Dạ Ngưng Tịch

Chương 30

Tay tôi dần nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt, hai bàn tay chảy máu đầm đìa nhưng tôi cũng không hề cảm thấy đau đớn…… “A…” Jason đột nhiên rú lên một tiếng rất thảm thiết, hai mắt trợn trừng kinh hoàng nhìn tôi, máu ào ạt chảy ra từ vết cắt rất mảnh trên cổ.

Sau đó hắn ngã xuống người tôi, tắt thở…

Tôi đã dùng lưỡi dao giấu trong miệng cắt đứt cổ họng hắn.

Máu của hắn bắn cả lên mặt tôi, mũi tôi cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm…

Nhả lưỡi dao ra khỏi miệng, tôi thở dài một hơi rất sâu, hai mắt híp lại, vẻ mặt mê luyến, tôi không ngờ mùi vị của máu người lại cuốn hút đến thế…

Tiếng than thở mơ hồ quanh quẩn trong cổ họng, tôi đẩy thi thể nằm trên người mình ra, chầm chậm đứng lên, đi về phía mấy người đàn ông bị dọa đến ngốc nghếch kia, hơi nhếch môi lộ ra nét cười kinh khủng quen thuộc…

Mấy người kia lập tức bị dọa, hoảng loạn lùi về phía sau từng bước một, biểu cảm trên mặt giống như đang đối diện với ma quỷ vậy…

“Chị Ngưng Tịch, chị Ngưng Tịch, em đau quá!”

A, tiếng kêu gào của Trình Chân khiến tôi đột nhiên tỉnh táo trở lại, đang định chạy đến cứu nó lại bị những bàn tay kia hung hăng kéo lại…

“Jason chết rồi, mang cô ta đến gặp Sắc vi phu nhân đi…”

“Đúng vậy, nhanh báo cáo cho phu nhân biết, chết người đó…”

Mấy người đó đã bắt được tôi rồi lại còn giữ tôi rất chặt, tôi làm sao có thể giãy dụa mà thoát ra được đây, nhìn Trình Chân bị dã thú xé xác, trên người đầy máu me, tôi lớn tiếng hét lên: “Buông tôi ra, để tôi cứu nó trước đã…”

Nhưng mấy tên đó vẫn cứ mạnh mẽ kéo tôi lại, một mình tôi căn bản là không thể giãy dụa mà thoát khỏi bàn tay của chúng được, nghe tiếng kêu thê thảm của Trình Chân, tôi dường như sắp điên lên rồi..!

“Đủ rồi, buông cô ấy ra!” Một tiếng quát rất lớn, tất cả mọi người đều bị chấn động.

Tôi nhìn về phía phát ra tiếng quát, Hoàn Tư Dạ…

Mấy tên kia sợ hãi đến mức buông tôi ra ngay lập tức, một cánh tay hắn đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của tôi, thân thiết hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Tôi siết chặt bàn tay hắn, giống như một người sắp chế đuối vớ được cây cọc vậy, lớn tiếng nói: “Thầy…Trình Chân nó… Mau cứu nó, em xin thầy…”

Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua nói: “Ngưng Tịch, nghe anh nõi, nó không thể cứ được nữa rồi!”

“Không, xin anh, van xin anh, cứu nó, giúp em cứu nó, sau này anh nói gì em cũng nghe theo, chỉ cần anh bằng lòng chịu cứu nó…” Tôi đau đớn van nài, đây là mong muốn duy nhất của tôi, chỉ cần hắn chịu ra tay cứu Trình Chân, hắn muốn cái gì tôi cũng có thể cho hắn…

Nghe vậy, hắn dùng ánh mắt chất đầy đau thương nhìn tôi, sau đó cười lạnh lùng nói: “Ngưng Tịch, thì ra trong lòng em, nó còn quan trọng hơn cả anh…”

“Thầy…” Tôi sửng sốt, tôi thực sự không ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy…

“Chị Ngưng Tịch, chị Ngưng Tịch…” Dù đã thoi thóp nhưng Trình Chân vẫn không ngừng kêu tên tôi.

“Trình Chân…” Tôi giãy dụa muốn thoát ra, muốn đi qua đó nhưng lại bị hắn găt sgao ôm vào lòng.

“Buông tôi ra, buông ra!” Tôi lạnh lùng quát.

“Ngưng Tịch, bình tĩnh một chút, đám dã thú đó đã điên cuồng đến mức không thể khống chế được nữa rồi, là ai cũng không thể lại gần, hơn nữa, kể cả bây giờ em có cứu nó…cũng vô dụng thôi. Nó đã tắt thở rồi…”

“Không, không đâu…” Tôi không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt mình, tôi đã từng hứa sẽ bảo vệ chăm sóc cho nó, nó tin tưởng tôi như vậy, kết quả tôi lại đứng đó trơ mắt nhìn nó bị đám thú dữ kia xé xác…

Đôi mắt nó vẫn đang nhìn tôi, bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng thú dữ nhai xương nó…

Mũi ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, ý thức của tôi bắt đầu trở nên hốt hoảng…

Nhìn cảnh tượng như trong ác mộng trước mắt, tôi…nở nụ cười.

“Hoàn Tư Dạ, buông tôi ra…” Giọng nói tôi vô cùng bình lặng, không hề có một chút gợn sóng.

Người phía sau hơi chấn động, lập tức nới lỏng cánh tay…

Ngạo mạn tiến về phía đó, nhặt Lưu quang lên, nghiêng đầu nhìn mấy tên đàn ông ngay cả cầm thú cũng không bằng kia, thì thầm: “Lưu quang, mày có muốn nếm thử hương vị của máu không?”

….

