Quyển 6: Ma Vực Xinh Đẹp
Thời tiết quanh năm trên Nguyệt Hoa đại lục vẫn luôn ấm áp như xuân, bốn mùa như một. Khí hậu tuy rằng đơn điệu, nhưng lại ấm áp làm cho người ta thư thái.
Vô luận là phía nam cây cối rậm rạp, phía đông núi non trùng điệp, hay phía bắc cao nguyên hoang vắng. Dù là dạng địa hình nào, vẫn thủy chung một mùa khí hậu ấm áp.
Tuy rằng trên đại lục khí hậu hầu như đều là ấm áp như xuân, nhưng ở một số nơi nào đó lại luôn có một chút ngoại lệ cực đoan.
Tỷ như nói dãy núi cuối phía đông đại lục, một nơi cực nóng như hạ. Hoặc là cao nguyên mênh mông cuối phía tây, một nơi giá lạnh như đông. Về phần Thiên sơn nơi cực bắc, lại là một địa phương bốn mùa xuân -hạ -thu -đông mà nhiều nơi khó có được.
Xuân đi thu đến, hạ qua đông đến. Thời gian giống như một vòng xoay tuần hoàn, một chút một chút chậm rãi trôi qua. Cứ như vậy, cảnh sắc Thiên sơn biến hóa theo luân hồi.
Đã hơn một năm yên lặng qua đi, nhưng một hồi khuynh tuyệt thiên hạ tại Dạ thành hơn một năm trước kia vẫn như cũ là đề tài mọi người hưng phấn bàn luận. Một hồi thiên tài - cường giả chi chiến kia, vị hồng nhan tuyệt thế vô song đó, hơn một năm sau, không chỉ không chút mơ hồ trong ấn tượng của mọi người, mà ngược lại giống như tín ngưỡng, càng ngày càng lan rộng!
Dạ thành nay, Dạ gia lúc này đã không còn tồn tại, Dạ gia trong tứ đại gia tộc đã vĩnh viễn bị xoá tên trong lịch sử. Mà mọi người vì kỷ niệm hồng nhan kinh thiên Dạ Nguyệt Vũ, mà thay đổi Dạ thành thành Vũ Phong thành. Vũ Phong thành, danh như ý nghĩa, lấy tên Dạ Nguyệt Vũ cùng Dạ Phù Phong ghép lại mà nên. Đối với bọn họ mà nói, vô luận là Dạ Nguyệt Vũ hay Dạ Phù Phong đều đủ khiến cho bọn họ khắc cốt ghi tâm, tự thành tín ngưỡng.
Không chỉ có như thế, Vũ Phong thành sau khi đổi tên, Nguyệt Sơn đỉnh Nguyệt Quang thần điện từ nay về sau liền suy tàn, tín đồ Nguyệt Thần kịch liệt giảm bớt. Mà Dạ Nguyệt Vũ thay vào đó sừng sững tại Nguyệt Sơn đỉnh, trở thành tín ngưỡng vĩnh hằng.
Thiên sơn, đàn phong cao ngất. Núi non liên miên không dứt, tòa tòa mây mù lượn lờ. Mỗi một chỗ đều là linh nguyên nồng đậm, quả nhiên là gia bảo tu luyện!
Bên cạnh Thiên sơn Vụ Ẩn thành, một ngọn núi thật lớn thẳng nhập cửu tiêu, cao ngất sừng sững mà đứng, như hạc trong bầy gà, ngạo thị đàn sơn!
Dưới ngọn núi to lớn này, người trong Vụ Ẩn thành tiến đến lui đi luôn lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn một tòa đại sơn không thấy đỉnh này, không biết là nhìn cái gì. Bất quá ánh mắt kia giống như muốn xuyên thấu qua tầng mây, nhìn về phía chỗ cao đang che dấu vị thần thánh cùng cường đại kia.
Ngọn núi này tên là Ngạo Thiên Phong, là sơn mạch tối cao của Thiên sơn, phía sau di động đảo Vụ Ẩn thành chính là một đạo phong cảnh thiên nhiên tuyệt mĩ.
Lúc này phía dưới Ngạo Thiên Phong, ba đạo bóng dáng cao quý ngạo nghễ mà đứng. Ba người đều không hẹn mà cùng ngửa đầu, nhìn về phía chỗ cao nhất của ngọn núi.
