Thanh âm thanh bần, trầm thấp từ tính vang lên, giống như chung cổ làm cho tâm thần người ta rung động. Đồng thời, thanh âm tao nhã cao quý đó cũng làm cho người ta không khỏi sinh ra ý niệm thần phục trong đầu. Là ai, rốt cuộc là ai, mà lại có thể có âm thanh uy nghiêm như vậy?
Mọi người đem tầm mắt chuyển hướng về nơi phát ra thanh âm, liền thấy một bóng dáng màu trắng ánh vào trong mắt.
Thân ảnh màu trắng, bạch quang thánh khiết, bạch y xuất trần. So với những người của Nguyệt Quang thì không biết là tao nhã cao quý gấp bao nhiêu lần!
Nam tử áo trắng như tuyết, dáng người cao ngất. Trường bào màu trắng không thể che được dáng người cao lớn, thoạt nhìn có vài phần thoát tục hồng trần, vài phần mị hoặc xinh đẹp, vài phần phong tư yểu điệu.
Tóc dài như mực, không trâm không buộc, tùy ý rối tung. Tóc mềm như tơ dài tới mắt cá chân, cùng góc áo không gió tự động.
Nam tử mặt như quan ngọc, mặt mày như họa. Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế lúc này lại mang theo sương tuyết bên trong ôn nhuận.
Từng bước từng bước một, bộ pháp trầm ổn, từng bước như sinh liên, quả nhiên là cao quý tao nhã. Khí thế quanh thân tựa như nguyệt lại thản nhiên như gió.
Nhìn phong cảnh đẹp như họa trước mắt, tất cả mọi người kìm lòng không được hiện lên biểu tình kinh diễm.
Nguyệt Vũ nhìn Bạch Thiên Tuyệt đi từng bước thong thả hướng đến chỗ mình, trong lòng cảm động đồng thời cũng cảm thấy kinh diễm. Tuy rằng nàng đã lãnh hội vô số lần phong thái của Bạch thiên Tuyệt nhưng mỗi lần đều khiến cho nàng tán thưởng không thôi. Không chỉ có như thế, hôm nay tựa hồ Bạch Thiên Tuyệt càng thêm....Yêu nghiệt!
Bạch Thiên Tuyệt nhìn Nguyệt Vũ, vốn là dung nhan lạnh lùng băng tuyết lại hiện lên ý cười ôn nhu. Đường cong kiên cường như được điêu khắc lại nhu hòa đi không ít.
Đi đến bên người Nguyệt Vũ, một đôi bàn tay to ôm chầm lấy hai vai mảnh khảnh của nàng, tựa như đang tuyên bố quyền sở hữu.
"Người của ta, các ngươi dám động?" Một giây trước vẫn còn ý cười ôn nhu trên mặt, nhưng giờ phút này tuy rằng vẫn mang theo ý cười nhưng rõ ràng ý cười này không đạt đến đáy mắt!
Thanh âm Bạch Thiên Tuyệt không lớn nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây lâm vào cả kinh. Trong lòng oán thầm: Bạch Thiên Tuyệt viện trưởng thật đúng là sủng đồ đệ a. Bạch Thiên Tuyệt viện trưởng người ta đã nói như vậy, có ai còn dám động đến đồ đệ của hắn a? Đây không phải là ngại mệnh mình còn quá dài hay sao?
Lời nói của Bạch Thiên Tuyệt khiến cho mấy trăm người của Nguyệt Quang thần điện đang chuẩn bị động thủ liền xấu hổ dừng lại động tác trong tay, không biết làm như thế nào, tiến không được mà lùi cũng không xong. Bạch Thiên Tuyệt là cường giả đứng đầu đại lục danh vọng cực cao. Tuy rằng bọn họ là người của Nguyệt Quang thần điện nhưng cũng không thể đắc tội nổi vị trước mặt này!
Mấy người Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, Bát trưởng lão nhìn thấy chuyển biến thình lình xảy ra, trong mắt không khỏi xẹt qua chút hờn giận. Bọn họ tự nhiên là biết Bạch Thiên Tuyệt, cường giả Cửu Nguyệthuyền đế cao nhất đương nhiên là cường đại.
Nhưng cái gì mà cường giả đứng thứ nhất đại lục chó má chứ, bọn họ căn bản không cho là vậy! Nguyệt Quang thần điện bọn họ cũng có vài cao thủ cửu nguyệt huyền đế cao nhất. Bất quá danh vọng của Bạch Thiên Tuyệt mênh mông cuồn cuộn, tốt nhất bọn họ không nên trêu chọc đến!
"Bạch Thiên Tuyệt, đây là chuyện của Nguyệt Quang thần điện chúng ta, ngươi xác định muốn xen vào chuyện rảnh rỗi(*) này sao?" Tứ trưởng lão hơi hơi hí mắt, che khuất phẫn nộ bên trong.
(*) chuyện rảnh rỗi (nhàn sự): Việc không liên quan đến mình
"Có thể lời này của Tứ trưởng lão là sai rồi. Này sao có thể là chuyện rảnh rỗi đây? Chuyện liên quan đến đồ nhi nhà ta, cũng chính là chuyện của ta!" Bach Thiên Tuyệt cười nhẹ không cho là đúng nói.
