Đêm khuya lạnh giá...
Mưa rơi trên những ngọn cây cùng với cơn gió tạo thành những tiếng xào xạc..
Mưa rơi trên những mái nhà, những con đường tạo thành những tiếng rơi tí tách...
Mưa rơi trên những mặt hồ, những dòng sông cùng với con sóng tạo thành những tiếng rào rào dữ dội...
Mưa rơi ào ào trên cả thân thể của một thanh niên lang thang trên con đường vắng, tạo thành một cảnh bi ai, thống khổ,...
Hắn chính là Nguyễn Minh Thiên, 24 tuổi, bị đá trong chuyện tình cảm, cứ ngỡ rằng 6 năm yêu nhau thắm thiết là tình yêu vĩnh cửu, nào ngờ hôm nay lại bị đá một cách trắng trợn... Một thân một mình lang thang trên con phố vắng, tay cầm một chai bia uống từng ngụm ừng ực như vô hồn, bao nhiêu kỷ niệm ùa về,... Mưa rơi trên mái nhà, rừng cây, con đường, biển cả,... và rơi trên cả nỗi đau của thanh niên, khuôn mặt tuyệt vọng được che đi hơn vầng trán bởi mái tóc đen dài, những giọt nước vô tình lăn dài trên má, nhấp máy môi, cảm nhận được vị mặn chát của nước mưa lẫn nước mắt
""giả tạo!giả tạo! TẤT CẢ ĐỀU LÀ GIẢ TẠO!!!""
""A.....A.A.A.A..."" hắn la lên, vứt hẳn chai bia xuống mặt đường nghe ""keng"", chai bia vỡ toe,... Ngay lúc đó, đột nhiên ""oanh"" một tiếng, một đạo sấm sét đánh thẳng xuống người Thiên, cơ thể hóa thành tro bụi...
Khi mở mắt, Thiên thấy không gian xung quanh là một hang đá, nhiệt độ rất thấp, đốm lửa ở góc động đầu kia là nơi duy nhất phát ra ánh sáng, và cũng là nơi sưởi ấm cho hang động.
Thiên ngồi dậy, cảm thấy cơ thể có gì đó thiếu thiếu, hắn nhìn xuống cơ thể thì suýt chút nữa ngất đi. Không phải là cơ thể của hắn nữa mà là thân xác của một thằng nhóc tầm 9 đến 10 tuổi đang nằm khoat thân, cơ thể nhỏ bé trắng trẻo nhưng được cái sở hữu một thanh dương v*t to hơn Thiên tưởng tượng. Một thằng nhóc 10 tuổi sở hữu một thanh dương v*t to và dài hơn 10 cm, hắn tuy ngạc nhiên nhưng chưa phải tất cả...
Thiên bắt đầu nghĩ lại cảnh tượng của mình, đang lang thang trên phố vắng đột nhiên bị sét đánh, sau khi mở mắt hắn đã thấy như hiện tại, không phải thân xác của hắn nữa mà thay vào đó là của một thằng nhóc...
"" đây chẳng phải là xuyên không sao? hay là mình đang ở dưới âm phủ đây?"" Thiên tự hỏi, đối với một thằng đam mê đọc truyện kiếm hiệp, à không, sắc hiệp như thiên thì xuyên không không lạ gì với hắn. Không có câu trả lời hắn bèn mông lung suy nghĩ. Từ lúc này, hắn không hề hối tiếc gì với cơ thể hiện tại, thậm chí là thế giới hiện tại nếu biết mình đã xuyên không, sự vui tính lại trở lại trong cơ thể hắn
Ngồi dậy rời khỏi giường, Thiên đi xung quanh hang động khám phá, hang động khá nhỏ, ngoài cái đống lửa này ra thì hắn chỉ thấy đá với đá, ngay cả cái giường hắn nằm cũng là đá.
Đến cửa hang, nhìn ngoài kia là một không gian đen như mực... " chắc là ban đêm rồi " Thiên thầm nói, định ra ngoài hang nhưng chân chưa ra tới cửa đã bị một lực lượng vô hình nào đó đẩy lại
" oắt đờ fuck!!! " Thiên cảm thán, hắn lại bước ra lần nữa nhưng vẫn vậy bị đẩy lùi
"Xuyên không rồi, chắc chắn mình đã xuyên không rồi" Thiên la lên, hắn lại ngu người lao ra cửa hang lần nữa, lần này thảm hơn, hắn bị đẩy bật ra và ngã một cú đau đớn.
" đù móa! Định nhốt ta ở đây cả đời hay sao?"" Thiên bực tức quát, cảm thấy hơi mệt và buồn ngủ, Thiên bò lên giường định đánh một giấc
"" nhưng mà... cái đống lửa kia?""
""mà thôi kệ mẹ đi, ngủ đã tính sau"" thế là hắn đánh một giấc đến sáng, khi tỉnh dậy nhìn ra phía ngoài cửa động chỉ thấy ngoài trời ánh sáng lờ mờ yếu ớt, cảm giác hơi lành lạnh, Thiên nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình, thứ khiến hắn tò mò và tự hào nhất về cơ thể này là cái dương v*t to và dài kia...
