Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp

Chương 34

Mấy tiểu ngưu lang ở Noble rõ ràng cảm giác được, bầu không khí giữa hai người một là tân nhân vương Phỉ Ngâm Mặc cực kỳ lợi hại, một là người hiện giữ vị trí ngưu lang nhân khí cao nhất có gì bất đồng.

Lúc trước bọn họ có điểm đối chọi.

Thế nhưng từ khi Tiểu Ôn bị quản lí khai trừ, hai người liền trở nên . . . . .

Phỉ Ngâm Mặc như trước hoạt động tại Đông phòng, Kino vẫn đang ở Tây Phòng bên kia.

Bất quá trước đây hai người ngay cả nhìn nhau cũng không thèm, hoàn toàn coi đối phương không tồn tại. Hiện tại thì . . . . .

“Cái tên sửu nam nhân kia vừa sờ mó ngươi?” Phỉ Ngâm Mặc âm trầm, ánh mắt sắc như đao.

“Còn nói hả, ngươi vừa để cho tên khách kia uy rượu a! Nhớ kỹ cho lão tử, ngươi là nam nhân của lão tử!” Một cái liếc mắt ném tới.

“Lông đều chưa mọc đủ dài, còn dám xưng lão tử! Có muốn chúng ta đi toilet xem ai mới là chân chính ‘nam nhân’ hay không!” Một ánh mắt khác ném qua.

“Hắc hắc, ý kiến hay, đợi ra đến toilet gặp mặt.” Lần này nhãn thần có chút *** đãng.

Trong toilet bên cạnh.

“Giơ tay lên. Ngươi làm trái với luật người chưa thành niên, ta phải hung hăng điều giáo ngươi.” Phỉ Ngâm Mặc dùng dây lưng cột hai tay Kino lại trói ở sau lưng, đè thấp thanh âm tại bên tai đối phương thì thầm.

“Không phải a, cảnh quan, ngươi nhận nhầm người rồi.” Kino làm bộ sợ hãi nói, “Ta chỉ là một học sinh cao trung bình thường thôi~”

“Hừ, học sinh cao trung mà mặc loại quần chữ T da báo lẳng lơ thế này ư?” Phỉ Ngâm Mặc cố sức gảy gảy một chút tiểu đệ đệ đang muốn ngẩng đầu của đối phương.

“Đó là, đó là . . . . .”

“Không nói được sao!” Phỉ Ngâm Mặc nhếch môi cười, “Xem ra không xuất súng ra thì người sẽ không chịu khai thật.”

“Ngao, cảnh quan, ‘súng’ của ngươi thật lớn! Ta rất sợ a~” Kino nhãn tình sáng lên, đi tới gần nam nhân, dùng gương mặt cọ cọ phần giữa hai chân đối phương, hàm răng linh hoạt đem khóa quần kéo xuống.

“Uy, học sinh cao trung sao có thể *** đãng như ngươi?” Phỉ Ngâm Mặc nắm đầu thiếu niên, áp lên tấm ván cửa gian kế bên.

“Lão tử chính là *** đãng vậy đó, thế nào?” Thiếu niên ngẩng mặt nhe răng cười. Rồi lại cúi đầu đưa vật cực đại của nam nhân ngậm lấy, ra sức phun ra nuốt vào.

“Ngô . . . . . ta nghĩ ngươi không hợp với vai học sinh cao trung . . . . . rất không hợp loại vai này.” Phỉ Ngâm Mặc rên rỉ một tiếng, bụng dưới toàn hỏa nhiệt truyền đến vô số khoái cảm, “Làm gì có học sinh nào kỹ thuật tốt như ngươi chứ!”

“Vậy lần sau chơi đổi vai khác đi!” Quý Lạc một bên liếm hút, một bên mơ hồ không rõ nói .

“Ta đóng y tá, ngươi làm bác sĩ, để ta ‘tiêm’ cho, được chưa?” Nói đến chữ ‘tiêm’, Quý Lạc còn cố ý dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn đỉnh đầu Phỉ Ngâm Mặc.

“Ngươi là một con mèo hoang *** đãng!” Phỉ Ngâm Mặc ấn mạnh đầu thiếu niên vào khố hạ, mạnh mẽ ở trong miệng đối phương chạy nước rút về đích . . . . .

“Cảnh quan, không nghĩ tới ngươi cũng *** đãng như thế nha!” Sau khi phát tiết, Quý Lạc tựa trong lòng Phỉ Ngâm Mặc, giảo hoạt cười, “Trước đây còn bày ra bộ dạng đối lão tử một điểm cũng không hứng thú, hứ!”

“Sao vậy, hối hận rồi?” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh.

“Không, yêu ngươi muốn chết!” Quý Lạc liếm liếm khóe môi, mắt mèo trong suốt lấp lánh nhìn nam nhân, “Chúng ta chân chính làm một lần đi! Phía dưới chỗ này ta thực sự đã nhịn đến không ‘lên’ được rồi!”

“Vậy ư? Ta thấy ở đó của ngươi thật ra đang rất có tinh thần a.”

“Thế nhưng mặt sau rất thống khổ . . . . .” Quý Lạc khuôn mặt vặn vẹo, “Ngươi nghe thấy không, cái miệng nhỏ nhắn đằng sau liên tục nói, cảnh quan, mau đến nhanh lên một chút ~ nhanh lên một chút~”

“Bao giờ ngươi mười tám? Ta không muốn cùng trẻ chưa thành niên.” Phỉ Ngâm Mặc bị Quý Lạc dụ dỗ bật cười thành tiếng.

“Cuối tuần sau!”

“Sạch sẽ chờ ta!”

“Ngao ngao —–” Quý Lạc ôm lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc, hung hăng cắn lên môi đối phương, “Lão tử yêu yêu yêu ngươi chết mất!”

“Kỹ xảo hôn kém như vậy!” Phỉ Ngâm Mặc quẹt môi lạnh lùng cười, “Xem ra cảnh sát thúc thúc phải hảo hảo giáo huấn học sinh cao trung ngươi cách hôn rồi!”

“Đến đây đi, đến đây đi, lão tử không đợi được a!”
Bình Luận (0)
Comment