Máu…Chỗ nào cũng là máu…

Tiếng gào thét vang lên bốn phía, thê thảm không gì sánh bằng, tiếng thét vang trời…

Tôi đã hoàn toàn đánh mất lý trí, suy nghĩ cũng biến mất, giống như con quỷ Dạ Xoa dưới địa ngục, điên cuồng, khát máu…

Tôi không biết rốt cuộc bàn tay tôi đã giết chết bao nhiêu người…Còn phải giết bao nhiêu người nữa, tôi chỉ biết bản thân mình không thể dừng lại được nữa, chính là khi giết được một người cơ thể này càng thêm hưng phấn, nó đòi hỏi máu tươi để làm bình ổn sự phẫn nộ trong đầu…”

“Ngưng Tịch, đủ rồi, ngừng lại đi” Hai cánh tay mạnh mẽ hữu lực từ phía sau cố gắng kéo tôi lại.

Nhưng tôi vẫn như cũ, tôi không thể ngừng lại được…

Mãi cho đến khi người đằng sau đập mạnh vào người tôi một cái, tôi lúc đó mới quỳ rạp xuống mặt đất…

“Ngưng Tịch…”

“Thầy…” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trên khuôn mặt quen thuộc ấy vẻ khiếp sợ mà tôi chưa từng thấy bao giờ…

Đến khi tôi nhìn thấy tất cả những gì hiện lên trước mặt, tôi cũng sợ hãi đến ngây người…toàn bộ những cái này… là tôi làm ra sao?

Thi thể ngổn ngang dưới đất, không ai còn động đậy, từng cơ thể bị xả thành từng mảnh nhỏ, tứ phân ngũ liệt, máu chảy thành sông…

Tôi không ngờ bản thân mình lại có thể phát điên đến mức đó, chính mình lại có một bộ mặt mất nhân tính đến vậy…

Tôi đã giết cả những người không liên quan ư? Rốt cuộc tôi bị sao thế này?

“Sắc vi phu nhân, để chúng ta mang cô đến gặp bà ấy!” Mấy người thủ vệ nhấc tôi lên.

Trên võ đài, một mình tôi quỳ xuống giữa sân đấu, Sắc vi phu nhân thẳng lưng ngồi trên ghế cao, xung quanh là tiếng xì xào bàn tán, hành động ngày hôm nay của tôi có lẽ đã khiến tất cả những người ở đây chấn động…

“Sáu huấn luyện viên, năm thủ vệ, tổng cộng là mười một mạng người, cô cũng thật có bản lĩnh nha…” Sắc vi phu nhân ung dung nhìn tôi, người phụ nữ này, từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của bà…

“Chuyện đã xảy ra như thế, cô ta đã giết quá nhiều người như vậy, Tư Dạ, cô ta là người của cậu, cậu nói xem?”

“Thực sự nên phạt.”

“Nhưng phải phạt thế nào đây? Cô ta ngay cả ‘Lồng thú’ còn không sợ, khó nghĩ quá đi. À, có rồi, đưa cô ta vào phòng điều giáo đi, để cho cô ta cảm thụ được mùi vị khi bị một người đàn ông đè lên trên người mình, cắt hết móng vuốt đáng sợ của cô ta đi, sau này…đừng có tùy tiện như thế nữa…” Mắt phượng hút hồn bắn ra tia sáng sắc lẹm.

Thủ vệ hai bên đi tới, kéo hai cánh tay tôi lên…

“Khoan đã, cô ấy là người của tôi, có phạt thì cũng phải để tôi phạt!”

“Ồ, cậu không nỡ sao?” Sắc vi phu nhân mỉm cười nhìn hắn.

Hắn không trả lời, chỉ chăm chú nhìn tôi sau đó mặt không đổi sắc tiến tới…

Tôi ngẩng mặt lên, đột nhiên tôi rất muốn nhìn người này thật kĩ, có lẽ từ trước đến giờ tôi chưa một lần nhìn hắn cẩn thận…

Hắn cúi đầu, chầm chậm phủ môi lên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, nhắm mắt lại đi, sẽ qua nhanh thôi!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ cười: “Em muốn anh giết em chết đi!”

Nghe vậy, nơi sâu nhất trong đáy mắt hắn hiện lên vẻ đau đớn, sau đó lắc đầu thì thầm: “Em đã từng nói, em cái gì cũng không sợ…chỉ sợ chết thôi mà…”

Tôi mỉm cười, mỗi bước đi anh đều suy nghĩ kĩ càng như thế, thực sự làm khó anh rồi, đúng, em sẽ không chết, vì thế anh không việc gì phải lo lắng cả…

Cơ thể bị hắn chặn lại, vết thương trên người đau đến tận xương tủy, tôi không thể chết, tôi thực sự rất muốn để mấy người này nhìn rõ một lần nữa…

Hắn nhìn tôi, khẽ thở dài một hơi, xé một mảnh vải trên áo của tôi xuống, che ngang tầm mắt tôi…

Tôi đưa tay ra, định giật miếng vải xuống, tôi vô cùng muốn nhìn xem người đang ở phía trên tôi, rốt cuộc biểu cảm trên mặt hắn sẽ là dạng gì?

Nhưng hai tay lại bị hắn đè xuống…

Khoảnh khắc quần áo bị xé rách đó, tôi nghe thấy tiếng cười tỏa ra từ bốn phía…

Cũng khó trách, tôi nhỏ bé và vô cùng yếu ớt, mệt mỏi vô cùng, cả người chỗ nào cũng có máu còn hắn lại tráng kiện, dũng mãnh, lạnh lùng, tà ác như thế…

Dưới ánh nắng mặt trời, tôi bị bao nhiêu con mắt chiếu vào…

Kích thích như thế… hình ảnh khiến kẻ khác huyết mạch sôi trào, quả thực làm gì có cảnh nào đẹp hơn cảnh tượng khi đàn ông và đàn bà giao hợp…

Hắn thực sự rất tin tưởng khả năng chịu đựng của tôi…

Khoảnh khắc khi cơ thể bị đâm thủng đó, tôi nghe thấy tiếng có vật gì đó bị người ta tàn nhẫn đập nát, là trái tim của tôi sao?

Nếu thực sự anh muốn làm chuyện này, anh cần gì phải hao tâm tổn trí lập nên kế hoạch hoàn hảo ấy, nếu em biết chỉ vì thế mà phải hy sinh tính mạng của Trình Chân thì anh muốn gì em cũng cho…

Lòng anh rốt cuộc tàn ác đến mức nào? Ngay cả một cậu bé mười hai tuổi đầu mà cũng không buông tha…

Trước kia tôi chỉ nghĩ dã thú đáng sợ, không ngờ còn có một loại người đáng sợ hơn cả dã thú, hắn để một lưỡi dao trong tim bạn nhưng lại giả vờ tươi cười với bạn…Đó mới là độc ác thực sự…

Thì ra đúng là không có thứ gì có thể tin được, càng không có người nào có thể nương tựa được, trừ con dao trong chính lòng bàn tay mình…

Tôi vẫn luôn muốn sống sót nhưng mãi đến hôm nay tôi mới hiểu rõ thực ra Hiên Viên Ngưng Tịch đã chết từ lâu rồi.

Người sống ở đây chỉ là một con thú hoang…

Tất cả những kết quả này, có phải đều là thứ anh mong muốn hay không…

***

Tỉnh lại lần nữa tôi cảm nhận được mình đang ngủ trên một chiếc giường xa lạ, còn mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên cạnh.

“Cô ấy đã hôn mê ba ngày nay rồi tại sao vẫn chưa tỉnh lại?” Giọng nói đầy vẻ nôn nóng, hình như là của Hoàn Tư Dạ.

“Cô ấy có thể sống sót đã là vô cùng may mắn rồi. Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp người nào kiên cường đến thế, bị thương nặng thế mà vẫn chịu đựng được…” Giọng nam xa lạ, dường như chủ nhân của tiếng nói là người đàn ông còn rất trẻ.

“Cô ấy bao lâu nữa mới tỉnh?”

“Vậy phải xem khả năng hồi phục của cơ thể cô ấy thế nào… Nhưng trên người cô ấy tôi đã phát hiện được một chuyện rất kì lạ, thể chất cô ấy tương đối đặc biệt, thuốc thang đối với cô ấy cơ hồ không có tác dụng gì, khả năng tự phục hồi của cơ thể rất mạnh, mạnh hơn gấp bội lần so với người bình thường, vì sao lại như vậy nhỉ? Thật kì lạ.”

“Cô ấy lớn lên ở Hoàng gia, nghe nói sau khi cô ấy sinh ra không bao lâu, người của Hoàng gia dùng cô ấy để thử nghiệm thuốc mới, cho nên những thuốc thang bình thường với cô ấy không có tác dụng gì hết…” Hình như cái này là tôi nói cho hắn.

“Ra là thế, kĩ thuật chế tạo thuốc của Hoàng gia vẫn rất siêu đẳng…”

“Cô ấy đã chịu kích thích quá lớn, tâm tình không khống chế được có phải cũng liên quan đến việc này không?”

“Có thể! Có thể một thành phần trong một vị thuốc nào đó đã ảnh hưởng đến tác dụng thần kinh của bộ não cô ấy, bình thường thì chẳng làm sao, chỉ khi nào phải chịu một kích thích gì đó quá lớn thì sẽ thất thường, giống hệt như quả bom nổ chậm ấy, không biết lúc nào sẽ nổ tung… Chuyện lần này chính là một ví dụ, cậu cũng nên cẩn thận một chút.”

“…”

“À này, Tư Dạ, lúc nào cậu chơi xong rồi, có thể đưa cô ấy cho tôi không? Cô gái này có thể xem là một vật thí nghiệm rất tốt nha.”

“…”

“Này, đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ nói đùa thôi… Tôi đi đây, chăm sóc cô ấy cẩn thận, mấy ngày nay đừng… với cô ấy. Chắc cậu hiểu nhỉ… “

Giọng nói đáng ghét đó rốt cục cũng biến mất, hắn đi tới, vuốt ve gò má tôi, thầm thì độc thoại: “Tại sao em vẫn chưa tỉnh? Đã ba ngày rồi…”

Sau đó, hơi thở của hắn lập tức phả xuống rất gần, tôi đột ngột mở to hai mắt, bốn mắt của tôi và hắn nhìn nhau, môi hắn cũng ngừng lại luôn.

“Tỉnh rồi à…”Hắn mừng rỡ nhìn tôi, đáy mắt có vài tơ máu.

Tôi gật gật đầu, muốn chống tay để ngồi dậy, ngón tay khẽ chạm vào giường, đau quá…

Nhíu mày, nhìn thấy mười ngón tay mình bị băng gạc quấn quanh kĩ càng liền hỏi “Tay em bị sao vậy?”

Hắn liếc nhìn tôi một cái, nói “Lúc đó, em bấm chặt móng tay vào mặt đất dùng lực mạnh quá, móng tay bị tróc hết cả ra rồi…”

Tôi mỉm cười, nhẹ giọng nói “Thế à? Vậy mà em chẳng nhớ gì cả…” Lúc ấy cũng chả cảm thấy đau đớn gì…

“… Ngưng Tịch, muốn ăn chút gì không?…” Hắn dừng lại một chút dịu dàng hỏi.

