Editor: minibunbun (Min)
Kỷ Tiểu Âu cầm điện thoại lên xem, không biết bao nhiêu lần cô muốn tìm tín hiệu từ nó, nhưng điện thoại của cô vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Phía trên chỉ viết ba chữ chói mắt: Không tín hiệu.
Cô vẫn không từ bỏ ý định, muốn gọi điện thoại thử, nhưng nó vẫn như cũ hiện lên ba chữ kia.
Kỷ Tiểu Âu mấp máy miệng, tự an ủi bản thân phải giữ bình tĩnh, đem điện thoại nhét trở lại trong túi, một lần nữa đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Cổ thụ cao chọc trời, lá cây rậm rạp, to lớn rắn chắc che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Cây cối nơi này rất kỳ lạ, hình thù kỳ quái, quấn bện vào nhau, không giống như những loại cây mà Kỷ Tiểu Âu từng biết. Hồi tưởng lại trước sinh nhật thứ mười sáu của mình, cô xác định chưa bao giờ nhìn thấy loại cây này.
Nơi này tất cả mọi thứ đều vô cùng xa lạ đối với cô.
Lớp cô tổ chức đi du lịch, ba ngày hai đêm, các bạn học vô cùng hứng khởi nên đã chọn địa điểm là nơi rừng già núi cao nơi hẻo lánh.
Không biết rằng khi xe vừa di chuyển lên đến đỉnh núi, tài xế không biết đã nhìn thấy cái gì, sợ hãi kêu lên một tiếng, bánh xe không hề dự báo trước trượt hẳn đi, đầu xe liền thẳng tắp trượt về phía vực sâu.
May mắn mà tài xế phản ứng kịp thời, vội vàng giẫm phanh lại, đầu xe khó khăn lắm mới treo đằng trước vực sâu, cứu một xe người thoát nạn.
Vận khí của Kỷ Tiểu Âu lại không được may mắn như thế, cô ngồi ngay phía cửa sổ, bên cạnh là bạn học say xe, cửa sổ luôn được mở rộng.
Tài xế nhanh chóng cua qua một khúc cong, cô chưa kịp ổn định thân mình, bạn học bên cạnh cô bị dồn qua húc mạnh vào người cô làm cho cô ngay lập tức bị đẩy văng ra ngoài cửa sổ.
Kỷ Tiểu Âu kinh hoàng mà mở to hai mắt, theo bản năng vươn tay ra, các bạn học với gương mặt kinh ngạc càng ngày càng cách cô thật xa.
Vẫn còn chưa kịp sợ hãi, dưới thân dường như có một lực hấp dẫn cô, nhanh chóng kéo cô xuống vực sâu.
Khi tỉnh lại một lần nữa, cô đã ở cái nơi kỳ quái này rồi.
Kỷ Tiểu Âu cảm thấy vô cùng kỳ lạ, toàn thân của cô chỉ có cái trán là bị thương một chút, có lẽ là trong lúc ngã xuống vực sâu, những nơi khác đều hoàn hảo không bị thương tổn gì.
Từ một nơi cao như vậy ngã xuống mà cô lại không bị thương tổn gì cả?
Trừ việc đó ra, Kỷ Tiểu Âu còn phát hiện ra thêm một sự kiện thần kỳ khác.
Cô có đem theo một cái ba lô, trừ những vật cô có chuẩn bị cho chuyến dã ngoại, cô còn có thể lấy ra được thêm những thứ khác nữa.
Vì không muốn xách nặng, Kỷ Tiểu Âu chỉ đem theo hai túi bánh quy, hai hộp chocolate, mấy bình nước khoáng và ba bộ đồ để thay. Cũng lo lắng dì cả sẽ đột nhiên tới thăm nên cô còn thuận tay bỏ vào thêm hai cái băng vệ sinh nữa.
Nhưng mà hiện tại, cô chỉ cần duỗi tay ra là có thể lấy ra được từ ba lô nào là đèn pin, bật lửa, dao găm Thuỵ Sĩ cũng với một hòm thuốc.....
Khoa trương hơn nữa đó là cả túi ngủ cùng với lều trại đều có thể lấy ra.
