Dạ Sắc Biên Duyên

Chương 46

Oliver vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc ướt nước trên má Rolin, “Cậu đến cuối cùng vẫn làm tôi buồn lòng.”

Ngón tay hắn vuốt dọc theo má Rolin trượt xuống cổ, dấu vết ân ái hôm qua để lại vẫn chưa biến mất, Rolin gỡ ngón tay hắn ra, vừa muốn ngồi dậy, Oliver đột ngột túm lấy Rolin kéo đến trước mặt hắn, Rolin có chút rụt rè, trong đôi mắt đối phương bùng cháy ngọn lửa thiêu đốt, tựa như muốn hủy diệt cậu.

“Ngô…” Rolin kinh ngạc đến ngây người, đầu lưỡi Oliver tách đôi môi Rolin ra, áp đảo mà đè cậu xuống giường. Cậu quơ quàng hai tay, cố gắng tìm điểm tựa để chống đỡ thân mình.

Động tác Oliver ngày càng cuồng vọng, tùy tiện gặm cắn cổ Rolin, thậm chí còn không ngừng dùng răng nanh bén nhọn ma sát làn da mỏng manh. Rolin túm chặt áo đối phương, thậm chí không dám hô hấp, ngay cả Feldt trong cơn mê loạn cũng chưa bao giờ dùng hung khí săn thức ăn kia mà uy hiếp cậu.

Bàn tay đối phương luồn vào trong áo Rolin, ngón tay mơn trớn cơ hồ muốn khảm vào trong da thịt, say sưa hôn lấy môi cậu, hàm ý xâm lược và chiếm lĩnh nồng đậm khiến Rolin không thể thở nổi.

Rolin không biết Oliver muốn nổi điên cái gì, nhưng cậu biết nếu còn tiếp tục như vậy, chính cậu liền xong đời!

Rolin giả bộ quay đầu qua một bên, đối phương hành động đúng như cậu nghĩ, mạnh mẽ tiến tới nhằm khống chế không cho cậu vùng vẫy, vững vàng áp chế ở một góc đô khiến cậu không thể động đậy. Rolin chậm rãi thò tay vô túi quần, cầm lấy tễ thuốc, thật cẩn thật bỏ nắp kim tiêm, vừa muốn thuận thế đâm vào bắp đùi mình, cổ tay bỗng nhiên bị chế trụ.

Oliver rời khỏi khoang miệng Rolin, cúi đầu nhìn vẻ mặt thất vọng cùng cố chấp của cậu, khóe miệng nhếch lên, rất ra dáng người lớn.

“Cậu vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ, Rolin.”

“Không cần tùy tiện gọi loạn tên tôi, ngài Larsson.” Ánh mắt Rolin lạnh lẽo, trừng khuôn mặt tuấn mỹ không thua kém Feldt kia.

Oliver kéo bàn tay đang đút trong túi quần của Rolin ra, nắm lấy những khớp ngón tay đang cố dùng sức của cậu, thoạt nhìn như mười ngón tay đang đan vào nhau, kim tiêm lại vô lực rơi xuống.

“Khi hắn chiếm lấy cậu, là do cậu tự nguyện sao?” Đầu lưỡi Oliver lướt qua hồng ngân trên xương quai xanh Rolin, tựa ôn nhu trấn an lại ẩn ẩn vài phần uy hiếp.

“Tôi tự nguyện.” Rolin cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, chuyện riêng của cậu và Feldt thì liên quan gì đến Oliver. Cậu yêu ai liền cùng người đó ở một chỗ!

“Cậu suy nghĩ kỹ chưa?” Nụ cười bên môi Oliver biến mất, âm điệu hạ thấp khiến Rolin cảm giác nước đọng trên người mình có hay không đã đông thành băng?

“Tôi nghĩ kỹ rồi…” Rolin bị đối phương xốc lên, rất dùng sức khiến cậu có thể nghe thấy âm thanh bả vai mình bị trật khớp, “Anh muốn mang tôi đi đâu!”

