Thật sự hiếm khi trở nên yếu thế.
Vu Dân thở dài ra một hơi.
Anh đẩy cánh tay Thương Viễn đang cầm lấy cánh tay anh mà xem vết thương, nhưng bất chợt đụng phải chỗ đó khiến anh đau nghiến răng: “Về nhà rồi băng bó, còn đau lắm.”
Mô tô bị lật nằm nghiêng ở ven đường, nước sơn bị trầy xước không ít, chân đạp cũng bị hỏng, chỉ có thể chứa ở cốp sau mang về.
Về nhà băng bó vết thương, xoa thuốc tiêu độc rồi dán băng gạc, rõ ràng buổi chiều Vu Dân còn rất cao hứng, nhưng vào lúc nào, ngay cả một câu anh cũng không muốn mở miệng. Vu Dân nhìn chằm chằm đầu ngón tay Thương Viễn đang băng bó cho mình.
Trên cổ tay cũng có chỗ bị thương, Thương Viễn cầm lấy tay anh, cẩn thận dùng bông ngoáy tai bôi thuốc đỏ lên.
Một bên bôi một bên hít hơi lạnh.
Tính tình Thương Viễn rất tốt, chu đáo, tỉ mỉ, biết cách chăm sóc, giống như chỉ có trong mơ.
Vu Dân là một người tính tình rất xấu, tuy rằng lúc đầu không phải thế. Ban đầu chỉ là cá tính, không thích để ý đến người khác.
Cho dù Thương Viễn đến trước mặt anh, nói thích anh, anh sẽ vẫn như cũ mà ngó lơ hắn.
Nhưng trái tim luôn có thể trở nên yếu mềm, từ không thích hắn lại trở thành thích hắn, từ thích hắn lại biến thành yêu hắn. Thương Viễn bỏ trọn ra ba năm. Trong ba năm đó, Thương Viễn không có gì cả, chỉ có mình anh.
Trong ba năm, bọn họ đã đến rất nhiều nơi để đua xe, điên cuồng hôn môi, làm tình tại bất cứ nơi nào có thể, dùng tất cả thời gian để bộc lộ cho người kia biết, mình yêu đối phương.
Vu Dân rất nguyện ý như thế mà chấm dứt một đời, mãi đến khi bạc đầu.
Cho đến lúc anh bước chân vào hôn nhân.
Anh hoàn toàn không nhớ rõ bản thân mình đã học cách hút thuốc từ bao giờ, lúc còn là một thanh niên trẻ chỉ đam mê âm nhạc và xe mô tô, anh đã từng cảm thấy hút thuốc là chuyện chỉ có mấy lão nam nhân sẽ làm. Một người đứng ở trong góc, bật lửa đốt một điếu thuốc, chỉ có một đốm lửa mong manh an ủi, như không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của chính mình.
Hiện tại, anh đã hai mươi chín, không tính là thanh niên, cũng không tính là trung niên, thế nhưng đã bắt đầu dễ quên, anh thực sự quên mất mình bắt đầu hút thuốc lá từ khi nào.
Anh đã có một quãng thời gian dài chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, chỉ cần vuốt ve chiếc nhẫn trên tay đều có thể chịu đựng qua tất cả những đêm Thương Viễn không về nhà.
Phòng thuê đổi thành biệt thự, trong nhà đặt toàn bộ những món nhạc cụ anh thích, anh thích nhất cây đàn dương cầm, mặc dù rất ít khi chạm vào nó để chơi đàn.
Anh cũng rất thích hồ bơi và phòng tập nhảy mới trong biệt thự, rất thích dáng vẻ Thương Viễn mở cửa vào nhà và cười với anh, rất thích cảm giác cùng Thương Viễn chìm trong bể bơi hôn nhau.
Lần đầu tiên Thương Viễn mặc tây trang, anh tự tay thắt cà vạt cho hắn.
