“Tiểu Ôn, nho.” Kết quả nam nhân ưu mỹ yêu nghiệt kia cũng không thèm nhìn hắn, trái lại câu dẫn ra khóe môi, hướng tiểu ngưu lang đứng bên cạnh phân phó.
Mà tiểu ngưu lang kia giống như bị thần Cupid bắn trúng một mũi tên, kinh hỉ đến ngây người. Bất quá động tác trên tay tuyệt đối không chậm, rất nhanh liền đem nho bóc sạch vỏ, đưa vào miệng Phỉ Ngâm Mặc.
Nam nhân nhai nhai vài cái, còn khẽ liếm mấy ngón tay nhỏ dài trắng nõn của tiểu ngưu lang.
Lần này, biểu tình đối phương suýt ngất xỉu.
Cái tên yêu nghiệt, không phóng điện sẽ chết hay sao! Quý Lạc nghiến hàm, ánh mắt hung ác độc địa nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nam nhân, hận không thể đem nam nhân ăn vào trong bụng, dù là ai cũng vô pháp thấy!
“Ngươi có biết không, lão tử mới là nhân khí No.1 ở Noble! Muốn đá lão tử xuống ư, thử xem! Hừ!” Rõ ràng rất muốn ôm lấy cổ nam nhân, nói cho hắn ——— chính mình con mẹ nó muốn hắn đến chết! Kết quả bị kích động, mở miệng nói ra lại biến thành những lời này.
“Chỉ bằng ngươi?” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười.
Ánh mắt khiêu khích, mạn bất kinh tâm (không đếm xỉa tới) liếc nhìn Quý Lạc.
Những tiểu ngưu lang cùng khách nhân ở đây đột nhiên cảm thấy bên trong Noble đầy rẫy một loại khí tức cực kỳ cổ quái. Sau đó vài ngày, bầu không khí này càng thêm cường liệt.
Hai người như ở trên võ đài.
Tuy rằng bất thượng thị vương bất kiến vương, nhưng là Phỉ Ngâm Mặc ở Đông phòng, Tây phòng nhất định có Quý Lạc.
Nếu khách nhân của Phỉ Ngâm Mặc gọi năm bình rượu, như vậy khách của Kino đêm nay chắc chắn phải gọi loại rượu tương tự, đồng thời còn kêu ít nhất sáu bình. Nhất định phải vượt lên trước đối phương.
Mà Phỉ Ngâm Mặc bên này cũng lạnh lùng ra lệnh cho khách nhân. Nếu như đi cùng tiểu mèo hoang kia, sau này cũng không cần tới tìm hắn nữa.
Đồng dạng, Kino không chỉ mỗi đêm đều có mặt, so với trước đây chăm chỉ hơn nhiều. Còn đối mấy tiểu ngưu lang hay dựa thế mình mà tuyên bố : thứ nhất, không được cùng Phỉ Ngâm Mặc nói chuyện; thứ hai, không được qua bên Phỉ Ngâm Mặc; thứ ba, phải gắng sức giành hết khách nhân của Phỉ Ngâm Mặc.
Hai người, bên lãnh ngạo yêu nghiệt, bên giảo hoạt tùy hứng.
Một người là nhân vật mới rất được yêu thích, còn đạt tới định mức tiêu thụ kinh người, đồng thời nhanh chóng lũng đoạn lượng lớn khách nhân cam tâm tình nguyện vì hắn vung tiền như rác, một người tuổi trẻ khuôn mặt mĩ mạo, có tiếng tăm cùng nhân khí trong khoảng thời gian dài, khách quen đều biết rõ cá tính của cậu, đương nhiên cổ vũ mặt mũi cho cậu.
Hai người kịch liệt cạnh tranh, kết quả khiến Noble tháng nầy lợi nhuận trở mình gấp đôi.
Quản lí trong bụng mừng rỡ nở hoa.
Từ khi Lộ Thiên Hào cùng Nhậm Gia Thanh rời khỏi chi nhánh Noble Plus, việc làm ăn trong *** chịu ảnh hưởng rất lớn. Dù sao chỉ dựa vào mình Kino, đúng là không có khả năng bù đắp hai đại vương bài rời đi kia.
Bất quá hiện tại, có cục diện khác.
Người mới vừa tới, tuy rằng nhìn qua phương diện tính cách tựa hồ có chút vấn đề, nhưng quả thực bằng khuôn mặt này có thể thu hút thật nhiều khách nhân. Hắn cơ hồ khả dĩ đoán được, tương lai không lâu sau đó, người nọ sẽ hoàn toàn thay thế được vị trí ‘dạ vương’ trước đây của Lộ Thiên Hào, thậm chí lực ảnh hưởng còn lớn hơn.
Chưa nói tới oan gia ngõ hẹp, bất quá Quý Lạc tại toilet thấy Phỉ Ngâm Mặc vẫn là có điểm bất ngờ.
Nam nhân đứng trước bồn cầu, đã kéo khóa quần xuống, đang đi tiểu . . . . .
Quý Lạc ánh mắt rơi vào nơi nào của Phỉ Ngâm Mặc một hồi, lập tức, cậu nghĩ mình giống như kẻ hèn mọn điên cuồng rình coi, liền giả vờ ngâm nga trấn định, đứng ở bồn cầu bên cạnh bắt đầu hư hư giải quyết.
“Hừ, sao vậy, đang nghĩ của ta rất lớn sao?” Nam nhân lạnh lùng mở miệng.
Quý Lạc sợ đến nhảy dựng lên, thiếu chút nữa thì nhắm lệch ra bên ngoài, thoáng cái đỏ mặt tía tai —– xấu hổ bị người lật tẩy tại trận. Cậu làm ra vẻ tức giận quát: “Lão tử nhìn thứ đó của ngươi? ! Khách nhân của ta so với ngươi lớn hơn không đến nghìn thì cũng phải trăm lần.”
Nói xong, mới nghĩ cái này có điểm dối gạt.
Nếu như thật sự có khách nhân ‘lớn’ như thế, cậu sẽ không từ ngày đầu tiên gặp đã đối tên gia khỏa Phỉ Ngâm Mặc có loại suy nghĩ bậy bạ kia.