Dạ Tôn Dị Thế

Chương 94

Đứng bên cạnh ốc đảo Phiêu Miểu, từ xa nhìn lại, đúng là một mảnh huyết sắc mênh mông vô tận! Sa mạc huyết sắc trải rộng tới tận chân trời, giáp với một khoảng thiên không màu lam xinh đẹp, đỏ cùng lam hòa hợp với nhau, khiến cho Huyết Sắc Nguyệt Nha Loan thoạt nhìn vô cùng thần bí mị hoặc.

Huyết sắc Nguyệt Nha Loan, quanh năm một mảnh huyết sắc, bởi vậy liền xuất từ “huyết sắc”. Về phần Nguyệt Nha Loan, nghe nói là tồn tại ở cuối phiến sa mạc ốc đảo này, bên trong là một mảnh ảo cảnh, không ai biết rốt cuộc là nơi nào, lại càng không ai gặp qua Nguyệt Nha loan trong truyền thuyết.

Tuy rằng chưa người nào thấy qua, nhưng mọi người đều tin có truyền thuyết như vậy, bởi vậy Huyết Sắc Nguyệt Nha Loan vẫn lưu truyền đến nay, chưa bao giờ thay đổi. Cách Nguyệt Vũ bọn họ không xa, trong một mảnh huyết sắc mờ mịt, có một phiến lục sắc lóng lánh nở rộ.

Đều nói ‘vạn lục trung nhất điểm hồng’*, nhưng nhìn cảnh tượng này lại là điển hình ‘vạn hồng trung nhất điểm lục’!

(*) trong vạn sắc xanh có một điểm đỏ.

Trong phiến lục sắc kia là một mảnh xanh mượt được bao trùm, hình thành từ đủ loại thực vật. Tựa như trong sa mạc có một ốc đảo nho nhỏ. Đương nhiên là không rộng lớn như vậy.

Mà lúc này, trong mảnh lục sắc, một đóa hoa màu trắng thật lớn đang ở chậm rãi nở rộ……

Đó là một đóa hoa nàng chưa bao giờ nhìn thấy, có chút giống hoa sen, cũng có chút giống ngôi tử hoa (???), tóm lại vô cùng hoàn mỹ. Hình thể hoa này có chút hơi lớn, ước chừng một gian phòng. Tuy rằng, hình thể to lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nó.

Tầng tầng lớp lớp cánh hoa vẫn chưa hoàn toàn nở rộ ra. Mà đóa hoa kia lại lóe ra bạch quang thánh khiết, nhiễm một vài giọt sương sớm, dưới ánh mặt trời chiếu hạ, phản xạ ra quang mang thất thải sắc màu.

Phong cảnh này quả nhiên là tựa như ảo mộng, làm cho người ta cảm thấy như tiến vào chốn tiên cảnh.

Gió nhẹ thổi qua, một mùi hương phả vào sống mũi khiến cho người ta say mê. Mùi hương thơm ngát, cư nhiên không phải đơn thuần chỉ là mùi của hoa, mà còn là hòa lẫn với linh khí thuần khiết, làm cho người ta nhất thời cảm thấy vui vẻ thoải mái, thư sướng vô cùng!

Nhìn phong cảnh như vậy, Nguyệt Vũ trong mắt hiện lên kinh diễm còn có kinh ngạc. Không phải nói Huyết Sắc Nguyệt Nha Loan thần bí, huyết tinh sao? Như thế nào hôm nay vừa thấy lại là bộ dáng này? Không nghĩ tới nơi được coi như hắc ám luyện ngục (địa ngục tăm tối) lại là phong cảnh hợp lòng người như vậy, mà mộc hệ đế vương hoa trong truyền thuyết kia lại đẹp đến không gì sánh được...

Bản thể đế vương hoa liền mĩ như vậy, không biết người này trong hình thể đế vương thú sẽ là diện mạo như thế nào a?

