Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp

Chương 47

Đêm khuya. Tại kho hàng.

“Mặc Gia, ngươi tới rồi sao?” Thanh âm trầm thấp nam tính từ trong bóng đêm truyền ra.

“Đương nhiên. Chúng ta sẽ giao dịch, sao ta có thể đến muộn chứ?” Mặc Gia đến gần nhà kho, ở đây là địa điểm mà y cùng đối phương đã hẹn. Theo sau Mặc Gia có ba bảo tiêu, tây trang hắc sắc, kính râm hắc sắc, súng lục hắc sắc, mang theo vẻ nghiêm túc.

“Tốt.” Đối phương dần từ chỗ tối đi ra.

Là một người trung niên.

Con mắt không lớn, nhãn thần cũng rất sắc bén. Sống mũi thẳng tắp. Cho dù tuổi đã ngoài bốn mươi, thân thể vẫn rắn chắc như trước.

Nếu như Đoan Mộc Trữ ở chỗ này.

Hắn nhất định sẽ nhận ra.

Người kia, chính là phụ thân hắn. Hiện giữ chức tộc trưởng gia tộc hắc đạo Đoan Mộc.

“Như vậy dựa theo giao ước đã định, chúng ta hiện tại tiền trao cháo múc.” Mặc Gia mỉm cười phất tay. Liền lúc đó một tên bảo tiêu lập tức bê một cặp va-li màu bạc. Đem mở ra, bên trong là một loạt những chồng tiền xếp đều phủ kín va-li, nhìn qua cực kì hấp dẫn.

Đoan Mộc khẽ cười.

“Tốt. Ta thật cao hứng, ngươi có thể hết lòng tuân thủ lời hứa.” Hắn vẫy tay, bốn phía kho hàng đột nhiên tràn lên vô số người mang theo súng. Họng súng đen bóng nhắm ngay đoàn người của Mặc Gia.

Mặc Gia thất kinh, sắc mặt biến hoá.

“Đoan Mộc, ngươi định làm gì!”

“Ta đây là làm gì ư?” Đoan Mộc nhếch miệng, ngoắc một ngón tay. Quý Lạc mặt mũi bầm dập bị người đẩy ra, chật vật té trên mặt đất.

“Ta hỏi, ngươi phái tiểu quỷ này đến Noble điều tra là sao?”

“Quý Lạc, ngươi . . . . .” Ngươi còn chưa có chết a.

“Mặc Gia, cứu ta, cứu ta với, là ngươi sai lão tử, không, sai ta tới Noble mà.” Quý Lạc vội vã lớn tiếng gào khóc, “Vì ngươi, vì ca ngươi, ta thực sự thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn . . . . . Ô ô, ngươi xem mặt lão tử đi . . . . . đều bị đánh thành như vậy . . . . .” Con mẹ nó, nếu không phải vì ca ngươi, lão tử ta không thèm hợp tác với ngươi diễn trò.

“Được rồi!” Thực sự là huyên náo. Mặc Gia khó có thể chịu được thanh âm xuyên óc của Quý Lạc.

“Ngươi muốn gì?” Mặc Gia nhìn về phía Đoan Mộc.

“Cái này . . . . .” Đoan Mộc giống như tự hỏi một chút, sau mới cười cười, “Đương nhiên, không thể để các ngươi sống!”

Lập tức vung cánh tay.

“Lên!” Thanh âm lãnh khốc vô tình.

“! —–” Một đạo thanh âm lớn hơn cả tiếng Đoan Mộc.

Nương theo tiếng nổ mạnh thật lớn, ánh lửa đỏ rực bốc đến tận trời, nối tiếp theo, không khí truyền đến từng đợt nóng rực, nhiệt độ cao phả vào mặt, ngọn lửa vô tình cấp tốc liếm lên toàn bộ nhà kho cũ nát.

Không khí như mặt kính bị bóp méo.

Người đứng trên mặt đất, còn có thể cảm nhận được loại rung động mãnh liệt. Thậm chí vài tên thủ hạ của Đoan Mộc đều nghĩ là động đất bạo phát, thân thể đứng không vững, lung lay sắp ngã.

