Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 26


“Buông! Buông ra! Lôi kéo tôi cái gì?!” Quý Quỳnh Vũ đi đường không vững, chân trái đá chân phải, người lảo đảo, thân thể mềm như cọng bún.
“Quý Quỳnh Vũ?!” Diêu Dật đang giơ ly rượu định uống, vừa nhấp một ngụm, đuôi mắt lơ đãng đảo mắt, bỗng nhiên sáng người.
Quý Quỳnh Vũ không nghe cậu ta nói chuyện, hắn một tay cầm ly rượu, một tay cầm bình rượu, lảo đảo rót.
Tay hắn không vững, rượu sóng sánh đổ ra ngoài, tay cũng ướt nhẹp.
Quý Quỳnh Vũ tức giận mắng chửi, người nghiêng, mắt thấy sắp ngã sấp mặt.
“Quý Quỳnh Vũ! Quý Quỳnh Vũ!” Diêu Dật vội vàng đứng lên, xuyên qua đám người đi tới, cúi người đỡ Quý Quỳnh Vũ.
Quý Quỳnh Vũ uống rượu mạnh, thần trí không tỉnh táo, vừa cảm nhận được có người cầm cánh tay mình liền tức giận vứt ra, khoát tay định đánh, Diêu Dật bắt được, xoay người chế trụ hắn, dùng lực rất lớn, Quý Quỳnh Vũ bị đau, há mồm mắng to.
“Con bà nó, mày là thằng nào… mày…”
“Là ba anh.”
Diêu Dật lạnh lùng phun ra ba chữ, tay không chút nể tình, thậm chí móng tay còn đâm vào thịt non ở cổ tay hắn, Quý Quỳnh Vũ đau mà tỉnh táo không ít.
“Đứng lên, chân gãy rồi hả?!” Diêu Dật đỡ thắt lưng Quý Quỳnh Vũ lên, Quý Quỳnh Vũ say mềm, nhưng lỗ tai vẫn còn dùng được.
Trọng lượng cơ thể đều tựa lên người Diêu Dật, mới đi được vài bước đã rống to: “Cậu… cậu nói chân ai gãy… gãy chân… là Bối Bối sao? Bối Bối ngồi xe lăn…”
Quý Quỳnh Vũ rống tới mặt đỏ tía tai, giọng điệu khàn khàn như kẻ điên, nói xong còn khóc nức nở, răng cắn mạnh vào môi, đau tới khóc lên.
Quý Quỳnh Vũ uống nhiều, đầu lưỡi xoắn lại, nói chuyện cũng không rõ ràng, giống như vừa uống nước vừa nói, nghe chữ được chữ không.
Diêu Dật không thể không ghé vào để nghe rõ hơn, miệng Quý Quỳnh Vũ đầy mùi rượu, Diêu Dật chán ghét nhíu mày, khó khăn lắm mới nghe được Quý Quỳnh Vũ đang nói gì, trong mắt lộ vẻ châm biếm.
“Sao vậy? Giận dỗi với bạn nhỏ à?”

Quý Quỳnh Vũ cảm giác mũi chua xót, mắt nhập nhèm, hắn nắm cổ tay Diêu Dật, ngón tay run rẩy, mở miệng, nước mắt rơi xuống.
“Không phải… Bối Bối cậu ấy… cậu ấy chạy… Đứa nhỏ này không thèm nói lí… Bướng chết đi được…” Quý Quỳnh Vũ vừa khóc, miệng rầm rì, từ ngữ rời rạc, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Diêu Dật sửng sốt, cậu ta chưa từng thấy Quý Quỳnh Vũ như vậy bao giờ, không khống chế được, yếu ớt, không chịu nổi một đòn.
Diêu Dật đỡ Quý Quỳnh Vũ ra đường cái bắt xe, mệt bở hơi tai dìu hắn lên xe, mất sức ba bò chín trâu mới để hắn ngồi vào trong.
Quý Quỳnh Vũ cuộn mình vào góc, đầu tựa vào cửa, hai tay không ngừng cào quần, ngón tay không khống chế được lực mà bị xước tùm lum.
Diêu Dật không dám ngồi gần, giữ một chút khoảng cách với người này mới được.
Tài xế đạp chân ga, xe bất ngờ tăng tốc, gã cũng không để ý khách hàng.
Quý Quỳnh Vũ theo quán tính mà nghiêng người, đầu đau như búa bổ, miệng thì bô bô nói không ngừng.
“Tôi… tôi chỉ nói cậu ấy vài câu… Trước đây tôi cũng nói thế thôi… Tại sao bây giờ lại giận như vậy…”
“Bối Bối… Bối Bối gặp kẻ lừa đảo… tên lừa đảo đó… tôi giết hắn…”
Quý Quỳnh Vũ khóc thút thít, cồn quậy tung trong bụng, cổ họng nhợn nhợn, hình như có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Diêu Dật nhanh tay lẹ mắt kêu tài xế dừng xe, tốc độ mới giảm còn chưa ngừng hẳn, Quý Quỳnh Vũ liền nhanh chóng mở cửa xuống xe, không kịp đi xa lập tức phun toàn bộ vào bụi cỏ đối diện.
Hắn kéo cổ áo, gân xanh nổi đầy trên cổ, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn nhếch nhác không chịu nổi.
Diêu Dật nhìn Quý Quỳnh Vũ, bàn tay đưa lên định nhuận khí cho hắn, đi được nửa đường lại bỏ xuống.
“Vốn tôi nghĩ chỉ có Chu Ký Bắc không bình thường, bây giờ mới ngộ ra, anh còn không bình thường hơn cậu ta.”
Diêu Dật khinh thường cười nhạo, tiếng hừ lạnh phun ra từ lỗ mũi, mười phần châm chọc.
Trong bụi cỏ toàn là ô uế, Quý Quỳnh Vũ ói xong rồi, dạ dày cũng đỡ hơn.
Mồ hôi lạnh dính đầy trán, từng giọt rơi vào khóe mắt.
Quý Quỳnh Vũ đã tỉnh táo hơn một chút, hắn đứng dậy, mắt dần có tiêu cự.
“Cậu nói gì?”
Diêu Dật liếc nhìn Quý Quỳnh Vũ, sau đó cúi đầu lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu đưa tới miệng, châm thuốc, hỏi Quý Quỳnh Vũ có muốn một điếu không.
Quý Quỳnh Vũ lắc đầu, Diêu Dật rít thuốc, phun khói ra.
Cậu ta dùng tay phải cầm thuốc, điểm đỏ vì bị hút mà tỏa sáng, sau đó liền tối đi một chút.
“Ban đầu tiếp xúc với Chu Ký Bắc, tôi thấy cậu ta rất thu mình, dường như không muốn gần gũi ai nhưng cũng không thấy lạ gì.

