Editor: minibunbun (Min)
Giống đực báo săn thành niên có thể hình vô cùng to lớn, tứ chi phát triển cùng với cơ bắp rắn chắc.
Kỷ Tiểu Âu bị tên thú nhân này đè chặt trên mặt đất, thiếu chút nữa bị nghẹn khí.
..... Hắn quá nặng rồi!
Lồng ngực của cô bị nghẹn khí, tay theo bản năng giật giật, còn chưa kịp chạy trốn đã bị đối phương cầm tay giữ chặt trên mặt đất.
Ánh mắt của thú nhân kia rất không tốt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, gặng hỏi: "Ngươi đem Lôi Ân giấu đi đâu rồi?"
Điều bất hạnh nhất chính là ngôn ngữ của họ khác biệt so với ngôn ngữ của tộc Tuần Lộc và nhân loại.
Trong quá trình tiến hoá của tộc Báo, tuy rằng bắt chước với hệ thống ngôn ngữ của nhân loại, nhưng chỉ là căn cứ vào thứ ngôn ngữ đó rồi tự tiến hành cải tiến ngôn ngữ.
Hơn nữa tên thú nhân này lại làm cho thanh âm của mình bị ép xuống vô cùng thấp, Kỷ Tiểu Âu chỉ có thể nghe hiểu duy nhất hai chữ "Lôi Ân", cô lập tức trả lời: "Tôi không quen biết hắn."
Kỷ Tiểu Âu cũng không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, nhưng La Đức lại hiểu ngôn ngữ của cô.
Hắn vẫn đứng im không động đậy, lông mày hơi nhíu lại, dĩ nhiên là đang tự hỏi xem tính chất chân thật trong lời nói của Kỷ Tiểu Âu.
Mặc kệ dù cho có thế nào đi chăng nữa, trên người của cô rõ ràng có mùi vị của Lôi Ân, nhất định là cô đã gặp qua Lôi Ân.
Một tay La Đức khống chế cổ tay của cô, một tay đặt trên vị trí lồng ngực của cô, bộ dạng vô cùng hung ác: "Nói thật ra."
Dã thú mặc dù đã biến hoá thành hình người, nhưng móng vuốt vẫn nhọn và sắc bén như cũ, móng tay chỉ nhẹ nhàng để trên ngực của Kỷ Tiểu Âu, chỉ cần hắn hơi dùng sức một chút là có thể ngay lập tức mổ bụng của cô ra.
Trong lòng của Kỷ Tiểu Âu chợt lạnh toát, ngẩng đầu nhìn về hướng nơi ruộng bắp của Eric phía xa kia, há miệng với mong muốn cầu cứu: "Cứu....."
Nhưng chỉ sau một từ "Cứu" duy nhất, phần sau của lời nói ngay lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.
Cảnh tượng ngày hôm trước Eric phải tránh né tộc Báo như thế nào cô cũng đã chứng kiến, tuy Tuần Lộc có hình thể to lớn, nhưng trời sinh các chủng tộc vẫn luôn có sự khác biệt, khiến cho bọn hắn ở trước mặt tộc Báo phải trở thành kẻ yếu.
Nếu như lúc này cô hướng về phía Eric để cầu cứu, chẳng phải là đồng nghĩa với việc kéo hắn vào trong nguy hiểm như cô lúc này sao?
Kỷ Tiểu Âu cắn chặt răng lại, nhưng nếu thật sự làm như vậy cô chắc chắn sẽ bị gϊếŧ, cô thật sự vô cùng không cam lòng.
Ngón tay lơ đãng đụng phải túi thơm treo bên hông, động tác của cô hơi chậm lại, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, sau đó cô ngay lập tức không một chút do dự kéo túi thơm giản dị cho chính mình tự làm xuống, nghiêng đầu quan sát phản ứng của hai thú nhân kia.
La Đức khinh thường đối với sự giãy dụa của cô, từ trên cao nhìn xuống quan sát động tác của cô.
Một vị thú nhân khác đứng cách một vài bước phía bên ngoài, tuy rằng không hỗ trợ nhưng cũng không có ý tứ ngăn cản. Cô chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Kỷ Tiểu Âu làm liều, hít sâu một hơi, nắm chặt túi thơm bạc hà trong tay, giơ lên sau đó đè lại cái mũi của La Đức——
Mèo nhà cô mỗi lần chơi với đồ chơi có chứa bạc hà, liền sẽ trở nên vô cùng hưng phấn, thậm chí thần trí không tỉnh táo, ôm món đồ chơi kia cọ qua cọ lại cắn cắn, lăn lộn lung tung trên mặt đất, nhìn qua giống như là bị nghiện.
