Dã Nam Nhân

Chương 5

Trước, Vu Trừng Bình đã có được người đàn ông này, nhưng hắn lại lựa chọn buông tay, trong lòng nghĩ mong muốn tình yêu này sẽ phai nhạt theo thời gian. Đỗ Thiên Huyền rời xa hắn, sống cuộc sống vui vẻ, lại còn kết hôn sinh con. Vu Trừng Bình từng nghĩ, chỉ cần Đỗ Thiên Huyền hạnh phúc cũng chính là hắn hạnh phúc. Huống hồ, bọn họ lúc đó nói cho cùng cũng không phải là tình yêu, chỉ là mê đắm nhất thời, hắn cả đời này không mong muốn yêu một ai, bởi vì tình yêu thật sự là rất đau khổ, rất tra tấn. 

Nhưng một mình thật quá mức cô đơn tịch mịch, do đó gặp lại Đỗ Thiên Huyền sau nhiều năm, thấy Đỗ Thiên Huyền giờ đã anh tuấn thành thục, Vu Trừng Bình không thể ngăn nổi bản thân đến gần Đỗ Thiên Huyền, khát vọng chạm vào con người anh tuấn thưở xưa. Cho nên … mới dụ dỗ Đỗ Thiên Huyền, hy vọng còn có cơ hội được tiếp xúc hắn.

Mỗi ngày không được nhìn Đỗ Thiên Huyền làm trái tim hắn như bị tra tấn, nhưng … khi nhìn thấy Đỗ Thiên Huyền, hắn lại lo lắng liệu đây có phải lần cuối, liệu có còn có lần sau không? Mỗi ngày, từng giây từng phút đều nhớ đến hình ảnh Đỗ Thiên Huyền, trông ngóng điện thoại ren. Nếu không được gặp lại có lẽ sẽ làm trái tim hắn đau đớn lắm.

Tuy nhiên trong lòng Vu Trừng Bình lại mâu thuẫn, tự thuyết phục bản thân chỉ là tình cảm mê đắm nhất thời, nhưng sao lại đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm?

“Đừng … đừng đi …”

Vu Trừng Bình khàn giọng hô to, là tiếng kêu của thân thể cũng là tiếng lòng hắn đau đớn rên rỉ.

Đỗ Thiên Huyền vừa xâm nhập vào cơ thể Vu Trừng Bình, Vu Trừng Bình nhanh chóng bắt lấy cánh tay Đỗ Thiên Huyền, không cho Đỗ Thiên Huyền rời khỏi. Từng giọt nước mắt nóng hổi theo khuôn mặt chảy xuống.

Đỗ Thiên Huyền ngày thường luôn tỏ ra lãnh đạm, thấy cảnh này cũng xuất hiện một tia không đành lòng. Nhưng rất nhanh liền biến mất. Nếu không gắn cho bản thân cái mặt nạ lãnh đạm này, có lẽ hắn căn bản sẽ không thể đối mặt với kẻ mà hắn vô cùng căm hận, Vu Trừng Bình. Đỗ Thiên Huyền đưa tay chạm vào mắt Vu Trừng Bình lau đi giọt nước mắt đọng trên má Vu Trừng Bình. Cái ướt lạnh của ngón tay truyền đến giống như dao cắt tim hắn, làm lòng hắn đau đớn. Kí ức hơn mười năm trước, đến bây giờ vẫn hiện rõ trong đầu Đỗ Thiên Huyền như mới ngày hôm qua. Dù là thời gian đã lâu như vậy, nhưng cũng không làm thù hận trong Đỗ Thiên Huyền giảm bớt. Kết hôn, sinh con, cũng không làm cho hắn quên đi cảm giác bị phản bội. Cái cảm giác oán hận đó đã ăn sâu vào xương tủy, khiến hắn luôn đau đớn, luôn khắc sâu.

Một bên là học sinh cá biệt luôn gây phiền toái, một bên là giáo viên thực tập mới. Một chút vô tình lơ đãng dẫn đến tình yêu khắc cốt ghi tâm. Vì Vu Trừng Bình, hắn đã chặt đứt hết các mối quan hệ với đám bạn bất hảo. Vì Vu Trừng Bình, hắn bắt đầu chăm chỉ học tập. Cho dù là trong mùa hè nóng bức, hai con người cùng nhau ở trong căn phòng đơn sơ, chỉ có một chiếc quạt điện thổi từng đợt hơi nóng khắp phòng, hắn cũng cảm thấy thích thú.