Nháy mắt, Oliver mang Rolin đi tới boong tàu, sóng biển từng đợt từng đợt vỗ vào mạn thuyền, mặt biển trong bóng đêm đã không còn vẻ tinh thuần như dưới ánh mặt trời, lại mãnh liệt tựa như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Gió biển thổi qua, Rolin cảm thấy chính mình rất nhẹ, như tùy thời sẽ bị gió cuốn bay.

“Anh muốn làm gì?”

“Làm gì?” Oliver xoay mặt Rolin qua, không màng tới cậu đang tránh né, liên tiếp hôn xuống, nóng vội thật không giống khí chất băng lãnh của Oliver, “Giúp cậu hiểu rõ bản thân! Hiểu rõ cậu rốt cuộc yêu ai!”

Rolin cảm giác lưng mình đang tựa trên lan can, Oliver ấn đặt cậu lên đây, trên mặt lại không có bất luận biểu tình gì.

Nghiêng đầu nhìn mặt biển gợn sóng, nỗi sợ hãi vô hình khiến Rolin nuốt nước miếng. Mặc cho hai tay cậu gắt gao bấu chặt lấy lan can, Oliver vẫn thẳng tay ném cậu xuống.

Chìm xuống màn nước biển tối đen, một lần lại một lần vùng vẫy hướng về phía bầu trời đêm nhưng chỉ đổi lấy mỗi lúc ngày một chìm sâu hơn.

Ánh mắt Rolin cuối cùng cũng không nhìn thấy thứ gì nữa, càng cố gắng hô hấp, nước biển tràn vào khí quản càng nhiều. Cảm giác lạnh buốt khiến cậu thấy tuyệt vọng.

Feltd… Feldt…

Tôi không được chết ở đây… tôi còn muốn gặp anh…

Rolin ra sức vùng vẫy, muốn bơi về, đáng tiếc một bả vai đã bị trật khớp, cậu chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng.

Một đoàn người đã tụ tập trên boong thuyền, Kevin chạy vội đến chỗ Oliver đang đứng sừng sững như bức tượng điêu khắc bên lan can, sợ hãi kêu: “Trời ạ! Hắn sẽ chết mất!”

Không ngừng có người kêu cứu, còn có người tìm được dây thừng và phao cấp cứu ném xuống.

“Nếu cậu ta yêu người khác, tôi thà rằng để cậu ta chết đi.” Oliver dương cằm, lãnh mắt nhìn Rolin dần dần chìm vào đại dương.

Khí lực từng chút từng chút mất đi, Rolin cuối cùng cũng không còn sức cử động nữa.

Đáy biển đen thuần kia, đang mở rộng vòng tay ôm lấy cậu.

Rolin cảm thấy mình đang mơ, mơ về thật lâu thật lâu trước kia…

Cậu đi trên một con đường nhỏ, xung quanh là đồng hoang mênh mông, cỏ dại lay động trong gió đêm, ánh trăng bạc màu tịch liêu mà hiu quạnh.

Rất lạnh, cậu vươn tay ôm lấy chính mình, nâng mắt nhìn bầu trời sao, muốn mượn ánh sáng xanh nhạt ấy để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Sau đó cậu va phải một người, đối phương mặc chiếc áo khoác ẩn mình trong đêm đen, tựa như vốn là một phần của bóng đêm.

Rolin ngẩng đầu, thấy làn da trắng trong và hàng mi ưu mỹ, không khỏi ngơ ngác mà ngửa đầu.

“Cậu muốn đi đâu?” Thanh âm của hắn rất lạnh, cảm giác áp bách âm trầm làm Rolin phải cúi đầu.

“Đi tìm ba ba của em, Tiến sĩ Dandes đang khai quật cổ thành ở Munday.”

“Sao lại đi một mình đến nơi đồng hoang vắng vẻ như thế này?” Nam tử quỳ một gối xuống trước mặt cậu, để tầm mắt ngang tầm với cậu, ngón tay lướt qua đôi mắt cậu, “Quá nguy hiểm, cậu sẽ trở thành thức ăn tươi ngon mất.”