Đồng dạng bọn họ đều là động vật họ mèo, không biết loại thực vật này đối với loài báo bọn họ có tác dụng hay không?
Kết quả đã làm cô thất vọng.
"Giống cái ngu xuẩn." La Đức nghiêng đầu né tránh túi thơm bạc hà, giọng điệu vô cùng khinh thường: "Ngươi cho rằng chúng ta sẽ để lại nhược điểm lớn như vậy sao? Từ mấy trăm năm trước bạc hà đối với chúng ta đã không còn bất cứ hiệu quả nào nữa."
Kỷ Tiểu Âu thấy bạc hà không những không có hiệu quả ngược lại càng giống như đã chọc giận thêm thú nhân kia, trong lòng không khỏi "Lộp bộp", thật là không hay rồi.
Móng vuốt bén nhọn của La Đức chống xuống lồng ngực của Kỷ Tiểu Âu, âm thầm hạ lực xuống: "Nói, Lôi Ân rốt cuộc là đang ở đâu?"
Móng vuốt sắt bén dễ như trở bàn tay câu phá hư áo khoác bóng chày của Kỷ Tiểu Âu, quần áo cô mang theo vốn dĩ đã không nhiều lắm, lại bị hắn phá hư mất một cái, về sau liền không có quần áo để đổi nữa.
Kỷ Tiểu Âu liều mạng giãy giụa, cô biết bọn họ muốn tìm kiếm một thú nhân tên là "Lôi Ân", "Tôi thật sự không biết....."
La Đức không kiên nhẫn mà nhíu mày lại, giống cái này vặn vẹo lung tung trước mặt hắn, lời nói của cô hắn cũng nghe không hiểu, như vậy thì làm sao để hỏi ra tung tích của Lôi Ân đây?
Hắn quyết định trước tiên cứ mang cô đi đã rồi nói sau, một bàn tay bắt lấy tay của Kỷ Tiểu Âu, một tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, không có một chút thương hương tiếc ngọc mà đem cô ném lên trên vai, hướng về phía đồng bạn Đa Nhĩ Nhiều đang đứng ở phía sau nói: "Hồi tộc", rồi nhanh chóng hướng về phía rừng sâu đi đến.
Dạ dày vừa vặn bị đặt ngay đỉnh vai của thú nhân, Kỷ Tiểu Âu đau đến muốn kêu ra tiếng cũng không được.
Eric từng nói thú nhân tộc Báo là hệ ăn thịt hung tàn nhất, bọn họ không thể hỏi từ miệng cô ra được bất luận câu trả lời nào, bây giờ đem cô trở về, là muốn ăn cô luôn sao?
Kỷ Tiểu Âu tâm như tro tàn, đang muốn nhận mệnh quá xui xẻo, đột nhiên thú nhân đang khiêng cô trên vai bỗng dừng lại, đau đớn mà kêu lên một tiếng.
Theo sau đó là tiếng mắng nhiếc: "Đây là cái thứ quỷ quái gì thế này!"
Kỷ Tiểu Âu vẫn còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị thú nhân kia ném xuống đất.
Cô bị đau, bất chấp nơi bị đau do bị quăng ngã xuống, chạy nhanh đi sau đó giương mắt nhìn lại, nhanh chóng thấy một con báo nhỏ đốm đen đang nằm trên vai của thú nhân La Đức, hàm răng bén nhọn đâm vào da thịt của hắn, hung hăng mà cắn hắn một miếng.
La Đức duỗi tay đem con báo nhỏ túm từ trên vai lên, đang muốn hung hăng giáo huấn hắn, nhìn đến đôi mắt xanh sâu thăm thẳm kia, hắn bị chấn động mạnh mẽ, lời nói lập tức trở nên không còn trôi chảy nữa: "Lôi....."
Lôi, Lôi Ân?!
Còn chưa nói xong, liền bị tiểu báo tử nâng lên một chân đạp lên trên mặt.
La Đức hơi nghiêng đầu về phía sau một chút, buông lỏng tay ra, con báo nhỏ liền nhảy ra ngoài từ trong tay của hắn.
Nhìn thấy con báo nhỏ đang chạy hướng về phía mình, Kỷ Tiểu Âu lo lắng hai thú nhân kia sẽ tìm nó gây phiền toái, nhanh chóng khom lưng xuống ôm lấy nó, nhân lúc hai thú nhân kia còn chưa kịp hoàn hồn, xoay người nhanh chóng chạy đi.
