Thanh âm bất thình lình vang lên, giống như một đạo kinh lôi, khiến cho hai phương thế lực ở đây hung hăng lắp bắp kinh hãi. Dù Vinh trưởng lão là một vị Huyền tôn cao thủ cũng nhịn không được thân mình cứng lại một chút.
Tuy rằng cách một khoảng xa, nhưng mọi người ở đây tu vi đều không thấp, tự nhiên cũng thấy được bóng dáng phát ra thanh âm.
Trên không trung cách đó không xa, một vị thiếu niên một thân trường bào màu đen ngạo nghễ mà đứng. Dáng người cao ngất, dung nhan tuấn mỹ, cùng một thân khí thế sắc bén kia. Đều làm cho người ta nhịn không được sinh ra ý tưởng cúng bái.
Nhìn đến dung nhan thiếu niên, hắc y nam tử cùng hồng y nam tử ban đầu còn mê mang, sau đó là kinh ngạc, đến cuối cùng chính là mừng như điên.
"Là... Đội trưởng!"
"Thật là đội trưởng! Thật sự!"
"Đội trưởng..."
Mười mấy người bao gồm cả hắc y nam tử cùng hồng y nam tử, một đám nhìn thấy mạt bóng dáng trên cao, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non .
"Ai dám động bọn họ? Có dám, thử xem!" Thanh âm Nguyệt Vũ trong trẻo lạnh lùng nói.
Lập tức, bóng dáng Nguyệt Vũ chợt lóe, như một trận thanh phong hướng về phương này tiêu bắn lại. Dáng người mạnh mẽ chậm rãi đáp xuống trung gian nhân mã hai phương, ánh mắt sắc bén, như đao bắn về phía Vinh trưởng lão, cùng với đám người Dạ gia.
Bị ánh mắt như vậy nhìn, Dạ gia nhân chỉ cảm thấy hai tay hai chân đều run lên, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Chịu không nổi ánh mắt như vậy, mọi người đành phải cúi đầu. Vinh trưởng lão bị Nguyệt Vũ liếc như vậy, trong lòng máy động. Chỉ cảm thấy một cỗ áp lực cường đại hung hăng đánh về phía hắn !
"Các hạ là người phương nào? Làm như vậy là tính cùng Dạ gia đối nghịch đúng không?" Vinh trưởng lão áp chế áp lực trong lòng , ánh mắt chợt lóe, trầm giọng chất vấn nói. Đối với thiếu niên trước mắt, hắn rất cẩn thận, nhìn không ra thực lực của đối phương cũng liền thôi, nhưng thiếu niên thoạt nhìn rất là thâm trầm, trực giác nói cho hắn biết là rất khó đối phó. Lúc này, hắn đành phải sử dụng Dạ gia làm núi dựa, hy vọng có thể hữu dụng.
"Ta là người nào, ngươi không cần biết. Bởi vì ngươi không xứng biết!" Ánh mắt Nguyệt Vũ đạm mạc khinh thường nhìn lướt qua Vinh trưởng lão, tiếp tục nói: "Dạ gia nhân? Dạ gia nhân thì thế nào? Ta chính là cùng Dạ gia đối nghịch, thì thế nào?" Hừ, Dạ gia, nàng khinh thường nhất chính là Dạ gia, chán ghét nhất cũng chính là Dạ gia. Cư nhiên dám ở trước mặt nàng lôi Dạ gia ra làm tấm mộc, thật đúng là làm cho nàng cảm thấy ghê tởm! Nếu bọn họ không phải Dạ gia nhân, có lẽ nàng còn có thể phát tâm từ bi. Bất quá, nếu người ta đã thừa nhận bản thân là Dạ gia nhân, vậy nàng tự nhiên cũng sẽ không khách khí!
"Ngươi..." Vinh trưởng lão rõ ràng là bị tức giận, nâng một bàn tay, chỉ vào Nguyệt Vũ, cứ ngươi ngươi nửa ngày không được một câu. Nghĩ tới Dạ gia hắn, phóng nhãn toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục, ai không biết ai không hiểu? Cho dù là người hoàng tộc, cũng không dám ở trước mặt Dạ gia bọn họ kiêu ngạo như vậy. Nay tên tiểu tử lông chưa dài này cũng dám dùng thái độ hèn mọn như vậy nói Dạ gia bọn họ. Thật sự là kiêu ngạo!
"Ngươi xem cái gì? Nhìn ngươi bộ dạng này chính là một tên dân đen! Dám to gan lớn mật nói Dạ gia chúng ta như vậy, ta xem ngươi là ghen tị Dạ gia chúng ta thôi!" Nữ tử kia tuy rằng lúc trước bị mỹ mạo Nguyệt Vũ làm kinh sợ, nhưng khi nhìn đến Nguyệt Vũ khinh thường Dạ gia bọn họ như vậy, trong lòng liền phẫn nộ. Ở trong mắt nàng, thiếu niên trước mắt này tuy rằng mĩ tắc mĩ hĩ(*), nhưng nhất định là giống mấy tên kia, đều là một lũ dân đen!
(*) mỹ tắc mĩ hĩ = tuyệt mĩ, vô cùng xinh đẹp
Nguyệt Vũ nghe xong, sắc mặt trầm xuống, bàn tay mềm vung lên, một đạo huyền lực hung hăng đánh về phía nữ tử.
Nhìn đến này cỗ huyền lực công kích lại đây, trong lòng Vinh trưởng lão dâng lên khiếp sợ. Đạo huyền lực này, thế nhưng còn cường hãn hơn hắn! Thiếu niên này, chẳng lẽ là cao thủ cao nguyệt Huyền tôn? Nhưng hắn mới mười mấy tuổi a, mười mấy tuổi Huyền tôn, chẳng lẽ là...
Vinh trưởng lão khiếp sợ tột đỉnh, đôi con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ...
Nửa ngày, Vinh trưởng lão trong lòng trầm xuống. Là hắn, nhất định là vậy! Vinh trưởng lão giờ phút này trong lòng vô cùng phức tạp, hắn thế nhưng chết tiệt gặp phải đại phiền toái! Hắn rốt cuộc là dẫm phải vận may gì a? Thế nhưng đụng phải vị trong trong truyền thuyết kia, tuyệt thế thiên tài -- Dạ Phù Phong!
Nghe nói Dạ Phù Phong tu luyện thiên phú cao dọa người, thực lực cũng là cực kì khủng bố. Không chỉ có như thế, Dạ Phù Phong còn có một sư phó là cao thủ đệ nhất đại lục. Hơn nữa, Dạ Phù Phong còn trẻ, hết sức lông bông, tự cao tự đại, không ai bì nổi. Tác phong làm việc lại theo ý mình, không đem bất luận kẻ nào để trong mắt! Nếu Dạ Phù Phong này ở trước mặt hắn tức giận, như vậy......
Nguyệt Vũ bắn một đạo huyền lực qua, thực lực nữ tử kia tự nhiên là trốn không xong. Chỉ nghe một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết vang lên, thân mình nữ tử đã bay ra cách đó không xa. Quỳ rạp trên mặt đất, hai tay nữ tử che miệng, đồng thời từng búng từng búng máu tươi từ khe hở tay nữ tử chậm rãi chảy ra.
Vị nữ tử Dạ gia quỳ rạp trên mặt đất kia, muốn từ dưới đứng lên, nhưng mới gượng dậy được một nửa, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, nữ tử lập tức lấy tay chống đỡ. Không có hai tay che, khuôn mặt liền xuất hiện trong mắt mọi người. Nhìn kỹ, phát hiện trong vết máu màu đỏ loang lổ kia, miệng nữ tử thế nhưng bị rách ra!
Bộ dáng xấu xí như vậy, làm cho tất cả mọi người ở đây đều quay cuồng, một trận ghê tởm. Nhưng càng sợ hãi hơn là thủ đoạn tàn nhẫn của Nguyệt Vũ.
Vinh trưởng lão bị một màn trước mắt làm chp kinh hách, dừng lại ý nghĩ trong lòng, ngẩng đầu chống lại ánh mắt băng hàn của Nguyệt Vũ, ánh mắt hơi hơi chợt lóe, tiến lên vài bước, cung kính nói:"Tại hạ không biết, nguyên lai là Dạ Phù Phong đại nhân, thật sự là thất lễ ." Vinh trưởng lão nói một câu cực kì cung kính. Đương nhiên, nếu bỏ qua dưới đôi mắt, xẹt qua một tia sáng chợt lóe rồi biến mất.
