Dấu Chân Tình Yêu

Chương 6

̉i

2

Từ khi tỉnh lại,Thùy Dương bỗng chốc biến thành một con người khác,hoàn toàn trái ngược với Thùy Dương của trước kia. Không còn tinh nghịch,không còn mè nheo nữa mà thay vào đó là một Thùy Dương vô cảm.trầm lặng và lạnh lùng. Dù cho thế nào đi nữa cô cũng không nói chuyện với bất kì một ai hoặc dù có nói thì cũng chỉ là những câu nói buông hờ lạnh lùng không quan tâm. Cô tạo cho mình một cái vỏ kén kín đáo và chui vào thu mình trong đó. Không hiểu từ bao giờ,cô bắt đầu thích bóng tối và ghét sự ồn ào,náo nhiệt.

Thùy Dương lặng mình trước tấm di ảnh của Lệ Dương,nơi khóe mắt trào ra một nỗi nhớ thương và đau đớn đến xé lòng. Cô không tin,không tin rằng chị gái cô đã bỏ lại cô đơn độc và yếu duối giữa cuộc đời này như thế. Tất cả xảy ra cứ như một giấc mơ mới hôm qua đây thôi,rất rõ nét,khắc sâu vào lòng người những vết thương cay đắng.

Cánh cửa phòng khẽ két lên một tiếng, Linh đẩy cửa bước vào,trên tay là một xấp tài liệu hẵng còn chưa khô mực.

-Dương à. Tao mang tài liệu làm đồ án và một số thứ cần thiết cho mày.

Nói rồi,Linh nhẹ nhàng bước đến và đặt tập tài liệu xuống bàn,đôi môi nở một nụ cười tinh nghịch.

-Tao để đây nhé. Mày xem nếu cần thêm gì tao sẽ mang qua cho mày.

Vẫn dáng vẻ lạnh lùng và vô cảm,Thùy Dương vẫn chăm chăm nhìn vào tấm ảnh trên tay mà như không nghe thấy lời nói của Linh.

Nhận thấy sự vô cảm lạnh toát tỏa ra từ người Thùy Dương,trái tim Linh bỗng nhiên trùng xuống đau đớn. Thùy Dương thay đỏi nhiều quá,theo một chiều hướng mà cô có nằm mơ cũng không bao giờ dám nghĩ tới. Trước mắt cô là Thùy Dương mà cũng như không phải Thùy Dương. Thùy Dương bây giờ...lạnh lùng và vô tâm tới mức làm người khác khiếp sợ và tổn thương. Linh biết,sự ra đi của Lệ Dương là cú sôc quá lớn đối với Thùy Dương,nỗi đau này như một đòn chí mạng giáng xuống trái tim Thùy Dương một vết thương mà có lẽ sẽ không bao giờ phai nhạt. Nhìn thấy Dương như thế này,trái tim Linh không khỏi bật lên những tiếng hờn xót xa.

Linh từ từ tiến lại gần Thùy Dương hơn nữa,đôi mắt rơm rớm một giọt sầu.

-Mày đừng như vậy nữa Dương à,mọi chuyện đã qua rồi thì hãy cứ để nó đi vào quá khứ đi,mày cứ như thế này thì cũng đâu giải quyết được vấn đề gì đâu chứ.

Dường như không thể kìm nén cảm xúc hơn nữa,nước mắt Linh rớt nhanh,ướt đẫm cả tay Dương,bao nhiêu cay đắng,bao nhiêu tủi hờn cứ vậy mà trào ra.

Lúc này,Thùy dương mới quay sang nhìn Linh bằng ánh mắt băng lãnh nhưng ẩn sâu từ đáy mắt ấy là một nỗi đau như một trận hồng thủy nhấn chìm trái tim cô xuống tận cùng giá lạnh và đóng băng nó trong đó thành vật thể của sự tổn thương.

Bất giác,Linh rùng mình ớn lạnh trước ánh mắt ấy nhưng cũng rất nhanh chóng cô lấy lại được bĩnh tĩnh bởi cô biết,chính sự ra đi của Lệ Dương đã biến cô bạn thân ngây ngô của cô trở nên như thế.

Đôi mắt sâu thẳm lạnh giá ấy chỉ dừng lại trước cô gái đang run run trước mặt mình vài giây rồi lại trở về vị trí cũ.

-Tao xin mày,mày đừng như thế nữa được không Dương. Đã hơn một tuần mày không ra khỏi nhà rồi,không lẽ mày định suốt đời ngồi đây mà ôm lấy cái nỗi đau và vết thương này sao?

Im lặng. Thùy Dương không nói gì,ánh mắt chỉ khẽ lạc đi một chút.

"Xin lỗi,tao sẽ chỉ lại mang đến cho mày những đau khổ...như Lệ Dương"

Cõi lòng Thùy Dương lại nhói lên nỗi đau chưa từng lắng yên dù là trong giây lát.

Linh nhìn Dương đau khổ.

-đừng hèn nhát nữa,trốn tránh không phải là cách tốt nhất để xóa hết những nỗi đau,chỉ có đứng dậy bước qua nó mới có thể khiến nỗi đau ấy trở thành sức mạnh.

