Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 54

Thích Thiếu Thương… Đến tột cùng nghe được bao nhiêu? Hắn có thể hay không sẽ… Liệu hắn có ra đi…

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, quả nhiên là một căn phòng lạnh lẽo vắng người.

Có lẽ, hắn cần chính là một đáp án. Vô luận đáp án này đến tột cùng là tốt hay là xấu…

Cố Tích Triều bỗng nhiên nở nụ cười, trong lòng ngược lại trở nên bình tĩnh. Sau đó nên làm gì nhỉ? Đầu tiên đốt đèn, rửa mặt chải đầu cẩn thận, tiếp theo đi ngủ. Phải dưỡng tinh thần mới có thể ứng đối chuyện về sau…

Nhưng vì sao một bước cũng không thể tiến lên? Mệt mỏi quá!

“Tích Triều?” Thanh âm Thích Thiếu Thương đột nhiên vang lên ở sau lưng, “Tích Triều? Sao vẫn đứng đây? Tay thật lạnh, làm sao vậy?”

Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, cũng rực rỡ cả căn phòng.

Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều ngồi xuống trên ghế, nhẹ nhàng xoa bóp  đôi tay lạnh như băng của y, khiến y ấm áp, “Sắc mặt kém như vậy, có phải không thoải mái không?”

“Rất lạnh…” Cố Tích Triều nói yếu ớt: “Tay ngươi cũng rất lạnh… Bên ngoài có tuyết rơi sao? Trên người ngươi đều là gợn tuyết…”

Thích Thiếu Thương ngẩn người, xấu hổ cười, nhưng vẫn không buông tay Cố Tích Triều ra. “Tay của ta dù lạnh, cũng đỡ hơn ngươi. Vô Tình nói Gia Cát Thần Hầu đã có giải pháp cho Bích U Hàn Minh Công, theo ta trở về được không? Ngươi luyện võ công này, hại mình càng sâu hơn hại người, chi bằng đừng luyện thì hơn.”

Cố Tích Triều vẫn lắc đầu, vì sao ngươi không hỏi? Vì sao không hỏi! “Ta có biện pháp khắc chế phiền toái nó mang đến cho ta, đừng lo. Thiếu Thương, trở về được không? Ngươi trở về được không?”

“Được!” Thích Thiếu Thương đương nhiên hiểu được lời Cố Tích Triều nói đến tột cùng có ý tứ gì, lại cố tình làm bộ như cái gì cũng không hiểu, “Đương nhiên được, chúng ta cùng nhau trở về, ta vẫn nghĩ muốn như vậy.”

“Thích Thiếu Thương!” Cố Tích Triều đột nhiên rút tay về, hung hăng đẩy hắn ra, “Ta mệt chết đi! Có nhiều việc chờ ta làm, ta thật sự không rảnh nhiều như vậy, không rảnh đi để ý, thông cảm, chiếu cố, quan tâm suy nghĩ của ngươi! Rốt cuộc ngươi có hiểu không?”

“Cho nên, nếu một ngày nào đó phải mất đi, ngươi tình nguyện hiện tại lựa chọn không làm, phải không?” Thích Thiếu Thương lại chỉ lẳng lặng nhìn y như vậy, ngay cả một chút gợn sóng trong đáy mắt đều không có, nhưng thanh âm lại rõ ràng trầm xuống.

Cố Tích Triều không thể trả lời.

“Nếu như làm chuyện khiến mình khoái hoạt, khổ mệt đến mấy cũng không thấy mệt, đây là tâm ngươi mệt mỏi. Tích Triều, ngươi càng ngày càng không giống chính mình, ngươi biết không? Năm đó Cố Tích Triều hăng hái, có dũng khí nghịch long lân; Cố Tích Triều coi mệnh của mình chỉ do mình chứ không do trời; Cố Tích Triều cho dù tranh đoạt với trời cũng phải được ba phần nhan sắc. Tích Triều, báo thù sẽ chỉ khiến ngươi đánh mất chính mình! Vì sao còn chưa quay đầu lại? Nếu đã mệt mỏi như vậy? Vì sao không mặc kệ tất cả mà buông tay? Bọn họ muốn tranh, cứ để bọn họ tranh đi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngôi vị hoàng đế kia sao?”

Thật sự, không thể… trả lời. Bởi vì y cho tới bây giờ vẫn không có đáp án!

Thích Thiếu Thương ôm chặt lấy y, không ngừng hôn y, không ngừng ghé vào tai y thì thầm, “Theo ta đi, rời khỏi nơi này, rời khỏi địa phương âm u tàn khốc này, rời bỏ tranh đấu cung đình câu tâm đấu giác, rời khỏi nơi khiến người ta trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ! Chúng ta đi, đi thật xa, Giang Nam yên vũ, đại mạc cô yên, bất luận nơi nào cũng tốt, một ngày nào đó…”

“Một ngày nào đó, ta dần dần sẽ quên, ngươi muốn nói vậy phải không?” Cố Tích Triều nhẹ nhàng hỏi hắn, nhưng hiển nhiên cũng không muốn nghe đáp án của Thích Thiếu Thương, “Ta biết, vô luận ta làm như thế nào, vô luận ta làm cái gì, những chuyện đã phát sinh vĩnh viễn không thể thay đổi! Chính là, buông tay ra đi chỉ như vậy thôi sao? Chẳng lẽ như vậy sẽ khoái hoạt sao?… Không! Ta sẽ không khoái hoạt, bởi vì ta vĩnh viễn sẽ không thể quên!”

“Ta không biết ta cần gì, ta không biết trong lòng ta đến tột cùng nghĩ như thế nào, ta không biết ta rốt cuộc muốn ra sao…” Cố Tích Triều chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương, không hề chớp mắt. Rõ ràng trên gương mặt y biểu tình gì cũng không có, nhìn lên lại giống như bất lực sắp khóc, “Ta thực loạn, mỗi bước, rõ ràng mỗi bước ta đều có kế hoạch tốt, đối với ngươi ta không biết… Ta thật sự không biết… Ta không nghĩ, không nghĩ… Nhưng ngươi một ngày nào đó sẽ ra đi, sẽ luôn luôn có một ngày như vậy… ta biết, ta biết điều đó…”

Thích Thiếu Thương vội vã lấy tay chặn miệng y lại, không cho y nói thêm gì nữa.”Ta sẽ không đi! Ta cam đoan, ta nhất định sẽ không bỏ lại một mình ngươi lẻ loi trong địa ngục này! Tích Triều, ngươi mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi đi, hết thảy đều sẽ khá hơn, nghe lời ta…”

Đêm hôm đó, Cố Tích Triều lần đầu hưởng thụ kiểu đãi ngộ bị người điểm huyệt ngủ.

Kế hoạch vẫn sẽ không thay đổi, chiến dịch đã bắt đầu, Cố Tích Triều không có tư cách kêu dừng, cho dù y chính là người khai cục.

Cố Tích Triều rời đi không dùng xe mà cưỡi ngựa. Thích Thiếu Thương nhìn y ngồi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang. Mặc dù có rất nhiều quân nhân mặc chiến giáp vây quanh, mặc dù y một thân bạch y, nhưng tư thái uy phong lẫm lẫm này thật giống như thiên thần. Khí thế kia, giống tên đã lên cung, nhất định mạnh như vũ bão!

Mặc dù trong lòng Thích Thiếu Thương kiểu gì cũng không muốn, hắn không thể phủ nhận, Cố Tích Triều, vị trí của y là ở đây! Trong quân doanh! Trên sa trường!

Tích Triều, vô luận ngươi mất hứng thế nào, ta không thể để tay ngươi lại nhiễm một tia huyết tinh…

Việc Thích Thiếu Thương biến mất cũng nằm trong dự đoán của Cố Tích Triều, hắn sẽ tìm cách ngăn cản tất cả hành vi của y, nhất là hành vi tàn hại nhân mệnh. Hắn sẽ làm như thế nào? Tìm Gia Cát Thần Hầu sao? Thú vị!

Ra roi thúc ngựa, nhìn xem đến tột cùng là phi ưng của Gia Cát Thần Hầu mau, hay vẫn là thủ đoạn của Cố Tích Triều ta sắc bén! Ngươi có thiên điều kế, ta có quá tường thê, (*) mà nơi này là Đại Kim! Cũng chỉ có lúc này Cố Tích Triều mới có thể cảm giác được máu trong huyết quản lại nóng lên, mà chính y cũng không bị mê hoặc nữa.

