Dạ Quang

Chương 48

CHƯƠNG 48

Cả quãng đường yên ả, Lăng Dạ ngồi trong xe ngựa, nhìn phong cảnh bên ngoài, chậm rãi tiêu thất trước mắt.

Mùa hạ sắp tới rồi, một cơn gió thoảng vào trong xe ngựa, thổi một vài sợi tóc của y bay bay, híp mắt lại, buông rèm cửa xe xuống. Vốn dĩ là chuẩn bị đến Lục Diệp trấn trước, nhưng vì chuyện trong cung, không thể không quay về đó trước, ba năm rồi, hiện lại lại sắp đến Quang Diệp, trong lòng có chút kích động, có vui vẻ, cũng có bàng hoàng và do dự, ở nơi đó bản thân tìm được một nửa của mình, tuy rằng chỉ ở đó trong thời gian một tháng ngắn ngủi, nhưng bản thân đã xem nơi đó là nhà của mình, rất ấm áp. Chỉ có điều nơi đó cũng có những ký ức không đẹp đẽ, tuy rằng là một sự hiểu lầm mỹ lệ, nhưng cũng vì hiểu lầm đó mà bản thân rời đi ba năm.

Một tháng sau, xe ngựa tiến vào thành Quang Diệp, đường phố vẫn như cũ, không có quá nhiều thay đổi, những tiểu sạp bên đường vẫn lớn tiếng rao hàng, hy vọng có thể giành được sự chú ý của người đi đường.

Không mất bao lâu, xe ngựa đã đến trước cửa cung, nhìn tòa kiến trúc quen thuộc trước mắt, có thương cảm, cũng có hoài niệm.

Xuống xe, hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào bên trong, cây cỏ bên trong cũng không có thay đổi, vẫn xanh biếc, nhẹ nhàng sờ vào sợi dây trên cổ tay, nương theo ký ức trong đầu từ từ đi về phía tẩm cung.

Lăng Quang thấy Lăng Dạ trầm mặc yên lặng, nhẹ nhàng kéo tay của y, tựa như biết trong lòng y đang nghĩ gì, y không nói gì, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Lăng Dạ.

Lãnh nhìn bóng lưng của hai người, rất hài hòa, nhìn đến sẽ khiến người ta cảm thấy ấm cúm, thoáng qua một nụ cười lạc lỏng, đây là lần thứ hai hắn đến hoàng cung, vì thế đối với bố cục của nơi này vẫn rất quen thuộc.

Nhìn hai người đang đi trước mặt, nhìn hai cánh tay đang nắm lấy nhau, thật hy vọng bản thân cũng là một phần trong đó, nhưng mà, hiện tại tất cả đều đã muộn rồi.

Đi không được bao lâu, từ trước mặt đã tiến tới một đám người, trong đó có một người thân mặc long bào hoàng sắc, trong nhãn thần là sự chờ đợi và hưng phấn.

“ Lăng Huy, ngươi.” Ngừng một lát, trong lòng có chút nghi hoặc, nhìn người trước mắt này, lại ngẩng đầu nhìn Lăng Quang, biết bản thân lại bị lừa rồi. “Ngươi đã lên làm hoàng thượng rồi a.” Trang phục mặc trên người của hắn, cho kẻ khác có một cảm giác bất nộ tự uy, nhưng gương mặt không nghiêm chỉnh đó lại cứng rắn phá vỡ cảm giác hài hòa kia, khiến người có một sự quái dị không nói nổi.

“ Dạ nhi.” Lăng Huy tiến tới, nhẹ nhàng ôm chặt người trước mặt, ba năm tưởng niệm, vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngay lúc này lại không nói nên lời, toàn bộ tình cảm đều đã bao hàm trong một tiếng gọi Dạ nhi kia.

