Gió bắt đầu thổi, ngày một mạnh lên....
Bên trong Ẩn Nguyệt bí cảnh, đột nhiên chấn động rung chuyển. Rung chuyển rất nhỏ, bất quá cảm giác nó đang lan rộng. Nguyệt Vũ lập tức hơi sửng sốt, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Lam Nhược Thiên”Bí cảnh sẽ mở ra.” Lập tức Nguyệt Vũ biết rằng đây là dấu hiệu Bí cảnh đang mở ra.
Sau một trận rung chuyển rất nhỏ, ba người Nguyệt vũ liền bị một đoàn bạch quang bao vây xung quanh. Bên trong đoàn bạch quang ý thức của ba người đều trở nên lẫn lộn, không biết được bản thân minh đang ở nơi nào.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Nguyệt Vũ rốt cuộc khôi phục lại được ý thức. Sau khi mở mắt, bóng dáng rộng lớn của Ẩn Nguyệt thần tháp bên trong đế quốc học viện ánh vào trong mắt Nguyệt Vũ.
Ý thức dần dần trở lại, rốt cuộc nàng lấy lại được cảm quan rõ ràng. Nhưng lại thấy bên cạnh hai đoàn bạch quang chợt lóe, bóng dáng hai người Lam Nhược Thiên liền xuất hiện bên cạnh. Lập tức cách Nguyệt Vũ không xa cũng lóe lên từng đạo bạch quang, rất nhiều người xuất hiện sau khi hào quang hiện lên.
Bí cảnh mở ra, lịch lãm chấm dứt nhưng nghi thức long trọng lại không thể so sánh được với thời điểm khi bí cảnh mở ra lịch lãm bắt đầu. Lúc này trên quảng trường dưới chân Ẩn Nguyệt thần tháp, cũng chỉ thấy bóng dáng vài vị đạo sư, phụ trách trật tự. Các đạo sư sau khi nhìn thấy có người bị thương thì mới tiến lên hỏi. Cho nên phía trên toàn bộ quảng trường, những đệ tử sau khi lịch lãm về lập tức liền đi về hướng khu ký túc xá ...
Nhìn càng ngày càng nhiều người xuất hiện, trong số họ có người hoặc nhiều hoặc ít mang theo vài phần chật vật, thậm chí có người bị trọng thương quần áo tơi tả. Thậm chí còn có vài người nâng thi thể của đồng bạn! Tình cảnh như vậy thật ra lại khiến cho Nguyệt Vũ có vài phần cảm khái.
Hơn một tháng qua, nàng cũng được xem như trải qua nhiều gian nguy. Ngay từ đầu khi đi vào thì gặp được Hấp Huyết ma thú, đến sau lại là Đằng Giao, hiện tại hồi tưởng lại sẽ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Tuy rằng thời gian chỉ trong bốn mươi chín ngày, đối với tu luyện giả mà nói là rất ngắn ngủi. Không phải có một câu nói thế này sao:“Tu luyện bất kể năm tháng.” đúng thật là như thế. Nhưng Nguyệt Vũ vẫn cảm thấy mình đã thu hoạch được không ít. Thực lực tăng lên không nói, bốn khối kết tinh năng nguyên cùng một số khoáng sản hi hữu cũng là tuyệt thế bảo vật! Còn thu hoạch lớn nhất chính là một chích chí tôn thú đối với Nguyệt Vũ tuyệt đối là một trợ thủ đắc lực! Bất quá trong số tất cả các thu hoạch thì cái làm cho Nguyệt Vũ thỏa mãn nhất chính là trong lúc đó cùng Hoa Phong Khải và Lam Nhược Thiên thành lập một loại tình cảm vô cùng ăn ý.
Nhìn thấy những đệ tử hoặc bị thương hoặc tử vong, Nguyệt Vũ cũng không cảm thấy có cái gì đáng tiếc linh tinh. Nói nàng lãnh huyết lãnh tình cũng được, nói nàng vô tâm vô phế cũng không sao. Nàng chỉ cảm thấy, con đường tu luyện vốn tràn ngập gian khổ. Cái chết rất bình thường, bị thương lại như cơm bữa! Chính là nhờ tư tưởng đó đã khiến cho Nguyệt Vũ nhìn xa hơn trên con đường tu luyện sau này, cũng làm cho nàng hiểu được con đường tu luyện gian khổ đến mức nào, dũng cảm tiến về phía trước là phương hướng duy nhất!
Trong mắt Nguyệt Vũ tràn đầy kiên định, trong lòng chấp nhất.
“Ngao~ thật sự là mệt chết ta. Ta trở về để ngủ một giấc thật ngon thôi.” Đột nhiên, bên tai Nguyệt Vũ truyền đến thanh âm ngáp cực kỳ bất nhã của Hoa Phong Khải.
Nguyệt Vũ liếc mắt về phía Hoa Phong Khải một cái, nhẹ gật đầu:“Đúng vậy, ta cũng muốn trở về hảo hảo nghỉ ngơi.”Hoa Phong Khải không đề cập đến nhưng nàng có thể cảm giác được. Mấy ngày nay đã quá mệt mỏi, căn bản thời gian nghỉ ngơi rất ít. Tuy rằng tu luyện khiến cho tinh thần và thể xác đều khỏe mạnh bất quá họ cũng là con người, ngủ luôn là tốt nhất.
Nguyệt Vũ nói xong, Hoa Phong Khải liền đi đến phía trước người Nguyệt Vũ, nói:“Vậy được rồi, chúng ta đều trở về, hảo hảo nghỉ ngơi đi. Chờ sau khi ta nghỉ ngơi đủ, lại đến tìm ngươi nga!” Nói xong Hoa Phong Khải cười tà tà.
Hoa Phong Khải vừa bước đi không xa, Lam Nhược Thiên cũng nhìn Nguyệt Vũ hơi hơi vuốt cằm ý bảo chính mình cũng muốn đi trước một bước.....
Nhìn bóng dáng hai người vừa rời đi trà trộn ở trong đám đông, Nguyệt Vũ đứng đó vẫn chưa rời đi.
Chậm rãi ngẩng đầu, đem tầm mắt tập trung ở tầng cao nhất của Ẩn Nguyệt thần tháp. Ánh mắt nhìn chằm chằm đỉnh tháp, trên mặt là biểu tình thản nhiên. Giây lát sau, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, đem tầm mắt rời khỏi đỉnh tháp, một tay đỡ cằm, híp mắt không biết suy nghĩ về cái gì.
Thật lâu sau đó, Nguyệt Vũ rốt cục hồi phục lại tinh thần từ trong suy nghĩ sâu xa. Lập tức nàng phát hiện, tất cả đệ tử từ bên trong bí cảnh đi ra đều đã trở về hết. Dưới chân toàn bộ Ẩn nguyệt thần tháp chỉ còn có một người đó chính là nàng!
Tuấn mi Nguyệt Vũ hơi nhíu, cảm thấy kinh ngạc. Nàng đã ở trong này ngây người lâu đến vậy ư? bất đắc dĩ lắc đầu, Nguyệt vũ nâng bước hướng về phía sân của Bạch Thiên Tuyệt đi đến...
Chân nguyệt Vũ vừa bước vào bên trong phòng Bạch Thiên Tuyệt, liền cảm thấy phía trước hiện lên một bóng dáng màu trắng. Chỉ thấy bóng dáng màu trắng hành động hung mãnh không khác gì gió bão. Còn chưa kịp phản ứng lại, Nguyệt Vũ đã bị hung hăng ôm lấy...
Nguyệt Vũ bị ôm lấy, chỉ cảm thấy chính mình ở bên trong một cái ôm ấm áp. Bên trong cái ôm ấm áp đó, là một đôi bàn tay to cường tráng hữu lực đang ôm ngang lưng áo chính mình. Khí lực thoáng lớn hơn một chút! Bất quá, ôm ấp ấm áp, lộ ra một loại mùi thơm ngát thản nhiên. Rốt cuộc là mùi thơm ngát gì thì Nguyệt Vũ cũng không rõ ràng lắm.
“Vũ nhi, ngươi rốt cuộc đã trở lại. Muốn hù chết sư phụ của ngươi a!” thanh âm quen thuộc bên tai, vẫn êm tai giống như trước. Nhưng lúc này lại mang theo vài phần quyến rũ dụ hoặc.