"Từ từ đã......"
La Đức cùng với Đa Nhĩ Nhiều muốn đuổi theo, nhưng chỉ mới đi được hai bước, nhìn thấy con báo nhỏ thò ra cái đầu nhỏ từ trong lồng ngực của Kỷ Tiểu Âu.
Kỷ Tiểu Âu chỉ lo hướng về phía trước mà chạy, cho nên không thấy được ánh mắt của nó, cường thế, uy hiếp cùng với mệnh lệnh.
La Đức cùng với Đa Nhĩ Nhiều sửng sốt, dừng lại bước chân, trơ mắt nhìn theo nó cùng với Kỷ Tiểu Âu chạy đi ngày càng xa.
*
Cuối cùng cũng có thể chạy trốn tới một địa phương an toàn, Kỷ Tiểu Âu nâng con báo nhỏ ở trong lòng ngực lên, lúc này mới lo lắng ngạc nhiên: "Ngươi làm sao có thể tới được chỗ này?"
Từ trong yết hầu của con báo nhỏ hô lên mấy âm thanh "Ô ô ô", tiếp theo âm thanh mềm mại kêu vài tiếng, giật giật chân sau.
Quả nhiên lực chú ý của Kỷ Tiểu Âu bị dời sang chỗ khác, thấy miệng vết thương ở chân sau của nó bị vỡ ra, máu thấm ra ngoài tấm băng gạc.
Nhất định là vừa rồi khi vật lộn với hai gã thú nhân kia đã bị vỡ ra.
Kỷ Tiểu Âu cảm kích nó chiến đấu quên mình để cứu cô, nhanh chóng buông ba lô xuống, lấy hòm thuốc từ trong không gian ra, thay nó một lần nữa tiêu độc rồi băng bó lại miệng vết thương.
Sau khi băng bó tốt miệng vết thương, Kỷ Tiểu Âu cảm động hỏi: "Ngươi là vì cứu ta nên mới xuất hiện có đúng không?"
Con báo nhỏ rũ mi mắt xuống, ngăn trở thâm ý trong mắt.
Biểu hiện này trong mắt của Kỷ Tiểu Âu đồng nghĩa với cam chịu.
Tất nhiên, mặc kệ là nó phản ứng như thế nào đi chăng nữa, Kỷ Tiểu Âu đều nhận định là nó vì cứu chính mình nên mới có thể đối đầu với hai gã thú nhân kia.
"Ngươi chọc giận bọn họ, bọn họ vừa nhìn qua là có thể thấy họ những nhân vật rất lợi hại, về sau có thể hay không họ sẽ tìm ngươi gây phiền toái?" Kỷ Tiểu Âu thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng cho nó.
Con báo nhỏ lẳng lặng mà ghé đầu vào lồng ngực của cô, dường như không lo lắng một chút nào về vấn đề này.
Kỷ Tiểu Âu thử nhẹ nhàng xoa bóp một chút đầu của nó: "Chủng tộc của ngươi ở nơi nào? Cách nơi này có xa lắm không?"
Nói rồi cô ôm lấy nó để xuống trên mặt đất: "Ngươi vẫn nên nhanh chóng trở lại chủng tộc của chính mình đi, tốt xấu gì các ngươi cũng đều là tộc Báo..... Tộc nhân của ngươi hẳn là có thể bảo vệ được ngươi, nếu hai thú nhân kia có đuổi theo đến đây, ta chỉ sợ một mình ta thì không có cách nào có thể bảo vệ được ngươi."
Con báo nhỏ đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh biển khẽ chớp, trầm mặc mà nhìn chằm chằm cô.
Một lúc sau, nó vẫn đứng bất động tại chỗ.
Kỷ Tiểu Âu nghiêng đầu, nghi hoặc: "Tại sao ngươi lại không chịu đi đi?"
Con báo nhỏ đi trở về bên người cô, không nói một tiếng nào mà nằm sấp xuống.
???
Đây là cái tình huống gì thế này?
Nó không muốn trở lại chủng tộc của chính mình sao?
Kỷ Tiểu Âu đứng lên, cố ý đi tới phía trước hai bước.
Lập tức nhìn thấy con báo nhỏ cũng chậm rãi đứng lên đi theo phía sau cô, chân sau bị thương cứ chậm rãi cẩn thận đi theo, cô chạy đi đâu nó liền chạy theo đó.