Lăng Quang tránh khỏi đường nhìn của Lăng Dạ, nhưng thấy biểu tình chấp vấn đó, chỉ có thể do dự nói: “Khi ta xuất cung đã truyền lại hoàng vị cho Huy nhi rồi.

Hung ác trừng mắt nhìn Lăng Quang, hình như chỉ có bản thân là không biết gì hết, còn ngốc nghếch tin tưởng lời nói của y.

“ Dạ nhi, trước hết đừng nói những cái này, ta đã bảo ngự thiện phòng chuẩn bị rất nhiều điểm tâm và đồ ăn rồi, chúng ta đã ba năm không gặp mặt, ta và Thanh Cang đều rất nhớ ngươi, chúng ta qua đó đi, rồi vừa ăn vừa nói chuyện.” Lăng Huy nhìn biểu tình của Lăng Dạ, biết là Lăng Quang lừa Lăng Dạ trở về, nên đúng lúc thay y giải nguy.

Lăng Dạ buồn bực gật đầu, theo sau Lăng Huy, vẫn không quên nhìn về phía sau, phát hiện Lãnh vẫn luôn ở sau lưng mình, không nói gì hết, nghi hoặc hỏi: “Lãnh, sao vậy, không thoải mái sao?”

Nghe câu hỏi đầy quan tâm của Lăng Dạ, trong lòng Lãnh thoáng qua một chút hơi ấm, cho Lăng Dạ một nhãn thần yên lòng, nói: “Ta không có chuyện gì.” Nói xong liền quay đầu nhìn bên cạnh, một bộ dáng đang thưởng thức mỹ cảnh.

Lăng Dạ nhìn Lãnh, vốn muốn nói tiếp, lại phát hiện hai tay của mình đều bị nắm chặt, nghi hoặc nhìn Lăng Quang, thấy biểu tình y không mấy vui vẻ, mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là y đang ăn dấm chua a.

Đi đến ngự hoa viên, trong đó đã bày sẵn tiệc rượu, không có nhiều người, nhưng tất cả những người ở đó đều đã từng giúp đỡ mình, quan tâm mình, trong lòng rất cảm động, nghĩ đến bọn Lăng Huy nhất định đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Những người đang ngồi ở đó, khi nhìn thấy Lăng Dạ đi đến, đều rầm rộ tiến lên nghênh tiếp bọn họ, có mẫu thân của Lăng Huy, phụ thân của Thanh Cang, còn có bọn Trúc Tâm nữa. Hiện tại ở đây không ai để tâm đến thân phận, giống như đang cùng ăn năm mới, một đoàn người ngồi ở đó chậm rãi ăn thức ăn trên bàn, thỉnh thoảng tán dóc vài câu.

Mọi người đều không hỏi ba năm qua Lăng Dạ đã trải qua thế nào, chỉ nói một vài biến đổi trong cung, và sự nhớ nhung của mọi người đối với y.

Lãnh nhìn bộ dạng của tất cả đều vui vẻ, trong lòng chỉ cảm thấy rất lạc lỏng, cảm giác như hắn là một người dư thừa, nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt của Lăng Dạ, trong lòng cũng có chút an ủi, biết y đã tìm lại được hạnh phúc của mình, cuộc sống sau này cũng nhất định rất đẹp đẽ, có lẽ bản thân nên thoái lui, rời khỏi đây thôi.

Trên mặt Lăng Dạ luôn bảo trì nụ cười, lắng nghe mọi người kể lại những chuyện xảy ra sau khi y rời đi, mà khiến cho người khác kinh ngạc nhất chính là chuyện Lăng Huy và Thanh Cang hai người thế nhưng đã đến với nhau.

Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, rất nhanh yến tiệc đã kết thúc, mọi người ai nấy đi về chỗ của mình.

Lăng Dạ nhìn bóng lưng của Lăng Huy và Thanh Cang, không nghĩ là hai người họ thật sự ở bên nhau, vậy nhất định sẽ hạnh phúc đi, vừa định đi về tẩm cung với Lăng Quang, lúc này Lãnh lại đi qua, gọi Lăng Dạ: “Dạ nhi, có thể cùng ta nói chuyện riêng không?”