“Tiên sinh, ngài đang nói đến sói hoang sao?” Rolin hít hít mũi, “Cha nói chỉ cần mang theo lửa thì bọn chúng sẽ không dám đến gần…”

“Vậy, cây đuốc của em đâu?”

“Tắt rồi…”

“Cha em biết em đến tìm hắn không?”

“Không biết. Nhưng cha cứ mãi ở tòa cổ thành kia không chịu về nhà, đã lâu lắm rồi em chưa được gặp cha. Cho nên… lần này thừa dịp bảo mẫu không chú ý… em liền lén chạy ra ngoài…” Rolin cúi đầu, cậu biết mình đã làm sai rồi.

Nam tử chìa tay cho cậu, nói với cậu, “Tôi đưa em đi.”

“Ngài biết cha em sao?”

“Biết, gã là tên quỷ chán ghét quấy rầy giấc ngủ của tôi.” Nam tử dẫn Rolin đi về phía trước.

“A? Ngài là bằng hữu của cha sao? Không biết tên của Ngài…”

“Tôi là Oliver Larsson.” Nam tử xoa đầu Rolin, “Cậu có thể gọi tôi là Oliver.”

Oliver…

Cậu có thể gọi tôi là Oliver…

Rolin chợt mở to mắt, nhìn trần nhà chói lọi, nghiêng đầu qua, thấy Kevin đang cầm một quyển sách ngồi bên giường.

Ngọ ngoạy nghĩ muốn ngồi dậy, Rolin liền cảm nhận trên vai đau buốt, vô lực mà ngã trở về.

“Anh tỉnh rồi a.” Kevin ném quyển sách qua một bên, khoanh tay nhìn Rolin.

Hít sâu một hơi, Rolin chậm rãi nhớ lại chính mình bị Oliver đẩy xuống biển, liều mạng giãy dụa…

“Tôi làm thế nào lên được đây?”

“Làm thế nào lên đây?” Kevin buồn cười nhún vai, “Đương nhiên là ngài Larsson đưa anh lên a.”

Rolin hừ lạnh một tiếng, “Hắn ta không phải muốn tôi chết đuối sao?”

“Hắn chỉ biết ‘yêu chết anh’.” Kevin nhìn đồng hồ trên cổ tay, đứng dậy ra cửa, “Còn một tiếng nữa thuyền sẽ cập bến, lần sau gặp lại.”

Kevin đi rồi, Rolin chậm rãi ngồi dậy, đem đầu chôn vào giữa hai đầu gối.

“Tôi quen biết Oliver sao…”

Muốn nói chuyện với Feldt, Rolin sờ sờ túi áo, lúc này mới nhớ tới di động đã bị Oliver ném vào ly nước.

Du thuyền cập bến ở thị trấn K, nơi này vốn có người học thuật diễn thuyết, nhưng hiện tại Rolin hoàn toàn không thể khơi dậy hứng thú nghe màn diễn thuyết đó.

May mắn ví tiền và giấy tờ đều nằm trong túi áo khoác, nếu không cậu sẽ trở thành học giả rỗng túi mất.

Ngồi taxi đi vào nội thành, Rolin vừa vào phòng khách sạn liền bấm số điện thoại của Feldt.

“Tôi vẫn luôn chờ cậu, hôm qua rốt cuộc cậu bị sao vậy?” Thanh âm Feldt nhu hòa nhưng lại ẩn chứa một chút bất an lo lắng.

“Tôi… Tối hôm qua gặp Oliver Larsson… trên du thuyền…”

“Hắn đã làm gì cậu?” Ngữ điệu Feldt trầm xuống, Rolin vẫn là lần đầu tiên nghe thấy anh bày tỏ cảm xúc trực tiếp như vậy.