Nguyệt Vũ có chút mong đợi —

Thu hồi tầm mắt trên người đế vương hoa, Nguyệt Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Ngục Thánh phía sau, thản nhiên mở miệng nói:“Không thể tưởng được đế vương hoa này cư nhiên xinh đẹp như vậy, thật sự là cảnh đẹp ý vui, trách không được nhiều muốn a!“Ngữ khí đen tối, còn mang theo nhè nhẹ trào phúng.

Nghe vậy, Hoa Ngục Thánh tất nhiên là biết ý tứ của Nguyệt Vũ, thản nhiên mở miệng nói:“Dạ nhi, ngươi phải biết rằng, cũng không phải ai cũng có năng lực chiếm được đóa hoa kia.”

Nghe Hoa Ngục Thánh nói như vậy, Nguyệt Vũ ý thức được muốn chiếm được đế vương hoa khẳng định không phải là chuyện dễ dàng, cũng không có chuyện cướp đoạt đơn giản như vậy, vì thế tuấn mi một điều, hỏi “Đế vương hoa này định diễn cái xiếc gì đây?”

“Xiếc thì thật ra không có, nhưng hắn đang ở thời kì nhạy cảm, tất nhiên là phải có vài thứ bảo hộ bản thân.” Cười nhợt nhạt, Hoa Ngục Thánh tiếp tục nói “Nói lời này, ngươi hẳn cũng thấy được thực vật màu xanh xung quanh đóa hoa đi. Vài thứ kia cũng không phải là chỉ mọc lên làm đẹp. Trong đó từng chi tiết đều là một trận pháp tinh hoa.”

Trận pháp? Không thể tưởng được đế vương hoa này còn có thể có loại trận pháp cao cấp gì đó a. Nguyệt Vũ kinh ngạc, lại nhíu mày, thấy vậy Hoa Ngục Thánh tiếp tục.

“Bởi vì bị trận pháp của đế vương hoa hạn chế cho nên không thể nào phát huy hết thực lực bản thân, bất quá muốn phá trận pháp này, phải cần ít nhất vài tên Ngũ Nguyệt Huyền tôn cường giả mới có khả năng mở ra trận môn, phá tan trận pháp. Đúng rồi, trận pháp này có tên gọi là ‘Cửu Khúc trận pháp’ trong đó khúc chiết gian khổ, muốn thông qua trận pháp tới chỗ đế vương hoa là vô cùng khó khăn!” Huống chi là muốn có được đế vương hoa?

Nghe Hoa Ngục Thánh nói như vậy, Nguyệt Vũ cảm thấy quả thật khó khăn. Bất quá, đối với đế vương hoa này, Nguyệt Vũ không có hứng thú. Nàng muốn là mộc hệ tới thuần năng nguyên trong đó, đây mới là trọng điểm nàng tới nơi này. Về phần đế vương hoa, nàng cũng không hiếm lạ. Đế vương hoa trân quý, có bằng được Triệt của nàng không? Hiển nhiên là không phải cùng một cái cấp bậc!

Bất quá, nói đi nói lại, nếu, nàng nói là ‘nếu’, vạn nhất không cẩn thận chiếm được đế vương hoa, nàng cũng sẽ không để ý. Dù sao có thứ tốt mà cần chính là đứa ngốc!

Lại đi một khoảng về phía trước, đoàn người Nguyệt Vũ liền thấy được một phiến lều trại to lớn. Hiển nhiên đây chính là nơi dựng trại của mấy đội ngũ tranh đoạt đế vương hoa.

Các thể lực tiến đến cướp đoạt đế vương hoa, toàn bộ lựa chọn hạ trại cách đế vương hoa một khoảng. Các thế lực lớn nhỏ xếp thành một độ cong nửa vòng tròn xung quanh đế vương hoa.

Trong các thế lực đó, có tứ đại gia tộc lúc trước Nguyệt Vũ thấy được ở doanh địa mạo hiểm giả cùng tứ đại công hội, còn có Nguyệt Quang thần điện kiêu ngạo.