Gật đầu, rồi đi về một hướng với Lãnh.

Lăng Quang nhìn bóng lưng hai người, nhíu nhíu mày, không biết để hai người bọn họ đơn độc ở bên nhau như thế là tốt hay xấu, nắm chặt quyền, cuối cùng buông xuống, đi về tẩm cung.

Trên đường, Lãnh từ tốn nhìn phong cảnh xung quanh, hiện tại trời đã tối rồi, nhìn những cây cỏ dưới ánh trăng sáng, khiến người ta có cảm giác mông lung, lại có cảm giác thần bí.

“ Dạ nhi, ngày mai ta quyết định rời đi.” Lãnh ngẩng đầu nhìn trời sao, ánh trăng soi lên người hắn, lúc này biểu tình lãnh đạm lại vô cùng thu hút, khiến Lăng Dạ ngây ra một thoáng.

“ Ngươi phải rời đi, đi đâu?” Lăng Dạ nhìn bóng lưng của Lãnh, cảm thấy hắn rất cô độc, khiến người ta chua sót, nhẹ nhàng đi về phía trước, đối mặt với Lãnh, bốn mắt nhìn nhau.

“ Tại sao phải rời đi?” Trong thanh âm có chút không nỡ.

“ Chúng ta dù sao cũng là người thuộc hai thế giới, hiện tại ngươi cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, ta nghĩ ta cũng có thể yên tâm rồi, hiện tại ta nghĩ cũng đã đến lúc ta nên đi tìm kiếm hạnh phúc của mình rồi.” Trong thanh âm của Lãnh không còn lãnh mạc như trước đây nữa, mà trong đó bao hàm rất nhiều khổ sở, còn có bi thương.

“ Vậy ngươi chuẩn bị khi nào thì đi?” Lăng Dạ rất không đành lòng, nhẹ nhàng ôm hắn, có lẽ đây là lần cuối cùng ôm hắn rồi.

“ Ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Biết Lăng Dạ không nỡ, cảm giác trong lòng lại không còn buồn như thế nữa, thật ra y cũng có chút để ý đến ta mà.

Lăng Dạ không hỏi hắn nữa, chỉ là nhẹ nhàng ôm hắn, trời đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng trùng kêu và gió thổi. Ngày hôm sau, Lãnh ly khai từ rất sớm, không để bất cứ ai đưa tiễn hắn, cũng không muốn bất cứ ai tiễn hắn, khi đứng ở trước cổng thành Quang Diệp, quay đầu lại nhìn, sau đó bước nhanh về phía trước, cuối cùng bản thân vẫn không nói cho y biết cảm giác của mình đối với y.

Trên đường lớn, Lãnh lộ ra một nụ cười, bất kể nói thế nào thì bản thân cũng đã từng yêu, tuy rằng người đó không yêu mình, nhưng được trải qua cũng là một điều tốt đẹp.

Hiện tại bản thân nên đi nơi nào để tìm kiếm hạnh phúc của mình lần nữa.

Trong hoàng cung, Lăng Dạ nhìn căn phòng trống rỗng mà Lãnh đã ngụ tối qua, trong lòng có chút thương tâm và thất vọng, người bầu bạn với mình hơn ba năm cứ như thế vô thanh vô tức rời đi.

Một tháng sau, Lăng Dạ và Lăng Quang lại một lần nữa ngồi lên xe ngựa lên đường, lần này, mục đích của bọn họ là Lục Diệp trấn, đường đi không chút nhàm chán, Lăng Dạ nhìn Lăng Quang trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, bọn họ chuẩn bị đến Lục Diệp trấn sinh sống, trải qua nửa đời còn lại trong sự ấm áp ngọt ngào.
Bình Luận (0)
Comment