đem mồ hôi trên mái tóc đều chà trên áo hắn, tiếp tục uống trà, chăn vừa được đắp lên, bản thân anh quấn lấy chăn mà nằm xuống. Một lúc lâu sau, Vu Dân mới duỗi một cái chân ra, chỉ ra hướng cửa, ra hiệu cho hắn có thể lăn.

Thương Viễn để ly xuống, ngồi ở mép giường nhìn anh, Vu Dân mặc kệ hắn, thản nhiên cọ đầu trên gối.

Hắn nhìn cả buổi khiến Vu Dân cảm thấy rất phiền: “Sao anh còn chưa đi?”

Thương Viễn nhìn anh, con mắt không hề xê dịch: “Đây cũng là phòng ngủ của anh.”

Đã thương lượng cùng nhau mua giường đôi, hiện tại lại là Vu Dân một mình làm bá chủ cả cái giường.

“Hừ,” Vu Dân cười lạnh một tiếng, ném cái gối qua đầu Thương Viễn: “Bên ngoài còn nhiều cái giường đang chờ anh đến ngủ đấy, đi đi đi!”

Vu Dân dứt lời còn chưa hết giận, dùng chân đạp vào cái mông đang ngồi trên giường của Thương Viễn ra xa một chút.

“Vu Dân ——”

Gọi gọi gọi, kêu kêu kêu cái gì!

“Anh không đi ra ngoài đúng không, không đi thì tôi đi!” Vu Dân hai ba lần tránh khỏi đôi tay muốn ôm anh của Thương Viễn, lôi gối xách chăn vào thư phòng. Cửa ầm ầm đóng lại một tiếng, ngăn cản ánh đèn từ phòng khách.

Vu Dân đem nửa cái chăn trải xuống đất, nửa còn lại che kín mình, tạo một cái ổ thoải mái mà ngủ. Thời điểm anh mơ mơ màng màng, bỗng cảm giác có một lòng bàn tay ấm áp nắm lấy chân anh, Vu Dân muốn mở mắt, nhưng làm thế nào cũng không mở được.

Không ngừng trở mình, cảm thấy rét run trong chăn, anh rụt cổ lại thì cảm giác trên người được đắp thêm một cái mềm.

Dầy ấm hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment