Dạ Tôn Dị Thế

Chương 210

Sau một phen bị cuồng đánh, Chiến Hạo gần như biến hình! Hắn thật sự là muốn cầu xin tha thứ, nhưng phát hiện mình đã bị Chiến Vô Cực đánh đến sái quai hàm, chỉ có thể ở yết hầu kêu rên.

Chiến Vô Cực nghe thấy thanh âm Chiến Hạo kêu rên, trong lòng hèn mọn. Nghĩ tới hơn mười năm kia, Chiến Hạo đối với hắn thế nào? Cơ hồ mỗi ngày hắn đều ra sức đánh. Không chỉ có như thế, một mình hắn đánh còn chưa đủ, lại mang thêm vài tên cẩu bằng hữu đi cùng. Mười năm, hắn cô hồ mỗi ngày đều từ bị đánh mà vượt qua!

Hắn hận, hận Chiến gia, hận chính mình không biết tung tích cha mẹ, hận Chiến Hạo, càng hận chính bản thân hắn! Hận chính mình vô năng, hận bản thân không đủ cường đại. Nhưng vô luận thế nào, hắn vẫn như cũ vẫn phải chịu cuộc sống bi thảm hắc ám. Sau, hắn thành thói quen, đã thấy ra. Đối với Chiến Hạo khi dễ, hắn yên lặng chịu đựng. Chỉ có thời điểm đêm dài tĩnh lặng, hắn mới có thể dưới ánh trăng sáng một mình lau miệng vết thương. Đồng thời trong lòng âm thầm thề, có một ngày, hắn nhất định sẽ đòi lại tất cả!

Nay, phong thuỷ thay phiên chuyển đổi. Rốt cục, người bị đánh không còn là hắn, mà là Chiến Hạo. Đồng thời nhiều năm ẩn nhẫn trầm mặc, rốt cuộc cũng được giải thoát. Không ở trong trầm mặc diệt vong, mà ngay trong trầm mặc bùng nổ.

Không biết qua bao lâu, Chiến Vô Cực rốt cuộc dừng tay lại. Đối với Chiến Hạo, hắn đã thề bản thân nhất định sẽ giết hắn. Nhưng nay, cho hắn cơ hội, hắn lại đột nhiên cảm thấy, giết Chiến Hạo quả thực chính là làm ô uế tay hắn! Hắn muốn lưu trữ hắn, để hắn phải nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!

Trong lòng nghĩ như vậy, Chiến Vô Cực đột nhiên phát lực, hai tay kéo lấy chân Chiến Hạo, Chiến Vô Cực cắn răng một cái, dùng sức hướng về hai bên xé ra...

"A---"

Hai chân Chiến Hạo sinh sôi bị Chiến Vô Cực xé ra, đau đớn khiến cho Chiến Hạo thê lương rống lên một tiếng.

Trên mặt Chiến Vô Cực vốn đã bị dơ bẩn, nay lại bị máu tươi trên đùi Chiến Hạo phun lên trông càng thêm tàn khốc. Hơi hơi nhíu mi, Chiến Vô Cực quăng Chiến Hạo trên mặt đất, nâng tay áo xoa xoa vết máu trên mặt. Nhìn Chiến Hạo quỳ rạp trên mặt đất đã mất đi năng lực hoạt động, Chiến Vô Cực vẻ mặt âm trầm. Không có hưng phấn, càng không có điên cuồng.

Một chiêu vừa rồi, không chỉ phế bỏ hai chân Chiến Hạo, mà còn làm thương tổn nặng nề đan điền của hắn. Tuy rằng người tu ma chứa đựng ma lực ở mi tâm chứ không phải đan điền, nhưng đan điền cũng là một nơi quan trọng mà người tu luyện phải bảo vệ. Bị thương nặng như vậy, không đến mức làm cho đan điền Chiến Hạo bị hủy trở thành một tên phế vật. Mà làm cho con đường tu luyện sau này của hắn, vĩnh viễn không thể tiến bộ được. Về sau, tu vi của Chiến Hạo sẽ mãi mãi ở một cái cấp bậc. Tu vi không tấn tiến, hai chân Chiến Hạo lại không thể nào lành lại được! Không thể không nói, trừng phạt như vậy, so với tử vong càng thêm huyết tinh!