"Hừ nếu như Bạch viện trưởng đã muốn xen vào chuyện này, vậy cũng đừng trách chúng ta không báo trước." Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:"Bạch viện trưởng đừng nói ta không nhắc nhở ngươi. Là cường giả đứng đầu đại lục, nên tự mình hiểu lấy. Đừng tưởng rằng lấy thực lực Cửu Nguyệt Huyền đế cao nhất là có thể đủ để đối nghịch với Nguyệt Quang thần điện chúng ta. Nói cho ngươi biết, toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục cũng không phải chỉ mình ngươi có thực lực Cửu nguyệt Huyền đế cao nhất!" Trong giọng nói của Tứ trưởng lão tràn đầy khinh thường. Lời nói ra cũng càng lúc càng nhanh.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều lâm vào chấn động. Cường giả Cửu Nguyệt Huyền đế cao nhất trên đại lục không chỉ có mình Bạch viện trưởng. Bọn họ tỏ ra khó có thể tin. Vài năm trước đây không biết vì lý do gì mà vẫn không có huyền đế cao nhất, ngay cả trong tứ đại gia tộc cũng không có cấp bậc này tồn tại, thực lực cao nhất cũng chỉ có Bát Nguyệt Huyền đế! Nhưng từ khi Bạch thiên Tuyệt tu luyện đến đỉnh phong của huyền đế, cuối cùng đại lục cũng xuất hiện một cường giả tối thượng. Nay lại có người nói cho bọn họ rằng trên đại lục còn tồn tại Cửu Nguyệt Huyền đế cao nhất, làm sao không khiến cho họ cảm thấy khó tin?!
Bất quá, Nguyệt vũ nghe xong tứ trưởng lão nói, cũng không cảm thấy có gì giật mình. Các thế lực của Nguyệt Hoa đại lục phức tạp như vậy, ngay cả cường giả ngoài Huyền đế còn tồn tại thì có thêm vài vị cao thủ Huyền đế cao nhất cũng không có gì ngạc nhiên!
Nghe xong lời nói của Tứ trưởng lão, Bạch Thiên Tuyệt cũng không cho là đúng. Tựa như xuất hiện mấy người có cùng cấp bậc với hắn cũng không khiến cho hắn giật mình.
"Bạch Thiên Tuyệt, xem ra chuyện rảnh rỗi hôm nay ngươi đã quản định rồi?"Tứ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.
"Lỗ tai của Tứ trưởng lão đây là không tốt sao? Ta đã nói không phải chuyện rảnh rỗi!" Bạch thiên Tuyệt hơi hơi chọn mi. Đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo).
Nghe thấy câu trả lời của Bạch Thiên Tuyệt, tất cả mọi người ở đây đều thở dài trong lòng: Quả nhiên là thấy trò, đều phúc hắc giống nhau!
"Tốt lắm a, nếu như ngươi đã muốn xen vào, vậy cứ làm đi! Ta thật muốn nhìn, bằng vào hai thầy trò các ngươi, ở trước mặt thần điện ta có thể quật khởi cái sóng gió gì!" Lúc này sát ý trong mắt Tứ trưởng lão đổ xuống không chút nào giữ lại. Sau đó lập tức xoay người ra lệnh đối với mấy người ở phía sau, nói:"Mọi người đều lên đi, đem hai tên phản thần này diệt cho ta!"
Ra lệnh một tiếng, mấy trăm người của Nguyệt Quang thần điện lập tức ùa lên, đem Nguyệt Vũ và Bạch thiên Tuyệt vây quanh.
"Vũ nhi, xem ra, hôm nay đôi thầy trò chúng ta phải bỏ mạng ở đây rồi." Đột nhiên Bạch Thiên Tuyệt cười tươi sáng đối với Nguyệt Vũ trêu chọc nói.
Không đợi Nguyệt Vũ phản bác, Bạch Thiên Tuyệt đột nhiên nỉ non nói:"Ai, vì cái gì lại là thầy trò bỏ mạng a? Vì sao không phải là uyên ương bỏ mạng nha?"
Thanh âm tuy rất nhỏ nhưng Nguyệt Vũ vẫn có thể nghe thấy được! Lập tức khóe miệng Nguyệt Vũ hung hăng co rút mấy cái!
Uyên ương bỏ mạng, mệt hắn cũng có thể nghĩ ra được...
"Quân Dạ, chúng ta đến đây!" Lúc này bên tai Nguyệt Vũ liền vang lên thanh âm quen thuộc. Quay đầu lại liền nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc, Lam Nhược Thiên, Hoa Phong Khải, Dạ Vô Ưu, Lạc Hải Thiên, Đường Dần Thần, Mộc Dật Hiên.
Trong lòng Nguyệt Vũ lập tức chậm rãi chảy xuôi một loại cảm giác gọi là xúc động. Nghĩ tới nàng sống cô độc nhiều năm như vậy cùng kiếp trước đã thành thói quen, càng đừng nói có người vươn tay ra trong thời điểm mình gặp khốn cảnh. Nay, việc nặng cả đời, nàng quả thật vô cùng may mắn? Mấy người này mới nhận thức không lâu, lại ở thời điểm mình gặp khó khăn gian khổ nhất, nói một câu:" Chúng ta đến đây!" Tuy rằng chỉ là một câu nói rất bình thản nhưng lại làm cho Nguyệt Vũ có chút thương cảm cùng cảm động, lập tức đã quên đi phản ứng.
"Cẩn thận!"Ngay tại thời điểm đó, một tiếng cảnh cáo vang lên. Nghe vậy, Nguyệt Vũ ngẩn người, đối với biến cố bất thình lình xảy ra không kịp phản ứng. Khi nàng quay đầu lại liền nhìn thấy một vị cao thủ huyền tôn cao nhất đang hướng về phía mình công kích, tại thời điểm điện quang hỏa thạch (nhanh như thiểm điện) chỉ mành treo chuông, một bóng dáng màu tím nhanh nhẹn mà đến, vì nàng đỡ một chiêu nguy hiểm kia.