Từ từ tôi mới nhận ra, cậu ta rất cố chấp.

Quý Quỳnh Vũ, anh không có tư cách trách cậu ta, bởi vì cục diện ngày hôm nay cũng do một tay anh tạo nên.”
“Thân thể cậu ta không đầy đủ, dẫn đến tính cách cũng khiếm khuyết theo, là bình thường.


Cậu ta cực đoan, tự sát, tự ngược, cái gì cũng dám làm, chỉ là muốn có sự chú ý của anh thôi.

Anh có nghĩ tới không, tại sao cậu ta lại biến thành bộ dạng đó?”
Diêu Dật lại rít một hơi, khói phun ra rồi tan vào không khí, tàn thuốc rơi xuống đất, Diêu Dật híp mắt, có chút không kiên nhẫn.
“Là vì anh dung túng.” Diêu Dật chậm rãi xoay người, một tay để ngang bụng, tay cầm thuốc chống lên tay kia, kề thuốc vào miệng, hút vào thổi ra.
Quý Quỳnh Vũ ngẩn người, giống như không theo kịp tốc độ của cậu ta, hắn nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Nói bậy…”
Diêu Dật hút thêm một ngụm, nhún vai, làn khói phun ra không che lấp được vẻ thương hại của cậu ta.
“Người ta thường nói, được voi đòi tiên.

Nhưng mà giới hạn là do thử mới ra.

Ban đầu cậu ta cũng không tự ngược, bỏ nhà đi, mất tích… Mỗi một lần anh đều giận cá chém thớt lên kẻ khác, là chính anh phối hợp với trò chơi của cậu ta.

Khi tìm được người, anh chưa bao giờ dám trút giận vào đầu cậu ta, mỗi lần đều nhẫn nhịn dịu dàng dạy bảo.

Đổi lại là tôi, đã sớm cho bạt tay rồi.”
“Bối Bối còn nhỏ, cậu ấy không hiểu chuyện…” Quý Quỳnh Vũ theo bản năng bênh vựa Chu Ký Bắc, Diêu Dật nghe vậy cũng không phản bác, chỉ tiếp tục hút thuốc.
Hút được hơn nửa điếu mới búng tay, rảy tàn thuốc xuống, tàn thuốc rơi xuống như hòa vào gió, không để lại dấu vết gì.
Quý Quỳnh Vũ tự thấy bản thân nói vậy không ổn, chần chừ một lúc, cũng im.

Hai tay Diêu Dật khoanh trước ngực, ung dung nhìn hắn, không nói lời nào.
Lòng Quý Quỳnh Vũ như một cái cân, trọng lượng rõ ràng không đổi nhưng đã nghiêng về một bên một cách kì lạ, dù hắn có cố trở lại thế cân bằng, dẫu sao cũng quá khó khăn.

Đam Mỹ H Văn
Diêu Dật đi lướt qua Quý Quỳnh Vũ, bả vai đụng vào vai hắn, cậu ta không nghĩ đưa hắn về nhà.

Người này đã tỉnh rồi.
“Hai tên tâm thần ở cạnh nhau đi, đừng ra ngoài gây họa nhân gian.”
Những lời này như con dao chui vào tim Quý Quỳnh Vũ, con dao không ngừng cắt chém loạn xạ, vạch trần nội tâm mãi trốn tránh của hắn, phá tan lớp vỏ bọc giả tạo, ngay cả cái cớ hắn cũng không tìm nổi nữa.
“Diêu Dật!” Quý Quỳnh Vũ xoay người gọi lớn, Diêu Dật phất tay tạm biệt, bước chân không hề có ý dừng lại
Hắn đã đánh mất Chu Ký Bắc trên đường lớn, cho dù có đuổi thế nào cũng không kịp.
Quý Quỳnh Vũ như kẻ mất hồn trở lại thành phố S, chỉ còn lại cái xác rỗng.
Trước khi rơi xuống vực bỗng được Diêu Dật kéo một cái, không biết là may mắn hay bất hạnh.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Muốn Tiểu Diêu trở về ngày trước..

Bình Luận (0)
Comment