Nguyệt Vũ lạnh lùng liếc mắt lão gia hỏa trước mắt một cái, trong mắt lóe ra quang mang trêu tức. Lão gia hỏa này là chuẩn bị sử dụng kế hoãn binh, sau đó báo thù? Hắn nghĩ bản thân diễn xiếc nàng không thấy ư? Bất quá dù giảo hoạt thế nào, hắn so được với Bạch Thiên Tuyệt sao?
Tê --
Vinh trưởng lão cung kính nói như vậy, làm cho đám người Dạ gia đều đổ hấp một hơi. Đương nhiên, cũng không phải bởi vì Vinh trưởng lão hành lễ với Nguyệt Vũ. Mà là bởi vì Vinh trưởng lão gọi hắn là Dạ Phù Phong a! Dạ Phù Phong, ai chưa nghe qua? Nay tất cả ngóc ngách Nguyệt Hoa đại lục đều biết uy danh Dạ Phù Phong. Trong lòng bọn họ cũng kính ngưỡng Dạ Phù Phong thật lâu. Nhưng khiến bọn hắn thật không ngờ là, nguyên lai vị hắc y thiếu niên trước mắt này thế nhưng chính là đệ nhất thiên tài đại lục trong truyền thuyết, Dạ Phù Phong?! Quả nhiên là giống như đồn đãi, luôn khiến người ta kinh diễm!
"Chuyện lúc nãy, chỉ do hiểu lầm, nếu Dạ Phù Phong đại nhân không có việc gì, chúng ta trước hết đi trước." Vinh trưởng lão tiếp tục mở miệng nói.
"Vinh trưởng lão, cứ như vậy liền đi? Làm sao có thể! Cho dù hắn là Dạ Phù Phong thì thế nào? Dạ Phù Phong dù có lợi hại ra sao, bằng được Dạ gia chúng ta sao? Làm sao có thể cứ như vậy liền đi..."
"Câm miệng!" Vinh trưởng lão hung hăng trừng mắt lam y nam tử một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ đầy hâm mộ, ghen tị, hận không chút nào giữ lại. Thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm! Đồ vô dụng này, chẳng lẽ không thấy thực lực Dạ Phù Phong rất cao sao? Cho dù Dạ gia có lợi hại, nay cũng là nước xa không cứu được lửa gần! Vinh trưởng lão nghe được lam y nam tử nói như vậy, trong lòng hận không thể một chưởng đánh chết hắn! Muốn chết cũng không cần kéo theo hắn, hắn cũng không phải đối thủ của Dạ Phù Phong!
"Nhưng là..."
"Ta bảo ngươi câm miệng, vô liêm sỉ!" Vinh trưởng lão quả thực là không thể nhịn được nữa. Cùng là người, thế nhưng chênh lệch làm sao lại lớn như vậy? Nhìn xem Dạ Phù Phong người ta, lại nhìn lam y nam tử trước mắt, Vinh trưởng lão hận không thể một chưởng đánh hắn thành tro bụi!
"Cứ như vậy liền đi?" Nguyệt Vũ tuấn mi một điều, tà mị mở miệng nói.
"Dạ Phù Phong đại nhân còn có gì phân phó?" Vốn định trực tiếp xoay thân chạy lấy người, nhưng đột nhiên nghe được câu hỏi, khiến cho Vinh trưởng lão trong lòng run lên, nhất thời dự cảm có một loại cảm bất an.
"Các ngươi đánh người của chúng ta, đã nghĩ cứ như vậy liền đi?" Nguyệt Vũ hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt quỷ dị thẳng tắp bắn về phía Vinh trưởng lão.
"Kia... Dạ Phù Phong đại nhân muốn như thế nào?" Vinh trưởng lão bị ánh mắt như vậy nhìn đến da đầu run lên, từ đầu lạnh đến chân.
"Không được tốt lắm!" Nguyệt Vũ hừ nhẹ một tiếng, lắc mình một cái, đá bay Vinh trưởng lão, lập tức phân phó nói:"Lại đây hung hăng đánh cho ta! Không đánh đến tàn phế không dừng lại!"
Nghe vậy, mấy người Khống Thiên hơi hơi sửng sốt, lập tức ngầm hiểu, một đám vắn ống tay áo lên vọt tới bên người Vinh trưởng lão, vây quanh Vinh trưởng lão hung hăng đánh đấm!