"Cám ơn."trong lòng Nguyệt Vũ thầm rủa chính mình vì sao có thể sơ suất như vậy, đồng thời nói lời cảm tạ đối với Hoa Phong Khải.
"Tại sao ngươi có thể không chú ý như vậy!"Thanh âm của Hoa Phong Khải có chút tức giận, nói.
Cảm nhận được thanh âm thản nhiên uất giận của Hoa Phong Khải, Nguyệt Vũ có chút kinh ngạc. Thằng nhãi này, sao tự nhiên lại tức giận như vậy?
"Tốt lắm, đối đầu với kẻ địch mạnh, vẫn nên chú ý đối phó với địch quan trọng hơn." Lúc này Lam Nhược Thiên cũng đi tới bên người Nguyệt Vũ, thanh âm nhẹ nhàng thản nhiên mở miệng nói.
"Mấy người các ngươi như thế nào lại đến đây?"Nguyệt Vũ nhìn mấy người trước mắt, sau khi cảm động vẫn thản nhiên mở miệng nghi hoặc hỏi.
"Ngươi gặp nạn, làm huynh đệ sao có thể khoanh tay đứng nhìn?!"Đường Dần Thần dũng cảm mở miệng đầu tiên nói.
"Đúng vậy, quan hệ của chúng ta là thế nào a? Huynh đệ gặp nạn, chúng ta tự nhiên là lưỡng lặc sáp đao*!"Trên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hải Thiên hiện ra ý cười thản nhiên.
(*) Lưỡng lặc sáp đao: giúp bằng hữu không tiếc mạng sống
Nghe Lạc Hải Thiên nói như vậy, Nguyệt Vũ thật ra có chút ngượng ngùng, trước đây không lâu nàng còn xem hắn như sắc lang, cái tên này còn bị U U một cước đá bay.
Nghe thấy mấy người trả lời, Nguyệt Vũ cũng không tiếp tục hỏi nữa. Nàng tự nhiên là biết, những người này vì mình mà xuất thủ, đối với gia tộc của chính mình có ít nhiều ảnh hưởng. Nhưng nếu họ đã đi đến bước này, nàng cũng không thể đem đuổi bọn họ đi. Thôi, nếu như đã là huynh đệ, vậy thì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ cần để ý dùng đao chém mấy nhát lên bọn thần côn Nguyệt Quang thần điện này thôi!
Có mấy người Lam Nhược Thiên gia nhập vào, khí thế bên Nguyệt vũ có thể nói là chưa bao giờ cường đại đến như vậy. Toàn bộ đội ngũ đều là những người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, thiên phú tuyệt thế, anh tuấn dễ nhìn thì không nói, thực lực còn đều là cường giả cấp bậc Huyền tôn.
Một đội ngũ như vậy, thật sự là không thể không ngưu xoa a!
Lúc này Nguyệt Vũ cũng không giữ lại nữa, liền đem Tiểu hắc, Thiển Lam, Tiểu thanh, Đằng Giao, Tiểu Điện toàn bộ đều gọi ra. Trong lúc nhất thời, xung quanh nguyệt vũ lại nhiều ra thêm ba chí tôn, hai vương giả thú cao nhất. Thấy một đội hình huyền thú khổng lồ như vậy, tất cả mọi người đều đồng thời kích động đến rơi lệ, dám làm cho Nguyệt Quang thần điện gà bay chó sủa cũng không phải là không có bản sự a!
Nguyệt Vũ đem ba chí tôn thú phái đi đối phó với ba vị cao thủ huyền đế cấp thấp của Nguyệt Quang thần điện, về phần mấy người bọn họ cùng với bọn Thiển Lam thì đối phó với hai mươi vị Huyền tôn, năm mươi vị huyền tông, một trăm vị huyền hoàng, hai trăm vị huyền vương còn lại. Về phần Bạch Thiên Tuyệt, còn lại là bốn vị cao thủ cao nguyệt Huyền đế kia.
Công dã tràng trước trận đại chiến liền mở màn!
Mấy trăm vị huyền giả, tuy rằng nói cấp bậc không cao, cũng không phải thập phần cường đại nhưng sức chiến đấu cũng không thể khinh thường.
Trong tay Nguyệt Vũ nắm Trảm Thiên, đi xuyên qua đám người cũng không cố định ở một điểm. Dưới sự che dấu của Tiểu hắc cùng Thiển lam, Nguyệt Vũ vung đao một cái liền có thể giết hại một huyền hoàng cùng huyền vương của nguyệt Quang thần điện. Phàm là nơi Nguyệt Vũ đi qua, nơi đó liền máu chảy thành sông! Mà Nguyệt Vũ lại giống như Tu la, làm thịt những người này giống như đồ tể làm thịt súc vật!
Hai người một thú phối hợp hết sức hoàn mỹ, khiến cho Nguyệt Vũ rất nhanh đã đem số lượng huyền hoàng cùng huyền vương giết hại hơn phân nửa! Giảm bớt đi trở ngại số lượng huyền hoàng cùng huyền vương, mấy người Nguyệt Vũ đối phó với huyền tôn còn lại cũng dễ dàng hơn. Bảy người hai thú, hai mươi vị huyền tôn, năm mươi vị huyền tông. Tuy rằng bọn họ ít người, nhưng đều là cao thủ trong cao thủ, dưới tình huống thực lực chênh lệch không lớn, một đánh hai là tuyệt đối có vấn đề!
Bên này giết chóc khôn cùng. Bên kia, nguyên tưởng rằng một mình Bạch Thiên Tuyệt đối phó với bốn vị huyền đế cũng phải tốn chút thời gian, nhưng không nghĩ đến thằng nhãi Bạch Thiên Tuyệt này thế nhưng biến thái đến mức mới dùng mấy chiêu liền có thể đem bốn người đánh đến nằm úp sấp!
"Huyền lực xám nhạt, chẳng lẽ ngươi đã là, đã là..." Vài vị trưởng lão bị Bạch Thiên Tuyệt đánh đến nằm úp sấp xuống, đột nhiên Tứ trưởng lão run rẩy vươn tay, khó có thể tin đứt quãng nói.
Bach Thiên Tuyệt đối với lời nói của tứ trưởng lão làm như không nghe thấy, ở thời điểm xoay người rời đi trong mắt có chút ngưng trọng.
Nên đến, hay là đã đến...
Trên đường cái của Lossa đế đô, hai loại màu sắc cực hạn đỏ cùng trắng, hình thành hai nửa đối lập.
Cùng lúc người của Nguyệt Quang thần điện yếu dần đến cơ hồ toàn quân bị diệt, trong lòng Nguyệt Vũ chẳng những không có khoái cảm sinh ra khi thắng lợi mà ngược lại trong lòng còn sinh ra một loại dự cảm không tốt, càng ngày càng mãnh liệt tựa như có thứ gì đó nguy hiểm đang đến gần...
Đột nhiên Nguyệt Vũ mẫn cảm phát hiện cách đó không xa, một cỗ khí thế đánh úp lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Khí thế như vậy, so với ba vị trưởng lão suất lĩnh trăm vị huyền giả lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém!
Đợi đến khi hơi thở đó đến gần, Nguyệt Vũ phóng thần thức ra ngoài đột nhiên cảm nhận được năm đạo hơi thở thuộc loại cao nguyệt Huyền đế. Còn một đạo hơi thở, thời điểm Nguyệt Vũ đưa thần thức đi cảm thụ, chỉ cảm thấy thần thức không còn, tinh thần lực đưa ra liền biến mất! Lập tức Nguyệt Vũ hoảng sợ, lập tức thu hồi thần thức ở bên ngoài. Trong lòng thầm cảm thán đúng là hữu kinh vô hiểm*. Nếu nàng không nhanh chóng thu hồi thần thức, chỉ sợ tinh thần lực lập tức sẽ bị phá hủy!
(*) hữu kinh vô hiểm: Có kinh ngạc nhưng không gặp nguy hiểm
Trong lòng Nguyệt Vũ ngưng trọng, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng lông mày nhíu chặt lại, cũng có thể nhận ra hiện tại Nguyệt Vũ vô cùng khẩn trương!
Rốt cuộc là loại người nào? Cư nhiên có thể khủng bố hơn so với Huyền đế cao nhất?
Theo người tới gần, Nguyệt Vũ cũng kinh ngạc cảm giác được, cỗ hơi thở cường đại kia tựa hồ biến mất, chỉ có thể cảm nhận được năm đạo hơi thở của huyền đế.
Ngoài Nguyệt Vũ ra, mấy người Lam Nhược Thiên cũng đều cảm nhận được mấy cỗ hơi thở cường đại này. Mấy người đều nhíu mi, trên mặt hiện lên thần sắc trịnh trọng khó có được.
Phía chân trời cách đó không xa, sáu đạo bóng dáng cấp tốc mà tới. Một thân trường bào trắng noãn, tựa như mây trôi trên trời.
Chỉ thấy trong sáu bóng dáng, đứng ở trung gian trước mặt mọi người, một thân nguyệt sắc trường bào. Bên trên trường bào thêu ánh trăng trong mây. Trường bào này so với bất luận kẻ nào càng thêm hoa lệ cao nhã.
Trên mặt nam tử hé ra mặt nạ màu bạc, đem cả khuôn mặt giấu đi hơn nửa, chỉ để lại thần hình (môi) cùng hạ hạm (cằm). Chỉ cần nhìn mấy chỗ này trên khuôn mặt nam tử, cũng có thể phán đoán nam tử này nhất định là tuấn mỹ vô trù.
Đi theo phía sau nam tử là năm vị lão giả già nua. Xem tuổi tác của bọn họ liền có thể đoán được bọn họ là năm vị trưởng lão trong thập đại trưởng lão của Nguyệt Quang thần điện.
Trường hợp như thế, ngoại trừ Thánh Hoàng đại nhân của Nguyệt Quang thần điện thực lực cao cường thì còn có thể là ai!
"Tham kiến Thánh Hoàng đại nhân--"
Đợi đến khi sáu bóng dáng nhanh nhẹn đi tới, tất cả người của Nguyệt Quang thần điện bên này đã đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Thậm chí chỉ cần là tín ngưỡng chân thần, mọi người đều quỳ xuống bái kiến.
Thấy mọi người cúi đầu cúng bái, Nguyệt Vũ hơi hơi sửng sốt. Tuy rằng trước đó đã đoán được người này là Thánh Hoàng của Nguyệt Quang thần điện, nhưng khi nhìn thấy nhiều người cúng bái như vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ. Nàng không biết nên cảm thấy may mắn hay thấy buồn bực. Thế nhưng "may mắn" thỉnh được Thánh Hoàng của Nguyệt Quang thần điện xuất hiện!
