CHƯƠNG 36
Trong hoàng cung, Lăng Quang cầm trong tay mẫu thư vừa nhận được, lộ ra một nụ cười đầu tiên sau ba năm trời, Dạ nhi, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Ba năm rồi, ta mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ ngươi, ba năm rồi, nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ tay này, nghĩ đến nghững ngày tháng chúng ta cùng nhau trải qua, ba năm rồi, ta luôn nhớ tời hình dáng của ngươi, rồi vẫn hy vọng bản thân nhớ rõ được gương mặt của ngươi, nụ cười của ngươi.
Ba năm rồi, hương vị ngươi để lại trong hoàng cung này dần dần phai tàn, ba năm rồi, đối với tướng mạo của ngươi trong ký ức của ta cũng dần dần mơ hồ đi, ba năm rồi, ta đã từng nghĩ không biết có phải là không thể gặp được ngươi nữa không.
Ba năm rồi, rất dài cũng rất ngắn, không biết bản thân đã làm sao trải qua ba năm này, ba năm rồi, tưởng niệm của ta đối với ngươi càng lúc càng nồng cháy, ba năm này, to không thời khắc nào mà không tự phản tỉnh bản thân.
Ba năm trước, là ta không bảo vệ ngươi thật tốt, khiến ngươi nhiều lần bị tổn thương. Ba năm trước, ta không có năng lực bảo vệ ngươi cho tốt, ba năm sau hiện tại sẽ không thế nữa, ta sẽ mỗi giờ mỗi khắc canh giữ bên cạnh ngươi, không để cho ngươi chịu bất cứ tổn thương nhỏ nhoi nào nữa.
“ Ẩn, Tu, các ngươi chuẩn bị một chút, trẫm chuẩn bị xuất cung.” Khắc chế không được kích động và tình cảm tưởng niệm trong lòng, hiện tại Lăng Quang chỉ muốn lập tức chạy đến bên cạnh Lăng Dạ.
“ Vâng, chủ nhân.” Ẩn và Tu khi nghe thấy câu nói của Lăng Quang rồi thì lập tức đi chuẩn bị.
“ Ngài chuẩn bị đi tìm y sao?” Lan hỏi.
“ Đúng vậy, ta đã tìm ba năm, cũng đã đợi ba năm, hiện tại biết được tin tức của Dạ nhi, ta không thể tiếp tục đợi nữa.” Lăng Quang nói với Lan, trong thanh âm lạnh lẽo ẩn giấu sự kích động và hưng phấn không thể kìm nén. “Chuyện trong cung, ngươi giúp ta một chút, hiện tại cũng không có chuyện đại sự gì phát sinh cả. Hơn nữa thái tử cũng đã chọn tốt rồi, cứ để hắn chủ trì mọi chuyện trong cung là được, rồi sẽ có một ngày phải tiếp nhận quốc gia này mà.”
“ Ta biết, vậy ngài đi đi, đi tìm y, rồi nhanh chóng mang y trở về là được.” Thanh âm thản nhiên, không có bao hàm bất cứ tình cảm nào.
Trong một nơi nào đó trong Quang Diệp quốc.
“ Lãnh, đường đi Huy Kí quốc có xa hay không.” Lăng Dạ nhàm chán nói chuyện.
“ Đợi ngươi đi rồi thì sẽ biết.” Lãnh nhìn Lăng Dạ đang chạy lung tung trên đường không biết có bao nhiêu hối hận vì để y đi theo mình.
Lãnh trừng mắt lên để che giấu tâm tư, tiếp tục đi, có cái gì vui một chút không, thật nhàm chán.
Trên đường lớn, Lăng Dạ dạo dạo đằng đông, chạy chạy đằng tây, có cái gì xem cái đó, Lãnh thì không phát ra âm thanh đi theo sau lưng Lăng Dạ, nhìn y chỉ nhìn chứ không mua, tựa hồ đã dạo cả con đường.
Ám vệ phía sau vì sợ bọn họ phát hiện, cũng chỉ có thể đi tới đi lui, còn phải tránh né lo sợ lạc mất người, nhất định phải có tâm lý tố chất tốt, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nếu không vẫn thật sự là ăn không tiêu.
Cuối cùng, Lăng Dạ dạo mệt rồi, tìm một quán trà, ngồi xuống, bắt đầu nghỉ ngơi.
“ Lãnh, ngày mai chúng ta tiếp tục đi bộ đến Huy Kí quốc, hay là cưỡi ngựa đi, nếu không chúng ta cũng cứ tiếp tục đi thế này, thuận tiện có thể ngắm phong cảnh, dù sao cũng có nhiều thời gian.” Lăng Dạ uống một hớp trà, nói.
“ Đều do ngươi quyết định đi, nhưng mà, ngân lượng trên người của chúng ta đã không còn nhiều, nếu như cưỡi ngựa, chỉ có thể đủ tiền cho hai người cưỡi chung một con thôi.” Lãnh thản nhiên nói, dường như không có gì có thể dấy lên hứng thú của hắn.
“ Vậy sao.” Trên mặt Lăng Dạ có chút khổ não, chỉ có thể sầu muộn nói: “Được rồi.”