“Không có gì…” Rolin nhún vai, “Ngoại trừ thiếu chút nữa giết tôi.”

Đầu kia điện thoại trở nên im lặng hồi lâu, Rolin áp sát tai nghe lên tai, ngồi khoanh chân trên giường tinh tế phân tích tiếng hít thở của Feldt.

“Hôm qua tôi mơ thấy một giấc mơ.” Thật lâu sau, người kia rốt cuộc cũng mở miệng.

“Ân hửm.”

“Tôi mơ tôi có được cậu, nhưng cũng rất nhanh mất đi cậu.”

Rolin nhắm mắt, nhấp hé môi.

“Đừng lo lắng gì hết, tôi rất nhanh sẽ trở về. Còn nữa… hôn anh…” Rolin nhẹ nhàng đặt môi lên ống nghe, cảm giác được đối phương có lẽ cũng đang làm động tác tương tự.

Cúp điện thoại, Rolin lấy sổ ghi chép ra, bên trong có ghi một vài số điện thoại, bà Corby từng là bảo mẫu chăm sóc cậu khi còn ở Munday, nay đã chuyển tới định cư ở thị trấn K.

Buổi thảo luận nghiên cứu vào buổi chiều, Rolin goi điện cho người tổ chức báo cậu không được khỏe, đối phương cũng nghe nói qua về sự cố của Rolin, nên tỏ vẻ thông cảm đối với sự vắng mặt của cậu.

Rolin gọi điện thoại cho bảo mẫu, rồi đi đến nhà bà. Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi năm đó nay khi cửa mở ra đã thành một lão bà sáu mươi tuổi, tuy nhiên tinh thần vẫn minh mẫn như trước.

Bà dẫn Rolin vào phòng khách, nhiệt tình pha một ly cà phê Blue Mountain và mang ra một đĩa bánh quy nóng dòn.

Hai người tán gẫu hồi lâu, bà Corby vừa cảm khái thời gian sao trôi qua thật nhanh, vừa cao hứng về thành tựu Rolin đã đạt được, hơn nữa, bà còn luôn miệng nói thật không ngờ tới với thân phận của cậu bây giờ mà vẫn nhớ đến bà bảo mẫu đã từng chăm sóc cậu hơn một năm trước đây.

“Như vậy, bà có nhớ người tên Oliver Larsson không?” Rolin giống như vô tình hỏi han.

“Ha hả, có a, tôi nhớ rất rõ, người bằng hữu bí mật của cậu.” Bà Corby vỗ Rolin một cái, “Ban đầu tôi và ba ba cậu còn tưởng rằng người này là bằng hữu do cậu tự tưởng tượng ra, bởi vì chúng tôi chưa từng gặp qua hắn. Mãi cho đến một ngày cậu đưa tấm ảnh chụp kia cho tôi xem, tôi mới tin cậu thật sự quen biết hắn. Người kia là người tuấn mỹ cỡ nào a, quả thực giống như tranh họa. Tôi còn luôn nói cậu phải mời hắn đến nhà, để cho tôi được tận mắt nhìn thấy, bất quá rất nhanh cha mẹ cậu đã đưa cậu rời khỏi Munday.”

“Tấm ảnh chụp kia… Bà có biết ở đâu không? Đương nhiên… cũng đã lâu rồi, tôi đoán…”

“Tôi giao lại cho cậu!” Bà Corby đứng lên, “Tôi tìm được một chiếc hộp trong mớ vật dụng của cậu. Sau lại nghe tin cả nhà cậu đi du thuyền đã xảy ra chuyện, tôi nghĩ rằng cậu cũng… dù sao cậu cũng đã ở bên cạnh tôi một năm hơn hoặc gần hai năm, cho nên tôi giữ đồ vật của cậu xem như là kỷ niệm đi.”

Bà hướng phòng ngủ trên lầu đi lên, mở rương lưu trữ ra tìm kiếm vật gì đó, Rolin cũng nhanh chân chạy qua hỗ trợ.
Bình Luận (0)
Comment