"Không cần đa lễ." Thanh âm nam tử trầm thấp hơi hơi khàn khàn vang lên, nghe ra vô cùng không hợp với khuôn mặt trẻ tuổi kia! Bất quá, thanh âm này cũng mười phần uy nghiêm, có một loại xúc động khiến cho người ta muốn thần phục.
"Nhìn thấy bản tôn vì sao không quỳ?" Tầm mắt Thánh Hoàng nhìn lướt qua đám người đang quỳ, khi nhìn thấy tám người đang đứng đó, trong mắt chợt lóe, mở miệng trầm thấp hỏi. Thanh âm không nghe ra chút tức giận, làm cho người ta cảm thấy bí hiểm.
"Vì sao ta phải quỳ?"Nguyệt Vũ giương mắt chống lại ánh mắt của Thánh Hoàng cách đó không xa, trong mắt không hề có ý sợ hãi.
"Bản tôn chính là Thánh Hoàng của thần điện."Tầm mắt dừng lại trên người Nguyệt Vũ một lát, sau đó Thánh Hoàng thanh âm trầm thấp đáp.
"Vậy thì thế nào? Ngươi là Thánh Hoàng thần điện, liên quan gì đến ta? Chúng ta cũng không phải tín đồ của chân thần!" khóe miệng Nguyệt Vũ cong lên khinh thường, mang theo thản nhiên trào phúng.
Tê--
Dứt lời, không hề ngoài ý muốn, tất cả mọi người ở đây ngoài mấy người không quỳ cùng Thánh Hoàng ra đều đổ hấp một hơi. Phải biết rằng, từ trước đến nay, có ai dám ở trước mặt Thánh Hoàng mà dám nói mình không phải tín đồ của chân thần? Mà Dạ Phù Phong trước mắt này thế nhưng không hề sợ hãi nói như vậy. Còn có thể làm như đó là chuyện đương nhiên, đúng lý hợp tình, hoàn toàn không đem chân thần để vào mắt!
Thánh Hoàng cũng không hề tức giận, mà vẫn như cũ trầm thấp mở miệng nói:"Ngươi nói ngươi không phải tín đồ của chân thần, chẳng lẽ ngươi là kẻ phản thần hay sao?" Lúc này trong giọng nói lại mang theo một chút nghiêm khắc.
Thánh Hoàng nói xong, tất cả tín đồ của chân thần ở đây đều bất mãn. Không phải tín đồ của chân thần còn chưa tính, cư nhiên lại còn là phản thần! Lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Nguyệt Vũ có thêm vài phần cừu hận!
Ở Nguyệt Hoa đại lục, lực lượng tín ngưỡng là vô cùng cường đại!
Nguyệt Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn đám người đang bất mãn, không chút nào để ý, hơi hơi nheo nheo mắt, thản nhiên nói: "Không phải là tín đồ của chân thần thì nhất định là phản thần hay sao? Thánh Hoàng đúng thật là biết suy luận!"Ngữ khí nguyệt Vũ khinh thường nói, lập tức không nhìn sự khiếp sợ trong mắt mọi người, tiếp tục nói:"Chẳng lẽ, Thánh Hoàng không biết rằng trừ bỏ chân thần còn có Thần Long hay sao? Mà tín ngưỡng của chúng ta chính là tTần Long!"Nguyệt Vũ nói ra thực khí phách, giọng điệu kiên định mà nghiêm túc.
Nghĩ đến người thủ hộ đất nước Hoa Hạ của nàng, chính là Thần Long. Nếu linh hồn nàng sinh ra ở Hoa Hạ thì tín ngưỡng của nàng tự nhiên sẽ là Thần Long chứ không phải đi tín ngưỡng cái gọi là chân thần cao cao tại thượng không ai bì nổi kia!
Nguyệt Vũ trả lời, khiến cho mọi người lâm vào sửng sốt. Đúng vậy, bọn họ như thế nào đã quên, ngoài chân thần ra, còn có Thần Long. Chẳng qua cho tới nay, Nguyệt Quang thần điện tồn tại, khiến cho mọi người đều đem Thần Long vùi thật sâu vào đáy lòng, mà càng thêm tín ngưỡng chân thần! Nhưng, cho tới nay, tín ngưỡng trong lòng bọn họ cũng chỉ có Thần Long. Đối với Thần Long, tuy rằng đã cách vạn năm, tín ngưỡng bọn họ lại giống như vĩnh cửu, sẽ không bởi vì thời gian mà nhạt đi, chỉ biết càng lâu càng dày.
"Nếu là tín ngưỡng Thần Long, như vậy sẽ không là phản thần."Thánh Hoàng tựa hồ cũng thật không ngờ Nguyệt Vũ lại nói như vậy, liền hơi hơi sửng sốt. Nhưng, chẳng qua chỉ nháy mắt, Thánh Hoàng liền dịu đi giọng điệu. Xử lí vi diệu như vậy, khiến cho Nguyệt Vũ vẫn quan sát Thánh Hoàng, trong lòng âm thầm kinh ngạc hắn bí hiểm.
"Dạ Phù Phong, ngươi hôm nay giết nhiều sinh mệnh của thần điện ta như vậy, có phải hẳn là nên vì thế mà sám hối hay không?"Đột nhiên Thánh Hoàng sắc mặt trầm xuống, trong giọng nói tràn đầy uy nghi cùng thản nhiên uấn giận. Nghiễm nhiên là một bộ dáng thượng vị giả nên có.