Kỷ Tiểu Âu cuối cùng cũng đầu hàng, kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn đi theo ta sao?"
Con báo nhỏ dừng ở bên cạnh chân của cô, cam chịu.
"Thật ra ta muốn đi đến một nơi rất xa ở phía Đông, trên đường đi có khả năng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cũng có thể không bao giờ trở lại đây được nữa, ngươi vẫn muốn đi theo ta sao?"
Lần này con báo nhỏ cuối cùng cũng có điểm phản ứng lại, không phải là rời đi mà là thừa dịp Kỷ Tiểu Âu khom lưng, dùng chân sau không bị thương phát lực, thân mình nhảy lên một cái, liền nhảy vào trong lồng ngực của Kỷ Tiểu Âu.
Kỷ Tiểu Âu sợ nó bị té ngã, nhanh chóng tiếp được nó.
"Được rồi." Ngữ điệu của Kỷ Tiểu Âu có phần bất đắc dĩ, lại có điểm buồn cười: "Nếu ngươi muốn đi theo, vậy thì cứ đi theo vậy....."
Từ khi cô bước vào thế giới này, động vật đầu tiên gặp được chính là nó.
Hiện tại ngẫm lại một chút, có lẽ chính là duyên phận có đúng không?
Sau khi tưởng tượng như thế, Kỷ Tiểu Âu chậm rãi thả lỏng tâm trạng, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm lý của mình.
Cô vốn là tính toán chỉ có một mình mình lên đường, hiện tại lại nhiều ra thêm một con báo nhỏ nữa, lại phải một lần nữa thay đổi lộ trình đi của mình.
......
Thật ra cũng chẳng có cái quy hoạch nào tốt đẹp cả, tộc trưởng Sóng Thuỵ nói người có tên gọi Mạt Đặc Thủy Quy sống ở đại lục Ba Nhĩ Ni Á ở phía Đông, cô chỉ cần một mực đi về phía đông là được.
Nhớ tới tộc trưởng Sóng Thuỵ, liền nhớ tới Eric.
Kỷ Tiểu Âu vốn tính toán sẽ đi về phía hắn từ biệt một tiếng, chẳng qua đột nhiên gặp được thú nhân tộc Báo, quấy rầy lộ trình đi của cô, cô chỉ lo chạy trốn, đợi cho đến khi lấy lại được tinh thần, cũng đã đứng ở dưới chân núi.
Kỷ Tiểu Âu nhìn vào phía trong rừng, vẫn là quyết định không từ mà biệt.
Cô không có cách nào giải thích với hắn về chủng tộc của chính mình, cùng với việc vì sao nhất định phải đi về phía Đông. Xoay người đi được vài bước, cô nhanh chóng nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng hô——
"Từ từ, đợi tôi, Âu!"
Kỷ Tiểu Âu kinh ngạc quay đầu lại, thấy Eric chạy tới từ phía xa, sừng hươu cực lớn theo bước chân hắn vội vàng chạy không ngừng lay động, nhìn đến Kỷ Tiểu Âu kinh hồn bạt vía.
Còn chưa kịp chạy đến trước mặt của Kỷ Tiểu Âu, Eric đã gấp không chờ được: "Tôi nghe gia gia nói cô muốn đi về phía Đông để tìm kiếm chủng tộc của mình, tại sao cô không nói với tôi cái gì hết thế hả, chủng tộc của cô lại ở một địa phương xa như thế kia?"
Kỷ Tiểu Âu chần chừ: "À, tôi cảm thấy thật phiền anh quá....."
Không đợi cho Kỷ Tiểu Âu đem lời nói ra hết, Eric nhanh chóng nở một nụ cười sáng lạn, nói: "Nhưng mà không liên quan gì cả, tôi muốn thay thế gia gia đi đến thôn Con Nai để mở cuộc họp, thôn Con Nai cũng ở phía Đông, nếu cô không ngại, chúng ta có thể tiện đường đi chung mà."
"......"
Eric nói xong, vừa lúc đi đến trước mặt của Kỷ Tiểu Âu, tầm mắt hạ xuống một chút, rốt cuộc cũng nhìn thấy con báo nhỏ đang được ôm trong lồng ngực của Kỷ Tiểu Âu.
Con báo nhỏ đốm đen nặng nề nhìn chằm chằm vào Eric, đôi mắt màu xanh biển loé lên ánh sáng chói lọi, mang theo một tia đánh giá của hệ ăn thịt đối với hệ ăn cỏ.