Rồi Linh quay lưng,bước về phía cửa. Trước khi ra khỏi phòng,Linh vẫn không quên để lại cho Thùy Dương một câu nói mà trái tim cô vỡ vụn.

-Và tao tin,Lệ Dương ở trên đó cũng không muốn nhìn thấy mày yếu đuối và hèn nhát như thế này.

Linh bỏ đi,để lại một mình Thùy Dương trong căn phòng tối và lạnh lẽo,chỉ có ánh sáng le lói của cây nến nơi góc bàn. Đơn độc.

Cánh cửa khép lại,Linh dựa mình vào tường mặc cho nước mắt cứ thế chảy ra. Có lẽ như thế,sẽ giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Đôi đồng tử Thùy Dương bỗng dưng giãn ra và cũng không còn nhìn vào di ảnh của Lệ Dương nữa. Cô nghe thấy tiếng bước chân xa dần và tiếng cửa sắt nặng nề khép lại,cô thấy lòng mình chợt như hơi nhẹ đi và nỗi đau cũng theo đó mà tạm thời không còn đè nặng lên trái tim cô nữa.

“Có phải mình quá hèn nhát trốn tránh không?có phải mình thật ngu ngốc và yếu đuối không? Và có phải...mình đang cảm thấy trống vắng và hụt hẫng không?”

Cứ thế,rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Thùy Dương. Bất giác,cô mỉm cười chua xót.

“Đúng rồi. Chị gái ạ. Em hụt hẫng và vô vọng lắm khi mà chị rời bỏ em như thế. Em thấy trái tim mình trống vắng và lạnh lẽo vô cùng. Em đã quen dựa dẫm vào chị,quen được chị che chở và chăm sóc nhưng giờ đây...ước mơ đó có lẽ quá xa vời mà chắc chắn em sẽ chẳng bao giờ lại có được”

Nuốt nước mắt,trái tim cô lại quặn lên đau đớn,những đợt sóng đau thương lại dội lên trái tim yếu đuối của cô bao chua xót khiến nó như muốn buông lơi tất cả mà chạy đến bên người chị thân thương của cô,dụi đầu vào lòng chị nhõng nhẽo,mè nheo chạy theo sau mỗi khi muốn chị làm cho một việc gì đó hay đơn giản là được ôm lấy chị những lúc mệt nhọc để có thể cảm nhận hết sự ấm áp và an toàn. Nhưng không,cô phải chấp nhận sự thật rằng cô đã mãi mãi mất đi Lệ Dương và giờ đây chỉ còn lại một cô cô độc giữa thế gian.

“Nhưng chị yên tâm,em gái chị nhất định sẽ đứng lên và mạnh mẽ bước qua tất cả. Em sẽ cố gắng tự lo cho bản thân và gia đình thật tốt,em sẽ không dựa dẫm vào chị nữa vì em biết...chị đã không còn có thể ở bên cạnh em được nữa...nhất định...em sẽ làm được.”

Mỉm cười,một nụ cười chua xót nhưng đã mang theo một chút gì đó ấm áp hơn.

“Hãy tin ở em...chị gái”

Một đôi mắt vô hồn cùng một đôi môi khẽ cong lên trên gương mặt thanh tú xanh xao hướng về phía cửa sổ,nơi màn đêm đã phủ kín lên mọi vật lớp áo đen tĩnh lặng.

Thùy Dương cứ ngồi như thế,cũng không biết là đã bao lâu rồi nữa. Cô xoay mình rồi trượt xuống khỏi thành cửa sổ. Trong không gian tối đen của căn phòng,cô bước đi không chút cảm xúc trền nền gạch hoa lạnh buốt về phía phòng ngủ.

*Bộp*

Tiếng đồ vật rơi xuống va chạm với nền nhà.

Thùy Dương định cứ như thế vô tình bước qua nhưng đôi chân cô bỗng khựng lại,cô cúi xuống mớ hỗn độn dưới đất nhặt chúng lên,thì ra là tập tài liệu mà khi nãy Linh mang đến cho cô,có lẽ chúng bị rơi xuống đất là do cô vô tình quẹt phải khi đi ngang qua.

Sắp xếp lại đống tài liệu,Thùy Dương với tay lấy luôn chiếc laptop trên bàn rồi ôm cả vào phòng ngủ. Đúng vậy,cô phải làm việc để có thể hoàn thành kịp đồ án tốt nghiệp,cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Và đã đến lúc,cô mạnh mẽ trở lại để có thể hoàn thành ước mơ của chính mình cũng như ước mơ của Lệ Dương nữa.

"Ước mơ ấy,em sẽ thay chị hoàn thành...và tình yêu ấy,nhất định em sẽ luôn mang theo và theo đuổi nó đến cùng. Nhất định,em gái chị sẽ thành công và sẽ vững vàng bước đi trên con đường mà em đã chọn. và em,cũng sẽ không cho phép bản thân mang đau khổ tới cho người khác nữa...bởi vì em mà họ sẽ chịu nhiều bất hạnh...giống như chị phải không. Có lẽ con đường mà em đi chỉ có thể một mình đơn độc thì sẽ tốt hơn"

Đôi môi hơi nhạt màu lại nhếch lên nhưng lần này là một nụ cười khác,một nụ cười mang đầy tự tin và quyết tâm.
Bình Luận (0)
Comment