Nghe xong, Nguyệt Vũ trong lòng hừ lạnh. Đây là bắt đầu khởi binh vấn tội sao? Thật sự là buồn cười đến cực điểm. Giết nhiều người của thần điện hắn như vậy? Chê cười, nếu không hắn phái tới nhiều người như vậy tới giết nàng, nàng sẽ giết nhiều người như vậy sao?
"Ta vì sao phải sám hối? Nếu không Nguyệt Quang thần điện các ngươikhí thế bức người, ta sẽ giết nhiềusinh mệnhthần điện ngươi như vậy sao?"Nguyệt Vũ cũng sắc mặt trầm xuống quát. Chịu tiếng xấu thay cho người khác cũng không phải là thói quen của Dạ Nguyệt Vũ nàng!
"Dạ Phù Phong, ngươi còn dám nói dối! Rõ ràng chính là ngươi giết trưởng lãothần điện ta trước, nay còn già mồm nói lẽ phải?! Thật sự là đáng chết!"Tứ trưởng lão ở một bên vốn đã đối với Nguyệt Vũ ghi hận trong lòng, lúc này nghe thấy liền đáp trả một câu.
"Chó má ở đâu cút xa một chút cho ta! Chủ nhân đang nói chuyện, làm sao đến phiên ngươi xen mồm?"Nguyệt Vũ liếc liếc mắt Tứ trưởng lãomột cái , hét lớn một tiếng.
Nhất thời, ở đây tất cả mọi ngườiở đây đều cúi đầu, ẩn nhẫn suy nghĩ tránh cho xúc động cười ra tiếng. Về phần Hoa Phong Khải, Đường Dần Thần, Lạc Hải Thiên mấy người còn lại là không bình tĩnh nổi mà cười to ra tiếng. Liền ngay cả ba người Lam Nhược Thiên, Dạ Vô Ưu, Mộc Dật Hiên cũng là khóe miệng khinh câu, ý cười rõ ràng.
" Ngươi... Ngươi..."Tứ trưởng lão hiển nhiên là khí không nhẹ, cứ ngươi, ngươi nửa ngày, nói không ra một câu.
Thánh Hoàng thản nhiên liếc liếc mắt Tứ trưởng lão một cái, lập tức đem tầm mắt dời đi, đối với Nguyệt Vũ mở miệng nói:" Dạ Phù Phong, ngươi giết trưởng lão thần điện ta trước, vì sao nói thần điện ta khí thế bức người?" Thanh âm Thánh Hoàng vẫn lạnh nhạt trầm thấp như trước, ngoại trừ hơn một chút uy nghiêm ra, vẫn như cũ nghe không ra cảm xúc gì.
"Chê cười, ta sẽ vô duyên vô cớ đi giết trưởng lão thần điện ngươi? Nếu không phải vài vị trưởng lão thần điện các ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết bọn hắn sao?"Nguyệt Vũ tuy rằng chất vấn, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ như trước.
"Ý của ngươi là ngươi giết trưởng lão thần điện chúng ta đều là bởi vì bọn họ muốn giết ngươi trước? Dạ Phù Phong, đây bất quá chỉ là lời nói một bên của ngươi, bảo thần điện ta làm sao tin tưởng?" Thánh Hoàng đối với Nguyệt Vũ giải thích không cho là đúng.
Nghe vậy, tuấn mi một điều. Thánh Hoàng nói đúng, nàng nói chỉ là lời của một bên. Chẳng qua, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Nếu thần điện đã không bỏ qua cho nàng, khẳng định là sẽ áp đặt lên người nàng đến.
"Vậy, Nguyệt Quang thần điện các ngươi muốn như thế nào?"Nguyệt Vũ thản nhiên mở miệng nói.
"Ngươi đã nói là thần điện ta sai trước, vậy cùng ta đi tới thần điện một chuyến. Ngoài cái đó ra, ngươi dù sao cũng đã giết quá nhiều giáo đồ thần điện ta, theo lý nên bị trừng phạt!"Thánh Hoàng một bộ dáng theo lý thường phải làm, nói.
"Nếu ta nói không?"
"Đây liền không phải do ngươi !"Thánh Hoàng giọng điệu nghiêm khắc, phất tay nói:" Người tới, đem Dạ Phù Phong áp hạ, mang về thần điện xử trí!"
Bởi vì Thánh Hoàng một hàng chỉ có năm vị trưởng lão là tướng tùy, bởi vậy Thánh Hoàng mệnh lệnh là đối với năm vị trưởng lão phát.
Thu được mệnh lệnh, năm vị trưởng lão phi thân dựng lên, thẳng bức Nguyệt Vũ. Ngoài cái đó ra, liền ngay cả Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, Bát trường lão lúc trước bị Bạch Thiên Tuyệt đánh nằm úp sấp cũng khẽ cắn môi phi thân mà lên.
Ba vị Cửu Nguyệt Huyền đế cao nhất, hai vị Bát Nguyệt Huyền đế, Tam Nguyệt, Lục Nguyệt Huyền đế, một vị Ngũ Nguyệt Huyền đế, chín vị Huyền đế cao thủ từ bốn phương hướng về Nguyệt Vũ công kích mà đến.
Chín vị cao nguyệt Huyền đế toàn lực công kích, Nguyệt Vũ đừng nói cản, đứng cũng cảm thấy áp lực rất lớn!
Khí thế ngoại phóng, như một ngọn núi, áp xuống Nguyệt Vũ quả thực đều không thở nổi!
Nhìn đến công kích như vậy, Nguyệt Vũ trong mắt lộ rõ ngưng trọng nồng đậm, ngay tại thời điểm lo lắng có nên triệu hồi Triệt ra giúp hay không, trước mắt bạch quang lóe lên, bóng dáng Bạch Thiên Tuyệt nhanh nhẹn phi tới.
Dừng ở trước mặt Nguyệt Vũ, thân hình Bạch Thiên Tuyệt cao ngất như núi vì nàng chống đỡ chín vị Huyền đế công kích phía trước.
Ngay tại thời điểm chín vị Huyền đế phi tới, Bạch Thiên Tuyệt đột nhiên một thân khí thế ngoại phóng. Một thân hơi thở cực kì cường hãn toát ra. Hơi thở này so với Huyền đế cao nhất hơn vài phần nội liễm, thâm trầm, nhưng ẩn chứa uy lực lại mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần! Chỉ là một thân hơi thở ngoại phóng, liền khiến cho chín vị trưởng lão rung chuyển không thôi! Một thân thực lực Huyền đế cao nhất, lúc này căn bản không có tác dụng gì!
Chậm rãi , ký hiệu cấp bậc dưới chân Bạch Thiên Tuyệt hiện lên. Ký hiệu cấp bậc trước mắt, cùng ký hiệu cấp bậc Huyền đế cao nhất cơ bản cùng loại, bất quá vẫn có chỗ khác nhau. Cấp bậc vẫn như cũ là ký hiệu màu vàng, nhưng huyền lực lượn lờ bên trong dĩ nhiên lại là màu xám nhàn nhạt! Một viên tân nguyệt huyền phù đang đợi cấp bên trên ký hiệu. Phía sau Bạch Thiên Tuyệt, lấy Bạch Thiên Tuyệt làm trung tâm, bắn ra tám đạo hào quang. Đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, tím nhạt. Quang mang tám loại màu sắc, giống như tám đạo kiếm quang, xoay tròn phía sau Bạch Thiên Tuyệt. (mà sắc là chém đấy, tại nó méo đủ 8 màu. ╮(╯▽╰)╭)
Cấp bậc như vậy, khiến cho tất cả mọi người ở đây cơ hồ đều lâm vào khiếp sợ, bao gồm cả Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ nhìn ký hiệu cấp bậc dưới chân Bạch Thiên Tuyệt, trong mắt không chút nào che dấu khiếp sợ. Cấp bậc như vậy, rốt cuộc là cái cấp bậc gì? Chẳng lẽ đây là cấp bậc phía trên Huyền đế trong truyền thuyết?
"Đây là tôn thượng cấp đừng."Ngay tại thời điểm Nguyệt Vũ trong lòng suy tư, thanh âm Triệt liền truyền đến.
"Tôn thượng cấp đừng? Đây là cái dạng gì?"Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi. Đối với cấp bậc này nọ, nàng biết không nhiều lắm.
" Tôn thượng cấp đừng ở phía trên cấp bậc Huyền đế, thuộc loại tu vi giai thứ tám. Trên tôn thượng cao nhất còn có đế thượng cấp đừng. Đương nhiên, đế thượng cường giả cũng không phải là cảnh giới cao nhất của huyền giả tu luyện, chỉ là cấp bậc đế thượng này là áp chế lớn nhất ở Nguyệt Hoa đại lục. Nguyệt Hoa đại lục trừ phi ngoài ý muốn, nếu không, không có khả năng xuất hiện cường giả so với đế thượng cường giả còn lợi hại hơn!"Triệt thản nhiên giải thích nói, trong giọng nói mang theo một chút khác thường.
"Tôn thượng cấp đừng, đế thượng cấp đừng..."Nguyệt Vũ nhẹ giọng nhớ kỹ hai cái cấp bậc này. Trong lòng rung động vạn phần. Hai loại cấp bậc này, đối với nàng mà nói, thật sự còn quá xa! Càng đừng nói là cao hơn đế thượng! Giờ này khắc này, Nguyệt Vũ trong lòng có một loại trầm trọng khó có thể nói bằng lời. Một đường tu luyện, nàng thật sự là đề cập quá ít! Còn có đường rất dài phải đi!
Tựa hồ là cảm nhận được tâm tình Nguyệt Vũ lúc này biến hóa vi diệu, Triệt an ủi nói:" Kỳ thật hai cái cấp bậc này cũng không phải rất khó đạt tới. Ngươi ngẫm lại a, ngươi từ người thường một chút huyền lực đều không đến nay là Thất Nguyệt Huyền tôn, mới có ngắn ngủn nửa năm thời gian. Đến đế thượng cấp đừng, ta nghĩ, chỉ cần ngươi cố gắng liền nhất định có thể đạt tới!"
Lời nói của Triệt, khiến cho Nguyệt Vũ vốn có chút bị đả kích lại trấn định xuống. Vừa rồi nàng quá mong muốn đạt tới! Như thế nào có thể bởi vì cấp bậc hiện tại mà mất đi tin tưởng đâu? Một đường tu luyện, chú ý vốn chính là làm đến nơi đến chốn, không phải sao?
" A --" Ngay tại lúc Nguyệt Vũ trong lòng suy tư, một trận tiếng la thê lương vang lên, đem Nguyệt Vũ quay lại thực tại. Nhìn chín vị trưởng lão quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích trước mắt, hiển nhiên là bị thương nghiêm trọng, Nguyệt Vũ không khỏi ngạc nhiên.
