Dạ Thế Thú Duyến

Chương 28



Được sự chăm sóc của Hi Nhĩ Đạt, sức khỏe Ba Trạch Nhĩ rất nhanh vui vẻ sinh hoạt lại, lúc này trong bộ lạc xảy ra sự kiện vui mừng, Ngả Khắc sinh tiểu bảo bảo.

Vì vậy Tiếu Dương cũng may mắn, chính mắt thấy thú nhân bảo bảo lúc sinh ra, bởi vì bộ lạc thật lâu không có bảo bảo sinh ra, cho nên nhà Ngả Khắc sớm đã kín người hết chỗ, giống cái trong bộ lạc không có việc gì làm cũng chờ ở bên ngoài. Ngả Thụy Tư cùng Đạt Lực tất nhiên là không cần phải nói, đã sớm chờ đợi ở ngoài cửa. Hi Nhĩ Đạt làm tế tự ở trong phòng như ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, ngay cả Bối Nạp Đức vào buổi sáng cũng đặc biệt lại đây dặn dò vài câu. Ngoài dự liệu của Tiếu Dương chính là Khắc Lỗ Tư cư nhiên cũng đi theo Ngả Thụy Tư ngồi chồm hổm ở ngoài cửa, Tiếu Dương chen qua từ phía sau đá hắn một cước, Khắc Lỗ Tư quay đầu lại rống một tiếng: “Người nào hả?” Liền bị ánh mắt giết người của Ngả Thụy Tư lia qua không cho phép lên tiếng.

Tiếu Dương cười hắc hắc dán sát bọn họ ngồi xổm xuống, hạ giọng hỏi Khắc Lỗ Tư: “Sao ngươi lại tới đây? Đội tuần tra là thế này đây hả?” Khắc Lỗ Tư sau khi trở về từ Dịch lễ ngoan ngoãn đi đội tuần tra một tháng, không biết vì sao cư nhiên tuần tra đờ người ra thành nghiện luôn, chết sống theo Bối Nạp Đức xin chỉ thị ở lại đội tuần tra, hiện giờ nghiễm nhiên lấy đội trưởng số 2 là của mình.

Khắc Lỗ Tư đồng dạng hạ giọng trả lời: “Ta tìm người khác.” chăm chú nhìn bụng Tiếu Dương, cười cười tà ác: “Ngươi tới học tập?”

Tiếu Dương nhìn không chớp mắt, bình tĩnh gật đầu, càng nhỏ tiếng: “Xem ra ngươi cũng là.”

Khắc Lỗ Tư ngẹn một chút, vội vàng mở miệng làm sáng tỏ: “Ta là giống đực.”

Tiếu Dương nhìn chung quanh một vòng, không nói gì, sau đó dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Khắc Lỗ Tư. Ý tứ rất rõ ràng, chung quanh đều là một vòng giống cái, duy chỉ có ba người giống đực, một người vốn là thầy thuốc, một người vốn là ca ca, một người vốn là lão công, ngươi một giống đực không dính dáng thân thích họ hàng lại không có việc gì, ngồi xổm ở đây là vì nguyên nhân nào hả?

Khắc Lỗ Tư mới đầu bị nhìn có chút ngạc nhiên, sau đó nhìn một chút mới bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt nghiêm trang nói rõ lập trường: “Ta chỉ là lo lắng thôi. . . Không phải, vốn là thay Ngả Thụy Tư lo lắng. . . Cũng không phải, ta vốn cũng rất lo lắng cho Ngả Khắc. . .” Khắc Lỗ Tư càng giải thích càng hồ đồ, lộ ra vẻ mặt đỏ bừng nhưng thật ra hắn cùng người kia cùng bổ sung khiếm khuyết cho nhau thì càng tốt nha.

Tiếu Dương không tiếng động, hé miệng cười đến đau bụng, các thú nhân một bên nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng tiếng cười, Khắc Lỗ Tư có chút tức giận sẽ xuống tay véo hắn, Ngả Thụy Tư quay đầu trừng hắn liếc mắt một cái, “Câm miệng!” Tuy là vẻ mặt nghiêm túc nhưng ý cười trong giọng nói, che dấu không được.

Khắc Lỗ Tư không phục, nói thầm vài câu nhưng vẫn thành thành thật thật ngồi chồm hổm vất vả lại cùng Tiếu Dương náo loạn, Tiếu Dương ánh mắt nghi hoặc, có chút không thích hợp.

Không đủ thời gian để hắn suy nghĩ nhiều, cửa phòng bị kéo ra, Hi Nhĩ Đạt mang theo mấy người giống cái đội điều trị đi tới, hướng Đạt Lực cười cười, “Tiểu bảo bảo rất khỏe mạnh đi nhìn một chút đi.”