Hắn đã từng nguyện ý vì Vu Trừng Bình trả giá hết thảy. Cho dù là cầu hòa với người cha mà hắn vô cùng oán hận, vì Vu Trừng Bình, hắn nguyện ý nghe lời cha, đi du học hai tháng. Ngờ đâu … Có trời mới hiểu được nỗi đau khổ của hắn lúc đó, hắn thật sự mong muốn có thể trở thành một người đàn ông mà Vu Trừng Bình có thể tự hào. Không thể ngờ sau lưng hắn, Vu Trừng Bình lại đi hẹn hò với người khác. Ngày kết thúc thời gian du học, hắn về trước năm ngày, hăm hở xách hành lý, tưởng tưởng đến niềm vui sướng được gặp lại người yêu dấu sau thời gian xa cách. Khi mở cánh cửa phòng trọ của Vu Trừng Bình, nhìn ở cửa là hai đôi giày của nam, hắn cũng không nghĩ nhiều, chờ hắn vào phòng, tâm tình vui vẻ của hắn vụt biến mất. Vu Trừng Bình thân thể trần trụi, cùng một người đàn ông cũng trần trụi đang nằm cùng nhau trên giường. Hắn lùi vài bước, nhìn Vu Trừng Bình mở lớn hai mắt, kinh ngạc không nói nên lời giống như kinh ngạc vì sao hắn lại xuất hiện lúc này. Không nói một lời, hắn quay đầu bước đi. Đỗ Thiên Huyền hắn quyết định thuận theo ý cha, đi nước ngoài du học, mãi không muốn gặp lại con người kia nữa.

Hơn một năm sau, cha hắn gọi hắn đến thư phòng, nhẹ nhàng thả một xấp ảnh ra, nói cho hắn biết sự thật. Nguyên lai, cha hắn bắt hắn đi nước ngoài học là bởi không thể chịu được cảnh hắn bị Vu Trừng Bình đùa giỡn. Nhưng đã qua một năm, phụ thân hắn nghĩ bây giờ cho biết sẽ không làm hắn kích động. 

Cả một tập ảnh dày, trong mỗi tấm ảnh là Vu Trừng Bình cũng nhiều người đàn ông khác nhau ra vào khách sạn bị thám tử chụp được, thời gian đều là lúc hắn đi du học.

Đỗ Thiên Huyền không xé bỏ những tấm ảnh này, mà cẩn thận đem chúng cất vào ngăn tủ, giống như cẩn thận bảo dưỡng hận ý bản thân. Đây là bài học cho hắn, về sau sẽ không bao giờ khờ dại để người khác lừa gạt mình nữa.

Đỗ Thiên Huyền dần trở nên lãnh huyết. Hắn không tin vào tình yêu, vì thế cùng một người phụ nữ cũng không tin vào tình yêu giống hắn kết hôn. Nhưng cả vợ hắn cũng không thể chịu đựng nổi băng hàn của hắn, đồng ý kí đơn ly hôn, đem con giao cho hắn, rồi lại đi tìm thứ tình yêu ngu ngốc mà bản thân đã từng không tin.

Hắn đem chôn cái con người xuẩn ngốc, ngây ngô lúc xưa vào tận địa ngục, thề rằng cả đời này, không bao giờ cho phép bản thân lâm vào tình cảm lưu luyến ngu xuẩn đó nữa.

Ai ngờ, ngay khi vừa về Đài Loan phát triển sự nghiệp, hắn lại gặp lại kẻ vô sỉ khi xưa, Vu Trừng Bình.

Hắn khẳng định với lòng cho dù có gặp lại người đó sẽ không hề có phản ứng, sẽ có thể lạnh lùng mà giải quyết. Nhưng là … nhìn bộ dạng khóc thảm Vu Trừng Bình hiện giờ, không hiểu sao lòng hắn lại thấy đau đớn? Vì cái gì nhìn Vu Trừng Bình vì sợ trễ hẹn, mà cố sống cố chết chạy đến, trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm xúc trìu mến không tên?

Không! Không! Hắn sẽ không mềm lòng. Hắn sẽ không khuất phục. 

