Dạ Sắc Biên Duyên

Chương 27

“Melanie! Chạy chậm lại! Trời đang đổ tuyết! Đổ tuyết đó!”

“Anh sắp bị trễ rồi! Tiến sĩ!”

“Trễ cũng không sao! Tính mạng quan trọng hơn!”

“Lần này mà đến trễ thì ngay cả mạng chúng ta cũng không còn!”

Giữa trời tuyết, chiếc xe hơi đen chạy như bay trên đường cao tốc, hiện tại đã gần nửa đêm, trên đường chỉ có duy nhất chiếc xe mang biển số 3322 do Melanie điều khiển chạy như điên.

Rolin ngồi ghế sau, không chỉ níu chặt dây an toàn, mà tay trái còn gắt gao nắm lấy tay vịn bên cạnh, hét lên với tài xế đằng trước yêu cầu giảm tốc độ.

Bọn họ đang đi tham dự một buổi hôn lễ. Nếu đây chỉ là hôn lễ của người bình thường, tiến sĩ D của chúng ta có bao giờ chịu đi? Nhưng lần này lại khác. Chú rể là một vị thẩm phán trong tòa án Nhật Quang, còn cô dâu là người bình thường. Nghe nói trong buổi lễ này, chú rể sẽ ở trước mặt toàn thể quan khách “biến đổi” cô dâu.

Khách đến dự lễ cưới không chỉ có huyết tộc, mà còn có các đặc vụ FBI chuyên phụ trách vụ án của quỷ hút máu, với điều kiện bọn họ không vướng phải vụ án nào quan trọng.

Được thẩm phán huyết tộc mời đến dự hôn lễ đã là một loại vinh hạnh, nếu có thể tạo quan hệ tốt với đối phương, thì mấy vụ án sau này có lợi không ít, ví dụ như khi cần ký lệnh điều tra, thẩm phán đại nhân của chúng ta sẽ rất vui vẻ mà ký cho. Quan trọng nhất là, trường hợp đặc biệt như vậy, nếu Rolin đến muộn… Nhất định sẽ bị cấp trên trực tiếp mắng cho đầu rơi máu chảy, tiền trợ cấp cho phòng thí nghiệm cũng sẽ bị cắt mất.

Đang nói, phía trước xe bỗng xuất hiện một kẻ lang thang không sợ chết đang đẩy thùng carton tới giữa đường.

“A! A!” Rolin muốn kêu Melanie mau thắng lại, tiếc rằng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Melanie ra sức bẻ lái, chiếc xe chợt chuyển hướng lao lên vỉa hè, tuyết đọng trên đường làm xe trượt thêm một đoạn, rồi đâm vào thùng rác ven đường, một trận trời đất đảo lộn, Rolin hét to trong lòng “Thượng đế ơi!”

Không biết đã lộn 360 độ hay 720 độ rồi, cuối cùng mui xe hướng đất, lốp xe hướng trời, đuôi xe đâm vào cột điện, rồi ngừng lại.

Túi khí an toàn ở ghế trước hoạt động trong nháy mắt, Rolin ở phía sau chỉ cảm thấy đầu mình như muốn rụng khỏi cổ rồi.

“Chết tiệt! Melanie!” Rolin vòng tay qua ghế trước lay tài xế dậy.

“Tôi còn sống! Tiến sĩ, anh mau xuống xe gọi taxi… đi tham dự hôn lễ!”

“Hôn lễ cái đầu cô! Chút nữa là tôi đi tham dự đám tang của cô rồi!” Giờ là lúc nào rồi mà còn quan tâm tới cái hôn lễ của tên thẩm phán chết tiệt kia hả! Rolin cởi dây an toàn, lấy tay áo bọc lấy tay mình, rồi đập vỡ cửa kính xe, bò ra ngoài.

Người gây ra tai nạn – kẻ lang thang – đã sớm vứt lại của nả của hắn (cái thùng carton) mà chạy trốn rồi.

Rolin gõ gõ cửa kính xe chỗ Melanie, “Nếu cô còn cử động được, thì mau gỡ chốt khóa cửa ra!”