Mấy thứ này không chiếm diện tích, có phần giống với túi bảo bối của Doraemon, Kỷ Tiểu Âu Có thể thấy đồ vật bên trong túi, hơn nữa còn có thể thuận lợi lấy ra, đối với cô và nói, bên trong túi là một không gian vô cùng rộng lớn.
Những thứ này khá quen thuộc, cô nhắm mắt lại nhìn kỹ thì mới phát hiện trong không gian đều là những vật tư mà các bạn học trong lớp chuẩn bị cho chuyến dã ngoại lần này.
Những vật tư đó rõ ràng là nằm ở trong khoang hành lý của xe buýt, tại sao chúng lại nằm ở trên người của cô?
Không gian này rốt cuộc là cái gì? Kỷ Tiểu Âu kinh ngạc mà ngồi tại chỗ, nhìn những thứ linh tinh bày đầy ra trước mặt, có thế nào cũng không thể nghĩ ra được.
Nhưng mà cô rơi xuống từ vách núi cao như vậy, làm sao còn có thể không một chút tổn thương nào mà ngồi ở chỗ này, đúng là không thể tưởng tượng ra được. Việc cấp thiết trước mắt cần phải làm đó là phải tìm được cách để trở về, mà không phải ngồi ở chỗ này suy nghĩ lung tung.
*
Kỷ Tiểu Âu thu hồi lại tâm tư, lấy ra từ hòm thuốc một hộp băng keo cá nhân, dán lại trên vết thương ở trên đầu, rồi đem hòm thuốc cùng với những đồ vật khác thả lại vào trong không gian của mình, chỉ để lại một con dao Thụy Sĩ, chuẩn bị tìm đường lên núi.
Ước chừng đi bộ được nửa canh giờ, thế nhưng cảnh vật trước mắt lại không có thay đổi.
Vẫn là những cái cây cao lớn, những bụi cỏ xanh biết tươi tốt, cùng với không gian vô cùng yên tĩnh.
Kỷ Tiểu Âu đã từng cùng người nhà đi du lịch nhiều lần, đã từng đi qua rừng già núi cao.
Cho dù như thế những địa phương đó cũng không thể nào thuần thiên nhiên được như thế này, ít nhiều gì cũng đều có dấu vết của người đã từng đi qua.
Cùng với hoàn cảnh hiện tại của cô vô cùng khác nhau, tất cả mọi thứ đều vô cùng nguyên thủy, cỏ cây mọc tràn lan tươi tốt khắp nơi.
Giống như rằng khắp nơi đều không có nguy hiểm gì, nhưng lại có những lúc cô cảm thấy nguy cơ bủa vay từ tứ phía.
Lại đi thêm nửa canh giờ nữa, nhìn tới những thân cây cao lớn trước mặt, Kỷ Tiểu Âu cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc.
Cô nhíu mày nghiêm túc đánh giá cây đại thụ trước mắt, một lúc sau, từ trong túi áo khoác lấy ra một con dao Thụy Sĩ, đi lại gần và khắc lên cái cây một dãy số.
1002.
Chính là ngày hôm nay.
Sau khi khắc xong, cất lại lưỡi dao, Kỷ Tiểu Âu nhìn thoáng qua cây đại thụ một lần nữa, lại nhớ kỹ thêm một chút hoàn cảnh xung quanh, lúc này mới lại bắt đầu lên đường một lần nữa.
Kỷ Tiểu Âu rơi từ trên vách núi cao xuống là vào buổi sáng, sau lại hôn mê thêm một thời gian nữa, rồi cô lại đi bộ thêm một canh giờ nữa, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là ba giờ rưỡi chiều.
Ban đêm ở rừng rậm tới tương đối sớm, hơn nữa thời tiết ngày càng lạnh hơn, bình thường thì sáu giờ trời đã bắt đầu tối.
Kỷ Tiểu Âu đã nhận thức được rõ hiện thực, chỉ trong vòng hôm nay mà cô có thể leo được lên núi là chuyện không có khả năng, cho nên điều cần thiết nhất bây giờ chính là trước trời tối cô cần phải tìm được một nơi thích hợp để dừng chân.
Buổi sáng vì phải đi vội nên cô vẫn chưa ăn gì cả, đến giữa trưa thì lại hôn mê, cô lại phải đi bộ thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng cũng cảm thấy đói bụng.
