Sau ba tiếng chuông cửa, trên màn hình điện thoại ở cổng hiện lên khuôn mặt của vị tác giả nổi tiếng – Jack Daunt.
Rolin đóng cửa xe, đi tới phía sau Feldt.
“Xin chào, Ngài Daunt, xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi là đặc vụ Feldt Hassing của FBI, chúng tôi có một vấn để muốn hỏi ngài.” Feldt giơ huy hiệu FBI lên trước màn hình điện thoại, vài giây sau, cánh cổng chậm rãi mở ra.
Hai người đi trên đường mòn hai bên phủ kín bởi hoa hồng, ánh trăng lặng lẽ soi rọi xuống.
“Ah, nếu có thêm vài ngọn nến, lại thêm một mỹ nữ, cộng thêm một khúc nhạc của Tchaikovsky…” Rolin huýt sáo nho nhỏ một tiếng, “Là tôi có thể khiêu vũ một bản rồi.”
“Cậu xác định đó không phải khúc nhạc trong lễ thành hôn chứ?” Feldt quay sang, “Hay hôn lễ của chúng ta cũng nên cử hành dưới bầu không khí này nhỉ.”
“Chỉnh sửa” Ngón tay Rolin trong không khí nhẹ nhàng điểm một chút, “Không phải ‘chúng ta’, mà là ‘huyết tộc’. Tôi không muốn cùng anh đi trên con đường mòn trải đầy hoa hồng trong khúc nhạc cưới đâu, này sẽ trở thành ác mộng cả đời mất.”
Fedlt cười mà không trả lời, ngay khi Daunt mở cửa ra, trước mắt Rolin có một trận gió quét qua, tập trung nhìn, Feldt đã đứng ngay trước mặt Daunt, hai tay đút túi, đầu hơi rướn về phía trước.
Rolin không chút nghi ngờ, chưa tới nửa giây, Feldt đã nắm được tư duy của vị tác giả này.
“Ngài Daunt thân ái, hãy nói cho tôi biết, có phải sau khi uống máu của phụ nữ tóc nâu thẳng mắt xanh, thì ngài đã giết chết và đính các cô lên trần nhà.”
Daunt ngơ ngác nhìn Feldt, lúc này, ông đã không còn thuộc về chính ông nữa.
“Tôi không có.”
“Vậy ngài cũng không biết chút gì về các vụ án này sao?”
“Tôi cái gì cũng không biết.”
Rolin liếc mắt, nếu chỉ đơn giản như vậy đã biết được kết quả, thì cậu việc gì phải mất công lái xe từ thành phố xa hoa tới… khu vực của “quỷ hút máu” này?
“Tốt, Ngài Daunt, nếu ngài có ý định viết thêm tác phẩm về quỷ hút máu, thì xin nhớ kỹ, chúng tôi không thích máu của cá sấu và chuột đâu.” Feldt cười nhẹ rồi xoay người, đi về phía người cộng sự đang đứng trong vườn.
Daunt dường như vẫn bị Feldt khống chế, chỉ ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn bọn họ rời đi.
“Anh thật là thú vị.” Rolin bĩu môi.
Feldt đi tới trước mặt Rolin, đưa tay vuốt vuốt tóc, như dự kiến, Rolin lùi về sau một bước, ngay lúc đó, Feldt vỗ tay một cái, Daunt phía sau họ dường như lấy lại được tinh thần.
“Các anh là FBI?”
Rolin cười cười, Feldt ngược lại nói một tiếng: “Rất xin lỗi, chúng tôi vừa nhận được tin phải đến một nơi, mà nghi hoặc về ngài cũng đã được làm sáng tỏ rồi.”
Daunt ngây ngốc nhìn người đàn ông như ánh trăng kia kéo theo người cộng sự của mình ra cổng, đi về phía chiếc Mercedes-Benz.
“Nghi phạm kế tiếp là ai?” Feldt cười nhẹ nói.
“Hả? Nghi phạm kế tiếp?” Rolin giơ tay ném một phần tư liệu vào mặt người cộng sự, đáng tiếc đối phương phản ứng rất nhanh, một tay chụp lấy cổ tay cậu, “Anh đi hỏi từng người đi, còn tôi, muốn tới một quán bar nhỏ – hưởng thụ cuộc sống.”
“Ý cậu là tìm một cô gái hay có thể là một chàng trai?” Ý cười trên miệng Feldt càng sâu, “Tôi cũng có thể thỏa mãn cậu.”