Chiến Vô Cực đem tầm mắt từ trên người Chiến Hạo dời đi, chuyển về phía mấy tên thủ hạ chân chó đang sợ đến sắp chết của hắn. Trong đôi mắt hiện lên quang mang lạnh thấu xương. Những người này, trong cuộc sống từng ngày, bọn họ tuy không phải chủ mưu, nhưng chà đạp đánh đập hắn so với Chiến Hạo cũng không hề kém! Chiến Vô Cực mâu quang sáng chói, đột nhiên thân hình chợt lóe, dáng người mạnh mẽ nhanh như thiểm điện hướng về mấy người vọt qua...

Ba, ba, ba, ba  ̄

Oanh, oanh, oanh, oanh  ̄

Sau vài tiếng đánh đập, mấy tên chó má kia của Chiến Hạo đã bị Chiến Vô Cực đánh bay vào tường thành, đầu rơi máu chảy!

Người qua đường trợn to mắt nhìn Chiến Vô Cực vô cùng tiêu sái tung mấy chiêu, một đám kinh hãi hô hấp đều đình chỉ lại.

Mẹ nó, Chiến Vô Cực này thật sự là rất, rất con mẹ nó khủng bố! Bình thường nhìn hắn bị đánh tới tấp không thể trả lại, nay động thủ thật sự là sạch sẽ lưu loát! Lập tức đã đem mấy người giải quyết gọn gàng. Phế phế, toái toái! Người này thật đúng là không làm thì thôi, vừa làm liền nổi tiếng a!

Nguyệt Vũ hơi hơi hí mắt, nhìn thủ đoạn của Chiến Vô Cực, trong lòng tuyệt không kinh ngạc. Chiến Vô Cực này, nàng thật ra không có nhìn lầm. TÍnh tình như vậy có đôi phần giống nàng. Ít nhất là tên không lưu tình, tâm ngoan thủ lạt.

Chiến Vô Cực sau khi giải quyết xong mấy người, mới chậm rãi xoay người nhìn về phía Nguyệt Vũ. Lẳng lặng đứng ở nơi đó, đôi mắt rám nắng phiếm phiếm quang mang ánh chiều tà. Mâu quang lúc sáng lúc tối, tựa như đang quyết định điều gì. Cuối cùng, Chiến Vô Cực hơi hơi rũ mắt, lại cung kính cúi đầu, đến trước người Nguyệt Vũ quỳ xuống.

"Đa tạ chủ nhân ban ân, Chiến Vô Cực nguyện thề sống chết trung thành với chủ nhân." Chiến Vô Cực quỳ gối cách Nguyệt Vũ một thước xa, cúi đầu, ngữ khí cực kì cung kính. Tựa như trước mắt hắn không phải là người, mà là thần, là tín ngưỡng của hắn!

Nguyệt Vũ thực ra không có đoán được Chiến Vô Cực sẽ làm như vậy. Cho nên có chút kinh ngạc về động tác của hắn. Bất quá kinh ngạc này cũng chỉ xoẹt qua trong nháy mắt. Nguyệt Vũ khóe miệng khinh câu, ý cười thản nhiên, hàm xúc không rõ.

"Chủ nhân? Ta khi nào thì thành chủ nhân của ngươi? Còn có ban ân, ban ân cái gì? Ta cũng chưa có ban ân gì cho ngươi!" Chủ nhân? Xưng hô như vậy thực khiến nàng không thích ứng nổi. Tựa như nàng đang thu dưỡng một sủng vật biết nói chuyện vậy.

Thanh âm Nguyệt Vũ nhẹ nhàng bâng quơ, làm cho Chiến Vô Cực hơi hơi kinh ngạc. Bất quá, khi nhìn đến ý cười lạnh nhạt mà lại ngàn vạn tao nhã của hồng y thiếu niên trước mặt, Chiến Vô Cực liền xác định trong lòng. Thiếu niên này, về sau chính là chủ nhân của Chiến Vô Cực hắn, vĩnh viễn! Cả cuộc đời Chiến Vô Cực hắn sẽ chỉ nghe theo hiệu lệnh của thiếu niên này, cho dù vạn kiếp bất phục, cho dù hôi phi yên diệt cũng không tiếc!

