Một trận trời đất quay cuồng, Tư Tuấn bị quẳng ngã trên mặt đất, Kỳ Tử Gia ở trên người cậu, nắm tay khóa yết hầu cậu, tóc che khuất đôi mắt không thấy rõ biểu tình, môi mím chặt, cả người tản ra khí tức ‘người lạ chớ lại gần’.
Tư Tuấn không giãy giụa, dùng động tác nhỏ chỉ chỉ túi áo mình.
Kỳ Tử Gia cẩn thận sờ soạng, móc ra ống thuốc trị phỏng kia, sửng sốt vài giây, biểu tình trở nên hòa hoãn, buông lỏng kiềm chế, đứng lên.
Tư Tuấn hai tay khởi động thân thể, ngồi dưới đất hít sâu mấy hơi. Cậu không chút nghi ngờ, nếu như vừa rồi trong túi mình không phải bị thuốc phỏng mà là dao nhỏ, vậy yết hầu mình sẽ lập tức bị tiểu tử này cắt đứt.
Kỳ Tử Gia vẫn mặc quần áo trên người khi đó, nó hai ba cái cởi chiếc áo ẩm ướt xuống, bóp thuốc mỡ ra, bôi một tầng lên bả vai cùng lồng ngực bỏng đến đỏ rực, sau đó quẹo tay xoa về phía sau lưng.
Tư Tuấn đứng lên, thuận miệng hỏi: “Cần tôi giúp không?”
Không nghĩ tới, Kỳ Tử Gia cư nhiên thực sự đưa thuốc phỏng cho cậu, rồi mới đưa lưng về phía Tư Tuấn, tựa vào trên giường.
Tư Tuấn sửng sốt vài giây, sầu muộn mà cười rộ lên, quỳ một gối xuống giường, chăm chú bôi thuốc phỏng lên lưng Kỳ Tử Gia.
Nam hài trước mắt cốt cách tinh tế nhưng rất rắn chắc, trên người không ít vết thương, có thể thấy được tuy rằng còn trẻ, cũng một người có nhiều chuyện cũ.
Sau khi bôi thuốc xong, Kỳ Tử Gia ngồi dậy, ngửa đầu nhìn Tư Tuấn chuẩn bị trèo qua cửa sổ rời đi, đột nhiên mở miệng nói: “Cảm ơn anh.”
Gió lạnh mang theo vài giọt mưa thổi đến từ ngoài cửa sổ, thổi tung làn tóc che khuất đôi mắt nam hài, lộ ra một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng lại nhu hòa yên bình, cùng dã thú ngập trời cừu hận, hung ác độc địa lúc trước trong phòng tắm tưởng chừng như hai người hoàn toàn khác biệt.
Tư Tuấn khoát tay áo, trèo cửa sổ ra ngoài. Xem ra, tiểu tử Kỳ Tử Gia này mặt ngoài thoạt nhìn tâm lý đề phòng rất mạnh, nhưng cũng không ngờ rất dễ dàng tiếp nhận người khác, là một tiểu tử thú vị.
Bất quá hết thảy chuyện này cũng không có quan hệ với Tư Tuấn, cậu tới thành S mỹ danh bên ngoài là học tập, kỳ thực là thân phận như con tin. Trước khi Kỳ Sơn Hải hoàn toàn tán thành cùng tín nhiệm cậu, đoán chừng hành động đều đã bị giám thị, căn bản không tư cách quản việc không đâu của huynh đệ Kỳ gia. Chỉ là đứa trẻ yếu thế kia bị người hành hạ đến thoi thóp ngay trước mắt cậu, cậu vẫn nhịn không được nảy sinh chút cảm giác hổ thẹn cùng lòng đồng tình.
Nhưng mà loại tình cảm giá rẻ này, tựa như trên đường gặp phải chó mèo bị thương lưu lạc, sẽ tới siêu thị mua cái chân giò hun khói cho nó ăn, trong lòng sẽ khiển trách chủ nhân vứt bỏ chúng nó cùng kẻ ác thương tổn chúng nó, nhưng tuyệt đối sẽ không ôm bọn nó về nhà, chẳng có bất cứ tác dụng thực tế gì.
Lần thứ hai bò đến ban công phòng Kỳ Hoán Thần, cửa phòng tắm đột nhiên mở, Tư Tuấn vội vàng dán sát tường trốn ở trong bóng tối.
Kỳ Hoán Thần đi tới trước giường, khom lưng lấy máy sấy trong tủ đầu giường ra, ngồi ở trước cửa sổ sấy tóc. Hắn chỉ mặc bộ áo tắm có chút dài rộng, bị gió thổi qua, cổ áo mở rộng, bờ ngực trắng nõn nhìn thấy không sót gì.