""thằng oắt con nào mà có cái này to vậy? chắc là suốt ngày nằm ở nhà thủ dâm cmnr!"" nghĩ đến vấn đề này, Thiên không kìm được đành cầm con cu mình lên vừa vuốt ve vừa nghĩ đến mấy em sexy ở thế giới cũ... mất mấy chục phút để hoàn thành công việc vừa sóc vừa suy nghĩ của mình. Thiên ngồi dậy nhưng phát hiện ra một điều
""cái đống lửa kia! sao lại vẫn như thế? vẫn cháy và không có dấu hiệu tàn lụi dù chỉ một chút, nó vẫn như ngày hôm qua?"" Thiên tự hỏi nhưng không có ai trả lời cho hắn
Đột nhiên nghe "" tạch "" một tiếng, một lão già râu tóc bạc phơ mặc một bộ trang phục màu trắng từ ngoài cửa hang tiến vào. Thiên thấy lão vào thì tròn mắt nhìn, còn lão thấy Thiên ngồi dậy nhìn lão thì trợn mắt nhìn...
Mất như nửa ngày lão mới lắp bắp nói "" ngươi! ngươi tỉnh lại rồi? ""
"" Tỉnh lại! ờ thì ta mới tỉnh dậy đây "" Thiên ngạc nhiên nói, nhưng hắn ngớ ra đây không phải thân xác của mình, định sửa câu nói nhưng đành thôi
"" ngươi! ngươi! sao có thể, hay là y thuật của ta đến mức người chết có thể cứu sống rồi "" lão trợn mắt nhìn Thiên lẩm bẩm, rồi tiến lại cầm lấy tay hắn. Thiên cảm giác như có một đường khí lực chạy khắp cơ thể, rồi lão trợn mắt một lần nữa rút tay ra lẩm bẩm ""tất cả đều ổn, sao có thể?""
""này lão già! có gì cho ta ăn không? sắp chết đói rồi đây này?"" Thiên hỏi
""à à, đợi tí "" vừa nói xong lão già đã biến mất tại chỗ, làm cho Thiên trợn mắt ngạc nhiên, vừa được có mấy giây, lão đã xuất hiện ngay trước mặt Thiên, trên tay cầm hai con thỏ
"" Ngươi muốn ăn sống hay là nướng?"" Nhìn vào đống lửa lão hỏi
"" tất nhiên là nướng"" Thiên trợn mắt nói, đúng là bó tay với lão già này
Thiên vừa nói xong lão liền ném một con thỏ vào đống lửa, rồi lão liền chỉ hai ngón tay vào đống lửa làm cho đống lửa cháy mạnh lên, nhiệt độ trong hang làm Thiên đổ mồ hôi, chỉ biết trợn mắt nhìn. Con thỏ đầu tiên nướng đã xong, một cục than đen thui đặt dưới chân Thiên
""ăn đi, nướng xong rồi"" lão nói
"" cái này.. ăn được sao?"" Thiên vừa hỏi, vừa chạm vào cục than trước mặt, chỉ là mới chạm đến đầu ngón tay đã nát vụn. Rồi Thiên tiến lại cầm lấy con thỏ còn lại đưa vào đống lửa nướng
"" ngươi có biết ngươi đã ngủ ở đây bao lâu rồi không?"" nhìn Thiên nướng lão hỏi
""ta ngủ ở đây bao lâu rồi"" Thiên hỏi lại
"" gần một năm ""
"" CÁI GÌ??? gần một năm"" Thiên trợn mắt
"" ừ, một năm trước, ta thấy ngươi nằm ở dưới chân núi, bị đánh đến gần chết, ta đưa ngươi về đây cứu chữa nhưng ngươi bị nội thương quá lâu không thể cứu chữa, ta chỉ còn cách lưu thân xác của ngươi lại ""
"" thế ta là ai? "" Thiên hỏi
"" ngươi bị mất trí nhớ?"" lão trợn mắt hỏi
"" từ khi tỉnh dậy, ta không còn biết một thứ gì về thế giới này nữa rồi, kể cả bản thân ta"" Thiên nửa thật nửa giả nói, nửa thật là thật sự hắn không biết gì về cơ thể lẫn thế giới này, nửa giả là hắn đâu phải mất trí nhớ
""cũng đúng"" lão gật gù rồi nói tiếp "" Ngươi đang ở trái đất, Việt Nam, nơi ngươi đang ở đây là một khu vực bị ta phong ấn không gian trên đỉnh núi Sa Pa... nói về phong ấn, con người chúng ta có thể tu luyện pháp thuật để phát triển thân thể, tăng cường tuổi thọ, phục vụ trong chiến đấu và sản xuất, người tu luyện pháp thuật có cấp độ càng cao thì tuổi thọ càng dài, sức mạnh càng khủng khiếp... nói về cấp độ, pháp lực được chia làm 8 cấp độ đó là pháp sỹ-pháp sư-pháp tướng-pháp vương-pháp hoàng-pháp đế-pháp thần và cuối cùng là công tước, mỗi cấp như vậy được chia làm 10 cấp độ nhỏ""