“A, có bom! Nơi này có bom, chúng ta sẽ bị nổ tung!” Quý Lạc thừa dịp lộn xộn rống lớn.

Như là phụ họa cậu, tro bụi từ những kẽ nứt trên các bức tường nhà kho không ngừng rơi xuống, đúng ý nhưng cũng rất nguy cấp. Trong khoảng thời gian ngắn, lòng người hoảng sợ, dù cho bọn họ cầm súng thế nhưng cũng vô pháp chống lại bom nổ.

“Mau! Giết hắn cho ta!” Chỉ có lão đại Đoan Mộc lúc này còn có thể bảo trì lãnh tĩnh.

“!—–!—–” Thêm vài tiếng nổ.

Tựa hồ một tiếng so với một tiếng, như là sấm rền, khiến người ta sợ hãi không ngớt.

Hỏa quang hừng hực bao trùm hoàn toàn nhà kho, ngọn lửa màu đỏ tươi lan tỏa bốn phía, tại giữa đêm khuya tĩnh mịch càng thêm kinh tâm động phách . . . . .

Người người muốn sống đều mau chóng chạy trốn.

Cả kho hàng nhất thời lộn xộn, trong khoảng thời gian ngắn, đoàn người hoang mang chạy loạn.

“A, cũng bị nổ chết, mọi người chạy mau . . . . . chạy mau a . . . . .” Quý Lạc chọn đúng thời cơ, một mặt len lén theo Đoan Mộc chạy trốn, một mặt loạn rống vài tiếng, loại tăng cường đe dọa này rất hiệu quả.

“Oa oa, lão tử trốn được rồi, trốn được rồi!” Quý Lạc vui vẻ nắm lấy y phục của Mặc Gia, “Ca ngươi đâu? Ca ngươi ở đâu?”

“Buông tay!” Mặc Gia đen mặt, dùng sức đánh vào tiểu móng vuốt của Quý Lạc.

Quý Lạc thông minh rụt lại, Mặc Gia tự đập vào tay mình. Mẹ nó! Đau thật!

“Hắc hắc, ngươi có thể đánh mạnh chút nữa nha!” Quý Lạc hướng Mặc Gia cười, mắt mèo mở to chớp chớp, vẻ mặt đầy tinh quái.

Tại đây một bầu không khí hoảng sợ, lửa lớn ngút trời, bụi bặm không ngừng từ trần nhà kho trên đỉnh đầu rơi xuống.

Tại đây một mảnh thanh âm ầm ĩ.

Trong lúc bọn họ còn chưa thoát ly nguy hiểm. Mặc Gia đột nhiên không biết vì cái gì mà cảm thấy thiếu niên có cặp mắt màu hổ phách cùng những tiểu răng nanh kia, rất khả ái.

“Tới địa ngục đi!” Mặc Gia lạnh lùng một tiếng, “Ca ta ở ngoài đó.”

“Phải không vậy? Oa oa, lão tử phải đi tìm hắn!” Quý Lạc hưng phấn chạy đi, ngay cả thương tích trên người cũng không thấy đau, “Lúc này mới thật là con mẹ nó kích thích a!”

Đúng lúc đó.

Quý Lạc đột nhiên mạnh mẽ bổ nhào về phía Mặc Gia.

“Uy, ngươi làm gì vậy!” Mặc Gia lạnh mặt quát, sau một khắc, hắn liền phát hiện, thân thể Quý Lạc chấn động một chút, rồi mới ngã vào người hắn.

“Ngươi, ngươi . . . . .” Mặc Gia trong nháy mắt sợ ngây người, chỉ còn phản ứng theo bản năng, tay run run đỡ lấy Quý Lạc.

“Ngô . . . . . Con mẹ nó . . . . . Lão tử thực đau quá . . . . .” Trên trán Quý Lạc thoáng cái đã phủ đầy mồ hôi lạnh, run giọng nói.

“Ngươi bị thương ở đâu?” Y khẩn trương muốn chết.

“Đừng động, đừng động! Tay ta, trúng đạn sượt qua . . . . . Cánh tay lão tử đau quá . . . . . Ôi!”