Bộ dáng hắn vốn rất đẹp, hình dáng ngũ quan lại có vẻ phong tình, mới tắm rửa xong da thịt nhiễm hơi nước, là bức tranh mỹ nhân tắm danh xứng với thực.
Đáng tiếc là khuôn mặt thiên sứ, lòng dạ ác ma…
Nhớ tới phương thức vừa rồi Kỳ Hoán Thần ngược đãi Kỳ Tử Gia, Tư Tuấn có chút muốn cười. Kỳ Hoán Thần dùng thủ đoạn như vậy, lực sát thương thực sự không cao, chỉ làm tăng cừu hận mà thôi. Nói cho đẹp chút, là đang tỏ rõ ưu thế địa vị của mình, nói không khách khí, chính là hành vi thị uy ấu trĩ và trút giận.
Làm khô tóc, Kỳ Hoán Thần rót một ly rượu đỏ, chậm rãi đi tới ban công, dựa vào cửa sổ, an tĩnh nhìn một mảnh mưa đêm đen kịt, một bộ trầm ngâm suy nghĩ, bộ dáng trong thời gian ngắn sẽ không rời đi.
Tư Tuấn chỉ có thể than thở dưới đáy lòng, càng thêm cẩn thận co thân thể lại.
Dưới chân giẫm lên bờ ban công chỉ rộng hơn mười cm, giống như thằn lằn dán trên tường ngoài ẩm ướt, tư thế dị thường khổ cực, cũng không dám tùy ý hoạt động. Khoảng cách giữa bọn họ thực sự quá gần, gần đến mức nếu không có tiếng mưa rơi che giấu, tiếng hít thở của nhau đều có thể nghe được rõ ràng rành mạch.
Đột nhiên, Kỳ Hoán Thần nghiêng người, nhìn về phương hướng cậu ẩn thân.
Tư Tuấn gần như cho rằng mình đã bại lộ, trái tim không khỏi tăng tốc nhảy lên, nhưng đợi một hồi, cũng không thấy Kỳ Hoán Thần có cử động gì. Lòng bình tĩnh lại, tỉ mỉ quan sát, mới phát hiện hắn không phải nhìn mình, mà là gian phòng Kỳ Tử Gia.
Chỉ là con ngươi Kỳ Hoán Thần rất lớn, ở cự ly gần làm cho cậu ảo giác mình bị nhìn chằm chằm.
Tư Tuấn hơi thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt không có một điểm tinh quang. Mưa càng lúc càng lớn, đập vào trên mặt như đao cùn cắt thịt, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ sự khó chịu của thân thể, bình tĩnh lại tâm tình, cẩn thận suy nghĩ một chút tình cảnh hiện nay cùng cơ hội thoát ra.
Tư Tuấn tuy rằng còn trẻ, nhưng lớn lên rất cao, vóc người rắn chắc, bình thường nói không nhiều lắm, lặng yên ngồi ở góc cũng rất có lực uy hiếp, đây cũng một trong nhưng nguyên nhân cha cậu chỉ rõ muốn cậu kế thừa bang phái, mà những thuộc hạ kia hoàn toàn không có dị nghị.
Nhưng bất đồng với bề ngoài khí phách là, Tư Tuấn kỳ thực là một người đặc biệt có tính nhẫn nại, đây có lẽ có quan hệ với việc từ nhỏ đã chăm sóc người mẹ thân thể yếu đuối của cậu.
Trước khi lâm chung, mẹ cậu bị ốm đau hành hạ đến ngay cả hô hấp đều là dày vò, bác sĩ nói bà không thể qua khỏi đêm đó. Bà nhưng dựa vào ý chí cố gắng chống đỡ ba ngày, chỉ vì muốn nhìn mặt cha một lần cuối, kết quả cũng không thể như nguyện.
Vì thế,
cậu đến phúng viếng còn nổi giận đùng đùng, nói thẳng muốn dẫn Tư Tuấn đi, nhận làm con thừa tự dưới gối của mình, không bao giờ thừa nhận Tư Thiểu Phong nữa. Thế nhưng lúc đó, Tư Tuấn sợ cha vì vợ cùng con trai đều rời khỏi mà bị kích thích, thương tổn gia đình
cậu, không đáp ứng, chỉ là dùng phương thức của mình để kháng nghị.
Hiện tại ngẫm lại, lúc đó nếu như cậu đi, có lẽ đã thực sự thoát khỏi bóng ma hắc đạo nhỉ!