Ai nha, quần ẩu như vậy, bọn họ đã bao lâu chưa làm? Đánh Huyền tôn a, đây là điều lúc trước bọn họ không dám làm. Quả nhiên, đi theo đội trưởng vô cùng thích ý!
"Trịnh Vũ, Vương Lộ, cái tên kia liền giao cho các ngươi, hung hăng đánh cho ta! Nhưng là... Không cần đánh chết, lưu cái mạng cho hắn." Nguyệt Vũ dùng ánh mắt ý bảo hai người đánh tên lam y nam tử.
"Đội trưởng, ngươi cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đánh cho hắn muốn sống cũng không được, mà muốn chết cũng không xong!" Trịnh Vũ vỗ vỗ bộ ngực, cam đoan nói.
Trong lúc nhất thời, hơn mười vị thành viên Khống Thiên thành viên vây quanh Huyền tôn cao thủ Vinh trưởng lão ra sức mà đánh, Vinh trưởng lão bởi vì nề hà Nguyệt Vũ, một chút cũng không dám đánh trả! Chỉ có thể tùy ý mấy người Khống Thiên một quyền một cước đánh xuống, ăn đau la to. Tiếng kêu chật vật như vậy, khiến cho đám người Dạ gia ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, sau đó cúi đầu, làm đà điểu. Bọn họ cái gì cũng không thấy...
Về phần vị lam y nam tử kiêu ngạo kia, giờ phút này bị hai người Vương Lộ cùng Trịnh Vũ thay nhau đánh đấm. Hai người Trịnh Vũ cùng Vương Lộ vốn bị đám người Dạ gia làm cho tức điên không chỗ phát tiết, lúc này rốt cục cũng tìm được một tên rồi, bọn họ sao có thể không hảo hảo mà phát tiết?
Hai người ngươi một quyền, ta một cước, gắt gao đánh lên người lam y nam tử, thật sự là rất vui sướng......
Thật lâu sau sau, mắt thấy đã không sai biệt lắm, Nguyệt Vũ mới bảo mọi người Khống Thiên ngừng lại. Đi đến trước mặt hai người, Nguyệt Vũ nhìn hai tên bị đánh đến không thành hình người, giọng điệu đạm mạc chậm rãi nói:"Hôm nay lưu cho các ngươi một cái mạng, trở về nói cho Dạ Phách Thiên, Dạ Phù Phong ta sẽ đi tìm hắn, bảo hắn chuẩn bị cho tốt!"
"Chúng ta đi." Nguyệt Vũ nói xong, phất phất tay, dẫn đầu đi đến phía trước. Mặt sau, nhóm thành viên Khống Thiên cũng theo sát mà lên, cực kì nghênh ngang rời đi......
Lúc này, đang ở một chỗ khác chờ Nguyệt Vũ, Quân Dạ Hi đột nhiên cảm nhận được một trận hơi thở quen thuộc, khóe miệng lãnh khốc câu ra một độ cong không rõ.
"Đội trưởng, ngươi rốt cục đã trở lại, chúng ta đều nhớ ngươi muốn chết!" Trên đường, Trịnh Vũ đi đến bên người Nguyệt Vũ, có chút thiên chân (trẻ con) oán giận nói.
"Đúng vậy đúng vậy, đội trưởng, không thể tưởng được còn có thể gặp lại ngươi!" Ta còn nghĩ sẽ không thể được tái kiến ngươi! Nhưng những lời ở sau này, Vương Lộ cũng không nói ra, chỉ ở trong lòng yên lặng thầm nói.
Mọi người Khống Thiên lại được nhìn thấy đội trưởng của mình, trong lòng vui sướng khó có thể nói. Nhìn đến bộ dáng một đám vô cùng hưng phấn kích động, lạnh lùng cứng rắn trên mặt Nguyệt Vũ cũng dần dần dịu xuống.
Mấy tháng thời gian, thật sự không tính là rất dài. Nhưng Nguyệt Vũ có thể gặp lại những người này, trong lòng vẫn là mềm mại . Đối với Lưu Vân thành bất cáo nhi biệt (không từ mà biệt), trong lòng nàng vẫn có áy náy. Ngay lúc đó, tình thế bắt buộc, đường xá mê mang, căn bản không nghĩ tới sẽ gặp lại bọn họ. Nhưng điều nàng thật không ngờ là, chỉ hơn một tháng ngắn ngủn ở chung, lại làm cho bọn họ buông tha cuộc sống an nhàn trong Lưu Vân thành, chạy đi tha hương, lịch lãm thiên hạ! Hành động như vậy, chính là muốn vạn dặm theo gió, cái này bảo nàng như thế nào không cảm động?