“Không cần, em không đói, đây là đâu thế?”

“Phòng của anh…”

Tôi cười, thế này không phải là “biết rồi còn hỏi” sao?

Chỉ có điều đãi ngộ của hắn so với chúng tôi đúng là cách biệt một trời…

Căn phòng này nằm ở phía bên kia đảo giống như một căn biệt thự mini, đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn có một khu vườn ở đằng sau, ngoài phòng ngủ có một ban công rộng rãi…

Điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ, không phải tất cả mọi huấn luyện viên trên đảo đều được ở trong một nơi thế này chứ? Chắc không đâu.

Tôi đứng dậy, ra vẻ muốn xuống giường.

“Ngưng Tịch, em làm gì thế?” Hắn đè vai tôi xuống, sắc mặt có vẻ căng thẳng.

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, nhàn nhạt nói hai chữ “Về phòng…”

“Sau này em không cần ở nơi đó nữa… Anh đã nói với phu nhân rồi.”

“Thế à? Hóa ra là như vậy…” Tôi quay lại ngồi lên giường, mắt dán chặt vào sàn nhà.

“Ngưng Tịch…” Hắn khom người ngồi xổm xuống trước mặt tôi, cẩn thnaj nhìn sắc mặt tôi, dè dặt hỏi “Em…không sao đấy chứ?”

Tôi nhìn hắn, lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sờ lên cổ mình, dây chuyền của Vũ tặng tôi đâu mất rồi? Sao lại không thấy?

Tôi vội vàng muốn đứng lên lần nữa, nhưng lại bị ấn xuống.

“Em định làm gì? Anh giúp em, sức khỏe hiện giờ của em rất yếu, bác sĩ nói em không thể xuống giường.”

Tôi đờ đẫn nhìn hắn, sau đó nói ba chữ với hắn “Em đói bụng…”



Lần bị bệnh này của tôi rất đáng sợ, sức khỏe phục hồi rất chậm, giống hệt như cây cối bị gió thu làm rụng lá, điêu linh, suy tàn…

Hoàn Tư Dạ vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc nhìn vẻ cẩn thận dè dặt trêm mặt hắn, tôi biết hắn đang sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn muốn tự sát, cho nên, hắn phải phòng bị…

Đối với suy nghĩ này của hắn, tôi cảm thấy thật buồn cười, tôi thừa nhận, bản thân tôi không có cái cốt khí đó đâu…

Vẫn là câu nói đó, tôi phải sống tiếp cho dù có bị phanh thây thành từng mảnh nhỏ, biến thành một con người khác hoàn toàn đi nữa tôi cũng phải dùng chút hơn sức tàn tạ của mình mà tiếp tục công việc, bởi vì… tôi còn rất nhiều việc chưa làm, tôi không muốn chết, cũng không thể chết…

Chuyện hôm đó tôi không nói gì hắn cũng chẳng đề cập tới, chuyện đó là điều cấm trong mối quan hệ giữa hai người chúng tôi, nó bị chúng tôi dùng vẻ mặt lạnh nhạt giả dối bao bọc lại bằng hàng trăm lớp vỏ…

Vì sao lại giữ tôi lại bên mình, tôi hiểu hắn đang tuyên cáo quyền sở hữu của mình. Với tôi cũng như với tất cả mọi người ở đây, bắt đầu từ ngày tôi vào đây ở, tôi đã chính thức trở thành vật cưng của hắn…

Người trên đảo đều nói, Hoàn Tư Dạ là người thuần hóa thú dữ giỏi nhất, cắt trụi móng vuốt của tôi, nhổ hàm răng sắc nhọn của tôi, thuần hóa con thú dữ cao ngạo không thể chấp nhận được thành một cô mèo nhỏ vô cùng ngoan ngoãn.

Với điều này tôi chẳng có ý kiến gì, những thứ kiểu như như lòng tự trọng gì gì đó, nếu như tôi không thể mang nó ra ăn được thì tôi cũng có thể nghiền nát nó ra, sau đó dùng hai chân giẫm lên…

Thực ra, có sự che chở của hắn, cuố sống của tôi trên đảo này ngày càng tốt hơn nhiều…

Nhưng hắn vẫn không chạm vào tôi lần nữa, rõ ràng rất nhiều lần đã thấy dục vọng tối mịt nơi đáy mắt hắn, nhưng hắn cái gì cũng không làm, vì sao thế? Là ngại vết thương của tôi ư?

Cũng phiền hắn chăm sóc cho mình nhiều cho nên nếu hắn muốn tôi lúc này, tôi sẽ không cự tuyệt, kết quả của một lần cự tuyệt hắn tôi đã được lĩnh giáo rồi…

Nhưng tôi vẫn cảm thấy ghê tởm…

Đêm tối tĩnh mịch, gió biển vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như trước, bầu trời đêm cao xa sao trăng vẫn dày đặc như trước…

Một mình nhìn mặt biển bao la, mới phát hiện thì ra bóng tối là vô biên vô hạn, bóng tối đó khiến tôi thấy lạnh buốt thấu xương tủy…

Ngâm toàn thân vào nước biển lạnh buốt, vết thương chưa khỏi hẳn trên người lại đau nhức, nhưng tôi vẫn thích loại cảm giác này. Nước biển làm nguội lạnh mọi dòng cảm xúc trong tôi, cuốn hết những hoang mang của tôi đi, tôi cảm thấy trước giờ bản thân chưa bao giờ tỉnh táo đến thế…

“Chị Ngưng Tịch, mau đến đây xem này, đẹp quá…” Bên tai lại vang lên tiếng gọi trong trẻo dễ nghe của Trình Chân…

Từ sau khi nó chết, âm thanh của nó không ngừng xuất hiện bên tai tôi, hình ảnh về cái chết thảm thương của nó lặp đi lặp lại trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần…

Sau khi tỉnh mộng đêm khuya, ruột gan sẽ đứt thành từng đoạn, tôi biết, nó đã chính thức trở thành ác mộng của cuộc đời tôi…

Trình Chân, xin lỗi, là chị đã hại em. Em tin tưởng chị như thế, dựa dẫm vào chị như thế nhưng chị lại khiến em phải chết thảm như vậy, ngay cả thi thể của em cũng không thể tìm về nữa… Chị thật vô dụng quá!