"Ai, đã hơn một năm, không biết Phong nhi hiện tại thế nào." Vị lão giả đứng ở trung gian trông mòn con mắt, trên mặt lộ rõ khẩn cấp. Đã hơn một năm, hắn hầu như mỗi tháng đều tới nơi này. Nhưng mặc kệ là trời lặn trăng lên thế nào, vẫn như cũ, một chút động tĩnh cũng không có.
"Phụ thân, ngài không cần lo lắng. Phong nhi vĩ đại như vậy, nhất định sẽ bình an vô sự!" Bên cạnh, nam tử ôn nhuận thản nhiên mở miệng an ủi nói. Tuy rằng khẩu khí là đang an ủi đối phương, nhưng tia khẩn cấp nơi đáy mắt kia lại vô cùng rõ ràng. Kỳ thật, hắn cũng thực lo lắng. Dù sao đã hơn một năm trôi qua, một chút tin tức cũng không có, không khiến cho bọn họ lo lắng mới là lạ!
"Bảo bối Phong nhi các ngươi còn không yên tâm sao, nhất định sẽ không có việc gì!" Nữ tử trẻ tuổi không biết là đang an ủi bọn họ hay là đang an ủi chính mình.
Thân hình ba người vẫn bất động đứng ở nơi đó, góc áo theo gió núi nhẹ nhàng bay lên. Thật lâu sau, lão giả ở trung gian mới mở miệng thở dài:"Đi thôi, đi về trước." Bảo bối của hắn, hắn tự nhiên là tin tưởng, nhưng đã hơn một năm nhớ nhung khổ cực cũng làm cho hắn nóng ruột nóng gan!
Bảo bối Phong nhi a, nhanh lên trở về đi, ngoại công thật sự rất nhớ ngươi a!
Một trận gió núi thổi qua, ba người vừa mới nâng cước bộ, lập tức vẻ mặt kích động hướng về phía trên đỉnh núi nhìn lại...
Trên đỉnh núi Ngạo Thiên vạn trượng tuyệt điên kia, lúc này đột nhiên truyền đến một trận dao động năng lượng mãnh liệt. Dao động này tuy rằng ngắn ngủi nhưng ba người ở đây đều cảm giác được. Lập tức ba người thở mạnh cũng không dám thở một ngụm.
Giây lát sau, dao động năng lượng lại truyền đến. Chẳng qua lần này kịch liệt hơn nhiều. Dao động mãnh liệt mang theo một loại năng lượng cường hãn vô cùng, hướng về ba người quát tháo mà đi...
"Này... Đây là năng lượng cao nguyệt tôn thượng! Trời ạ, Phong nhi chỉ ngắn ngủn một năm thế nhưng thành cao nguyệt tôn thượng!" Thiên Vân Lạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức trên mặt biểu lộ một chút vui mừng đến cực điểm, kinh hô mở miệng nói.
"Không sai, thật sự là năng lượng cao nguyệt tôn thượng! Không chỉ có như thế, dao động năng lượng này ít nhất cũng là Thất Nguyệt tôn thượng!" Thiên Mộc gật gật đầu, độ cong nơi khóe miệng càng phát ra nhu hòa. Quả nhiên là bảo bối của bọn họ, chỉ ngắn ngủn một năm, đã trở thành cao nguyệt tôn thượng cường giả! Nếu không phải sợ dọa đến bảo bối chất nữ của mình, Thiên Mộc hiện tại thực sự muốn ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng. Bằng không khó có thể biểu đạt vui sướng tràn đầy trong lòng.
Thay cho hai người hưng phấn, trong đôi mắt cơ trí của Thiên Thương lại lóe ra điều gì đó. Trên khuôn mặt cương nghị của lão cũng hiện lên thản nhiên nghi hoặc cùng kinh ngạc.
Vừa rồi dao động năng lượng kia, không chỉ đơn giản là cao nguyệt tôn thượng như vậy. Tựa hồ còn hơn chút gì đó!
Ngay tại thời điểm ba người vui sướng cùng nghi hoặc, trên đỉnh Ngạo Thiên Phong đột nhiên lóe ra ánh sáng chói mắt đến cực, vạn trượng quang mang khuynh sơn mà ra, thoáng như thần quang, xuyên thấu tầng tầng mây trời vạn năm không thay đổi của Thiên sơn, thẳng tắp bắn về phía dưới Vụ Ẩn thành...
Hào quang chiếu rọi xuống Vụ Ẩn thành, bao phủ một mảnh phong cảnh như mộng như ảo.
Thình lình xuất hiện hào quang vạn trượng, khiến cho toàn bộ mọi người trong Vụ Ẩn thành đều lâm vào kinh hãi. Bọn họ một loạt đứng trên đảo di động, quan khán kỳ quan vạn năm khó gặp này.
"Trời ạ, hào quang này rốt cuộc là từ đâu mà đến? Đã vậy còn quá chói mắt." Một người thấy cảnh tượng hào quang vạn trượng này, trong lòng nghi hoặc nỉ non, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Ngạo Thiên Phong, phát hiện nguồn sáng này thế nhưng chính là lóe ra từ đỉnh núi.
"A, đỉnh núi Ngạo Thiên, chẳng lẽ là Nguyệt Vũ công chúa xuất quan?" Người nọ liên tưởng tới Nguyệt Vũ hơn một năm trước đi tới đỉnh núi Ngạo Thiên tu luyện, lập tức liền hét lớn một tiếng.
Vì thế, lập tức gây ra một hồi nghị luận sóng trào.
"A, nhất định là sự thật! Thành chủ đại nhân hơn một năm trước để Nguyệt Vũ công chúa lên đỉnh Ngạo Thiên tu luyện. Nay đã hơn một năm, nói vậy nhất định là Nguyệt Vũ công chúa tu vi tăng mạnh, cho nên liền có cảnh quan như vậy đi!"
"Ta cũng nghĩ vậy! Trên đời này ngoại trừ Nguyệt Vũ công chúa, ai còn có năng lực mạnh mẽ có thể tạo thành thiên địa dị tượng như vậy?"
"Không sai, không sai, nhất định là Nguyệt Vũ công chúa! Nhất định là Nguyệt Vũ công chúa vĩ đại nhất của chúng ta!"
"......"
Nhất thời, đám người sôi trào. Một đám hoan hô, chúc mừng. Tuy rằng còn không xác minh đáp án có đúng hay không, nhưng lấy sự sùng kính của bọn họ đối với Nguyệt Vũ, đã đem hết thảy trở thành Nguyệt Vũ xuất quan!
Từ lúc hơn một năm trước, thanh danh Nguyệt Vũ lan khắp đại lục, mọi người trong Vụ Ẩn thành biết được bọn họ có một đại tiểu thư thiên tài như vậy liền cảm thấy vạn phần tự hào. Đây là đại tiểu thư Vụ Ẩn thành bọn họ, là kiêu ngạo bất tận của Vụ Ẩn thành bọn họ! Cho nên, vì biểu đạt tôn kính của bọn họ đối với vị nữ tử thiên tài, bọn họ liền tôn xưng Nguyệt Vũ là Nguyệt Vũ công chúa. Là công chúa Vụ Ẩn thành, là Nguyệt Vũ công chúa trong lòng bọn họ!
Quang mang chiếu rọi, càng ngày càng thịnh. Mà chỗ ngọn nguồn, giống như một vòng thái dương chói mắt, sáng ngời đến cực điểm.
Trong khi mọi người ở đây còn đang đắm chìm trong khiếp sợ cùng hưng phấn, một tiếng cười to dũng cảm nhưng không mất uyển chuyển truyền vào bọn họ trong tai.
"Ha ha ha  ̄"
Một tiếng cười to này, giống như đến từ thiên ngoại, vô linh réo rắt. Mang theo tự tin cùng ngạo nghễ không gì sánh kịp, đồng thời lại có uy nghiêm khó có thể với tới.
Bị tiếng cười như vậy làm giật mình sửng sốt một chút, lập tức trên mặt mọi người hiện lên vui mừng như điên.
Không sai, thật sự là Nguyệt Vũ công chúa của bọn họ! Thật sự là Nguyệt Vũ công chúa đã trở lại! Cuồng ngạo như vậy, tiêu sái như vậy, dũng cảm như vậy, thử hỏi trên đời này ai có thể cùng nàng so sánh?
Trong lúc nhất thời, trong mắt mọi người hiện lên càng thêm cực nóng, một đôi mắt nhìn chằm chằm đỉnh núi Ngạo Thiên, chớp cũng không chớp một cái. Sợ chỉ trong nháy mắt, liền bỏ lỡ bóng dáng kinh diễm vô song của Nguyệt Vũ công chúa bọn họ.
Một tiếng cười to này, cũng làm cho ý cười trên mặt ba người Thiên Thương cùng Thiên Vân Lạc, Thiên Mộc dần dần càng thêm phóng đại.
"Phụ thân ngươi nghe, thật sự là Phong nhi xuất quan!" Thiên Vân Lạc vẻ mặt kích động, nhìn phụ thân nhà mình cũng đang kích động, hưng phấn hô.
"Đúng vậy, đúng vậy, đã hơn một năm, rốt cục cũng ra!" Thiên Thương thật sự muốn lão lệ tung hoành (lệ nóng doanh tròng). Sống cả đời không biết đã bao nhiêu năm, chưa từng có một lần kích động như vậy, lại càng không nói đến kích động muốn khóc! Nhưng lấy sự yêu thương đến cốt tủy của hắn dành cho bảo bối ngoại tôn nữ, hết thảy đều là ngoại lệ!
Trên đỉnh Ngạo Thiên, hào quang dần dần biến mất. Chậm rãi, mây mù lượn lờ, một đạo bóng dáng mơ hồ nhanh nhẹn mà ra.
Thân hình như gió, tùy ý tiêu sái. Bộ dáng vô linh tuyệt mỹ, chỉ một bóng dáng đã toát ra tuyệt đại tao nhã!
Từ xa tới gần, mọi người chỉ thấy một đạo bóng dáng phiêu dật như cửu thiên thần nữ phiêu nhiên nhi lai (nhanh nhẹn mà đến).
Góc áo tung bay, mặc phát vũ động, đàn sơn xanh biếc thấp thoáng một đạo bóng dáng màu trắng, đạp mây mà đến, như ảo như mộng.
Dung nhan tuyệt lệ, như quang mang chói mắt mê người. Lại giống như sương tuyết trên đỉnh tuyết sơn, cao ngạo lãnh diễm.
Lam thiên bạch vân, lục thủy thanh sơn (trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc), lúc này đã thành thùng rỗng kêu to. Trong mắt mọi người, giờ này khắc này chỉ có bóng dáng tuyệt mĩ như bức họa cuộn tròn kia.
Nguyệt Vũ công chúa một năm không thấy, vốn dung nhan đã độc nhất vô nhị, lúc này lại càng thêm tuyệt lệ khuynh thành. Một thân lan tỏa khí chất ngạo nhân, hơn một năm sau càng thêm thâm trầm nội liễm.
Nguyệt Vũ từ trên đỉnh Ngạo Thiên nhìn xuống, ánh mắt đầu tiên chính là rơi xuống ba đạo bóng dáng quen thuộc trước mặt. Lập tức suy nghĩ trong lòng như thủy triều đánh úp lại.
Đã hơn một năm, nàng dốc lòng tu luyện, tuy rằng thời gian từ từ vượt qua, nhưng những khi nhàn hạ, cũng sẽ nghĩ đến vài bóng dáng quen thuộc này. Tuy rằng tịch mịch, nhưng có mấy tia ấm áp đó bên mình, làm cho nàng luôn cảm thấy năm tháng thanh tu thực tốt đẹp.
"Ngoại công, thúc, thẩm!" Nguyệt Vũ vui hô. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần ấm áp, khuôn mặt lãnh diễm đột nhiên hiện lên nét tươi cười như hoa.
"Bảo bối, rốt cục cũng trở lại!" Thiên Vân Lạc liền lắc mình xông ra ngoài trước, trên dung nhan xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Bảo bối chất nữ này, nàng phát hiện nàng đã yêu thương đến cốt tủy. Hơn một năm không thấy, nàng tâm niệm đã hơn một năm!
"Thẩm, Phong nhi rất nhớ ngươi!" Một hàng thanh lệ lòe lòe quang mang rơi xuống làm cho nội tâm Nguyệt Vũ đột nhiên co rụt lại. Nàng biết mấy người này mến nàng, yêu nàng. Nhưng nàng không biết bọn họ lại yêu thương sâu đậm như thế. Bọn họ đều là cường giả thực lực mạnh mẽ đứng đầu Nguyệt Hoa đại lục, cao ngạo như bọn họ, làm sao sẽ dễ dàng rơi lệ như vậy? Rơi lệ, ai nói chỉ kẻ yếu mới có? Đó chính là không có đối tượng đáng giá mà thôi!
Nhưng, nàng lại có đức gì? Thế nhưng có được sủng ái lên trời xuống đất của mấy người cao ngạo như bọn họ? Tình cảm như vậy, làm sao không khiến nàng cảm động? Cho dù trong trẻo lạnh lùng như nàng, lãnh huyết tàn nhẫn như nàng, vẫn lần lượt bị cảm động. Sau lại luân hãm trong đó, mà nàng, cũng vui vẻ chịu đựng!
Không phải nàng mù quáng, mà là bởi vì nàng chân thật biết rõ tình cảm đó, cũng như người uống nước, ấm lạnh tự biết!
"Thẩm cũng rất nhớ ngươi a!" Thiên Vân Lạc hung hăng ôm Nguyệt Vũ vào lòng, đã hơn một năm nhớ nhung cuối cùng cũng được trọn vẹn.
Hai người Thiên Mộc cùng Thiên Thương tuy rằng trong lòng cực kì khát vọng muốn đi lên ôm bảo bối ngày đêm mong nhớ của bọn họ một cái. Nhưng dù sao cũng là người thành thục, đã biết khắc chế. Vì thế, bọn họ nhịn xuống. Bất quá, đáy mắt ửng đỏ kia, cùng với thân thể run run không một chút nào không nói rõ nội tâm kích động của bọn họ.
Thật lâu sau sau, Nguyệt Vũ rời khỏi ôm ấp của Thiên Vân Lạc, lại chui vào trong lòng Thiên Mộc. Thúc thúc bề ngoài ôn nhuận như ngọc, luôn làm cho nàng rất thưởng thức. Hương vị tươi mát thản nhiên trên người thúc thúc luôn làm cho nàng cảm thấy an tâm.
Thiên Mộc nhìn bộ dạng bảo bối nhà mình trong lòng, khóe miệng gợi lên một chút độ cong sủng nịch đến cực điểm. Đây là bảo bối của bọn họ, bọn họ muốn dùng cả đời thủ hộ nàng!
"Thúc, Phong nhi rất nhớ ngươi!" Thật sự, thật sự rất nhớ các ngươi!
"Thúc cũng rất nhớ Phong nhi!" Thanh âm Thiên Mộc bởi vì quá mức kích động mà có chút run run.
Ôm trong chốc lát, Nguyệt Vũ lại thoát ra từ trong lòng thúc thúc nàng, đem tầm mắt nhìn về phía ngoại công vẫn như cũ càng già càng dẻo dai bên cạnh.
Ngoại công hình như gầy hơn, mái tóc thái dương tựa hồ ngày càng nhiều dấu vết tuyết trắng. Trên mặt ngoại công thực bình tĩnh, nhưng ướt át trong mắt lại rất rõ ràng.
Ngoại công a, trước khi gặp được nàng, luôn luôn cao cao tại thượng như vậy. Nhưng khi ở trước mặt nàng, cũng vẫn bình thường như vậy, bình thường đến gần như hèn mọn. Đây là yêu thương của ngoại công, yêu vĩ đại, yêu thâm trầm!
"Ngoại công." Nguyệt Vũ nghĩ nghĩ, chóp mũi lại đau xót.
Một phen nhào vào trong lòng rắn chắc của Thiên Thương, một khắc kia, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy, trên trời dưới đất, nàng nguyên lai có thể hạnh phúc như vậy!
Thiên Thương cảm nhận được bảo bối nhà mình trong lòng, nhất thời nội tâm đủ loại bất an cùng tưởng niệm hơn một năm kia giờ này khắc này toàn bộ như mây yên, tiêu tán vô tung vô ảnh.
Có ngoại tôn nữ như vậy, có bảo bối như vậy, Thiên Thương hắn cả đời trọn vẹn!
Phía sau, mọi người trong Vụ Ẩn thành, khi nhìn đến một màn như vậy, cũng cảm động vạn phần...
Thật lâu sau đó, đoàn người rốt cục cũng về tới đại điện chủ đảo trong Vụ Ẩn thành.
"Phong nhi, ngươi nay rốt cuộc là tu vi như thế nào? Vì sao ngoại công cũng không thể nhìn ra? Còn có, vì sao linh hồn lực của ngươi tu luyện không giống thường nhân?" Trong đại điện, lúc này chỉ còn lại bốn người Nguyệt Vũ cùng Thiên Thương, Thiên Vân Lạc, Thiên Mộc.
Nguyệt Vũ nghe xong, cũng không nóng lòng đáp lại, chỉ nhợt nhạt cười. Nàng một năm này tuy rằng tịch mịch cô độc, nhưng tu vi cũng tăng tiến không ít. Không chỉ có như thế, trong một năm này, ngoại trừ thực lực tăng tiến ra, khả năng luyện khí của nàng cũng tiến triển cực nhanh. Nay, cho dù là thiên khí gì đó đối với nàng mà nói cũng không tính là ngạc nhiên gì. Bất quá, đồng thời nàng cũng biết bên trên thiên khí còn có rất nhiều huyền khí đẳng cấp cao. Giống như bên trên tôn thượng còn có rất nhiều cường giả cấp bậc cao cường, cho nên, nàng không có hảo đắc ý gì!