"Chiến Vô Cực ta ở đây hướng Ma Thần vĩ đại nhất thề! Từ nay về sau, người trước mặt chính là chủ nhân vĩnh viễn của Chiến Vô Cực ta! Chiến Vô Cực nguyện ý tôn hắn làm chủ, nghe hiệu lệnh của hắn. Nếu làm trái lời thề, Chiến Vô Cực ta nguyện ý chịu hôi phi yên diệt!" Không phải xúc động, lại càng không phải là trách nhiệm. Đời này Chiến Vô Cực hắn tuy rằng hơn hai mươi năm chịu uất ức, thấp kém. Nhưng hắn chưa từng cầu ai, cũng không có hứa hẹn cái gì. Hắn tuy rằng thân phận đê tiện, không thể tu luyện, bản thân nhỏ bé như bụi bặm, nhưng hắn cũng có kiêu ngạo của chính mình, có tôn nghiêm của chính mình, càng có kiên trì của chính mình. Mà thiếu niên trước mắt, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền cảm thấy có cái gì đó khắc vào cốt nhục, xâm nhập cốt tuỷ. Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền cảm thấy người này chính là tín ngưỡng duy nhất cuộc đời hắn theo đuổi.

Từ nay về sau, vô luận núi cao biển rộng, lộ trình gian nan. Hắn một đời hắc ám mê mang, rốt cuộc cũng tìm được một con đường sáng ngời. Dù phải chịu đủ loại gian truân trên đời, hắn vẫn vui vẻ nhận lấy.

Lời thề của Chiến Vô Cực, chính là tín ngưỡng tu ma giả tối cao! Lời thề vang dội không trung, trên trời liền đánh xuống một đạo quang mang màu đen mang theo ký hiệu màu vàng thản nhiên.

Hắc mang bao phủ Chiến Vô Cực, sau đó liền lập tức biến mất trong hư không. Như vậy, lời thề đã được thực hiện. Từ nay về sau, nếu Chiến Vô Cực làm trái lời thề sẽ phải nhận lấy kết cục hôi phi yên diệt!

Mọi người bị lời thề của Chiến Vô Cực làm khiếp sợ. Nhìn ký hiệu lời thề tiêu tán theo gió trên hư không, trong lòng thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Trời ạ, đó nhưng là lời thề Ma thần a! Lời thề một khi đã hạ, thì phải là chuyện cả một đời, Chiến Vô Cực thế nhưng không chút nghĩ ngợi liền hạ xuống! Rốt cuộc là Chiến Vô Cực ngu xuẩn, hay là thiếu niên này xác thực có tư bản?

Đừng nói là mọi người, ngay cả Nguyệt Vũ luôn luôn bình tĩnh trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Nàng không nghĩ tới Chiến Vô Cực thế nhưng lập hạ như vậy. Lời thề Ma thần? Tuy rằng không biết nhiều lắm, nhưng nàng cũng rõ ràng lời thề Ma thần hẳn cũng tương đương với lời thề của tu hồn giả. Xem ra Chiến Vô Cực này thật đúng là đã hạ quyết tâm!

"Ngươi liền muốn ta làm chủ nhân của ngươi như vậy?" Nguyệt Vũ thản nhiên nói.

"Chiến Vô Cực về sau hết thảy nghe theo chủ nhân phân phó!" Thanh âm trầm thấp của Chiến Vô Cực vang lên, mang theo nồng đậm kiên trì.

Hết thảy nghe ta phân phó? Vậy nếu ta bảo ngươi đi chết?" Hỏi xong, Nguyệt Vũ không khỏi có chút buồn cười. Người ta đều đã lập lời thề, nếu nàng thật sự nói như vậy, Chiến Vô Cực cho dù không muốn chết, cũng phải chịu hậu quả hôi phi yên diệt! Xem ra Chiến Vô Cực này ăn định nàng rồi!