Trái tim đau đớn vô cùng, nhưng lần này tôi lại không khóc…

Đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ kéo tôi ra khỏi làn nước biển, ngay lập tức tôi rơi vào một khuôn ngực tráng kiện…

Sự thay đổi bất ngờ khiến tôi bị sặc nước, ho hắng không ngừng, ngửa mặt lên lại nhìn thấy một bộ mặt âm lạnh đầy phẫn nộ…

Lên bờ, hắn hung dữ ném bịch tôi xuống đất, tôi ngửa mặt lên nhìn hắn khó hiểu, rốt cuộc cơn tức giận của hắn là đến từ đâu thế?

Hắn chầm chậm cúi người, đôi mắt nhìn tôi chăm chú, hai tay níu chặt lấy vạt áo tôi nghiến răng nói “Em muốn chết?”

Sao cơ? Chết? Hắn tưởng mình nhìn thấy cái gì? Hắn tưởng tôi lao đầu xuống biển tự tử sao?

Nhưng vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt ẩn chứa nỗi đau trong tim, tôi biết, hắn đang nghĩ như thế…

Haha, thoát ra khỏi tay hắn, tôi nằm trên mặt đất cười thành tiếng…

Anh không phải luôn chắc chắn em sẽ không chết sao? Bây giờ lại đang sợ hãi điều gì?

“Ngưng Tịch, đừng như vậy…”

Tôi lắc lắc đầu mỉm cười, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn hắn, hắn trong bóng đêm vẫn là cứ quyến rũ như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt thống khổ không hề giấu giếm, xinh đẹp… khiến người ta động lòng…

Tôi dùng ngón tay lạnh lẽo của mình vuốt ve đôi mắt hắn, nhẹ nhàng đưa lời khen: “Đôi mắt anh… thật đẹp.”

Tiếp theo, hơn rướn người lên hôn vào khóe miệng hắn…

“Ngưng Tịch…” Ánh mắt lập tức biến từ thống khổ thành kinh ngạc…

“Em làm gì thế?”

Tôi dùng đầu lưỡi phác họa bóng dáng đôi môi hắn, thì thầm: “Sao? Không muốn em à?”

“Vết thương của em?” Hơi thở hắn không còn bình thường, nhưng vẫn hơi lo lắng.

“Không chết được…” Ngón tay lạnh buốt của tôi dò xét trong vạt áo hắn, da thịt dưới đầu ngón tay cứng rắn nóng rực hệt như một chiếc bàn là…

Từng chút từng chút thăm dò đường nét rắn chắn của người đàn ông này, tôi hôn dọc theo đường cong cơ thể hắn, đi tới bả vai dẻo dai của hắn, phủ môi lên tai hắn thì thào: “Thật sự không muốn à?”

“…”

Thấy hắn có vẻ lưỡng lự, tôi giả vờ lùi người về lại bị hắn một tay kéo xuống phía dưới cơ thể mình.

“Ngưng Tịch…” Người đàn ông bên trên nhíu hai mắt lại, vẻ mặt nhìn tôi đầy khao khát, tất cả lý trí đều tan biến hết cả rồi…

Ngón tay thon dài xoa lên làn da nơi cổ tôi, chậm rãi đi xuống, dùng lực kéo kéo chiếc áo sơmi của tôi, cúc áo từng chiếc bị mở ra, rơi xuống bãi cát…

Tôi cười nhạt, nghĩ thầm, da thịt dán sát vào nhau như thế rồi, cần gì phải vội vàng chứ?

Cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi tôi, ngang ngược mà thô bạo, triền miên mà cuồng nhiệt, phảng phất như muốn nghiền tôi ra nát vụn rồi nuốt vào bụng…

Ngón tay thon dài không ngừng du ngoạn trên cơ thể tôi, thăm dò, mạnh mẽ chà xát đỉnh ngực tôi…

Mãnh liệt hôn thẳng một đường xuống phía dưới, dần dần biến thành liếm cắn điên cuồng, hắn tham lam cắn xé da thịt tôi, gấp gáp như thú dữ bị bỏ đói lâu ngày lưu lại từng chuỗi xanh tím đậm nét trên người tôi…

Chạm vào cơ thể tôi hắn lại có thể hưng phấn đến mức đó, vậy mấy ngày nay tôi luôn ngủ trước mặt hắn, hắn khắc chế dục vọng của mình thế nào được nhỉ?

“A…” Đau đớn bất ngờ khiến tôi bật kêu lên thành tiếng, tôi không thể nào nghĩ lung tung nữa, dục vọng của hắn vội vàng đâm vào nơi sâu thẳm trong người tôi…

Trán đã rịn mồ hôi, tôi nhíu mày, hắn không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao?

“Làm em đau à?” Bàn tay nâng mặt tôi lên, môi phủ lên lông mày tôi, vẻ xót xa ẩn trong lời nói…

Nhưng tiếng thở dốc nặng nề đó, trái tim đập cuồng loạn đó, ánh mắt u ám chất chứa dục vọng sôi trào đó, tất cả đều nói cho tôi biết, chuyện người đàn ông này muốn làm nhất bây giờ là chiếm đoạt, chiếm đoạt không chút lưu tình …

Tôi cười nhẹ, nâng vai liếm lên cổ hắn, sau đó, mở miệng cắn…

Hắn rên rỉ một tiếng, một dấu răng màu đỏ chói, chảy máu rồi…

Khẽ liếm sạch vết máu trên môi, tôi nhìn thấy ánh mắt của hắn đầy yêu mị, nhướn mày cười “Hòa nhé…”

Đáy mắt sâu thẳm càng tối tăm hơn, bàn tay tráng kiện mạnh mẽ bóp chặt thắt lưng thanh mảnh của tôi, khàn khàn nói nhỏ, cưỡng chế dục vọng “Em đang đùa với lửa…”

Nói xong cúi đầu ngậm lấy đỉnh ngực tôi, cắn nhẹ, trằn trọc, mút vào, luật động chầm chậm càng lúc càng tăng tốc, càng lúc càng mạnh mẽ…

Tôi nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, đêm nay đã định trước là một buổi đêm điên cuồng…

Thật ra, cơ thể cũng đau, nhưng nơi đau nhất là trái tim…

Nhưng qua tối nay, nó… sẽ không còn đau nữa…

Ôm chặt cả người tôi vào lồng ngực, mồ hôi của hắn thấm ướt cả làn da tôi, tôi nặng nhọc thở dốc, tim đập hơi nhanh, không ngờ, thỏa mãn dục vọng của hắn lại là một chuyện khổ sở đến cực điểm như vậy, tôi kiệt sức rồi…

Hắn vẫn nằm trên người tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôiđôi mắt sáng rực nhìn tôi chăm chú, dục vọng trong mắt vẫn bùng cháy như trước…

Tôi cười khổ, người đàn ông này tại sao vẫn chưa no bụng?

Dường như chỉ nhìn tôi là chưa đủ, người đàn ông phía trên cười khẽ một tiếng, cúi đầu lưu luyến mút mạnh môi tôi vào miệng mình, sau đó lật người một cái, nằm nghiêng phía sau tôi, bao vây tôi trong ngực mình…

Tôi lén lút thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi, mi mắt nặng nề vô cùng, mệt mỏi và buồn ngủ quá…

Nhưng người đàn ông phía sau một giây cũng không rảnh rỗi, ngón tay thon dài xoa nắn bờ vai tôi, không ngừng rải những nụ hôn của mình lên vai tôi, khiến tôi không thể chìm vào giấc ngủ…

“Em thật đẹp…” Hắn trầm giọng khen ngợi.

Nghe vậy, cơ thể toi khẽ khàng run lên, nói khiến tôi nghĩ đến một câu Jason từng nói…

“Em thật đẹp… Trách không được Hoàn Tư Dạ bày ra trăm phương ngàn kế để có được em, cho dù dùng thủ đoạn nào cũng muốn giữ em bên cạnh…”

“Em đang run lên này, sao thế? Lạnh quá à?” Cánh tay ôm tôi của hắn siết chặt hơn một chút, cơ thể nóng bỏng dính sát vào cơ thể lạnh băng của tôi…

Tôi không nói gì, yên lặng lắc đầu, cơ thể không lạnh, nơi lạnh lẽo là trái tim…

Đem khuya thanh vắng, gió biển mát lạnh, biển khơi mênh mông, đen tối vô cùng…

Tôi trước giờ không hề biết bản thân lại sợ bóng tối đến thế…

“Ngưng Tịch, em run rẩy mạnh quá, thật sự là lạnh quá à? Anh bế em về nhé.” Hắn nói xong lập tức định đứng lên.

“Không, em không lạnh, chỉ là hơi sợ…” Tôi nhẹ giọng nói

“Ồ, em sợ cái gì?” Hắn nhẹ nhàng dán môi lên mặt tôi, khẽ khàng hỏi.

“Bóng tôi, bóng tối vô biên vô hạn, cứ cảm thấy như nó sắp nuốt chửng em vào bụng ấy…”

“Đừng sợ, anh sẽ luôn đứng trong bóng tối dõi theo em, không rời không bỏ…”

Hắn ôm tôi rất chặt, nhưng hắn càng ôm chặt tôi lại càng run lên nhiều hơn…

“Ngưng Tịch, chưa từng thấy em khóc…”

“Anh muốn xem sao?”

“Không, ngày em tỉnh lại đó, anh cứ ngỡ em sẽ khóc, nhưng em lại cười với anh em có biết không? Nụ cười ấy của em còn làm anh khó chịu hơn cả nước mắt của em…”

Tôi không nói gì, im lặng một lúc, tôi hỏi:

“Tư Dạ, anh nói xem con người sau khi chết đi có linh hồn không?”

“Vì sao lại hỏi anh thế?”

“Từ sau khi Trình Chân chết, nó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của em, em có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nó, nhìn thấy dáng vẻ nó trước lúc chết, có phải linh hồn nó không chịu yên nghỉ, nó vẫn đang trách móc em phải không? Nó trách em hại chết nó, nó đang trách em…”

Tâm trạng tôi đột nhiên trở lên kích động, người đàn ông bên cạnh ôm chặt lấy tôi, “Ngưng Tịch, tỉnh táo một chút, đó không phải lỗi của em, đừng hành hạ bản thân như thế, em như vậy khiến anh rất đau lòng…”

Tôi xoay người lại mờ mịt nhìn hắn, “Thực sự không phải lỗi của em à?”

“Tất nhiên là không phải rồi! Ngưng Tịch, xin lỗi, anh không ngờ chuyện này lại làm em đau lòng đến mức ấy…” Hắn thống khổ rên rỉ, vùi đầu lên bờ vai tôi.

Nghe vậy, khóe môi tôi khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh băng kì lạ…

Thật không? Anh đang xin lỗi em sao, chỉ cần… chỉ cần anh thừa nhận là được rồi…

Bắt đầu từ đó, trong hai năm liền, tôi trở thành bạn trên giường của hắn, cũng có người gọi tôi là thú cưng của hắn, nói thế nào cũng được. Tóm lại, từ đó về sau, tôi luôn nằm dưới cơ thể hắn… Hai năm ròng rã…

Hoàn Tư Dạ thực sự rất tốt với tôi, quan tâm, tỉ mỉ chu đáo, dốc sức dạy tôi rất nhiều thé, gần như là hoàn hảo nếu mỗi đêm hắn không đòi hỏi tôi nhiều như thế có lẽ cảm giác của tôi sẽ còn tốt hơn nữa…

Tôi giống như một khối bọt biển hấp thụ hết tất cả những kĩ năng hắn truyền dạy, hắn rất khen ngợi biểu hiện của tôi, rất hay mỉm cười nói với tôi, có lẽ không lâu nữa, hắn cũng không phải đối thủ của tôi…

Nghe thấy câu này, tôi chỉ cười nhạt một cái, trong lòng lại hy vọng ngày đó đến nhanh một chút…

Người được dạy dỗ trên đảo Tái Sinh ngày càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại năm người tính cả tôi…

Tôi biết, trong năm người chúng tôi cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót…

Một hôm…

“Gần đây anh phát hiện ra em rất thích chơi với bọ cạp, nó có độc, em không sợ sao?” Hắn vòng tay ôm thắt lưng tôi từ phía sau, ngửi ngửi mùi hương trên mái tóc tôi…

Tôi cho con bọ cạp đó vào trong một chiếc lọ xong xoay người nhìn hắn, cười khẽ “Sao phải sợ nó chứ, nó có hại người đâu. Có một loại người còn đáng sợ hơn cả nó, bày nụ cười ngoài mặt nhưng lại đem nọc độc giấu vào bên trong…”

“Haha…” Hắn cười khẽ vài tiếng, cúi đầu chuyên tâm nhìn tôi “Vậy em thì sao, em có thuộc loại người đó không?”

Tôi hơi nhếch môi, trêu chọc nói “Em thuộc cung bọ cạp mà…” (hehe, giống mình )

“Haha, vậy thì để anh nhìn xem em có độc không nào…” hắn bế bổng tôi lên, ném lên trên giường

Vuốt ve xong hắn hơi dựa vào đầu giường, xới tung mái tóc của tôi, để trong tay vuốt ve…

“Ngày mai sẽ có một trận quyết đấu, quyết định trong năm người các em ai mới có thể sống sót cuối cùng.”

“Thế à?” Nghe vậy, tôi xoay người nhìn hắn “Nhanh vậy sao?”

“Không nhanh lắm, sáu năm đủ để tạo ra một cỗ máy giết người…”

Tôi im lặng một chút, vẻ mặt như đang nghĩ ngợi…

Hắn cúi đầu hôn nhẹ tôi, khẽ nói “Đừng sợ, tất cả họ đều không phải đối thủ của em…”

Tôi ngửa mặt nhìn hắn, hỏi “Tư Dạ, có bao giờ anh muốn rời khỏi đây không?”

Hắn nhíu mày ”Rời khỏi? Việc canh phòng trên đảo rất cẩn thận, chỉ sợ hai người chúng ta thì không đủ…”

Tôi cười nhẹ nói “Không phải hai người, mà là sáu người… Chúng ta có cả bốn người bọn Nhược Băng nữa…”

“Em muốn làm phản?”Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

“Vâng, chẳng lẽ anh không muốn đưa em rời khỏi đây, anh từng nói muốn cùng em đến một nơi có thể ngắm được bầu trời tịch dương rất đẹp mà…”

Nghe vậy, mu bàn tay hắn khẽ lướt trên gò má tôi, “Thì ra, em vẫn nhớ…”

Tôi cười, tôi tất nhiên là nhớ rồi, chuyện đã qua trước giờ tôi chưa bao giờ quên…

“Bọn họ dám sao?” Hắn có chút nghi ngờ hỏi

Tôi cười nói “Giống như anh đã nói đấy, họ không phải là đối thủ của em. Không trốn thì ngày mai sẽ phải chết, vì mạng sống, anh nói xem họ có dám không?”

Hắn nghĩ một chút, vẫn lắc lắc đầu “Không được, quá mạo hiểm, họ có đông người, vũ khí lại tối tân, còn chúng ta cái gì cũng không có…”

Tôi cười nhẹ một tiếng, nói “Anh xem này…” Sau đó tôi lấy ra một tấm bản đồ.

“Đây là sơ đồ phân bố canh phòng trên đảo, có nó chúng ta có thể tập kích được… Đừng quên, đó là khả năng tốt nhất của chúng ta…”

Hắn xem bản đồ thật kĩ, nói “Rất chính xác, ngay cả bảng giờ giao ca cũng có, em lấy ở đâu ra vậy?”

“em vẽ, mấy năm nay, em vẫn thầm theo dõi giờ giấc của họ mà…”

Hắn hơi sửng sốt, “Nói như vậy tức là kế hoạch này em đã nung nấu từ lâu?”

“Anh giận em giấu anh sao?” Tôi áp mặt vào ngực hắn, dịu dàng nói “Em chỉ muốn cùng anh rời khỏi đây thôi…”

Hắn thở dài một hơi, “Nhưng ngay cả có được nó rồi, chúng ta vẫn không đủ người…”

Tôi ngẩng mặt, dán môi vào tai hắn nói thầm “Em dùng nhựa cây anh túc trộn với nọc độc của bọ cạp, nghiên cứu chế tạo ra một thứ độc dược, không màu không vị, ngay lập tức sẽ làm bỏng rát cổ họng. Chúng ta có thể trộn nó vào trong thức ăn của họ, sau đó…”

Nghe xong kế hoạch tất cả của tôi, hắn nhẹ giọng tán thưởng “Tuyệt vời!”

Sau đó đôi mắt đen láy khóa chặt tôi, bên trong ánh mắt dò xét như đang nghiên cứu gì đó, “Thật không ngờ, tâm tư của em lại có thể kín đáo đến thế, Ngưng Tịch, em là một nhà mưu mẹo trời sinh…”

“Sao, anh sợ?” Tôi châm chọc.

Hắn cười thành tiếng “Dù em có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay anh… sau khi chúnh ta thành công, người trên đảo…”

“Một người cũng không giữ lại! Nếu không hậu họa rất lớn…” Tôi chém đinh chặt sắt nói

Hắn khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc vương trên trán tôi ra “Chúng ta đúng là trời sinh một đôi! Không sai, làm gì cũng phải sạch sẽ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc…”

“Anh sẽ hối hận chứ?”

“Chỉ cần em vui vẻ… Bắt anh xuống địa ngục cũng được…” Nói xong, hôn lên môi tôi.

Tôi cười nhẹ không nói gì nữa…

Kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, rất nhanh chúng ta đã hoàn toàn khống chế được hòn đảo này…

Tôi dùng thời gian hai năm thành lập kế hoạch này, lúc làm thật, còn chưa đến hai tiếng đồng hồ…

Lúc chúng tôi tiến công vào phòng điều khiển, vẻ mặt khi Sắc vi phu nhân nhìn thấy chúng tôi đầy vẻ hoảng sợ, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy vẻ khủng hoảng thất thố của bà ta rồi…

Tôi dùng lưu quang cắt đứt cổ họng của người đàn bà độc ác hung tàn này. Hoàn Tư Dạ đứng cạnh nhìn tôi, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ là ánh mắt hắn có vẻ rất phức tạp…

Tất cả đã kết thúc rồi, mấy người chúng tôi đứng trên tảng đá lớn ở bờ biển, chào đón gọi gió biển vào, ngước nhìn bầu trời xanh đậm, tâm trạng chưa bao giờ thoải mái như thế, cảm giác tự do thì ra lại tốt đẹp như vậy…

Hoàn Tư Dạ ôm tôi, môi dán lên tai tôi nói khẽ “Bây giờ vừa lòng rồi thì thực hiện lời hứa của em đi…”

Tôi xoay người nhìn hắn, ý cười tràn đầy trong mắt ánh lên một tia sáng kì lạ, “Đúng rồi, em rất hài lòng, chỉ thiếu một chuyện…”

Nói xong, tôi hôn lên môi hắn, cuồng nhiệt triền miên…

“Còn thiếu gì nữa?” Hắn rời khỏi môi tôi, trằn trọc ngậm chặt vành tai mịn màng của tôi, nói nhỏ

“Còn thiếu anh…” Tôi đột nhiên giơ tay, lưu quang đâm thẳng vào ngực hắn không có một chút do dự…

“Em…” Hắn trợn trừng đôi mắt, đầy những tơ máu đỏ hồng, vẻ mặt hoảng sợ, có lẽ trong mơ hắn cũng không ngờ tôi có thể làm thế.

“Vì sao?” Hắn níu chặt vạt áo tôi hỏi, đôi mắt đỏ vằn nhìn kĩ khuôn mặt tôi.

“Haha…” Tôi vui vẻ cười to, đây là khoảnh khắc vui nhất trong hai năm qua của tôi, thật lòng nhất.

“Vì sao à? Vì làm thế tôi sẽ rất vui, cho nên bây giờ anh hãy xuống địa ngục đi…”

“Hiên Viên Ngưng Tịch, tới hôm nay anh mới hiểu, thì ra… Em là một con sói không thể thuần dưỡng, nọc độc của bọ cạp cũng không đáng sợ bằng em… Đừng rời khỏi vòng tay anh, nếu không…”

Nói xong, hắn níu chặt tóc tôi, hung hăng cắn lên môi tôi một cái, sau đó lùi mạnh người về phía sau, thuận thế rút lưu quang ra, máu hắn còn phun lên cả mặt tôi…

Không ngờ hắn lại hành động như thế, tôi kinh ngạc nhìn hắn…

Đôi mắt xinh đẹp nhưng ánh nhìn lạnh lẽo, khóe môi hơi cong lộ ra một nụ cười của ác ma, sau đó hai cánh tay mở rộng ra, giống như một con đại bàng sắp cất cánh, ngửa đầu nghiêng về phía sau ngã xuống mặt biển…

Tôi chạy tới, cơ thể hắn đã bị sóng nuốt trọn rồi…

Tôi mỉm cười với những đám mây trên trời, Trình Chân, thấy chưa, lần này em cs thể an nghỉ rồi…

Tôi quay người đi, sau lưng là ánh rạng động đang lên, ta tôi đứng trong vầng sáng rực rỡ đó, hăng hái nói với bốn người đang há hốc miệng kia

“Muốn cùng tôi về Xích Vũ không? Chúng ta có thể bước sang một thế giới khác… Một thế giới thuộc về chúng ta…”

Tôi biết nụ cười lúc này của tôi rực rỡ hơn bất kì thứ gì, cơ thể này vô cùng hưng phấn vì đã lấy lại được tự do, chỉ là trong tim luôn cảm thấy đau đớn mơ hồ, nhức nhối…Tôi cố gắng bỏ quên cảm giác đó…
Bình Luận (0)
Comment