"Ngoại công, về phương diện thực lực, nói vậy các ngươi cũng đoán được. Không sai, nay phương diện tu hồn ta đã là thực lực Thất Nguyệt tôn thượng. " Nguyệt Vũ nói tới đây vẫn chưa tiếp tục.
"Quả nhiên là thực lực Thất Nguyệt tôn thượng a! Chậc chậc, tựu thành một năm đến tôn thượng không nói, thế nhưng còn thành Thất Nguyệt tôn thượng, Phong nhi, ngươi thật sự là vượt xa dự kiến của chúng ta!" Thiên Vân Lạc biết bảo bối biến thái nhà mình nổi danh. Nhưng thành tựu trở thành Thất Nguyệt tôn thượng chỉ trong một năm này vẫn làm cho nàng khó có thể tin được. Bất quá, hoàn hảo, bọn họ đã có thói quen, bằng không hẳn là phải bị hù chết!
"Phương diện tu hồn? Chẳng lẽ..." Thiên Thương cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Nguyệt Vũ, đôi mắt nhìn về phía Nguyệt Vũ hiện lên cái gì đó, lập tức vẻ mặt kinh hãi.
Thiên Vân Lạc cùng Thiên Mộc đều là người thông minh, vừa nghe đến Thiên Thương nói như vậy, lập tức một đám kinh tủng. Hai ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ, trong mắt tất cả đều là tràn đầy khiếp sợ.
Phương diện tu hồn, chẳng lẽ Phong nhi còn tu... Ma?
Nhìn ba vị nhà mình vẻ mặt khiếp sợ đến đáng yêu, Nguyệt Vũ xấu hổ cười sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng. Nàng có thiên phú tu ma tuy rằng mọi người đều biết, nhưng vẫn không ai tin tưởng nàng đã tu hồn, thế nhưng còn có thể tu ma!
Hồn ma song tu, nàng từ Triệt biết được nơi đó tuyệt đối chưa từng có ai. Cho nên nàng thực vinh hạnh trở thành đệ nhất nhân từ xưa đến nay! Bất quá, nghe nói trên mảnh đại lục kia có một vị cao thủ thiên tài trẻ tuổi, kiếm ma song tu. Lần đầu tiên nghe đến một người như vậy, Nguyệt Vũ đột nhiên có một loại xúc động muốn đi tới cùng người này luận bàn một chút. Chẳng qua, nàng cũng hiểu được bằng thực lực hiện tại của nàng, muốn đi phiến đại lục đó còn kém rất nhiều!
Ai biết được chỉ là một ý tưởng như vậy, lại làm cho Nguyệt Vũ sau này khi gặp được cái người được gọi là kiếm ma song tu kia, liền trợn mắt há hốc mồm!
"Không sai, ta tu hồn, đồng thời, còn tu ma! Cũng chính là hồn ma song tu!" Nguyệt Vũ thản nhiên gật gật đầu, tuyệt không giấu diếm. Trước mặt mấy người này, nàng cảm thấy không tất yếu gì phải giấu diếm. Bởi vì đối với bọn họ, nàng hoàn toàn tin tưởng!
Hống  ̄
Nguyệt Vũ thừa nhận, làm cho ba người vốn bình tĩnh, giờ phút này đầu óc không kịp phản ứng, lâm vào hỗn độn.
Hồn ma song tu... Hồn ma song tu... Hồn ma... Song tu...
Trong đầu không ngừng quanh quẩn vài từ này, thật lâu khó có thể bình tĩnh.
Không phải bọn họ chưa thấy qua, không phải trái tim bọn họ năng lực thừa nhận không mạnh, cũng không phải bọn họ phản ứng quá khích. Mà là chuyện thật như vậy thực sự là quá kinh tủng. Từ xưa đến nay, một đường tu luyện đều chỉ chú ý một tinh tu. Chưa từng có người dám nếm thử song tu yêu cầu cao độ như vậy.
Mọi người đều biết, chỉ cần là tu hồn đều phải hao phí vô số quang âm của tu luyện giả. Huống chi là hồn ma song tu?