"Ngươi đã nghĩ muốn làm nô lệ như vậy, ta đây liền thu ngươi đi!" Ngữ khí Nguyệt Vũ cực kì thoải mái. Tựa như việc Chiến Vô Cực thề làm nô lệ của nàng là chuyện rất là bình thường, tuỳ ý.

Chiến Vô Cực nghe được Nguyệt Vũ như vậy nói, trong lòng vui sướng. Chủ nhân đây là đã nhận hắn rồi đúng không?

Ngẫu ngộ* kết duyên tại thành Lạc Y Mã, đã định chính là lựa chọn sáng suốt của Chiến Vô Cực từ đây. Đến cuối cùng khi đã trải qua vô vàn, Chiến Vô Cực đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, tâm hắn luôn luôn tâm niệm một chút thân ảnh hồng y chói mắt trong thành Lạc Y Mã kia.

(*) Ngẫu ngộ: ngẫu nhiên tương ngộ = bỗng dưng gặp nhau.

......

Ánh chiều tà cuối cùng vẫn bị bóng đêm che lấp. Ban đêm trong thành Lạc Y Mã, tựa hồ so với các nơi khác càng thêm yên tĩnh. Vầng trăng vẫn treo trên cao, lộ ra hắc ám thản nhiên, cùng với ánh vàng rực rỡ. So với ánh trăng Nguyệt Hoa đại lục, tựa như càng thêm thần bí.

Dưới hàng vạn sao trời, trên đường Lạc Y Mã thành im lặng vô cùng, người hành tẩu đi lại cũng rất thưa thớt. Lúc này, đi giữa đường cái, hai đạo thân ảnh cực kì chói mắt một trước một sau hướng về trong thành đi đến...

"Vô Cực, ngươi có biết Ma Vực này có chỗ nào tên Thần Ẩn thành?" Trên đường thanh u, đi ở phía trước Nguyệt Vũ tựa như nghĩ tới cái gì, thản nhiên mở miệng hỏi.

Nguyệt Vũ đột nhiên đánh vỡ trầm mặc, làm cho Chiến Vô Cực có chút không kịp phản ứng.

"A?" Chiến Vô Cực "A" một tiếng, lập tức biến sắc, trợn to mắt nhìn Nguyệt Vũ.

"Như thế nào? Có cái gì vấn đề sao?" Nguyệt Vũ nhìn đến ánh mắt Chiến Vô Cực như xem quái vật, hơi hơi nhíu mi. Không biết Chiến Vô Cực đây là kinh ngạc cái gì.

"Chủ nhân, ngươi, ngươi nói Thần Ẩn thành?!" Chiến Vô Cực nghĩ đến chính mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi.
"Ân? Có vấn đề?" Nguyệt Vũ nhìn đến bộ dáng Chiến Vô Cực, chỉ biết Chiến Vô Cực khẳng định là biết. Bất quá vì sao kinh ngạc như vậy?

"Chủ nhân không phải người Ma Vực?" Chiến Vô Cực sau khi kinh ngạc liền hiểu rõ. Thông minh như hắn, cũng đoán được Nguyệt Vũ không phải người Ma Vực. Bằng không vì sao ngay cả Thần Ẩn thành cũng không biết? Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn đến Nguyệt Vũ, hắn liền biết Nguyệt Vũ không phải người thành Lạc Y Mã. Nhưng, hắn thật đúng là không nghĩ tới chủ nhân thế nhưng không phải người Ma Vực!

"Ân?" Nguyệt Vũ hơi hơi nhướng mày. Chiến Vô Cực này thật ra cũng khá lợi hại, nàng không nói gì hắn thế nhưng liền đoán được nàng không phải người Ma Vực.

"Chủ nhân, kỳ thật ta cũng chỉ đoán thôi. Chủ nhân cùng người Ma Vực không có nhiều khác biệt lắm. Nếu không phải chủ nhân không biết Thần Ẩn thành sẽ không khiến ta hoài nghi." chiến Vô Cực sau khi tẩy rửa sạch sẽ, tuấn nhan dưới ánh trăng chiếu rọi, có vẻ phá lệ tuấn tú. Trên khuôn mặt cương nghị lãnh khốc hiện lên nhu hoà thản nhiên.