Thấy bộ mặt ưu sầu của Lăng Dạ, sắc mặt của Lãnh hiếm khi lộ ra được một nụ cười âm mưu đạt thành, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Cứ như thế, một ngày trôi qua trong sự sầu muộn của Lăng Dạ.
Buổi tối, Lăng Dạ nhìn ngắm sợi dây đỏ trong tay, liền nhớ tới y, có lúc suy nghĩ, bản thân đã quên được y, nhưng khi nhìn thấy sợi dây đỏ này, mới biết được, bản thân chẳng qua chỉ là chôn y vào thật sâu trong ký ức mà thôi, không có triệt để đẩy y ra khỏi thế giới của mình, y vẫn chiếm cứ một địa vị nhất định trong tim của mình, không có theo dòng thời gian mà tiêu biến, địa vị cũng không từ từ thu nhỏ, mà ngược lại dần dần tăng lên, rất nhớ rất nhớ y.
Những lời y nói ngày hôm đó vẫn ghi nhớ rất rõ trong đầu, không thể lãng quên, nhưng nỗi hận đối với y lại dần dần tan biến, chỉ còn lưu lại một hồi tưởng niệm thôi.
Không biết bản thân còn có thể gặp lại y nữa hay không, khi nhìn thấy y thì bản thân lại phải phản ứng ra sao, là rời khỏi y, hay là quên hết lời y nói, cùng y bên nhau, cho dù bản thân chỉ là một nam sủng.
Than thở một hơi, chuyển người vào trong, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Trên con đường mà Lăng Dạ đã từng đi qua, có vài con khoái mã đang gấp rút chạy thật nhanh.
“ Chủ nhân, trời đã tối như vậy, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, hơn nữa chạy cả ngày như thế, cho dù ngài chịu được, nhưng ngựa cũng không thể trụ nổi nữa.” Ẩn nhìn Lăng Quang ngồi trên lưng ngựa, nói.
“ Đi lên phía trước một chút nữa, đến đó rồi nghỉ ngơi.” Lăng Quang nhanh chóng nói.
Đến được chỗ của Lăng Dạ ít nhất cũng phải mất lộ trình ba ngày, gấp rút lên đường như thế này thì ít nhất có thể rút ngắn còn hai ngày, hy vọng bọn Dạ nhi có thể ở lại tại chỗ lâu một chút, như thế thì có thể nhanh gặp được y rồi.
Trong đầu óc Lăng Quang toàn bộ là hình bóng của Lăng Dạ, hiện tại y chỉ mong muốn nhanh gặp được Lăng Dạ, sau đó ôm chặt lấy y, nói lời xin lỗi với y.
Tiếp tục chạy thêm một lúc, sau đó dừng lại nghỉ trong một rừng cây.
“ Nghỉ ngơi tại đây một chút đi, sáng sớm mai chúng ta lên đường.”
Nghe thấy lời của Lăng Quang, Ẩn và Tu đều nhất tề thở nhẹ một hơi, những thị tùng khác cũng lập tức xuống ngựa, bắt đầu chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi.
Bạn đang �
Ngồi bên cạnh đống lửa, Lăng Quang chậm rãi ăn đồ ăn, Dạ nhi, rất nhanh có thể gặp được ngươi rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Dạ nhìn ngắm vầng thái dương ngoài cửa sổ, thật sự là xuân quang rạng rỡ, thời tiết cũng không nóng lắm, ánh thái dương chiếu rọi cũng không tồi. Ưu sái rời khỏi giường, rửa mặt xong rồi đi đến phòng của Lãnh.
Gõ gõ cửa: “Lãnh, ngươi dậy chưa vậy?” Thấy không có ai đáp trả, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy trên giường chỉnh tề ngăn nắp, thật không biết dậy sớm như thế làm gì, nhưng mà hình như bản thân càng ngày càng dậy trễ thì phải, đây không phải là một thói quen tốt a.
Không biết Lãnh đi đâu rồi, hướng bốn phía tìm kiếm, không có ai, liền đi ra khỏi phòng.
Trở về phòng của mình, phát hiện Lãnh đang ngồi trên ghế, trên bàn là cơm sáng: “Sao ngươi lại ở trong phòng của ta vậy.”
“ Vừa rồi xuống lầu lấy bữa sáng, vốn nghĩ muốn đến gọi ngươi dậy, nhưng đi vào lại không thấy ngươi ở trong phòng, liền ở đây đợi ngươi.” Chỉ chỉ lên bữa sáng trên bàn.
Gật gật đầu, đi qua, ăn từng ngụm cơm: “Ngươi ăn rồi sao?”
Lãnh gật gật đầu.
“ Sao lại ăn sớm như vậy chứ, cũng có thể ăn cùng với ta kia mà, một người ăn không hứng thú gì hết.” Lăng Dạ oán trách nói.
“ Lần sau đi.” Nghe thấy lời của Lăng Dạ, Lãnh hơi kinh ngạc, rồi nói.
Dùng bữa sáng xong, Lãnh trở về phòng, hai người liền chậm rãi ra khỏi thành, đi về hướng Huy Kí quốc.