Rolin bỗng thu hồi mọi biểu tình trên mặt, nhìn Feldt gằn từng chữ. “Đặc vụ Feldt Hassing, tôi biết anh luôn luôn độc lai độc vãng (hành sự một mình), cũng không muốn bất kì người cộng sự nào làm chậm tiến độ công việc của anh, thế nhưng nếu anh muốn dụ dỗ tôi cùng anh phát sinh quan hệ, sau đó tìm một lý do hoàn mỹ để điều tôi đi thì… Không cần phiền phức vậy đâu, tôi sẽ tự viết đơn xin chuyển công tác…”
Feldt nhẹ nhàng buông tay, Rolin trở về ghế lái, “Tôi tin với năng lực của anh thì không cần tới phương tiện giao thông của người bình thường đâu nhỉ.”
“Cậu đang trả thù vụ tôi dụ dỗ cậu sao? Doctor D?”
“Không sai.”
Feldt cúi đầu cười cười, mở cửa xe bước xuống, mà Rolin lại nghênh ngang lái xe rời đi.
Mười giây sau, Rolin quay đầu xe trở lại bên cạnh Feldt, kéo cửa xe xuống.
“Cậu đổi ý muốn đưa tôi một đoạn đường sao, người cộng sự?”
“Không có” Rolin lắc lắc ngón tay, “Tôi chỉ muốn nói, hy vọng anh dùng năng lực đặc biệt của anh để điều tra tất cả mọi người trong danh sách.”
Feldt vẫn duy trì tư thế kia, nhìn người cộng sự lần thứ hai lái xe rời đi.
Lúc này, điện thoại trong túi áo bỗng reo vang.
“Chào, Lena.”
“Chào, anh và người cộng sự mới ở chung như thế nào rồi?”
“À, tôi vừa bị cậu ấy bỏ rơi.”
“Cái gì? Còn có người có khả năng chống lại mị lực của anh, hơn nữa còn bỏ rơi anh? Bây giờ thì tôi tự tin 100% về sự lựa chọn của mình rồi.”
Feldt cúi đầu, nhìn mũi giày mình, chậm rãi nói: “Cô có biết không thể đọc suy nghĩ của người khác, có bao nhiêu khó khăn không?”
“Những lời này… Khi còn là cộng sự của anh, trong lòng tôi đã lập đi lập lại rất nhiều lần.” Điện thoại vang lên tiếng Lena cười nói.
“Thế nhưng,“thăm dò” cũng rất thú vị.”
Rolin lái xe một đường chạy như bay, cửa sổ xe không đóng kín, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, cậu vươn tay, luồn qua khe hở của cửa sổ.
Nếu như nói có vật gì đó không thể nắm bắt như dòng thời gian, có lẽ đó chính là gió.
Hơn hai tiếng sau, cũng chính là 12 giờ đêm, Rolin đứng trước cửa quán bar Express, đây là một quán bar yên tĩnh, không có âm nhạc ầm ĩ như mọi quán bar khác, khách đến đây chủ yếu chỉ để uống rượu, nhỏ giọng trò chuyện với người bên cạnh.
Rolin ngồi gần cửa sổ, cậu chọn chỗ này không phải vì muốn thưởng thức cảnh thành phố ban đêm, mà là từ góc độ này có thể nhìn rõ nữ ca sĩ đang ngâm nga trên sân khấu kia.
Cô gái kia tên Chloe, cô có giọng nói từ tính, lại thêm đôi mắt xanh biển cùng mái tóc quăn màu hạt dẻ.
Rolin cũng không để ý tới giọng ca của cô, mà là thưởng thức biểu tình trên khuôn mặt cô, rất ít người có thể đắm chìm vào thế giới riêng của mình như cô.
Ánh bình minh tới rất nhanh, Rolin biết, khi trở về phòng thí nghiệm rồi… cậu sẽ không phải đi điều tra, mà là đi ngủ.
Nghĩ đến đây, cậu có chút căm hận mà bĩu môi, chỉ tại tên cộng sự không thể ra nắng kia mà bản thân cậu phải điều chỉnh lại giờ giấc để hợp tác với anh ta, ngày ngủ đêm hành động. Cuộc sống thật là bi kịch mà.
Ngay khi chỉ còn cách phòng thí nghiệm một quảng trường. A ha, kẹt xe rồi.