Nay bọn họ, đạt được tiến bộ tuyệt đối khiến cho người ta rung động. Mấy tháng thời gian, tăng tu vi lên hai giai, thành tích như thế, tuy rằng không ngoại trừ kỳ ngộ (vận may), nhưng cũng tuyệt không thiếu cố gắng của bản thân! Những người này, so sánh với mấy tháng trước, có thể nói là phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!
"Vương Lộ, Trịnh Vũ..." Vân Tiêu nhìn đến một trái một phải đi bên cạnh Nguyệt Vũ cách đó không xa, lập tức đứng dậy hô.
Hai người Vương Lộ, Trịnh Vũ nghe được thanh được Vân Tiêu, liền nao nao, lập tức hưng phấn trả lời:"Vân Tiêu, các ngươi không có việc gì?"
"Uh, không có việc gì. Là đội trưởng đã cứu chúng ta, bằng không ta nghĩ chúng ta cũng không thấy được các ngươi!" Mặt sau, Tử Tinh cũng là vẻ mặt kích động tiến lên cho Trịnh Vũ cùng Vương Lộ một cái ôm thật to.
Mười chín người Khống Thiên, lúc này rốt cục sau một phen đau khổ cũng có thể gặp lại. Không chỉ có như thế, bọn họ còn gặp lại được đội trưởng ngày đêm mong nhớ. Kết quả như vậy, không thể nghi ngờ là làm cho bọn họ vô cùng hưng phấn.
Nhưng, mấy người tựa như không hẹn mà cùng nghĩ tới cái gì, không khí vui sướng lập tức trở nên có chút trầm trọng.
Một bên, cảm nhận được không khí mọi người Khống Thiên lập tức trầm thấp, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, trong lòng như nghĩ tới cái gì, cúi đầu mở miệng nói:"Tốt lắm, các ngươi không cần thương tâm. Thệ giả đã hĩ (người đã chết), tuy rằng Thanh Lâm đã ly khai, nhưng trong lòng chúng ta sẽ vĩnh viễn không quên hắn, không phải sao? Thanh Lâm đi rồi, nhưng chúng ta không thể dừng lại cước bộ. Không chỉ có như thế, chúng ta còn phải càng thêm cố gắng, càng đi xa hơn. Như vậy, Thanh Lâm cũng sẽ cao hứng cho chúng ta, không phải sao?" Nguyệt Vũ sẽ không an ủi người, nhưng nghĩ đến vị thiếu niên Khống Thiên kia cho tới nay đều không có tiếng tăm gì, cũng vẫn cố gắng tu luyện, trong lòng Nguyệt Vũ có chút ê ẩm. Tuy rằng nàng đối với mỗi người Khống Thiên không phải rất quen thuộc, nhưng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, nàng cũng biết trong chiến đội thiếu ai. Thanh Lâm, thiếu niên luôn làm đến nơi đến chốn kia, sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng bọn họ. Dạ Nguyệt Vũ nàng thề, người như vậy, sẽ theo trí nhớ của nàng, thẳng đến thương hải tang điền*!
(*) Thương hải tang điền: bãi bể thành ruộng dâu => thay đổi lớn. Trong câu trên ý chỉ sẽ không quên.
Hai mươi người, nay chỉ còn lại mười chín. Tuy rằng tiếc nuối, nhưng đường phải đi còn rất dài, những người còn sống như họ vẫn phải cố gắng kiên trì....
Lời nói của Nguyệt Vũ, tuy rằng không cảm tính, nhưng cũng làm cho lòng mọi người Khống Thiên dần dần bình tĩnh. Thanh Lâm đã đi rồi, bọn họ lại còn con đường rất dài phải đi. Như vậy để Thanh Lâm ở trong lòng bọn họ, nhìn bọn họ từng bước từng bước hướng tới chỗ cao đi!
Ngẩng đầu nhìn trời, bọn họ phát hiện, lúc này thiên cao vân đạm(*), thật giống như tương lai của bọn họ, một mảnh quang minh!
(*) thiên cao vân đạm (天高云淡) : trời cao mây nhạt (nhẹ).