“Kiền!” Mặc Gia tức giận đem Quý Lạc ra bên ngoài, y thiếu chút nữa còn tưởng rằng Quý Lạc bị thương ở chỗ trọng yếu nào, hại y lo lắng như vậy. Y phụ trách đưa thiếu niên đến trốn ở một chỗ ẩn nấp, vừa nhìn về phía tiếng súng nổ.

Chỉ thấy trong bóng người lộn xộn.

Nhãn thần sắc bén của Đoan Mộc vẫn đang trấn định tự nhiên dừng lại, trong tay lão luyện cầm một khẩu súng, nòng súng nhỏ vẫn còn bốc khói. Giữa ánh lửa, Đoan Mộc nhếch môi cười, ánh mắt chứa muôn vàn hung ác độc địa, từng bước một đi tới chỗ hai người.

Người này, sẽ không bỏ qua cho bọn họ. . . . . Mặc Gia trong đầu đột nhiên hiện ra ý nghĩ này.

Đích xác!

Đoan Mộc không thể dễ dàng an vị trên chiếc ghế tộc trưởng gia tộc hắc đạo Đoan Mộc như vậy. Cái gì là buông tha, cái gì mà không thể buông tha, y trong lòng phi thường rõ ràng.

“Được rồi! Phụ thân!” Một thanh âm thanh lệ đột nhiên xuất hiện trước mặt Đoan Mộc, đứng chắn trước hắn.

“Đoan Mộc Trữ?” Đoan Mộc đôi mắt lạnh lùng thâm sâu nói, sau mới nhẹ nhàng mỉm cười, “Ngươi muốn ngăn cản ta? Chỉ bằng ngươi?”

“Ta đương nhiên biết, ta một mình sao có thể ngăn cản phụ thân.”

Đoan Mộc Trữ đôi mắt hình vành trăng cong lên, không chút nào khiếp đảm trả lời nam nhân trước mặt, nhàn nhạt cười. “Phụ thân lợi dụng Noble của ta buôn lậu thuốc phiện. Đem nhi tử của chính mình làm lá chắn, ta sao có thể cản trở được a?” Dáng cười nhàn nhạt như trước, thế nhưng không biết vì cái gì lần này, làm cho người ta cảm thấy có chút bi ai.

“Ngươi cũng đừng nói thảm thương như thế.” Đoan Mộc nhãn thần lạnh lùng, “Ngươi không phải sớm đã đem toàn bộ tiền vốn ra ngoài, còn mở cái NoblePlus, đem người của ta đều áp đến đó !”

“Còn có, ta có đúng là phụ thân của ngươi không, ta và ngươi đều minh bạch.”

Đoan Mộc Trữ gần như có một giây không nói gì, sau mới ngẩng đầu, một lần nữa cười cười, “Mặc kệ cha đối ta làm loại sự tình gì, ta đều nhớ kỹ ơn cha dưỡng dục.”

Đoan Mộc chấn động, con mắt nheo lại, nhìn sâu vào Đoan Mộc Trữ, nhưng không nói gì mà quay người đi.

“Ngươi thả hắn.” Lộng phá xong, Phỉ Ngâm Mặc tiến nhập kho hàng, nhìn bóng lưng đối phương liếc mắt.

“Sổ sách ta đã giao cho ngươi.” Đoan Mộc hướng Phỉ Ngâm Mặc nhợt nhạt cười, “Dựa theo giao ước trước của chúng ta. Tiêu diệt hang ổ này. Noble không bao giờ có khả năng buôn lậu thuốc phiện nữa.”

Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh một tiếng, cái gì cũng chưa nói, bước nhanh tới bên người Quý Lạc.

Ngày đó thiếu niên này, ngay từ đầu đã nói với hắn.

Y biết kẻ buôn lậu thuốc phiện là ai.

Y có thể cùng hắn hợp tác. Có thể giao ra sổ sách cũng có thể cùng hắn phá trọn hang ổ này, thậm chí có thể chịu trách nhiệm mọi chuyện. Nhưng y không thể đem chủ mưu thật sự giao cho hắn.