Rolin bĩu môi, bên kia đường có một sạp báo, trực giác nói cho cậu biết có thể lần kẹt xe này sẽ rất lâu. Vì vậy cậu liền xuống xe đi mua báo.
Rolin lật báo, từ tin tức quốc tế, chính trị rồi sang kinh tế, bên tai không ngừng vang lên tiếng còi xe buồn bực của tài xế, lại lật từ kinh tế sang linh kiện ô tô, không ít người đã mở cửa xuống xe đi tới trước, muốn nhìn xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra lại làm kẹt cả hàng dài ô tô như vậy. Rolin lại không muốn xuống xe nhìn, nếu là thi thể lộn xộn vì đụng xe thì… ở phòng thí nghiệm hắn xem đủ rồi.
Lại từ linh kiện ô tô lật sang tin tức đó đây… Được rồi, cậu quyết định nên đi xem chuyện gì đã xảy ra, cứ tiếp tục ngồi ngốc trong xe sẽ lãng phí thời gian ngon giấc mất. Phải biết rằng, giấc ngủ đối với người lao động trí óc mà nói, so với bữa sáng với hai quả trứng gà thì quan trọng hơn nhiều.
Rolin nhướng mày, xuống xe đi dọc theo hàng dài ô tô, thẳng tới nhóm người đang đứng phía trước.
A ha, không thể nào, không ngờ chỉ vì cống thoát nước bị nghẹt mà mình phải ngồi ngốc trong xe gần một tiếng?
Trên miệng cống thoát nước đặt bốn chướng ngại vật hình người, vẻ mặt mấy người mặc quần áo nhân viên sửa chữa cống thoát nước đô thị giống như đang gặp phải chuyện phiền toái, từ dưới cống thoát nước dơ bẩn đi lên.
Khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ, khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ… Rolin không ngừng tự thôi miên bản thân, tận lực nghĩ tới khuôn mặt hoàn mỹ của người cộng sự Feldt, ép buộc bản thân nở nụ cười, “Xin hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?
Mọi người vốn có chút buồn bực, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Rolin thì vội đem những lời thô tục nuốt ngược trở vào.
“Có một đứa bé, trốn sâu trong cống thoát nước không chịu ra ngoài, anh biết đó, cậu bé ở đó thì bọn tôi không cách nào hoàn thành nhiệm vụ!”
“Một đứa bé?”
“Không sai, lúc đầu tôi thấy hai mắt cậu bé phát sáng trong đêm thì còn tưởng là mèo! Dùng đèn pin chiếu vào mới biết đó là một cậu bé, ông trời của ta a… Mặc dù trẻ lang thang trên đường rất nhiều, nhưng sao lại phải trốn dưới cống thoát nước chứ? Vừa đen vừa thối… Với lại cậu bé rất khỏe, ba người công nhân chúng tôi xuống dưới cũng không thể kéo cậu bé lên trên.”
Dường như có thứ gì đó bật ra trong đầu Rolin, thối không phài trọng điểm, bóng tối mới là thứ cậu bé kia cần. Rolin lấy huy hiệu FBI ra, nói với mấy người công nhân đang hoảng loạn, “Tôi sẽ xử lý đứa bé, các anh đem chướng ngại vật trên đường đều bỏ đi, rối đem nắp cống đóng lại giúp tôi.”
“Thế nhưng…” Đội trưởng công nhân vẻ mặt khó xử nói, “Hôm nay chúng tôi phải dọn dẹp đường ống bụi bặm này…”
“Tôi sẽ gọi điện cho cấp trên của các anh, xin đừng lo lắng.” Rolin cảm giác vẻ tươi cười trên mặt mình rất nhanh sẽ biến mất, cậu thật sự bội phục Feldt có thể duy trì dáng tươi cười này, hơn nữa thoạt nhìn luôn tự nhiên lại tao nhã, “Các anh cứ đứng đây chỉ càng làm giao thông thành phố thêm tắc nghẽn mà thôi.”
Đội trưởng thở dài một hơi, gật đầu nói: “Được rồi, hy vọng anh có thể đem cậu bé kia ra, có cần chúng tôi gọi tổ chức phúc lợi xã hội tới không?
Rolin lắc đầu, “Cám ơn nhiều, tôi sẽ liên lạc với cộng sự của tôi.”
Nói xong, liền theo thang trong lòng cống nước đi xuống dưới, mùi mốc meo trong nước làm cậu nhớ tới hương vị trứng gà luộc của Melanie, ít nhất cũng không khó ngửi.