Cà vạt xanh, áo sơ mi trắng, cùng âu phục xám, lùi về sau một bước, cảm giác khí chất cả người Thương Viễn đều khác biệt. Khí chất của hắn không biết từ lúc nào đã trở nên trầm xuống, nét mặt tươi cười có mùi ổn trọng, khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất thoải mái. Thương Viễn ôm anh vào lòng, hôn lên trán, Vu Dân nhắm mắt lại một chút, cúi đầu hôn lên hầu kết của hắn.
Nhô ra một khối cứng rắn, nhưng anh lại rất thích.
Thuốc đỏ trên bông ngoáy tai bôi lên da đã khô ráo, Vu Dân vẫn giữ nguyên dáng vẻ không muốn nói chuyện, chỉ ngồi ngẩn người, theo dõi đôi tay của Thương Viễn. Thương Viễn ném bông ngoáy tai vào thùng rác, đóng nắm hộp thuốc.
Hắn đi giặt sạch khăn mặt, bưng ra một chậu nước nhỏ.
Vu Dân tự giác cởi bộ quần áo dính đầy bụi bặm ném xuống đất.
Thương Viễn lau người cho anh.
Vẫn là trình tự quen thuộc, đầu tiên là hai má, cổ, rồi đến bụng, cánh tay, cuối cùng là dưới hai nách. Sau khi lau xong, Thương Viễn cũng không dìu anh đi rửa mặt, trực tiếp cầm ly súc miệng, bàn chải và chậu nhỏ đến.
Trong đôi mắt Thương Viễn vĩnh viễn là ôn nhu, chu đáo, lẫn thâm tình.
Ôn nhu kia, quá sâu quá nặng, đã thấy rất nhiều lần, làm cho Vu Dân cảm thấy hoa mắt, cảm giác nghẹn ngào không thở được.
So với Thương Viễn, anh cả năm đều không làm được hai, ba chuyện chăm sóc hắn.
Vu Dân quái đản, độc mồm, xấu tính.
Thế nhưng cố tình, hai tính cách vô cùng khác biệt này lại đến gần nhau, cố tình hai con người này lại là những kẻ buôn bán thất bại trong tình yêu.
Trong hai người vẫn có một người thắng, một người nguyện đánh, một người nguyện đau. Lúc bên nhau, một người cho đi không đủ và một người muốn nhận được càng nhiều hơn yêu thương của người kia, ai bị chôn sâu hơn trong tình yêu phiền phức này, suy nghĩ một chút sẽ rất rõ ràng.
Vu Dân đang ngủ, đưa lưng về phía Thương Viễn.
Vu Dân không ôm hắn ngủ.
Thương Viễn tự ôm lấy anh. Hình ảnh Vu Dân quay đầu lại, xuyên qua lớp kính mũ bảo hiểm nhìn hắn ngày hôm nay, hình ảnh chiếc xe tải đột nhiên xuất hiện, khiến cho tâm Thương Viễn đến giờ vẫn chưa thể nào buông xuống.
Thật tốt, người vẫn còn đây.
Hắn cảm thấy hắn thật giống như đã bước vài bước, đi trật phần mộ hôn nhân của mình, thế nhưng khoảng cách giữa bầu không khí ngọt ngào cùng mảnh đất mồ ẩm ướt kia ngày càng gần, khoảng cách giữa hắn với Vu Dân ngày càng xa. Ba chữ anh yêu em ngày hôm nay, đã bị gió thổi bay tán loạn. Hắn như vậy ôm Vu Dân, trong lòng vẫn còn từng cơn hốt hoảng.
Thương Viễn khé hé môi, từ gáy dọc theo xương cột sống Vu Dân mà hôn xuống.
Làn da ấm nóng kề cận đôi môi ấm áp.
Người đang ngủ, cũng không tránh né.
Một chút ánh trăng xuyên qua cửa sổ, đèn trong phòng đã tắt, nhưng đôi mắt vẫn không tài nào nhắm lại.