So sánh với vẻ mặt Đạt Lực vui mừng, vẻ mặt Tiếu Dương lại suy nghĩ sâu xa, đã xong hết rồi? Không có kêu rên cũng không có lăn qua lăn lại, liền như vậy sinh ra? Cư nhiên đơn giản như vậy? Tiếu Dương sờ sờ cằm, nói như vậy, tựa hồ cũng không có gì khó khăn. . .

Nhưng lúc Đạt Lực đang bế một con gấu nhỏ lông mao nhung nhung màu rám nắng, khoe khoang dường như đi tới trước mặt Tiếu Dương, Tiếu Dương rốt cục không bình tĩnh nổi, mặc kệ quá trình đơn giản như thế nào, nếu để cho hắn sinh ra một nhóc con đầy lông mao, tuy nói dáng điệu thơ ngây khả ái rất đáng yêu, tuy nói mềm mại khiến người ta yêu thích không buông tay nhưng cho dù không phải hình người thì tốt xấu gì, có cần nhiều lông mao như vậy không hả.

Nghĩ tới đây Tiếu Dương không khỏi nhớ tới nguyên hình Bối Nạp Đức, lông dài màu đen dày đặc lại mềm mại . . . Chìa tay sờ sờ con gấu nhỏ, cảm giác nhóc tròn tròn lại ấm ấm mềm mềm, khóe miệng Tiếu Dương không khỏi hơi hơi gợi lên, đôi mắt con gấu nhỏ còn chưa mở, móng vuốt nho nhỏ đã có thể có lực bấu lấy ngón tay Tiếu Dương, Tiếu Dương đùa vui vẻ, không ngừng lấy tay đùa hắn, con gấu nhỏ rốt cục dùng hai cái móng vuốt kẹp lấy ngón tay hắn, vươn đầu lưỡi béo mập nhẹ nhàng liếm vài cái, Tiếu Dương bị hắn liếm, vẻ mặt càng yêu thương. Cũng không biết, Bối Nạp Đức đã ở cửa, dường như đang nghĩ tới điều gì cứ nhìn hắn rất lâu, ánh mắt chuyển xuống phía dưới bụng Tiếu Dương, nó vẫn như trước cơ hồ nhìn đoán không ra, lẽ ra Tiếu Dương mang thai so với Ngả Khắc sớm hơn, bây giờ con nhà người ta cũng sinh ra rồi mà nhà hắn cũng chỉ như cái bụng béo.

Nghĩ tới đây, Bối Nạp Đức rất buồn bực, nhìn vẻ mặt Đạt Lực vui vẻ càng khó chịu, đi vào đưa tay xách con gấu nhỏ được Tiếu Dương bế ở trong tay, Tiếu Dương vội vàng nâng mông nhóc con, “Ngươi nhẹ tay chút đi!”

Bối Nạp Đức không khỏi buồn cười: “Trẻ con thú nhân đâu có yếu ớt như vậy.”

Tiếu Dương nhíu mày, hết sức không đồng ý, quen nhìn sinh vật to lớn rồi bất chợt vừa thấy vật nhỏ này mới bằng hai bàn tay, Tiếu Dương vô thức nổi lên đau xót, “Không yếu ớt thì ngươi cũng cẩn thận chút đi, đây là con nhà người ta, lỡ bị thương ngươi đền được hả?”

Đạt Lực bên cạnh cười ngây ngô lên tiếng: “Không có việc gì, Vương sẽ không làm hắn bị thương.” Bọn nhóc thú nhân vừa sinh ra đã có khí lực rồi, cơ hồ 2 ngày sau là có thể tự mình bò trên mặt đất, xem ra Tiếu Dương đích thật là chưa sinh con nên có chút quá mức cẩn thận.

Tiếu Dương không khỏi trở mình xem thường, được, cha nhóc con chưa từng có ý kiến gì, chính mình lại đi quan tâm làm chi.

Nhìn bộ dáng vẻ mặt hắn nghiêm túc, Bối Nạp Đức cười nâng lên mông con gấu nhỏ, “Như vậy được rồi chứ?” Dứt lời, đem con gấu nhỏ bày đến trước mặt, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn vài cái, sau đó trả lại cho Đạt Lực, ” Thú nhân rất khỏe, hảo hảo chăm sóc hắn.”

Tiếu Dương bĩu môi, thiết, thực sự có phong thái gương mẫu với nhi đồng của người lãnh đạo nha~

Bối Nạp Đức tất nhiên là nhìn thấy động tác nhỏ của Tiếu Dương, bất động thanh sắc ôm lấy thắt lưng hắn, tay không biết là cố ý hay vô tình đảo qua bụng hắn, cúi đầu hỏi Tiếu Dương: “Thích hắn sao?”

Tiếu Dương cười ha ha vài tiếng, ngài không phải hỏi vô nghĩa sao? Gật đầu: “Ân, rất đáng yêu.”

Lần này tay Bối Nạp Đức quang minh chính đại xoa bụng Tiếu Dương nói: “Bảo bảo chúng ta cũng sẽ rất đáng yêu.”