Đỗ Thiên Huyền nắm chặt tay, dùng sức đẩy mạnh Vu Trừng, lời nói oán hận tự đáy lòng thốt ra: 

“Tại sao? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

Câu hỏi này không phải là hỏi cho tình cảnh hiện tại, trong lòng hai người biết rõ, Đỗ Thiên Huyền hỏi là hỏi cho chuyện hơn mười năm trước. Một câu hỏi vì cái gì hơn mười năm trước Đỗ Thiên Huyền không dám hỏi, hơn mười năm sau, oán hận chất chứa cơ hồ đốt cháy cả con người, Đỗ Thiên Huyền mới dám thốt ra.

Nước mắt Vu Trừng Bình chảy dài, im lặng không nói gì.

Nhưng thấy Vu Trừng Bình khóc không nói càng là chọc giận Đỗ Thiên Huyền.

“Ta hỏi ngươi tại sao lại làm vậy? Vì sao không trả lời?”

Vu Trừng Bình run rẩy mở miệng, nhưng không lời nào thoát ra khỏi miệng hắn được. Dù sau thì hắn cũng không có gì để nói.

“Xin lỗi …”

“Ta không cần lời xin lỗi của ngươi. Ta muốn ngươi trả lời tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ngươi biết mà … lúc đó … lúc đó ta yêu thương ngươi thế nào … Tại sao …?”

Đỗ Thiên Huyền đau khổ nói, chợt nhớ ra, khẩn cấp ngừng lại, trừng mắt nhìn Vu Trừng Bình.

Vu Trừng Bình sắc mặt tái nhợt, môi khẻ mở, nhưng lại nói ra lời mà bản thân cũng không dám tưởng tượng được mình có thể nói.

“Tôi không yêu anh. Nhưng tôi thật sự không chịu nổi việc thiếu vắng đàn ông. Anh đi hai tháng, cơ thể tôi thực sự rất cần có đàn ông bên cạnh an ủi.” 

“Đủ rồi. Ta không muốn nghe lời nói của kẻ đê tiện như ngươi.”

Đỗ Thiêu Huyền ra sức nắm chặt tay, oán hận trong lòng làm hắn cơ hồ nghĩ muốn giết Vu Trừng Bình. Mấy năm nay, cho dù hắn cố gắng bịa ra bao nhiêu lý do cũng không thể tưởng tượng nổi lý do này. Đúng là một tiện nhân thấp hèn không chịu nổi.

Nhưng Đỗ Thiên Huyền cũng không thể phủ nhận được phản ứng của cơ thể. Mỗi lần cùng Vu Trừng Bình phát tiết, giống như có một dòng điện lưu chạy dọc cơ thể truyền đến một luồng khoái cảm không thể kháng cự. Dẫu biết rõ Vu Trừng Bình loại nam kỹ ngàn nhân kỵ vạn nhân áp, nhưng hắn vẫn lựa chọn gần gũi con người này. Mỗi lần kết thúc, cảm giác phẫn nộ dâng lên tận tâm can, lý trí bảo rằng phải dứt khoát, nhưng trái tim hắn lại không muốn đoạn tuyệt. Cứ mỗi khi có thời gian rảnh, Đỗ Thiên Huyền lại cầm điện thoại bấm số Vu Trừng Bình. Hắn thật tự muốn giễu mình ngu ngốc.

Rõ ràng bản thân xem thường Vu trừng Bình như vậy, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, vào thời khắc cả hai hòa hợp, Vu Trừng Bình thật sự làm cho thân thể hắn lên cao trào.

“Hãy duy trì mối quan hệ này. Xem như là cách tôi bồi thường cho anh.” – Vu Trừng Bình mặt phiếm hồng vì say men tình, hé môi nói. Hai tay hắn vỗ về nhũ hồng Đỗ Thiên Huyền, làm Đỗ Thiên Huyền cảm nhận được từng đợt khoái cảm trong thân thể trào lên.

Đỗ Thiên Huyền ngàn vạn lần mong muốn trong thân thể Vu Trừng Bình phát tiết, mãnh liệt ôm trọn con người đó vào lòng, nhưng mặt khác tận trong lí trí còn sót lại muốn đẩy con người ghê tởm đó ra thật xa.Ghét bỏ cùng trầm mê cứ quẩn quanh luân hồi không ngừng ăn mòn tâm can hắn, làm cho hấn thống hận chính mình.

“Để cho ta tới …”

Vu Trừng Bình để Đỗ Thiên Huyền nằm ngã ra giường, sau đó dùng hai chân kẹp chặt mông Đỗ Thiên Huyền, ngồi trên thắt lưng Đỗ Thiên Huyền tự mình vặn vẹo phần eo. Vu Trừng Bình cứ thế nhẹ nhàng nâng hạ người để phần hạ thể của Đỗ Thiên Huyền tự động tiến nhập vào cơ thể. Khoái cảm làm hắn cảm thấy điên cuồng.