Sau mới hỏi: “Có nguyện ý hay không?”

Hắn tại Noble, thân phận cũng bị đối phương vạch trần, hắn ở trong tay đối phương, căn bản không có cách cự tuyệt, bằng không . . . . .

“Bị thương?” Nhãn thần hung ác độc địa. Sớm biết vậy vừa rồi sẽ không dùng bom giả, trực tiếp dùng hàng thật, nổ chết tên Đoan Mộc kia.

“Đúng vậy, Quý Lạc vì ta . . . . . trúng đạn . . . . .” Mặc Gia nhìn Phỉ Ngâm Mặc, ngữ khí có chút xấu hổ.

Phỉ Ngâm Mặc trên mặt càng thêm lạnh vài phần, một phát ôm lấy Quý Lạc, dùng kiểu bế công chúa mà ôm Quý Lạc đi.

Phỉ Ngâm Mặc càng chạy càng nhanh, đem Mặc Gia vứt phía sau.

“Uy, mặt ngươi sao cứng ngắc vậy, gặp lão tử làm ngươi mất hứng a?” Vừa kinh qua một hồi hỗn loạn, cậu trong lòng còn sợ hãi, vì cái gì mà đem bản mặt như thế đối xử với cậu.

“Hừ, chính ngươi tự kiểm điểm.”

“Chẳng nhẽ là chuyện đêm đó ta phát hiện bọn họ đem thuốc phiện hòa vào rượu, chưa kịp nói cho ngươi?” Quý Lạc mặt đau khổ, dùng cánh tay không trúng đạn xoa xoa mông, “Lão tử biết lỗi rồi, cái mông bị bọn họ đánh rất đau nhức.”

“Không phải cái này.” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh một tiếng, vừa ôm Quý Lạc nhưng vẫn rất ôn nhu.

“A, không phải chuyện đó?”

“Uy, ngươi nói đi, lão tử mới cửu tử nhất sinh, còn trúng đạn a!”

“Ngươi đỡ đạn giúp Mặc Gia làm chi? !” Nam nhân mặt mũi khó chịu, “Ngươi là tình nhân của hắn, hay là thuộc hạ? Liều mạng như thế.”

“Hắn, hắn . . . . .”

“Nói cái gì, lớn tiếng lên.”

“Lão tử đang nói, hắn là đệ đệ ngươi!” Quý Lạc quát, mắt mèo mở to trừng đối phương, “Sau này chúng ta cùng một chỗ, dù sao vẫn muốn người nhà ngươi đồng ý chúc phúc! Vì hắn đỡ đạn, lão tử đây là yêu ai yêu cả đường đi, hiểu chưa hả!”

“Thực sự . . . . . chỉ xem hắn là đệ đệ ta.” Phỉ Ngâm Mặc vùng giữa trán thần sắc nhu hòa chút ít.

“Vốn là vậy! Nếu không phải coi hắn là đệ đệ ngươi, lão tử quản hắn đi tìm chết làm gì.”

“Sau này không cần quan tâm hắn. Hắn da dày thịt thô, không chết được.”

“Uy . . . . . có ca ca nào nói đệ mình thế không.” Quý Lạc trên trán hiện ba đường hắc tuyến.

“Nói chung, ngươi chỉ cần hầu hạ mình ta cho tốt là đủ rồi.” Ngữ khí ra lệnh.

“Ngao, lão tử đã biết! Ngươi ghen a, ngươi vừa ăn dấm chua đệ đệ mình! Ngao, ” Quý Lạc mê đắm sờ soạng khuôn mặt tuấn mỹ cực điểm của Phỉ Ngâm Mặc, “Phỉ cảnh quan, ngươi thực sự yêu lão tử mà.”

“Tới địa ngục đi! Về nhà ta phải hung hăng nghiêm phạt ngươi.”

“Phạt đi, nghiêm phạt ta đi! Ta rất sợ đó~” Tiểu răng nanh hưng phấn lóe sáng.

Dưới ánh trăng, ngân sắc vương đầy trên mặt đất, ái muội, triền miên.

HOÀN
Bình Luận (0)
Comment