Tiếu Dương nghe ngữ khí tức giận của hắn sửng sốt, lập tức có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới loại hờn dỗi so bì tâm lý trẻ con này cũng gặp phải ở trên người Bối Nạp Đức .

Nếu không phải tầm mắt mọi người toàn bộ tập trung lại đây vì nghe Bối Nạp Đức nói , Tiếu Dương thật muốn nói với hắn, bây giờ nhìn thấy thân thể nhỏ bé kia thì tương lai con ngài nhất định rất đáng yêu, không chỉ có đáng yêu, lại có thể bỏ túi mang đi nữa đó.

Lúc tỉnh lại, Tiếu Dương cảm giác thắt lưng đau nhưng đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi. Cái tên cầm thú này, ngày hôm qua lúc trên đường trở về, chính mình rốt cuộc không nhịn xuống, có chút ý nghĩ cùng Bối Nạp Đức miêu tả một chút đối với con của hắn, kết quả nghiêm trọng khiêu chiến với thú nhân về cái nhìn thẩm mỹ cùng giá trị cao lớn cường tráng, chính mình bị đặt ở trên giường hung hăng thương yêu một phen, thẳng đến sau khi thể lực mình chống đỡ hết nổi trực tiếp ngủ luôn. Tiếu Dương dùng sức đẩy cánh tay cường tráng khoác trên lưng mình, nhe răng nhếch miệng nghĩ muốn đưa tay xoa thắt lưng, cũng không nghĩ có bàn tay sớm hắn từng bước ấn ấn thắt lưng đau nhức, Tiếu Dương thoải mái đánh ngáp một cái, cọ xát cọ xát gối đầu chuẩn bị ngủ tiếp, quay về giấc mộng. Phần eo từ từ thoải mái dần, phía sau nhưng lại đột nhiên cảm giác được một tia khác thường, Tiếu Dương giật giật, tên hỗn đản nào, đem hắn lăn qua lăn lại cả đêm rồi cũng nên thôi đi, xong việc rồi đồ vật cư nhiên còn không rút ra, hơn nữa còn cứng rắn!

Quay đầu lại trừng hắn, liếc mắt một cái, “Lấy ra đi.”

Bối Nạp Đức cả nửa người trên đặt trên người hắn, ngửi ngửi tóc hắn, “Lại thêm một lần?” Dứt lời xấu xa đỉnh đỉnh về phía trước. Tiếu Dương vừa muốn xuống tay cấu hắn, chỉ thấy vẻ mặt Bối Nạp Đức quái dị dừng lại, sau đó không nói một lời, đưa tay sờ sờ bụng hắn, Tiếu Dương bị sắc mặt hắn ngưng trọng khiến hắn vô thức cũng có chút khẩn trương, “Này, ngươi làm cái gì?”

Bối Nạp Đức chậm rãi thu hồi tay, đứng thẳng dậy, cau mày nhìn hắn, nói: “Bụng phẳng rồi.”

“Hả?” Tiếu Dương rõ ràng đầu óc bị chập mạch, chính mình đưa tay sờ sờ, cảm xúc vẫn là cái bụng bằng phẳng rắn chắc, Tiếu Dương ngây ngốc gật đầu, “Phẳng rồi.”

Bối Nạp Đức môi mím chặt, lại nhẹ nhàng đỉnh về phía trước vài cái, “Cảm giác được rồi sao?”

Cảm giác được cái gì? Thấy hắn vẫn là một bộ dáng ngây ngốc, Bối Nạp Đức đơn giản dùng sức va chạm một cái. Tiếu Dương nằm úp sấp, thình lình bị đâm về phía trước một cái, không kịp trách cứ đã bị cảm giác quái dị trong cơ thể mình ngây người. Mới vừa rồi chỉ là biên độ nhỏ giật giật, cho nên cũng không có cảm giác được rõ ràng bất đồng cái gì, bây giờ phát giác được còn rất rõ ràng, cái kia của Bối Nạp Đức, cái đầu lớn mạnh như vậy sao?

Nhìn hắn rốt cục phát hiện được, ánh mắt Bối Nạp Đức rất nghiêm túc, vẻ mặt rất trịnh trọng, một tay ấn ấn bụng Tiếu Dương, trầm giọng nói: “Phỏng chừng muốn sinh rồi.” Dừng một chút, có chút chần chờ lại bỏ thêm một câu, “Ngươi có cảm giác được cái kia cùng cái kia của ta cùng một chỗ không?”

Tiếu Dương trợn tròn mắt, cho nên hắn có thể cho rằng con của hắn vốn nghĩ đi ra được nhưng đi tới nửa đường bị cái đó của cha hắn chặn lại cho nên bị kẹt ở tràng ruột hắn, cho nên phẫn nộ vươn tiểu móng vuốt kéo cái kia của cha hắn đi ? !

Múp: *hắc tuyến*

Ki: *nhìn giời*
Bình Luận (0)
Comment