Dã Miêu Bất Tòng

Chương 29

Thương Viễn tựa vào cửa sổ phòng tập nhìn Vu Dân luyện hát bên trong, mỗi ngày anh đều luyện tập không ngừng. Tối hôm trước, nếu bọn họ thức đêm làm tình, thức đêm đua xe, hoặc thức đêm đánh nhau, thì ngày hôm sau Vu Dân cũng sẽ đến chỗ này. Từ xa còn có thể thấy trên đầu Vu Dân có dán một miếng băng, trên mắt cá chân cũng có, do chính hắn dán cho anh. Ngày hôm qua lúc dán băng cho Vu Dân, Thương Viễn còn cố ý gãi gãi lòng bàn chân anh, Vu Dân bị gãi đến vui vẻ. Lúc này vết thương còn chưa tốt hơn, Vu Dân nhảy một bước, đau đến nhe răng trợn mắt.

Người chế tác mà bọn họ đắc tội kia thật sự còn có thủ đoạn, hai đối tác khác khuyên hắn, cậu thật sự nên đến đó, đi bồi tội, coi như chuyện này không xảy ra.

Giày nhảy đạp nhẹ trên sàn gỗ phòng tập, mỗi một bước đều đánh vào trong lòng hắn.

Thương Viễn lặng lẽ suy nghĩ.

Hắn chưa kịp cầu hôn, ngày đó những gì hắn muốn nói, chưa hết câu đã bị Vu Dân nói tiếp.

“Tiểu Dân, chúng ta…”

“Kết hôn đi.”

Vu Dân cười rộ lên rất dễ nhìn.

Thời tiết ngày hôm đó rất tệ, gió lớn thổi mạnh, sấm sét rền vang ở bên ngoài, thế nhưng trái tim của hắn và Vu Dân lại chung một nhịp đập đến kỳ lạ.

Thình thịch kịch liệt.

Kích động đến có thể kêu gọi hành động, cách một ngày, bọn họ bay ra nước ngoài.

Chiếc nhẫn này, so với trong tưởng tượng của hắn có hơi nặng hơn, ngón tay đeo nhẫn cảm giác có thêm một phần sức mạnh. Khi hắn nâng mặt Vu Dân lên, trao cho anh cái hôn, có thể cảm giác được chiếc nhẫn trên ngón áp út trái vuốt ve làn da của Vu Dân.

Tình yêu cuồng nhiệt mãnh liệt được chiếc nhẫn lạnh băng thành toàn. Thật khó mà tin nổi.

Mang chiếc nhẫn trên tay trở về, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, từ ngày hắn và Vu Dân đánh người khác sau đó chạy ra nước ngoài kết hôn, hắn đã bắt đầu nghĩ, một đường suy nghĩ trên máy bay, đến trong lễ cưới.

Hắn bắt đầu tự tay xử lý nghiệp vụ công ty, mỗi bước công ty đi được, hắn cũng bắt đầu đặt chân xây dựng sự nghiệp.

Nơi Vu Dân đứng, cần một thân cây vững chắc, lá cây xanh tươi, tốt nhất nên là một cây đại thụ che cả bầu trời.

Hắn tự tay che đi trái tim mềm mỏng kia, muốn bắt đầu lại từ đầu, bao bọc xung quanh vẻ ngoài của chính mình bằng một lớp vũ trang kiên cố nhất.

Muốn dùng hết tất cả tâm huyết của hắn để tạo nên một con đường bằng phẳng cho Vu Dân đi.

Bởi vì hắn mong muốn, chí ít Vu Dân, vĩnh viễn đều là của hắn.

Hắn hi vọng chính mình đủ mạnh mẽ, hắn thích chiếc răng sắc nhọn của Vu Dân, hắn muốn Vu Dân vĩnh viễn giữ lại nó, bởi vì khi Vu Dân cười, môi hồng đang che đậy từ từ lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.

Lúc trước đánh nhau, sau đó tin đồn gièm pha ảnh hưởng xấu đến công ty, tất cả phải bắt đầu lại từ con số không. Kỳ thực hắn chỉ là thích nhìn dáng vẻ Vu Dân ca hát, nhưng không ngờ rằng anh thật sự thích hợp đứng trên sân khấu.

Công việc ở công ty ngày càng chồng chất, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại giao thiệp, bày ra một khuôn mặt tươi cười xã giao, thế nhưng chỉ cần nhớ đến nụ cười của Vu Dân, hắn có thể chịu đựng qua tất cả.

Hết thảy đều rất tốt.

Tích lũy tài chính ban đầu của công ty cơ hồ đều từ khoản thu nhập của Vu Dân.

Đấy là khoản doanh thu đầu tiên.

Chuyện thứ nhất Thương Viễn dùng số tiền này là tìm cho Vu Dân một người trợ lý, để cho anh không còn phải tự mình xách bao lớn túi nhỏ đi chạy show.

Cơ cấu công ty cũng dần được đúc kết, chậm rãi vững chắc lên. Phát triển công ty là một việc rất khổng lồ, công ty đứng sau Vu Dân, dần dần đứng thẳng trên đất mà chậm rãi mở rộng, vươn ra cành lá và cố định căn cơ.

Có một lần, hắn nói cho Vu Dân nghe một việc hắn đã cân nhắc từ rất lâu, nhưng ngữ khí lại như đang kể chuyện cười: “Để anh tìm luật sư viết văn kiện, nếu ngày nào đó anh xuống lỗ thì tất cả cổ phần của anh đều để lại cho em.”

Vu Dân nghe xong bèn cười, gặm râu trên cằm hắn một cái: “Được nha, cho em tiền nuôi tiểu bạch kiểm, em dĩ nhiên muốn rồi.”

Sau đó, Thương Viễn nhắc lại một lần nữa với anh, Vu Dân mới thu hồi nụ cười, nói với hắn, anh không thể chết được.

Nhưng anh có rất nhiều thói hư tật xấu.

Vậy thì sửa đi, từ nay bắt đầu đừng đua xe.

Thế thì cả hai chúng ta đều đừng đua xe.

Ngoéo tay.

Vu Dân nói xong tự cười chính mình, bao nhiêu tuổi rồi.

Nhưng anh vẫn cùng ngón tay Thương Viễn ngoắc ngéo.

Ba ngón tay gập lại, ngón út móc với nhau, ngoắc lại thật chặt.

Vu Dân nắm cà vạt của Thương Viễn, kéo hắn đến trước mặt mình, môi cùng môi chung một chỗ, nhưng không hôn, cứ để như vậy, tựa như chạm vào nhau mà nói.

“Lão lưu manh…” Vu Dân nhích đến càng gần, hơi thở phun ra nóng hổi.

Còn cố ý dùng ánh mắt quan sát hắn cả buổi mới nói.

“Cám ơn anh.”

Đôi mắt Vu Dân nhìn hắn chăm chú càng thêm sâu thẳm.

“Không phải bởi vì những điều ngày hôm nay anh nói với em, là một điều khác.”

“Anh biết em nói cái gì.”

Thương Viễn chớp mắt một cái, mở mắt ra tất cả đều là nụ cười của Vu Dân. Hắn hơi giơ khóe miệng, nhanh chóng đem trán kề trán, chóp mũi kề chóp mũi với Vu Dân.

Vu Dân kéo cà vạt của hắn, khiến cho đôi môi hai người hoàn toàn kề sát, đầu lưỡi quấn lấy nhau.

“Lão lưu manh… Anh thật sự rất tốt.”
Bình Luận (0)
Comment