Bất quá mẹ hẳn là không hy vọng cậu rời bỏ cha, dù sao mẹ yêu cha như vậy, nhưng cha đối với mẹ thì sao đây?
Cha cậu mặc dù trên đường* hỗn tạp, lòng dạ tàn nhẫn thủ đoạn độc ác đen tối, nhưng vẫn giữ mình trong sạch, không xằng bậy ở bên ngoài. Thế nhưng so với gia đình có vợ cùng con trai, hắn hình như càng lưu ý “sự nghiệp” của mình hơn, nếu như thứ hắc đạo đánh đánh giết giết cho hắn tiền tài quyền thế cũng khiến hắn bỏ mạng kia, cũng coi như là “sự nghiệp”.
(*tiếng lóng chỉ xã hội đen, hắc đạo)Cuối cùng còn muốn đem con trai duy nhất của mình cũng đẩy lên con đường này… Đây có tính là loại ý nghĩa cúc cung tận tụy chết cũng không ngừng hay không a?!
Hai người trong ngoài cửa số đều đang xuất thần, thời gian trôi qua liền quên không tính toán. Không biết qua bao lâu, Kỳ Hoán Thần cuối cùng nâng chiếc ly chân dài lên, một ngụm uống cạn rượu trong ly, xoay người quay vào bên trong, kéo rèm cửa sổ lại, tắt đèn đi ngủ.
Tư Tuấn đợi hơn mười phút, xác định Kỳ Hoán Thần thật sự đang ngủ, mới nhẹ tay nhẹ chân lướt qua ban công, trở lại phòng mình. Cả người đã sớm ướt đẫm không nói, mấy móng tay còn bởi vì thời gian dài cố sức mà ứ máu rạn gẫy.
Quả nhiên, tùy tiện nảy sinh nhân từ là phải trả giá rất lớn.
Đơn giản tắm rửa một chút, Tư Tuấn nặng nề ngã vào trên giường. Nửa đêm mệt nhọc đi xe, mấy giờ lo sợ bất an, khiến cậu không có tinh lực muốn làm gì khác, cứ như vậy mà trầm trầm ngủ.
Thời điểm mở mắt, mặt trời đã cao ba sào, ánh dương quang xuyên thấu qua từ khe rèm cửa. Cảm giác ấm áp dào dạt khiến Tư Tuấn trong nháy mắt nghĩ lầm chính mình còn đang ở trường học, từ trên giường nhảy dựng lên, một bên mặc quần áo một bên lầm bầm oán giận bạn kí túc xá vì sao không gọi mình đi học… Quần kéo tới phân nửa phát hiện mình ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, mới ý thức được trường học gì đó ôn thi đại học gì đó, sớm đã cách cậu quá xa.
Có chút ảo não cào cào tóc, Tư Tuấn đi tới phía trước cửa sổ giật lại rèm cửa. Sau khi mưa to tầm tã, ánh mặt trời tươi đẹp không chút nào keo kiệt mạnh mẽ chiếu vào trên người cậu, từ sợi tóc đến đầu ngón tay đều tỉnh lại.
Đêm qua quá mệt mỏi, trong mưa to cũng thấy không rõ lắm, chỉ biết là Kỳ gia ở nơi cách xa khu phố trung tâm. Hiện tại vừa nhìn, ở đây ngược lại thực sự là phong cảnh trong thành thị khó có được. Nơi đây, như bức tranh xinh đẹp.
Biệt thự trong khu dân cư thương mại này thuộc bất động sản do công ty Kỳ Sơn Hải khai thác, dùng chiêu bài khu nhà cao cấp, giá phòng xa xỉ, hiện nay người vào ở cũng không nhiều. Tòa biệt thự Kỳ gia này ở tận cùng bên trong tiểu khu, phía sau là một mảnh đất hoang, mọc đầy cỏ dại cao quá đầu người, bất quá có lẽ qua không đến vài năm, cũng sẽ biến thành nhà cao tầng rồi.
Xa hơn một chút là dãy núi xanh, cây cối rậm rạp, tiếng chim hót cùng thanh âm suối nước róc rách, ở trong phòng cũng có thể nghe thấy, trên đỉnh núi có vài toà kiến trúc thoạt nhìn như là sân vận động, là một nơi luyện tập buổi sáng thật tốt.
Cảnh sắc hợp lòng người, tâm tình Tư Tuấn cũng bị lây nhiễm mà thả lỏng rất nhiều, hít sâu mấy ngụm không khí ẩm ướt mang theo mùi vị bùn đất, xốc lại tinh thần đi xuống lầu.