Đương nhiên, còn có một ít thế lực nàng không biết, như là một vài tổ chức tán tu giả hình thành liên minh tự do, còn có một số gia tộc yếu hơn tứ đại gia tộc một chút, tuy nói kém tứ đại gia tộc, nhưng vài gia tộc đó ở Nguyệt Hoa đại lục kia cũng tương đối nổi danh!

Nếu đều đến đây, trừ bỏ hoàng thất cùng lánh đời gia tộc không xuất thế ra, cơ hồ mọi thế lực trên đại lục đều phái ra đại biểu chuẩn bị tranh đoạt đế vương hoa lần này, tốt nhất là đem đế vương hoa còn có mộc hệ tới thuần năng nguyên đều thu vào trong túi, ha ha —

Đương nhiên, đế vương hoa chỉ có một đóa, đại đa số mọi người đến để lịch lãm trải nghiệm hoặc là ở xung quanh đế vương hoa đào chút bảo bối.

“Lãnh huynh, xem ra hai đại dong binh đoàn chúng ta cuối cùng cũng đến a!“Tần Hán có chút vui đùa đối với Lãnh Vân Du mở miệng nói. Tuy là nói chuyện với Lãnh Vân Du, nhưng tầm mắt lại hướng về đám người Liệt Hỏa bên kia.

Hừ, súc sinh đáng giận, nếu không vì bọn họ, Ngạo Quyết cùng Huyết Phá sẽ bị Ngân Giao công kích sao? Nếu không phải có Quân Dạ tiểu huynh đệ, bọn họ đã sớm chết hết!

Nghĩ đến Nguyệt Vũ, sắc mặt Tần Hán liền dịu đi một chút!

Tần Hán hiện tại thật sự là rất muốn đi lên đánh chết đám Liệt Hỏa chó má này, phát tiết mối hận trong lòng, và cũng vì báo thù cho các huynh đệ đã chết của hắn!

Nghe vậy, Lãnh Vân Du cũng đem tầm mắt nhìn về phía Liệt Hỏa dong binh đoàn.

Nơi Liệt Hỏa dong binh đoàn hạ trại cách Nguyệt Vũ bọn họ không xa, chỉ có mấy trăm thước.

Đội trưởng Liệt Hỏa dong binh đoàn Lăng Đãng, cũng chính là phụ thân của Lăng Sương cùng vị sắc nữ bưu hãn Lăng Tuyết kia.

Nhìn thấy hai đại dong binh đoàn đứng đầu đại lục đột nhiên tiến đến, tất cả mọi người đều đem tầm mắt hướng về bên này nhìn xem. Dù sao, hai đại dong binh đoàn này trên đại lục cũng rất nổi danh!

Khi Nguyệt Vũ bọn họ tiến vào, Lăng Đãng liền thấy được, nhìn đến Ngạo Quyết cùng Huyết Phá tổn thất cư nhiên rất nhỏ cơ hồ nhìn không ra thiếu hụt! Nhất thời Lăng Đãng có chút không cam lòng, nghĩ hắn tân tân khổ khổ thiết kế bẫy rập, cư nhiên không có tác dụng, nét mặt già nua phát lạnh, hung ác nham hiểm chợt lóe mà qua, sau đó lại vô cùng thần kỳ, xấu xí trên mặt liền biến thành tràn đầy tươi cười, đứng lên đồng thời tay vung lên, mang theo chúng thủ hạ của mình, đi về phía Lãnh Vân Du cùng Tần Hán.

Nhìn Lăng Đãng đi tới, Tần Hán cùng Lãnh Vân Du sắc mặt vô cùng khó coi. Dù sao đối với một tên không bằng súc sinh, ai sẽ có biểu cảm tốt?!

Nhưng mỗ vị đội trưởng tựa hồ không chút giác ngộ về chuyện làm không biết xấu hổ kia, ngược lại vẫn như trước cười đến ghê tởm.

Nguyệt Vũ đem tầm mắt hướng đi tới Lăng Đãng, đầu tiên liền cảm thấy hắn thật sự rất giống tiện sắc nữ bị nàng chỉnh tức chết không lâu trước ở thảo nguyên Phiêu Miểu, quả nhiên là phụ - nữ (cha với con gái.. đừng lầm =”=)!

Hơn nữa, này Liệt Hỏa đội trưởng sắc mặt phù phiếm, hiện ra trắng bất thường, vừa thấy liền biết là miệt mài quá độ! (chắc m.n cũng biết đi… vận động quá nhiều ý mà..)

Tuyệt đối là phụ - nữ, đức hạnh háo sắc có thừa!

Sau đó, trong mắt Nguyệt Vũ quang mang chợt lóe, ẩn dấu sát khí. Đối với tên bất nghĩa dám hãm hại Lãnh đại ca, đều đáng chết!

“U, hai vị nhân huynh, biệt lai vô dạng a.” Lăng Đãng một đường lại đây, bộ dáng kiêu ngạo kia căn bản không đem bất luận kẻ nào để vào mắt. Đến gần hai người Tần Hán, Lăng Đãng âm dương quái khí mở miệng nói.

“Hừ, ngươi, tên súc sinh, cư nhiên còn dám lại đây, thật sự là không biết xấu hổ, cẩn thận lão tử diệt ngươi!” Tần Hán tính tình nóng nảy tự nhiên là nhịn không được mở miệng.

“U, Tần huynh đây là làm sao, tại hạ là đắc tội ngươi?” Lăng Đãng như trước âm dương quái khí nói

“A, đừng cho là nhóm ta không biết gươi lén lút trói lại người của chúng ta, mang đến chỗ Ngân Giao, ngươi còn có cái gì để nói?” Tần Hán nói xong thật muốn trực tiếp đi lên đánh chết Lăng Đãng kia. Nhưng hắn tự nhiên cũng biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp.

“Tần huynh nói cũng không thể nói lung tung, Liệt Hỏa chúng ta sao có thể làm ra loại chuyện này đây?” Lăng Đãng sắc mặt trầm xuống, ra vẻ tức giận.

Một bên, Nguyệt Vũ nhìn hai người khắc khẩu, trong lòng âm thầm nghĩ, đội trưởng Liệt Hỏa này quả nhiên âm hiểm, không phải dễ đối phó như vậy! Làm ra cái chuyện bất lương kia, không chỉ có không hề áy náy mà vẫn một bộ dáng mọi chuyện không liên quan đến mình, xem ra là tên cáo già!

“Lăng Đãng, chính mình làm cái gì không cần chúng ta nói, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.” Vẫn chưa nói gì nãy giờ, Lãnh Vân Du đột nhiên mở miệng, ý tứ hàm xúc không rõ.

Linh đản?

Như thế nào lại có người có tên bưu hãn như vậy?

(Túy: bởi vì không có bản raw nên ta không chắc có phải “Lăng Đãng” đồng âm với “linh đản” hay không nhưng bản convert là như vậy… mà “linh đản” chắc là trứng rỗng hoặc trứng thối gì đó =”=)

Lúc trước chỉ biết người nọ là đội trưởng Liệt Hỏa, nhưng cũng không biết hắn tên thật là gì, vừa nghe đến Lãnh Vân Du mở miệng, Nguyệt Vũ liền sửng sốt, sau đó trong lòng cười văng lên!

Thật sự là rất có sáng ý, mâu thân hoặc phụ thân hắn đúng là thiên tài! Tên bưu hãn như vậy cũng có thể nghĩ ra?! Ngao  ̄

Nếu không phải bây giờ không thích hợp, Nguyệt Vũ không chút nghi ngờ chính mình sẽ cười ra tiếng  ̄

Lãnh Vân Du đột nhiên nói như vậy khiến cho biểu tình âm hiểm của Lăng Đãng có chút bị xé rách, vốn là đôi mắt đang tính kế liền thoáng hiện âm ngoan.”

Đi  ̄”

Tự biết đuối lý, Lăng Đãng vung tay lên, liền dẫn theo chúng thủ hạ của mình chạy lấy người.

Kỳ thật, Lăng Đãng căn bản không sợ Ngạo Quyết cùng Huyết Phá biết chuyện Ngân Giao là bọn hắn gây nên. Đã biết thì thế nào? Báo thù sao? Không có khả năng! Bọn họ còn có chỗ dựa vững trãi! Hơn nữa, chứng cớ đâu? Không có chứng cớ ngươi có thể làm gì được ta?

Lăng Đãng đi rồi, Lãnh Vân Du cùng Tần Hán liền phân phó mọi người hạ trại. Đối với Liệt Hỏa bọn họ thật sự là không thể làm cái gì, khẩu khí này bọn họ chỉ có thể nuốt vào trong bụng! Bất quá, Liệt Hỏa đáng thương, đã bị Nguyệt Vũ theo dõi, kết cục này, sẽ không tốt đâu nga……

Thản nhiên nhìn lướt qua bốn phía, Nguyệt Vũ quyết định đi xung quang một chút, nơi thần bí như vậy nói không chừng còn có khả năng tìm được bảo bối a!

Không chỉ có như thế, Nguyệt Vũ cảm thấy thừa dịp này nên đi khế ước chích Thất Vĩ Lam Hồ bị lãng quên kia, để đến khi tranh đoạt, hơn một cái cũng tốt.

Cùng Hoa Ngục Thánh nói một tiếng, Nguyệt Vũ lắc mình rời xa doanh địa, chỉ chốc lát liền lui về một rừng cây.

Tinh thần lực vừa động, Nguyệt Vũ triệu hồi ra Thất Vĩ Lam Hồ.

Thất Vĩ Lam Hồ bởi vì đã lâu không được thấy ánh mặt trời, cho nên nhất thời bị quang mang làm chói mắt, có chút khó thích ứng.

“Nói đi, nguyện ý hay không? Ta đã cho ngươi thời gian lâu như vậy để suy nghĩ, còn không nguyện ý?” Mặc kệ Thất Vĩ Lam Hồ thế nào, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Vũ thản nhiên vang lên.

Nghe vậy, Thất Vĩ Lam Hồ ngẩn ra, tựa hồ bị giọng điệu của nàng làm kinh hách, một đôi lam mâu nhàn nhạt tràn đầy mê mang nhìn Nguyệt Vũ. Sau đó rốt cục cũng tiêu hóa hết lời nói của nàng, thiếu chút nữa bị tức chết. Ngươi nha, sớm hỏi ta có nguyện ý hay không không được sao? Không nên nhốt ta tại cái không gian chó má kia lâu như vậy, lão tử cũng không biết đã mấy trăm năm không nhìn thấy mặt trời đâu! Người ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất ta rồi a, ô ô ô —

Hồ ly ủy khuất, tự dưng bị đuổi giết, tự dưng bị bắt cóc, hiện tại lại tự dưng bị khi dễ, sau này còn không biết sẽ có chuyện tự dưng bi thảm nào đang chờ hắn đâu?

Hồ ly hắn vận mệnh kém, cuộc đời không thể theo ý mình a!

“Rốt cuộc có nguyện ý hay không?“ Ngữ khí Nguyệt Vũ lại lạnh thêm vài phần, nghe xong hồ ly da đầu tê dại.

“Ta… Ta nguyện ý…“Hồ ly nhược nhược đáp một câu. Ngữ khí u oán, đau thương, ủy khuất, mê mang, tóm lại không bao giờ phục hồi được bộ dạng hung ác lúc trước!

Gặp được một người như vậy, nhất định là hồ ly cả đời này kiếp này……
Bình Luận (0)
Comment