Nghe vậy, khóe miệng Nguyệt Vũ hung hăng co rút. Đây là sư phụ của nàng, thật sự là rất con mẹ nóng tình! Không phải nàng chỉ ở bên trong bí cảnh lịch lãm sao? Có cần tất yếu phải ôm ấp nhiệt tình như vậy không? Thật là quá nhiệt tình, đến mức hiện tại nàng cảm thấy thở cũng khó khăn!
“Ta nói, sư phụ à, ngài mà còn tiếp tục ôm như vậy thì ta có thể tắt thở đó!” Nguyệt Vũ thản nhiên nói. Khóe miệng câu lên vài phần nghiền ngẫm.
Nhưng mà Bạch Thiên Tuyệt giống như không có nghe thấy:“Ha ha, đồ đệ của ta có bao nhiêu bản lĩnh, như thế nào ta lại không biết? Cứ như vậy để ta ôm một cái, không có việc gì đâu.” lúc này Bạch Thiên Tuyệt càng thêm quá phận, đơn giản là đem đầu đặt lên vai Nguyệt Vũ, cười nói.
Nguyệt Vũ phù ngạch, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trong lòng oán thầm, như vậy không được, nhưng mà làm vậy có người sẽ khó chịu được không?
“Sư phó làm như vậy bị người khác nhìn thấy, đối với hình tượng của người không tốt.” Khóe miệng Nguyệt Vũ khẽ cong lên một độ cong sâu sắc.
“Không tốt? Có cái gì không tốt? Sư phó ôm đồ đệ, thiên kinh địa nghĩ!” Bạch Thiên Tuyệt trả lời một cách đương nhiên.
Được rồi, Nguyệt Vũ thừa nhận, cùng với thằng nhãi này so da mặt dày thì ai cũng không phải là đối thủ của hắn! Nếu mềm không được thì mạnh bạo vậy! Cũng không thể bảo trì tư thế này? Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy sử dụng nam trang để sống thì sẽ tiêu sái hơn, nhưng nàng cũng không quên giới tính của mình a!
Tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng của Nguyệt Vũ, tay của Bạch Thiên Tuyệt buông lỏng Nguyệt Vũ ra, đối với nàng tươi sáng cười nói:“Vũ nhi, có hay không nhớ vi sư?” Nói những lời nghiêm trang đứng dắn nhưng trên mặt vẫn cười khiếm nhã.
Tài năng của Nguyệt Vũ lúc này đủ thấy rõ ràng mặt của Bạch Thiên Tuyệt. Chính là chỉ liếc mắt một cái, nàng liền cảm giác được, thằng nhãi Bạch Thiên Tuyệt này hơn một tháng không gặp thôi mà hình như hắn càng ngày càng trở nên yêu nghiệt! Nhìn nam nhân giống hệt hồ ly ở trước mặt, Nguyệt Vũ cười cái xem thường, đánh thái cực:“Nhớ, rất nhớ, phi thường nhớ, nhớ đến tột đỉnh! Vậy sư phó đã vừa lòng chưa? Nếu vừa lòng thì để cho ta đi ngủ , ta đã lâu rồi không có được ngủ một giấc ngon!”
Nghe vậy tuấn mi Bạch Thiên Tuyệt nhã mi một điều, mang theo vài phần hoài nghi. Bất quá, người không khéo như hắn thì đương nhiên có thể nhìn ra lúc này trên mặt Nguyệt Vũ mang theo vài phần mỏi mệt, vì thế chậm rãi nói:“Nếu Vũ nhi đã nghĩ về vi sư như vậy, thì làm sao vi sư có thể để Vũ nhi mệt mỏi chứ.” Nói xong, thần sắc trên mặt Bạch Thiên Tuyệt hơi hơi nghiêm trang, mang theo vài phần đứng đắn, nói:“nghỉ ngơi cho thật tốt. Hai ngày nữa chính là trắc nghiệm.”
Nghe vậy, cước bộ Nguyệt Vũ đã muốn bước ra thì bị kiềm hãm lại . Đối với cái gọi là trắc nghiệm, tuy rằng nàng có nghe nói qua nhưng cũng không biết đến nhiều lắm. Bất quá đang chuẩn bị quay đầu lại hỏi cho rõ ràng thì thanh âm chậm rãi của Bạch Thiên Tuyệt liền truyền đến:“Hiện tại không nên hỏi, nghỉ ngơi cho tốt đi, chuẩn bị một chút, tỉnh lại ta lại nói cho ngươi nghe.”
Bạch Thiên Tuyệt nhìn bóng dáng Nguyệt Vũ đi tới, trong mắt xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa, tuấn nhã mi nâng lên, không biết suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là lịch lãm bên trong bí cảnh quá mức mệt nhọc, người ít ngủ như Nguyệt Vũ cũng ngủ đúng một ngày một đêm. Giữa trưa ngày hôm sau, nàng mới chậm rãi tỉnh lại.
Giấc ngủ đầy đủ một ngày một đêm khiến cho tinh thần của Nguyệt Vũ khôi phục không ít, cả người thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều. Đứng dậy rửa mặt chải đầu một phen, nàng hướng về phía ngoại đường đi đến.
Bước vào ngoại đường, Nguyệt Vũ liền nhìn thấy bóng dáng Bạch Thiên Tuyệt tao nhã ngồi ở bên cạnh bàn. Lúc này trong tay Bạch Thiên Tuyệt cầm một ly trà, cử chỉ tao nhã uống. Dáng người bên cạnh phòn tư yểu điệu nói không nên lời, trong lúc đó, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã cao quý.
Hơi hơi sửng sốt, Nguyệt Vũ nghi hoặc. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bạch Thiên Tuyệt ở bên trong phòng của mình có hình tượng tốt như vậy. Trước kia mỗi lần nàng đến, thấy người này không phải nắm trên tháp chợp mắt thì chính là quần áo không chỉnh tề nằm nghiêng trên tháp đọc sách.
Chẳng lẽ hôm nay chuyển hình?
Đợi đến khi Nguyệt Vũ đến gần, lại sửng sốt, một vị thân trường bào màu tím ngồi bên cạnh Bạch Thiên Tuyệt không phải là Hoa Phong Khải thì còn là ai?
Nhưng thấy hôm nay Hoa Phong Khải không phải là tình cảnh chật vật mỏi mệt giống như khi trong bí cảnh nữa. Một thân trường bào màu tím mới tinh. Dung nhan như ngọc lại mang theo một chút ý cười ôn nhuận, nhìn không khác gì như cỏ chi và cỏ lan ngọc thụ trên bàn.
Hai người ngồi cách xa nhau, đều có dung nhan tuấn mỹ, cao quý tao nhã. Nhưng hơn Hoa Phong Khải một chút đó là trên người Bạch Thiên Tuyệt có nhiều hơn một chút loại nam nhân thành thục thuần hậu.
Trách không được, trách không được, nháy mắt trong lòng Nguyệt vũ hiểu được, trách không được hôm nay khác thường, ra là có người khác ở đây.
Nhưng, Hoa Phong Khải người này sẽ không phải thật sự đến tìm nàng đấy chứ?
Thấy bóng dáng Nguyệt vũ đi vào, trên mặt Hoa Phong Khải mang một chút ý cười ôn nhu. Ý cười này không phải tà khí hay vô lại giống như trước đây. Nhìn thế nào cũng thấy ôn nhuận. Bất quá trong lòng Nguyệt Vũ cũng cho một cái xem thường:trang, ngươi giả bộ cái gì chứ!
“Hoa Phong Khải, ngươi tới làm gì?”Nguyệt Vũ thực không khách khí mở miệng nói.
“Không phải ta đã nói sẽ đến tìm ngươi sao?” Hoa Phong Khải không cho là đúng, chọn mi nói.
“Tìm ta, vậy ngươi có chuyện gì sao?”Tự nhiên Nguyệt vũ biết người này từng nói qua muốn đi tìm nàng. Nhưng mà tìm nàng để làm gì? Nhưng đừng không có việc gì? Bằng không tìm đến nàng nói chuyện? Nàng mới không có thời gian rảnh rỗi!
“Không có việc gì a, chính là tìm ngươi đi chơi.” Hoa Phong Khải vẫn như trước là ý cười ôn nhuận trên mặt. Nói cũng theo lý thường phải làm.
Nguyệt Vũ:“...”
Bạch Thiên Tuyệt ở một bên, lại thành thật đứng ở một bên không giống như lúc trước trêu chọc Nguyệt Vũ một chút, hoặc ái muội một chút. Mà vẫn như trước ngồi uống trà, duy trì hình tượng tốt của chính mình.