Cô nhìn sơ qua một lượt trong không gian, có thịt bò đông lạnh cùng với hải sản, có lẽ là bạn học này muốn chuẩn bị BBQ cho chuyến dã ngoại.
Có điều hiện tại cô không có thời gian để xử lý những nguyên liệu này, cô lấy từ trong ba lô ra hai thanh chocolate cùng với một hộp sữa bò, ăn cho qua bữa.
Sau khi uống xong một ngụm sữa bò cuối cùng, Kỷ Tiểu Âu dừng chân lại, nhìn thân cây quen thuộc trước mặt với ký hiệu "1002", hô hấp liền dừng lại. Sữa bò tràn vào khí quản khiến cho cô bị ho khan dữ dội.
Cổ thụ chọc trời, nơi này cùng với nơi lúc trước mà cô dừng chân giống nhau như đúc.
Sao lại thế này?
Rõ ràng cô đã đi một phương hướng khác, tại sao cuối cùng vẫn trở lại nơi này?
Sắc mặt Kỷ Tiểu Âu vô cùng hoảng loạn, những sợ hãi cùng với bất an lúc trước nhanh chóng vây chiếm lấy đầu óc của cô.
Cô rơi xuống vách núi, không thể lý giải được tại sao cô lại xuất hiện ở một nơi xa lạ như thế này, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cô bị vây ở trong rừng rậm, xung quanh không có một động vật sống nào, một nơi rừng rậm to như thế này dường như chỉ có một mình cô.
Hai vai của cô khẽ run lên, cô dùng ngón tay xoa xoa khoé mắt ướŧ áŧ, cả người của cô bất thình lình bị sự bất lực vây quanh nên cô không có chú ý đến chuyển động bên chân mình.
*
Kỷ Tiểu Âu vô cùng chuyên tâm lau nước mắt của mình, chuyển động bên chân càng ngày càng lớn.
Hôm nay cô mang một đôi giày màu xanh, lộ ra cổ chân. Kỷ Tiểu Âu có một làn da rất trắng, làn da của cô lộ ra bên ngoài rất giống với màu sữa bò, một cái lưỡi mềm mại ướŧ áŧ liếm liếm chân của cô khiến cho cô cứng đờ người, ngơ ngẩn mà cúi đầu nhìn xuống.
Một con thú nhỏ với bộ lông vằn hoa đang nằm ở bên cạnh chân của cô.
Lỗ tai tròn tròn, đôi mắt màu xanh, móng tay bén nhọn, lòng bàn tay có đệm thịt, đây đúng là một động vật thuộc nhà họ mèo.
Cũng không giống như một con mèo, đúng hơn là một con báo.
Ký Tiểu Âu phản xạ có điều kiện lui về phía sau nửa bước, ngơ ngác mà nhìn con báo nhỏ kia.
Nếu nói nó là một con báo, thế nhưng nó cùng với những con báo khác lại không quá giống nhau.
Từ dưới đôi mắt của nó đến sườn mặt có một vệt lông màu đen, không giống những con báo săn khác cả người lấm chấm vằn hoa, nó có màu lông nhàn nhạt, đôi mắt xanh vô cùng đặc biệt, đó là đôi mắt có màu xanh biển vô cùng hiếm thấy.
Sau khi nó liếm cổ chân của Kỷ Tiểu Âu, phát hiện ra không có hương vị gì cả, nó liền quay đầu tiếp tục chậm rãi liếm sữa bò rơi trên lá cây.
Sữa bò trên lá cây là do lúc trước Kỷ Tiểu Âu ho khan rơi xuống.
Sau khi con báo nhỏ liếm xong sữa bò, lúc này nó mới ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Kỷ Tiểu Âu.
Đôi mắt của nó vô cùng xanh, giống như sắc màu của biển sâu, vào lúc nó nhìn Kỷ Tiểu Âu, cô lại cảm thấy có một loại chăm chú vô cùng sâu sắc.
Có lẽ là do nó chưa được ăn no, nó duỗi ra bốn chân, bắt đầu đi về phía của Kỷ Tiểu Âu.
Kỷ Tiểu Âu nhanh chóng chạy lui về phía sau, giống như lâm đại địch mà nhìn nó. Tuy rằng nó còn rất nhỏ, nhưng loài báo từ trước đến nay vẫn chưa từng là một loại động vật hiền lành gì, huống hồ đây là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với cô, cô không thể không đề phòng.