Tôn thượng cấp đừng cùng Huyền đế quả thực chính là khác nhau một trời một vực! Một người mới vào tôn thượng cùng chín vị cao nguyệt Huyền đế, chỉ cần mấy chiêu liền xong việc! Thực lực như vậy, không thể không bưu hãn a!
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong thực lực cấp bậc của Bạch Thiên Tuyệt, liền thấy mấy trưởng lão bị Bạch Thiên Tuyệt đánh bại chỉ trong vài chiêu. Lập tức, một đám trợn mắt há hốc mồm.
Thánh Hoàng liếc liếc mắt chín vị trưởng lão một cái, dưới lớp mặt nạ hiện lên âm trầm. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Thiên Tuyệt, sau một lát, chỉ nghe thanh âm Thánh Hoàng âm trầm nói:" Bạch viện trưởng, ngươi quả nhiên là không thẹn cho danh xưng thiên tài đệ nhất, hơn ba mươi tuổi đã tiến vào cảnh giới tôn thượng. Thật sự là làm cho người ta bội phục!"
Dứt lời, Nguyệt Vũ trong lòng cả kinh. Nếu Thánh Hoàng biết thực lực Bạch Thiên Tuyệt, nhưng lại bình tĩnh như vậy, này chẳng phải thuyết minh...
"Triệt, ngươi có biết tu vi của Thánh Hoàng?" Thanh âm Nguyệt Vũ mang theo một chút lo lắng.
"Thực lực người này, so với vị sư phó kia của ngươi mạnh hơn một chút! Về phần cấp bậc cụ thể, ta cũng không rõ ràng!"Triệt thản nhiên giải thích nói, trong đó chứa thần sắc ngưng trọng Nguyệt Vũ chưa bao giờ nhìn thấy.
So với Bạch Thiên Tuyệt còn mạnh hơn, quả nhiên, Thánh Hoàng đã là một vị tôn thượng cường giả! Nguyệt Vũ lúc này không khỏi vì Bạch Thiên Tuyệt lo lắng. Thánh Hoàng này, vô cùng âm trầm. Người này nàng cảm giác cũng vô cùng không tốt. Một người như thế, đối với Bạch Thiên Tuyệt ba mươi tuổi liền đi vào con đường tôn thượng, nhất định là kiêng kị , nhất định là muốn trừ khử cho thống khoái! Cho nên, nàng lo lắng Thánh Hoàng sẽ mượn cơ hội này hướng về Bạch Thiên Tuyệt xuống tay!
"Thánh Hoàng quá khen. Ta tuổi còn trẻ đã đi vào tôn thượng cấp đừng chẳng qua là vận khí tốt một chút thôi. Làm sao có thể so được với Thánh Hoàng, nhiều năm tu luyện như vậy, nay tu vi so với ta cao hơn nhiều a!"Bạch Thiên Tuyệt nhợt nhạt cười, giọng điệu không chút sợ hãi.
Lời này nói ra, Nguyệt Vũ khóe miệng hung hăng co rút mấy cái. Trong lòng mắng to thằng nhãi Bạch Thiên Tuyệt âm hiểm. Đây rốt cuộc là nhục nhã chính hắn hay là Thánh hoàng? Cái gì mà tuổi còn trẻ đã trở thành tôn thượng, cái gì mà nhiều năm tu luyện thực lực so với hắn còn cao hơn? Thăng chức cao, cao còn chưa tính, vì cái gì còn muốn xỏ thêm vài chỗ?
Bạch Thiên Tuyệt a Bạch Thiên Tuyệt, ngươi quả nhiên là một lão hồ li!
Hiển nhiên , Thánh Hoàng là người thông minh, tự nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Bạch Thiên Tuyệt. Lúc này đôi mắt vẫn thâm trầm kia liền xẹt qua một tia âm ngoan. Rất nhanh liền dấu đi, Thánh hoàng tiếp tục mở miệng nói:" Hôm nay ta muốn dẫn Dạ Phù Phong đi, Bạch viện trưởng đây là muốn ngăn trở thần điện ta làm việc sao?"
"Ngăn trở không thể nói rõ, nếu là đồ đệ của ta, không có sư phó ta cho phép, tự nhiên là sẽ không cho ngươi mang đi ."Bạch Thiên Tuyệt giọng điệu trịnh trọng nghiêm túc.
"Một khi đã như vậy, bản tôn cũng chỉ có thể từ trên tay Bạch viện trưởng cướp người!"Thánh Hoàng đột nhiên sắc mặt trầm xuống, lắc mình một cái hướng về Bạch Thiên Tuyệt công kích lại.
Bạch Thiên Tuyệt sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng. Xem ký hiệu cấp bậc của Thánh Hoàng, hắn liền biết thực lực Thánh Hoàng là Tam Nguyệt tôn thượng, so với hắn mới vào tôn thượng mạnh hơn không ít. Chẳng qua, như thế đã nghĩ đối phó với Bạch Thiên Tuyệt hắn, này còn chưa đủ!
Bạch Thiên Tuyệt dáng người phiêu duệ chợt lóe, liền tránh thoát một đạo chưởng phong sắc bén của Thánh Hoàng công kích tới. Cùng lúc đó, trong tay Bạch Thiên Tuyệt cũng xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu tím.
Nhìn đến hỏa diễm trước mắt, Thánh hoàng trong mắt hiện lên kinh ngạc, hơi hơi nhíu mi, có chút không xác định. Hỏa diễm màu tím , chẳng lẽ đây là,.....