“Sư phó, nói chuyện trắc nghiệm đi.”Không nhìn Hoa Phong Khải, Nguyệt Vũ nghĩ tới chuyện trắc nghiệm, vì thế đối với Bạch Thiên Tuyệt nói.
“Trắc nghiệm? Quân Dạ muốn biết chuyện trắc nghiệm?” Hoa Phong Khải nghi hoặc hỏi.
Nguyệt Vũ gật gật đầu.
“Ngươi đã muốn biết thì cũng không cần phải khó xử viện trưởng, ta nói cho ngươi cũng được.” Hoa Phong Khải nhìn thoáng qua Bạch Thiên Tuyệt, đề nghị nói.
Nguyệt Vũ nhún nhún vai cảm thấy không sao cả. Ai nói thì cũng giống nhau không phải sao?
“Cái gọi là trắc nghiệm, nói thẳng ra là tỷ thí thôi. Bất quá trắc nghiệm ngày mai, cùng với chuyện tỉ thí ngày thường thì có chút khác biệt. Học viện đem thành quả nghiệm thu sau khi lịch lãm bí cảnh gọi là trắc nghiệm, cũng tên là thập phương lôi đài. Thập phương lôi đài chính là chuẩn bị mười lôi đài, mỗi người đều có tư cách tùy tiện tuyển chọn lôi đài. Trong vòng thời gian một ngày, ai có thể đứng đến cuối cùng trên lôi đài chính là người thắng cuộc.”Lúc này Hoa Phong Khải nghiêm túc giải thích.
“Phương pháp này thật không tồi, nhưng mà như vậy thì danh ngạch những người đứng cuối cùng không phải đều thuộc về Phong Vân các hay sao?”Tuy rằng Nguyệt Vũ cảm thấy thập phương lôi đài là một ý tưởng mới và hay nhưng cảm thấy có chút không công bằng. Nếu toàn bộ danh ngạch đều bị Phong Vân các cầm, hàng năm đều giống nhau, nói như vậy thì cơ hội tiến vào Ẩn Nguyệt thần tháp không phải đều bị người Phong Vân các ôm cả lấy sao? Như vậy thì còn có ý tứ gì nữa?
Hoa Phong Khải nghe vậy, cười nhẹ nói:“Cũng không phải như vậy! Đương nhiên học viện cũng có lo lắng đến chuyện này. Nên quy định mỗi một học khu đều có một cái lôi đài thuộc loại tử cấp. Còn sáu cái lôi đài còn lại tự nhiên là lôi đài thi đấu thể thao.”
Hoa Phong Khải giải thích nhất thời làm cho Nguyệt Vũ sáng tỏ. Nếu nói như vậy, không chỉ chiếu cố đến những người thực lực không đủ, mà những người có thực lực cao còn có thể tự do phát huy!
Thập phương lôi đài, nếu thắng, có thể đi tuần tra, cỗ lực lượng quen thuộc kia. Nguyệt Vũ cảm thấy, bên trong Ẩn Nguyệt thần tháp, nhất định có bí mật gì đó. Hơn nữa nhất định có quan hệ với nàng! Cho nên, lần thập phương lôi đài này nàng nhất định phải thắng!
Ngày thứ hai, đúng là ngày bắt đầu thi đấu của Thập phương lôi đài.
Đệ tử đế quốc học viện rất coi trọng đối với lần trắc nghiệm được tổ chức hàng năm này. Không chỉ vì có cơ hội tiến vào tu luyện bên trong tháp, mà càng nhiều hơn đó là vinh dự! Tiến vào Ẩn Nguyệt thần tháp, chính là đi đôi với thực lực, cũng có nghĩa là có được vinh dự, lại cũng mang ý nghĩa nhân sinh chính là về sau được một bước lên mây!
Bởi vậy lần trắc nghiệm này , mọi người đều lấy thái độ tôn trọng để tiến vào.
Lúc này, Nguyệt Vũ đi trên con đường đến Ẩn Nguyệt thần tháp, bất đắc dĩ nhìn Hoa Phong Khải lắc lắc đầu.
Người này cũng không phải là ăn nhầm dược đi, mỗi ngày đều đến tìm nàng! Tựa hồ không khác gì nghiện! Từ lúc nào mà bọn họ có quan hệ tốt như vậy?