"Thần Ẩn thành, ở Ma Vực cơ hồ không ai không biết. Bởi thanh danh Thần Ẩn thành quá lớn. Có thể nói toàn bộ thế lực lớn cùng đại bộ phận cường giả đều tập trung tại Thần Ẩn thành!" Nói thật, nếu có người không biết Thần Ẩn thành, nhưng vậy hoặc là não tàn, hoặc chính là không phải người Ma Vực. Hiển nhiên, chủ nhân hắn thuộc loại sau.

Nghe xong Chiến Vô Cực giải thích, Nguyệt Vũ nhịn không được mâu quang vi thiểm, trong lòng rất là kinh hãi. Sớm biết Thần Ẩn thành thần bí cùng cường hãn là một chuyện, nhưng khi nghe kể lại là một chuyện khác, nàng vẫn nhịn không được hít một ngụm khí lạnh!

Không nói tập trung toàn bộ thế lực lớn của Ma Vực, thế nhưng còn tập trung đại bộ phận cường giả. Như vậy sẽ là khủng bố thế nào? Phải biết rằng, chúng tu luyện giả ở Ma Vực thực lực so với tu luyện giả ở Nguyệt Hoa đại lục hơn một cấp bậc rất lớn. Nếu nói tôn thượng ở Nguyệt Hoa đại lục là vô cùng hiếm có, thì ở Thần Ẩn thành không tính là hiếm lạ. Ở đây, cho dù là đế thượng cường giả cũng không phải ít!

Nhiều cường giả như vậy, thế nhưng đại bộ phận đều tập trung tại Thần Ẩn thành, không thể không nói, Thần Ẩn thành này thực sự là khủng bố!

"Vậy Thần Ẩn thành ở nơi nào?" Nguyệt Vũ bình phục gợn sóng trong lòng, thản nhiên hỏi.

"Thần Ẩn thành ở bắc bộ Ma Vực, cách thành Lạc Y Mã rất xa. Từ đây nếu muốn tới, không chỉ băng qua Vạn sơn sơn mạch, mà còn phải qua rất nhiều thành trì. Khoảng cách này, cho dù là Ma Tôn cường giả, cũng cần ít nhất một tháng!" Chiến Vô Cực tuy rằng không có thiên phú tu luyện, nhưng kiến thức lại rất rộng. Hơn nữa, điều đơn giản này, ngoại trừ Nguyệt Vũ là người mới tới ra, người Ma Vực căn bản đều biết.

Một tháng? Nguyệt Vũ nghe được Chiến Vô Cực nói thực lực Ma Tôn ít nhất cũng phải mất tới một tháng, lập tức nhịn không được muốn chửi ầm lên. Thực lực Ma Tôn, đó không phải là tương đương với tôn thượng cường giả sao? Mẹ nó, có lầm hay không a? Nàng rốt cuộc đã tới cái nơi quỷ quái nào thế này? Đi xem Thần Ẩn thành, không chỉ phải trèo non lội suối, mà còn phải đi cả vạn dặm đường. Một tháng, dù có đi qua Nguyệt Hoa đại lục vài lần cũng không cần nhiều thời gian như vậy đi?

(*) Tác giả giải thích: nhất giai ma pháp sư đến thất giai ma pháp sư, Ma tôn, Ma đế. Chín cấp bậc này tương đương với từ huyền sư đến tôn thượng, đế thượng.

Ma Vực này rốt cuộc là nơi như thế nào a?

Không thể không nói, Nguyệt Vũ thật sự là không có may mắn a. Thành Lạc Y Mã ở nam bộ thuộc địa khu chưa khai hóa, mà Thần Ẩn thành ở bắc bộ Ma Vực, thật sự là nam bắc phân kì, cách xa vạn dặm a!