Lúc đầu Vu Trừng Bình muốn dùng tay hỗ trợ, giúp Đỗ Thiên Huyền tiến vào trong cơ thể. Khi Đỗ Thiên Huyền tiến vào lại thấy Vu trừng Bình rên rỉ đau đớn, lại giống như cầu xin tha thứ, thật sự làm hắn không cảm thấy Vu Trừng Bình thích thú với chuyện này. Khi Vu Trừng Bình chăm chú nhìn hắn, ánh mắt như thuần khiết vô tội. Nhưng dựa theo động tác cơ thể đầy khiêu khích của Vu Trừng Bình làm Đỗ Thiên Huyền không khỏi câm giận cái kinh nghiệm phong phú này chắc hẳn đã được luyện tập với nhiều người đàn ông khác. Nhìn Vu Trừng Bình cắn mạnh đôi môi, mày nhíu lại, mắt sáng ngời nhìn hắn đầy sủng nịn, hy vọng lấy lòng hắn, làm hắn không thể không nhớ đến chuyện lúc xưa.

Khi đó Đỗ Thiên Huyền thống hận nhất chính là cái gia đình giàu có nhưng lạnh lùng của hắn. Được đến ở trong căn phòng trọ nhỏ của Vu Trừng Bình chính là niềm vui sướng nhất của hắn lúc đó. Vu Trừng Bình không có gia đình, bởi vậy mọi chi phí sinh hoạt đều phụ thuộc vào mấy đồng lương cỏn con từ việc làm giáo viên thực tập, nghèo khó đến không tưởng được. Đỗ Thiên Huyền vì Vu Trừng Bình nguyện đi làm công, cự tuyệt viện trợ, bỏ hết cuộc sống phóng đãng khi xưa. Nhưng trừ bỏ những thứ đó, hắn chỉ là một thanh niên không học vấn không tiền bạc. Kể cả với người cha mà hắn bất hòa bao nhiêu lâu cũng vì Vu Trừng Bình mà mối quan hệ được cải biến. Cho dù là ở trong căn phòng trọ chật hẹp ngột ngạt, ngay đến cây quạt duy nhất trong phòng cũng là do nhặt được ở bãi rác đem về sửa lại dùng, mỗi lần chạy là phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, hắn vẫn vui vẻ chịu đựng. Vì cái gì, hắn nguyện trả giá mọi thứ để được bên cạnh Vu Trừng Bình, vậy mà nhận lại chỉ là sự phản bội không hơn?

“Ngô ân...... A a......”

Vu Trừng Bình uyển chuyển xoay eo, hai má ửng hồng đầy phiếm tình, bên trong co rút lại, hơi thở dồn dập, hai tay nắm chặt thành giường, cắn chặt đôi môi, bắt đầu run rẩy.

Nhìn Vu Trừng Bình sắp đến cao trào, nhưng trong lòng Đỗ Thiên Huyền lại trào lên một cỗ chua xót, trái tim dần lạnh băng. Dù sao Vu trừng Bình chính là loại vô sĩ như vậy. Đỗ Thiên Huyền hắn bây giờ đã khác trước rồi, không còn là một thằng nhóc khờ dại khi xưa. Chẳng qua là cần một người phát tiết, chỉ là thỏa mãn nhu cầu, không nên suy nghĩ nhiều. Kinh nghiệm một lần bị phản bội thống khổ đến mức nào, không bao giờ hắn chịu để bản thân va vào vết xe đổ nữa.

Đỗ Thiên Huyền dùng hai tay đè lại thắt lưng Vu Trừng Bình không cho hắn di chuyển nữa, rồi tiếp tục mạnh mẽ tiến nhập, làm Vu Trừng Bình thở không nổi.

“Hội, hội đau...... A a ngô”

Đỗ Thiên Huyền không để ý tiếng rên thống khổ của Vu Trừng Bình, cứ ra sức phát tiết. Dù sao thì Vu Trừng Bình chính là loại đàn ông như vậy, không cần phải thương tiết. Vu Trừng Bình có phải là vợ hắn đâu, cũng không là người tình, chẳng qua là công cụ để hắn phát tiết mà thôi.

——————-

Vu Trừng Bình cầm thuốc vừa mua từ từ đi bộ về nhà. Bác sĩ cũng không hỏi lý do vì sao ở nơi tư mật lại có vết thương bị xé rách, chỉ đơn giản viết toa cho hắn.

Lần đó vì quá mức kịch liệt, đến gần cuối Đỗ Thiên Huyền làm bị thương Vu Trừng Bình. Mà hắn trước đó đã hoạt động mạnh, nên bây giờ cơ thể toàn thân đau nhức, chỉ cần có người nào đó chạm nhẹ vai hắn cũng làm hắn đau đến nhảy dựng lên.

Hiện tại lại sắp đến nghỉ hè nên công việc của hắn cũng tăng lên không ít, Vu Trừng Bình vì làm việc quá mức dẫn đến cảm mạo, tuy đã ăn cháo uống thuốc vài ngày nhưng vẫn chưa hết bệnh. Bởi vì hắn dạy tiểu học, sợ sẽ lây bệnh cho các học sinh nhỏ nên trường học cho hắn nghỉ vài ngày dưỡng sức. 

Vu Trừng Bình ở một mình, mệt mỏi lại bệnh hắn ngất ở nhà cả ngày, khát nước, đói bụng cũng không có ai mua đồ cho, nên đành cố gắng lếch ra cửa hàng tiện lợi mua. Nhưng là đồ ăn ở đó đầy mỡ, hắn ăn mấy muỗng liền nôn hết ra. Cứ như vậy, bệnh càng thêm nặng, ăn cái gì cũng nôn hết, thân thể không khỏe kéo theo vết thương ở nơi riêng tư càng nghiêm trọng. Bởi vậy cho nên hôm nay hắn mới đến khám. May mắn là bác sĩ không hỏi nguyên nhân, bằng không hắn cũng không biết trả lời thế nào.

Bởi hắn đang bệnh lại đi một quãng đường dài, gió lạnh nhiễm vào người, vừa vào đến nhà, hắn biết bản thân dường như phát sốt. Dẫu biết bụng rỗng mà uống thuốc là không tốt, nhưng Vu Trừng Bình cũng không có khí lực để ăn chút gì lót dạ dày, dù sao có ăn gì thì lát hồi hắn cũng nôn ra mà thôi, ăn cũng vô dụng. Bởi vậy Vu Trừng Bình cứ để bụng đói mà uống thuốc hạ sốt, nên chưa đi đến giường đã hôn mê bất tỉnh.

———————

Trong mơ màng, Vu Trừng Bình nghe có tiếng gọi hắn, nhưng mãi không mở mắt được.

“Thầy… thầy tỉnh rồi ah?”

Vu Trừng Bình cố hết sức mở hai mắt, nhìn thấy Đỗ Bác Ngạn đang ở bên cạnh, bèn cố gắng nhấc tay đẩy Đỗ Bác Ngạn ra xa: “Tránh xa thầy một chút. Thầy không muốn lây bệnh cho con.”

“Thầy bị bệnh nặng lắm, giống như sắp chết vậy.”

Đỗ Bác Ngạn lo lắng lấy điện thoại trong túi sách ra, hãi hùng nói. Bởi nhà hắn giàu, nên dù còn nhỏ thì trong người lúc nào cũng có một cái điện thoại di động công nghệ cao.

“Con gọi cha đến cứu thầy …?”

Vu Trừng Bình kêu thảm, hắn không mong muốn nhất chính là để cho Đỗ Thiên Huyền thấy bộ dáng hiện tại của mình, thê thảm, nghèo túng, không người thân thuộc.

Vu Trừng Bình thở gấp nói: “Thầy khỏe, ngủ một giấc là hết bệnh liền.”

“Nhưng thầy đứng còn không nổi mà.”

“Đừng gọi điện cho cha em. Không … cần làm phiền đến cha em… Thầy không muốn cha em thấy bộ dáng lúc này của thầy …”

Đỗ Bác Ngạn bướng bỉnh gọi điện thoại. 

Đột nhiên trời đất như quay cuồng, ngay cả tiếng Đỗ Bác Ngạn gấp gáp gọi Vu Trừng Bình hắn đều không nghe thấy, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

——————————-

Khắp nơi đều màu trắng, trong không khí lại cớ mùi sát trùng ngáy mũi, làm cho Vu Trừng Bình lúc mới tỉnh cứ ngỡ là thiên đường, nhưng hắn chợt giật mình nhớ lại mọi chuyện, thì biết thứ đang chờ hắn chắc chắn là địa ngục.

“Thầy!”

Thấy hắn té xỉu thật sự là muốn dọa người khiến Đỗ Bác Ngạn nước mắt nước mũi tùm lum ngồi bên cạnh giường hắn.

Vu Trừng Bình muốn nâng tay lau nước mắt cho Đỗ Bác Ngạn, nói với nó mình không có việc gì, nhưng tay vừa giơ lên đã vô lực rơi xuống.

“Ngươi tỉnh rồi ah?” – Âm thanh trầm thấp vang lên. Chủ nhân của nó chính là người mà lúc này Vu Trừng Bình không muốn gặp nhất.

“Thiếu chút nữa là thành viêm phổi rồi, ngươi có biết không hả?”

Vu Trừng Bình không trả lời, bởi vì lúc này hắn thật sự không thể mở miệng được.

Đỗ Thiên Huyền ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, không biết nói với Bác Ngạn chuyện gì, chỉ thấy Đỗ Bác Ngạn lặng lẽ xoay người ra khỏi phòng. Căn phòng lúc này chỉ còn hai người, vô cùng yên tĩnh.

“Tại sao lại làm bản thân ra nông nổi này?”

Giọng Đỗ Thiên Huyền thập phần ác liệt, giống như từng nhát roi quất trên người Vu Trừng Bình làm hắn vô cùng đau đớn. Vu Trừng Bình há miệng cố gắng nuốt không khí, âm thanh hắn khó nhọc thở lọt vào lỗ tay hắn làm hắn cảm thấy bản thân nhục nhã đến đáng thương.

“Xin lỗi … đã làm phiền anh bận trâm công ngàn việc lại chạy đến đây … Cám ơn anh, Đỗ tiên sinh … tôi … nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi ngay …”

Vu Trừng Bình không nói gì, chỉ cố nói bản thân khỏe đồng thời đối Đỗ Thiên Huyền hết mức khách sáo. Đỗ Thiên Huyền nghe hắn nói cũng không lộ ra biểu tình gì. Hai người thoạt trông giống như quan hệ bình thường của giáo viên và phụ huynh học sinh.

“Bác sĩ cũng nói ngươi nên nghỉ ngơi nhiều. Lát nữa ta sẽ chở ngươi về.”

“Tôi gọi taxi là được rồi …”

“Được rồi cái gì?”

Đỗ Thiên Huyền thanh âm không những ác liệt còn tràn ngập thô bạo. Xem ra thái độ bình tĩnh nãy giờ chỉ là ngụy trang mà thôi. Hắn giận dữ đứng lên, xém chút nữa là làm ngã ghế 

“Ngươi bệnh đến ngay cả cửa cũng không khóa. Đến nhà ngươi chỉ cần tùy tiện là có thể mở cửa vào. Nếu lúc nãy vào nhà không phải là Bác Ngạn mà là cường đạo hay kẻ trộm thì ngươi bây giờ phải làm sao hả? Còn nữa. Ngươi bất tỉnh trên mặt đất, bệnh ra đến như vậy. Rốt cuộc ngươi có biết tự chăm sóc cho bản thân không hả?”

Đỗ Thiên Huyền giận tím mặt. Vu Trừng Bình nhìn hắn không hiểu sao khóe mắt lại tràn ra một tầng hơi nước.

Đỗ Thiên Huyền vươn người, bỗng nhiên đem toàn bộ thân thể Vu Trừng Bình ôm chặt vào người. 

Bất giác tiếp xúc gần gũi, làm Vu Trừng Bình cảm nhận được thân thể cường kiện của Đỗ Thiên Huyền dường như hơi run run.

“Cha, con mua đồ xong rồi nè.”

Người chưa tới nhưng âm thanh lại tới trước. Đỗ Bác Ngạn tay cầm theo sữa vừa mua được ở của hàng tiện lợi, mạnh dạn đẩy cửa vào.

Đỗ Thiên Huyền nhanh chóng buông Vu Trừng Bình ra, làm cho hắn một lần nữa nằm quay vào giường bệnh, nhưng bàn tay chưa bao giờ ôn nhu với Vu Trừng Bình nhẹ nhàng lau đi giọt nước đang đọng trên khóe mắt Vu Trừng Bình.

Cái loại ôn nhu này vừa làm Vu Trừng Bình đau lòng lại chột dạ. Hắn không xứng được Đỗ Thiên Huyền ôn nhu như vậy.

Hết
Bình Luận (0)
Comment