Con báo nhỏ lại tiến về phía trước một bước.
Kỷ Tiểu Âu lại lui về phía sau hai bước.
Lần này con báo nhỏ không đi tới nữa, mà dừng lại nhìn cô.
Chính xác hơn là nó đang đánh giá cô?
Một lúc sau, con báo nhỏ nâng lên chân trước cào cào lỗ tai của mình một chút, lại duỗi thân mình ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm móng vuốt của mình, tiếp tục nhìn chăm chú Kỷ Tiểu Âu.
Lúc này Kỷ Tiểu Âu mới thấy lông chân sau của nó bị thấm ướt máu, ở bắp đùi có một vết thương dài vô cùng rõ ràng.
Có vẻ không hề nhẹ, da tróc thịt bong, vậy mà nó lại có thể đứng vững vàng được như thế.
Phòng bị của Kỷ Tiểu Âu đối với nó thoáng giảm xuống một chút, chắc là bị lạc khỏi cha mẹ, lại bị dã thú khác tấn công, mới có thể xuất hiện ở nơi này.
Nó bị trọng thương như thế, chắc là cũng không có tính công kích.
Kỷ Tiểu Âu xem xét một chút, lấy từ trong ba lô ra một hộp sữa bò, cắt bỏ phần đầu của hộp sữa, chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi cánh tay ra tạo một khoảng cách đem sữa bò thật cẩn thận mà để trước mặt con báo nhỏ.
Đôi mắt màu xanh đậm của con báo nhỏ liếc nhìn Kỷ Tiểu Âu, rồi lại nhìn sữa bò trước mắt.
Sau đó nó kéo cái chân bị thương đi về phía trước.
Đầu tiên là nó liếm một ngụm sữa bò, sau đó đem toàn bộ đầu của mình vùi vào hộp, uống đến vô cùng vui vẻ.
Kỷ Tiểu Âu ở đối diệm yên lặng nhìn nó, rồi lại yên lặng thở ra một hơi.
Thừa dịp con báo nhỏ đang uống sữa, cô lui về phía sau, nhanh chóng rời khỏi đây.
Tuy rằng con báo nhỏ không có gì nguy hiểm, nhưng lỡ mà cha mẹ của nó đi kiếm, thấy vết thương trên người của con báo nhỏ, lại hiểu lầm là do cô gây ra, muốn tìm cô gây phiền toái thì phải làm sao bây giờ?
Trên người của cô chỉ có một con dao Thụy Sĩ, chẳng có tính công kích gì cả, cơ bản là không thể ngăn được hai con báo trưởng thành.
Tưởng tượng ra như thế, cô càng không dám nán lại lâu thêm, vô cùng có cảm giác không an toàn.
Vào sau nửa đêm, không biết trong rừng còn có bao nhiêu dã thú nguy hiểm nữa, cô phải nhanh chóng tìm được một chỗ an toàn.
Vậy nên phải nhanh chóng rời khỏi khu rừng này, tránh cho một lần nữa lại phải trở lại cái cây đại thụ kia, cô lựa chọn đi một con đường khác.
Ước chừng đi được một canh giờ, những cây đại thụ trước mắt càng ngày càng thấp, nhánh cây cũng càng ngày càng khô ráo.
Đúng là những cành lá tươi tốt.
Không đợi cô kịp thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên trước mắt bỗng chốc tối sầm lại, toàn bộ khu rừng rậm đều rơi vào trong bóng tối.
Cô duỗi năm ngón tay ra, vô cùng sửng sốt, không thể thấy rõ được cái gì nữa, cô luống cuống sờ soạng từ trong ba lô ra một cái đèn pin, bấm chốt mở đèn.
Một dải đèn màu trắng chiếu sáng, cô chiếu lên trên tay, thấy kim đồng hồ vừa dừng chính xác ở con số "6".
Kỷ Tiểu Âu không dám bật đèn quá lâu vì sợ đưa dã thú đến, cô thoáng nhìn nhanh qua xung quanh một lượt rồi nhanh chóng cất đèn pin vào lại trong túi.
Trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc.
Sao lại thế này?
Tại sao bầu trời lại biến thành màu đen như thế?