Biệt thự rất an tĩnh, mấy người hầu đang lau hàng lang thang lầu, thấy Tư Tuấn rời giường, vội vã đem bữa sáng đã chuẩn bị cho tốt bưng lên bàn ăn, cung kính nói: “Lão gia sáng sớm đi ra ngoài, đại thiếu gia nói biểu thiếu gia đêm qua mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, thời gian ăn điểm tâm không gọi cậu, nói đợi cậu tỉnh đến vườn hoa tìm ngài ấy.”
Lão gia… Đại thiếu gia… Biểu thiếu gia… Tư Tuấn nghe những xưng hô này có chút xấu hổ, người hầu đáng tuổi bà nội cậu đứng ở một bên cũng khiến cậu rất khó chịu, lung tung ăn mấy miếng liền đi ra vườn tìm Kỳ Hoán Thần.
Sân vườn Kỳ gia rất lớn, nhìn ra được là đã tốn nhiều công phu, đắp giả sơn dựng đình ngắm cảnh, trong hồ nuôi thủy tiên cùng cá chép gấm, xây dựng sân bóng rổ loại nhỏ, còn thuê người làm vườn chuyên môn cắt tỉa hoa lá cây cối.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, Tư Tuấn gặp qua không dưới mười người hầu, thời gian Kỳ gia phát đạt bất quá vài chục năm. Kỳ Sơn Hải xuất thân du côn lưu manh, của cải không hẳn quá thâm hậu, nhưng thật ra học được bộ dáng của đại gia tộc có hình có dạng.
Đang nghĩ ngợi, một trận gió lớn từ phía sau đánh úp đến. Tư Tuấn vội vã lắc mình, miễn cưỡng né tránh vật tập kích hình tròn thứ nhất, lại bị bóng đen khổng lồ kế tiếp đẩy ngã xuống đất.
Chấn động thật lớn khiến đại não Tư Tuấn trống rỗng vài giây, tinh thần bình tĩnh trở lại liền cảm giác một cỗ nhiệt khí đập vào mặt. Tập trung nhìn lại, một con chó thật lớn, hai chân trước đặt tại trên vai cậu, đang nhìn chằm chằm theo dõi cậu.
“Ares, mày bắt được thứ tốt gì rồi?”
Theo tiếng hô, Kỳ Hoán Thần đã đi tới, cúi người xuống nhìn Tư Tuấn đặt mình trong miệng “lang”, tuy rằng vẻ mặt tươi cười, nhưng không hề có ý tứ giải cứu cậu: “Nguyên lai là em họ a… Ares luôn luôn cao ngạo, khó có khi thân cận với người khác như thế đâu!”
Thân cận?
Tư Tuấn đánh giá con vật hình thể to lớn này, sắc lông tỏa sáng, ánh mắt hung ác độc địa, tận lực bỏ qua răng nanh có thể đơn giản cắn đứt cổ cậu cùng nước bọt không ngừng rơi xuống, than thở: “Thực sự là một sủng vật đẹp.”
Kỳ Hoán Thần liên tục gật đầu, vuốt ve bộ lông chú chó lớn, ánh mắt ôn nhu có thể say chết người: “Ares giống như là người nhà của tôi… Không, là còn thân cận hơn so với người nhà, là người bảo vệ của tôi, nó sẽ giết chết tất cả những người có ý đồ thương tổn tôi, chính là bởi vì quá quan tâm tôi, cho nên rất hung dữ với người khác. Bất quá tôi nhìn ra được, nó rất thích cậu, nhất định nó là ngửi được mùi vị đồng loại trên người cậu.”
Loại tương tự này, mặc kệ từ góc độ lý giải nào, cũng không phải là một loại khích lệ, đổi lại một người tính tình nóng nảy sợ rằng liền trở mặt tại chỗ. Thế nhưng Tư Tuấn trong ngoài đều không như người đã đến cực hạn, cậu lớn lên uy vũ cương nghị tính tình lại tốt đến không tưởng, mỉm cười chậm rãi đợi câu sau của Kỳ Hoán Thần.
Đối diện Tư Tuấn “không có phản ứng” như vậy, Kỳ Hoán Thần cũng rất bất ngờ, đôi mắt nheo lại, lấy đĩa ném màu cam rơi ở một bên lên, xoay vài cái, hỏi: “Cậu đến đây ở, tôi thực sự rất cao hứng, tôi vẫn là một mình một người, thực sự rất muốn có một người em trai a… Cậu muốn chơi cùng tôi không?”