Minh Nguyệt đứng ở cửa lều chờ anh.
“Anh ta vẫn đi?” Minh Nguyệt đến ôm anh, vòng tay ra sau lưng anh vỗ: “Ngoan, Dân cục cưng không khóc.”
Vu Dân xụ mặt xuống: “Khóc cái rắm.”
“Ôi dào, tôi nói tính tình của hai người, rốt cuộc là ai xấu hơn ai, một người thì mọi chuyện đều mắng ra, một người thì cái gì đều không nghe lọt, cậu dễ chịu sao?” Minh Nguyệt cầm kịch bản gõ vai Vu Dân, nói xong thở dài: “Chuyện của các cậu, tôi cũng không muốn dính vô nhiều.”
“Nhưng tôi chỉ muốn biết, cậu hối hận không Vu Dân?” Minh Nguyệt không gọi anh bằng biệt danh, Vu Dân rất hiếm khi thấy Minh Nguyệt dùng dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện với anh, cô lại nói thêm một câu: “Lúc tôi biết cậu, cậu còn không thích đàn ông.”
Minh Nguyệt cùng anh quen biết trong trường đại học, thời gian nhận thức còn lâu hơn so với Thương Viễn, nhanh như vậy, đã nhiều năm trôi qua.
“Cũng không phải lần đầu tiên như vậy.”Vu Dân nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt và khóe miệng đều nhếch lên.
Minh Nguyệt vỗ mặt Vu Dân như muốn anh đừng cười, trên mặt dấu hồng vẫn còn, Minh Nguyệt ra tay nhẹ chút: “Cậu vẫn nên mắng vài câu ra đi, mắng nhiều vào còn có thể thấy dễ chịu hơn, tôi đi lấy kịch thay đã sửa cho cậu, nghỉ ngơi đi.” Minh Nguyệt ôm anh một cái, đẩy anh đi vào trong lều.
Vào trong lều, Vu Dân cũng không cười, chỉ ngồi ngẩn người, nóc lều là vải trong suốt, có thể nhìn thấy bầu trời. Vu Dân ngước cổ, đuôi tóc rối như tơ vò đâm vào cổ vai, anh cứ như thế bất động một lúc lâu, rồi mới cúi đầu.
Vu Dân đè nén lại, chớp mắt mấy cái, vỗ mặt.
Bên trong áo khoác có thuốc lá, do anh mang theo.
Trong tờ giấy Thương Viễn viết cho anh, thuốc lá có thể mang, nhiều nhất chỉ được đem một gói, đừng quên bật lửa.
Anh quả thật không quên, trong miệng Vu Dân cắn điếu thuốc, một tay bật lửa, một tay che gió, ngọn lửa vàng rực đan xen sắc xanh thăm thẳm liếm lấy đầu thuốc.
Sợi thuốc cùng giấy gói bắt đầu cháy lên, hương thuốc cùng sương khói tràn ngập.
Vu Dân dựng chân lên, đặt tay lên đầu gối, cúi đầu làm cho tóc che đi ánh mắt.
Anh hút mấy ngụm thuốc, phun ra một làn khói thật dài.
Bản nhạc đã được hoàn thành còn đang nằm trên túi ngủ, Vu Dân hút một hơi, cầm lấy tờ giấy không được phẳng phiu đó lên, dùng đầu thuốc đốt cháy nó.
Tàn thuốc nóng, trên giấy lập tức hiện lên đốm lửa, những chỗ bị thuốc đốt chậm rãi khuếch trương, biến thành những cái lỗ than lốm đốm đen xì.
Mỗi lần bút đặt xuống để lại vết chì nặng nhẹ, mỗi nơi bị cầm qua còn lại chút vệt mồ hôi tay, giấy trắng làm từ gỗ, cháy sạch chỉ còn lại một mảnh tro tàn.
Vu Dân đốt xong muốn cười, thử nói xem, ca khúc tự tay mình viết, nhưng cớ gì chính bản thân lại không hề băn khoăn đốt rụi nó.
Vu Dân đưa điếu thuốc vào miệng, nhắm mắt lại, đem tàn tro trong tay hất xuống mặt đất.
Anh huýt sáo, thổi ca khúc mình vừa viết, cầm thuốc trên tay, nhả một ngụm khói, rồi đưa tới gần dây đàn ghi ta màu bạc.
Âm thanh giữa lửa cùng dây thép đụng vào nhau phát ra, dây đàn như đỏ như không.
Tay Vu Dân vuốt tóc mái lên, tiếng huýt sáo có chút du dương, những nốt nhạc bên trong giai điệu anh viết đi theo tiếng dây đàn bị cháy, vang lên trôi chảy mượt mà một hồi lâu.
Anh đã từng có vô số buổi biểu diễn không người xem, khán giả vốn là một phần có cũng được mà không có cũng được trong biểu diễn, đáng tiếc là, tình yêu và hôn nhân, đều không phải kịch một vai.
Anh diễn không nổi nữa rồi.
Màn đêm trên núi cao chậm rãi hạ xuống, xây lên âm thanh cùng ánh sáng, bát ngát liên miên từng nơi chập trùng, là tầm mắt, là trái tim của lữ nhân.