Cũng may là có túi khí an toàn, nên Melanie cũng không bị thương nặng, chỉ bị gãy xương chân thôi. Rolin kéo cô ra ngoài, hai người ngồi xuống bên đường, cảnh sát và công ty bảo hiểm cùng xe cứu thương đều đang đến đây.

Lần này rõ ràng là do Melanie chạy xe quá tốc độ, bên bảo hiểm chắc chắn sẽ không đền rồi, giấy phép lái xe của Melanie cũng có khả năng bị tịch thu, bất qua qua vụ này, Rolin nhận ra một điều sâu sắc, phụ nữ lái xe thật sự quá kinh khủng! Mình sẽ không bao giờ để cô ấy có cơ hội lái xe nữa!”

Còn chiếc Mercedes-Benz đã phục vụ Rolin nhiều năm sau vụ tai nạn thì không thể sửa chữa được nữa, đoán chừng là muốn đi vào bãi xe phế liệu rồi. Rolin bóp trán, anh không ngờ lúc Melanie được đưa lên xe cứu thương còn không quên dặn anh nhất định phải đến buổi lễ.

Hôn lễ?! Với tình trạng này?!

Rolin bóp bóp trán, bộ lễ phục sau vụ tai nạn cũng bị nhàu nát cả rồi.

Melanie vì ngân sách của phòng thí nghiệm mà phát điên rồi, bất quá cũng không thể trách cô ấy, không có quỹ, cô ấy sẽ không có đến nửa phần tiền lương.

Rolin cười khổ, khi cảnh sát hỏi anh có cần trợ giúp gì không, anh kéo kéo khóe miệng hỏi: “Anh có thuốc lá không?”

Ngồi xuống ven đường, vừa hút thuốc, vừa nhìn làn khói mình thở ra, Rolin cảm nhận sự yên tĩnh hiếm có này, tuy sau đó Mike nói có thể còn sống sau vụ tai nạn như vậy đã là may mắn rồi.

Tiếc là sự yên tĩnh này chưa kéo dài được bao lâu, thì chuông di động đã reo lên.

“Uy” Rolin gõ tàn thuốc, anh biết lúc này chỉ có người kia mới gọi cho mình.

“Câu trễ 10 phút rồi, tiến sĩ D.” Thanh âm của Feldt thong thả mà lười nhác, hòa với giai điệu Gothic của buổi hôn lễ, phảng phất như được truyền đến từ một thời không xa xôi nào đó.

“Tôi bị tai nạn, xe hư rồi.”

“Vậy tôi đến đón cậu.”

“Uy” Rolin có chút buồn cười, “Trong hoàn cảnh này, trước hết anh cũng nên hỏi tôi có sao không chứ?”

“Giọng cậu nói cho tôi biết cậu không có chuyện gì.” Trong giọng Feldt có nửa phần trêu chọc, “Cậu đang tiếc rẻ cho chiếc xe Mercedes-Benz lỗi thời của mình, đồng thời cũng đang âm thầm thấy may mắn vì đã tìm được lí do chính đáng để khỏi phải tham gia buỗi hôn lễ nhàm chán này.”

Rolin bĩu môi, “Nếu đã hiểu tôi như vậy, anh không thể làm bộ như tôi đang bị khủng hoảng tâm lý hay đang phải nhập viện sao?!”

“Không được.”

“Sao lại không được?”

“Vì tôi sẽ rất buồn chán.” Trước khi Rolin kịp nổi bão, Feldt nhanh chóng chốt hạ một câu, “Cũng vì cấp trên của cậu, cấp trên của cấp trên của cậu, cấp trên của cấp trên của cấp trên cộng thêm người tài trợ cho phòng thí nghiệm của cậu đều đến đây, bọn họ cũng vừa hỏi tôi khi nào cậu mới tới.”

Thở ra một hơi thật dài, Rolin biết số mình chạy trời không khỏi nắng, “Được rồi, anh đến đón tôi đi… nhanh một chút, tôi rất lạnh.”

Cúp máy, Rolin chà hai tay vào nhau, thổi hơi ấm vào lòng bàn tay.

Thật là bái phục quỷ hút máu a, ngay giữa trời đông tuyết đổ thế này mà lại đi tổ chức hôn lễ, cầu mong không phải là tiệc ngoài trời a….

Hai phút sau, một chiếc Lincoln dừng trước mặt Rolin.

Rolin sờ sờ cằm, thầm nghĩ Feldt người này hình như đến quá nhanh đi.

Cửa xe mở ra, đầu tiên là đôi giầy cao gót màu vàng, tiếp đến là đôi chân phụ nữ thon dài, rồi một phụ nữ ăn mặc tao nhã với khuôn mặt diễm lệ bước xuống xe.

Rolin có chút ngây người, anh lập tức nhận ra, đối phương là Huyết tộc.

“Xin hỏi anh là đặc vụ FBI – Tiến sĩ Rolin D phải không?”

“Là tôi.”

“Chúng tôi đang trên đường đi dự hôn lễ của thẩm phán Fairley Mason, chúng tôi thay đặc vụ Feldt Hassing đón ngài đến dự buổi lễ.” Cô gái cười đến nho nhã lễ độ.

“Ra vậy a, cảm ơn.” Rolin đứng dậy đi ra xe, anh cũng không muốn tiếp tục ngồi ngốc giữa đại lộ tuyết lạnh như băng này.

Ngồi vào ghế hành khách, Rolin phát hiện ngoài cô gái kia, trong xe còn có một nam huyết tộc nữa.

Rolin từng vô số lần nhắc nhở mình không được bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của huyết tộc, nhưng lúc này đây anh lại không thể kiểm soát được ánh mắt mình.

Người đàn ông kia có vẻ tao nhã của Feldt, nhưng lại mơ hồ để lộ ra một cảm giác xa cách. Khi khóe miệng hắn giương lên, giống như phá băng, ngay cả bầu không khí trong nháy mắt cũng dịu đi.

“Chào mừng cậu, tiến sĩ D.”

Rolin lúc này mới hồi phục tinh thần, phát hiện mình thật vô lễ khi cứ nhìn chằm chặp vào đối phương. Nhưng Rolin lại không có ý dời ánh mắt đi, ngược lại còn hướng đối phương mỉm cười đáp lễ.

“Anh là bạn Feldt sao?”

“Chúng tôi có biết nhau.” Người đàn ông trả lời khá ngắn gọn, thanh âm không êm dịu như Feldt, mà lại có một loại cảm giác rắn rỏi như kim loại, vừa khiến người nghe dễ chịu, lại vừa tạo cho họ một loại áp lực vô hình.

“Không phải chúng ta bị muộn rồi sao?

“Không cần lo lắng, đối với huyết tộc mà nói, “Muộn” vĩnh viễn không phải là chuyện quan trọng”. Người đàn ông nghiêng mặt đi, ánh sáng từ ngọn đèn đường quét qua từng đường nét của hắn, tuấn mỹ chết người.

“Tôi còn chưa biết tên vị tiểu thư kia…”

Lúc này, điện thoại Rolin bỗng rung lên, là Feldt gọi tới.

“Rolin, cậu đang ở đâu?”

“Tôi? Không phải anh nhờ một người bạn đến đón tôi sao?” Rolin có chút buồn cười.

“Tôi không nhờ bất kì ai đến đón cậu. Cậu bây giờ đang ở cùng ai?” Thanh âm Feldt trong nháy mắt đè thấp xuống.

Rolin ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, đối phương nghiêng người ra trước, Rolin không thể không ngửa người ra sau. Tay đối phương đặt lên lưng ghế, hai bên đầu Rolin, làm anh bỗng linh cảm thấy nguy hiểm.

Di động bị đối phương tước lấy, hắn không nhanh không chậm nói với Feldt ở đầu bên kia, “Tôi là Oliver Larsson.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có ai còn nhớ kỹ gia tộc Larsson không?
Bình Luận (0)
Comment