Nhân sinh không thể không tranh đấu, vậy hãy để y diễn tràng trò hay, thỏa sức vẫy vùng!

Quay về Hội Ninh phủ, lộ trình hai ngày, bây giờ về chỉ mất một nửa thời gian. Tất cả mọi người đều khẩn cấp, vội vàng đi phúng viếng tiên đế, vội vàng đi cần vương vệ đạo, vội vàng đi tuyên binh đoạt quyền… Vội vàng đi chịu chết!

Tới lúc hoàng thúc Hoàn Nhan Tân Nam rốt cục có thể thắp lên ba nhánh hương thơm ngát trước linh tiền đại ca, triều đình đã ầm ĩ vang trời. Tuy rằng các phe phái quan viên đều mang ý xấu, nhưng ở mặt ngoài lại đều vui mừng khôn xiết, Thập Thất Hoàng tử Hoàn Nhan Chiêu chỉ dựa vào uy lực của một người đã trừ khử được tai họa, không thể không có công! Kết quả là đủ loại quan lại mới vừa rồi mặt mày còn đầy bi thương như cha chết giờ vây quanh Hoàn Nhan Chiêu, đúng như lời Hoàn Nhan Liệt từng nói, Hoàn Nhan Chiêu tương lai sẽ là Tần vương gia, dĩ nhiên trở thành “ở Đại Kim Quốc dưới một người, trên vạn người, ai ai cũng xu nịnh, lễ bái quyền thế”.

Nhìn những gương mặt trương ra vẻ kính cẩn cùng lấy lòng kia, nghe những ngôn từ xu nịnh này, Hoàn Nhan Chiêu chỉ cảm thấy phiền muộn không chịu nổi. Đang ở giữa triều đình, thần trí cũng đã thoát ly. Trước mắt hiện ra vẻ tươi cười, chân thành, thậm chí có chút ngốc hồ đồ của Thích Thiếu Thương. Mấy ngày nay, không biết hắn đang làm gì? Tuy rằng không còn sớm chiều đối lập, vẫn có thể tinh tường cảm nhận hắn vẫn ở ngay bên —— bởi vì mỗi đêm đèn trong phòng đều được thắp sáng.

“Thập Thất gia thật sự là rường cột nước nhà…”

Rường cột nước nhà? Nếu có thể, ta thật hy vọng có thể đem toàn bộ quốc đô Đại Kim này đưa đến địa phủ đi, chôn cùng phụ hoàng tôn kính kia! Những lời này đều đã nói mấy lần, chẳng lẽ không có từ nào mới?  Hoàn Nhan Chiêu ý nghĩ đứt đoạn, lạnh lẽo gợi lên khóe miệng, trào phúng ngâm: ” Phô mi thiêm nhãn tảo tam công, loát tụ tuyên quyền hưởng vạn chung, hồ ngôn loạn ngữ thành thì dụng. Đại cương do lai đô thị hống, thuyết anh hùng thị anh hùng. Ô nhãn kê kì sơn minh phượng, lưỡng đầu xà nam dương ngọa long, tam cước miêu vị thủy phi hùng.”

“Hoàn Nhan Chiêu, ngươi thật càn rỡ!” Cho tới bây giờ, dám can đảm quát lớn y như thế cũng chỉ có một người, Hoàn Nhan Liệt.

Hoàn Nhan Chiêu nhướn mi nhìn về phía hắn, lạnh lùng cười. Hoàng thúc đóng quân ở ngoài Hội Ninh phủ mươi dặm, ngươi không thể không biết; hoàng thúc đến tột cùng có chủ ý gì, ngươi lại càng không thể mù mờ. Hôm nay ở trước linh tiền phụ hoàng hát lên một hồi kịch hay, đến giờ hết nhịn nổi rồi sao? Ta chờ ngươi lâu rồi, Hoàn Nhan Liệt!(*) Ngươi có thiên điều kế, ta có quá tường thê: Ngươi có ngàn kế sách, ta có thang bắc tường, chỉ cho dù ngươi có kế sách thế nào ta cũng có phương pháp đối lại.
Bình Luận (0)
Comment