"Đương nhiên, nếu có đủ tiền tài, có thể cưỡi truyền tống trận. Bất quá truyền tống trận cũng không phải nơi nào cũng có. Hầu như chỉ một vài đại thành trì sở hữu. Bởi vì muốn khởi động truyền tống trận cần rất nhiều lực lượng ma huyễn lực, cho nên chi phí rất lớn, không phải kẻ có tiền căn bản không thể đi!" Chiến Vô Cực nhìn thấy biểu tình có chút rối rắm của Nguyệt Vũ, nghĩ đến hẳn là Nguyệt Vũ muốn tới Thần Ẩn thành gấp, nhưng bởi vì thực lực không đủ mà lo lắng. Cho nên lại mở miệng nói.

Truyền tống trận Nguyệt Vũ tự nhiên là không xa lạ. Bất quá trên Nguyệt Hoa đại lục truyền tống trận đều rất ít khi dùng. Đến Ma Vực này, phương tiện giao thông tự nhiên là không có!

Bất quá, không thể không nói đi truyền tống trận sảng khoái rất nhiều. Nếu nơi đây không có truyền tống trận, vậy chờ xuyên qua Vạn Sơn Sơn Mạch đến một đại thành trì đi.

"Vô Cực, nói thế lực phân bố ở Ma Vực đi." Nguyệt Vũ cảm thấy nếu đã đến đây, tất phải hiểu biết một chút chuyện mới được.

Chiến Vô Cực nghe được vấn đề của Nguyệt Vũ, gật gật đầu. Chủ nhân nếu không phải người Ma Vực, hỏi một chút chuyện cũng là điều bình thường. Vì thế Chiến Vô Cực đã đem hết thảy những gì mình biết ở Ma Vực nói cho Nguyệt Vũ.

Nguyên lai thế lực ở Ma Vực phân bố so với Nguyệt Hoa đại lục đơn giản hơn nhiều, nhưng cũng rất vi diệu.

Trong Ma Vực tổng cộng có sáu bộ tộc lớn. Phân biệt là Ám Ma tộc, Huyết tộc, Thú Nhân tộc, Nhân Linh tộc, Nhân tộc cùng Ma Thú tộc. Sáu đại chủng tộc, Nhân Linh tộc cùng Ma Thú tộc đều là tộc lánh đời, trên cơ bản không giao tiếp với các chủng tộc khác. Nhưng tộc Thú Nhân, Huyết tộc cùng Nhân tộc đều đấu tranh rất kịch liệt. Về phần Ám Ma tộc thì chiếm cứ một địa vị vô cùng đặc thù trong Thần Ẩn thành.

Bốn đại chủng tộc trong Thần Ẩn thành đều có tổng bộ bản tộc của chính mình. Mà Chiến gia chính là dòng họ đại biểu cho bộ tộc Thú Nhân, một trong tứ đại chủng tộc. Chiến Vô Cực cũng chính là huyết mạch hậu đại của Chiến gia. Còn về thành Lạc Y Mã, đó là nơi Chiến gia lưu đày hậu đại có thiên phú kém cỏi.

Không thể không nói, đại gia tộc đối xử với hậu đại không có thiên phú hoặc thiên phú kém cỏi thực sự là tàn nhẫn a! Rõ ràng là lưu đày, còn đường hoàng nói là đi lịch lãm!

Nguyệt Vũ lại tiếp tục hỏi về một số vấn đề tại Ma Vực. Bất quá chỉ là một ít chi tiết vấn đề, Chiến Vô Cực cũng không trả lời được. Dù sao ở thành Lạc Y Mã phong bế lạc hậu này ngây người lâu như vậy, tin tức bên ngoài tự nhiên là không tinh thông. Cho nên Chiến Vô Cực không biết một tin tức cụ thể cũng là bình thường.

Trung tâm thành Lạc Y Mã chính là phủ đệ của Chiến Gia. Tuy rằng cửa thành rách nát, phòng ốc cư dân trong thành Lạc Y Mã cũng tương đối đơn sơ, nhưng phủ đệ Chiến gia cũng khá là tinh xảo.

Đại viện lầu cao, đèn đuốc sáng trưng. Kiến trúc như vậy tuy rằng so ra thì kém Dạ gia phồn hoa tráng lệ, nhưng bên cạnh thành Lạc Y Mã lại là cực kì xa xỉ.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment