Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 40


Trong phút chốc, Chu Ký Bắc không thể động đậy, bả vai truyền tới sức nặng như giam cầm, từ cổ trở xuống đã dần cứng lại, tứ chi vô lực, đầu gối cho dù gắng sức cỡ nào cũng mềm nhũn phát đau.
Cậu bất đắc dĩ siết chặt tay, trơ mắt nhìn người vì ngủ không đủ mà dưới hai mắt đen thui, cực kỳ miễn cưỡng động bả vai, Quý Quỳnh Vũ run lên, mở ra.
Chu Ký Bắc cảm thấy hô hấp không thoải mái, bắt đầu hít sâu một hơi, dường như phổi đang nghỉ ngơi, cậu xoay người bằng xe lăn, ngón tay bối rối kẹt vào bánh xe.
Quý Quỳnh Vũ chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh đơn giản, có thể thấy rời nhà rất vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mặc, lúc này bị cái lạnh làm cho run lên, cả người cong lại như con lạc đà, cuộn mình trước người Chu Ký Bắc.
Giống như xưa, hắn ngồi chồm hổm, không đứng lên, Chu Ký Bắc hạ mắt là có thể nhìn thấy, nhìn thấy gương mặt đông lạnh như bệnh, hai gò má hãm sâu và đôi mắt dường như đã có nếp nhăn.
Hai tay hắn lồng vào nhau, có chút luống cuống, không ngừng xoa qua xoa lại, bên trong đổ đầy mồ hôi, từ dưới chậm rãi nâng cằm lên, khao khát được nhìn thấy Chu Ký Bắc.
Quý Quỳnh Vũ cũng không biết bản thân mình làm sao, vừa nghĩ tới Chu Ký Bắc, trong đầu toàn là hình ảnh cậu nằm trên giường bệnh dùng mạch xung điện tần suất thấp, cầm lấy tay hắn khóc lóc không nói được lời nào, mắt sưng to, bộ dạng rất đáng thương, mỗi khi Quý Quỳnh Vũ tỉnh dậy từ cơn mơ đều sợ hãi kêu lên, càng nghĩ càng hoảng, trong lòng như bị ngàn cây dao đâm vào tim.
Chu Ký Bắc đối diện với Quý Quỳnh Vũ, tay cậu vẫn đặt ở chỗ bánh xe không rút ra, vô thức mà chuyển sang nhìn cổ tay, bụng ngón tay bị hằn lên một dấu đỏ.
“… Chú ngồi xuống trước đi.” Thật vất vả Chu Ký Bắc mới có thể lấy ngón tay ra khỏi bánh xe, trong nháy mắt đáy lòng run lên, lúc này Quý Quỳnh Vũ mới ý thức được bản thân đang ngồi chồm hổm, hơi nhăn mày đứng lên.
Vừa đứng dậy đã đau tới hít vào một hơi, chống người rồi mới đứng thẳng lên, nhìn thoáng qua ghế dựa bên cạnh, miễn cưỡng chống vào rồi ngồi xuống.
“Bối Bối, thật ra lần đầu tiên gặp cậu, tôi không dám tin vào mắt mình.

Cậu thay đổi, cao lớn, có da thịt hơn so với trước, trước đây cậu rất gầy.” Quý Quỳnh Vũ thật lòng không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Ký Bắc, chỉ nhìn chằm chằm vào đầu gối cậu, lông mi run nhè nhẹ, hai tay giao nhau nắm chặt khiến khớp xương trắng bệch.
Chu Ký Bắc không lên tiếng, cậu dự định im lặng, ánh mắt sâu xa, lông mi dài che đi ánh mắt, rất khó để nhìn thấu.
“Tôi… Lúc ấy cậu cố tình muốn ở lại đây, tôi không biết bản thân mình nên làm gì bây giờ.


Trước đây tôi là trưởng bối chăm sóc cho cậu, cái gì cậu cũng nghe theo tôi.

Từ nhỏ cậu đã mẫn cảm hơn người khác, cũng không mở miệng đòi đồ vật gì từ tôi, cho dù tôi cho tiền tiêu vặt, dùng hết có đói bụng cậu cũng không mở lời, đau lạnh không nói, lúc đầu tôi rất hoảng hốt, không biết phải ở cùng với cậu như thế nào.”
Ngọn đèn bên trong phòng mờ nhạt, chiếu vào góc nghiêng của Quý Quỳnh Vũ, có vẻ làm hắn trông dịu dàng hơn, lời nói êm tai, ngón tay thì nôn nóng khẩn trương nhưng âm thanh cũng coi như vững vàng.
“Trong lòng tôi vẫn luôn áy náy, chúng nó tồn tại trong lòng tôi, đè nặng khiến tôi không thở nổi.

Tôi đã nói cuộc đời này sẽ luôn chăm sóc cho cậu, sẽ không bao giờ không cần cậu.

Tôi làm như vậy, cảm giác tội lỗi này, tôi chỉ muốn bản thân mình cảm thấy khá hơn.”
“Rồi một năm trôi qua… Hai năm… Đến khi Diêu Dật nói thẳng với tôi, nói tôi đối với cậu chiếm hữu quá lớn, phương thức ở chung không bình thường.

Tôi là người đã khiến mối quan hệ của chúng ta đi lệch quỹ đạo bình thường.”
Khi nói tới đây, Quý Quỳnh Vũ bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, phải nuốt nước miếng một cái mới có thể tiếp tục, mà ánh mắt Chu Ký Bắc dần dần đã không thể không chế.
“Khi tôi biết cậu, cậu mới có mười một tuổi, sáu năm sau, bất quá cậu cũng chỉ mười tám.


Áy náy chiếm trọn toàn bộ cảm giác của tôi với cậu, chúng ta khi đó… Ít nhất tại thời điểm đó… Có lẽ không phát sinh cái gì, cũng không thể phát sinh cái gì…”
Chu Ký Bắc cảm giác rằng, lời nói tiếp theo của Quý Quỳnh Vũ có thể khiến tường phòng hộ mà cậu xây dựng bao lâu nay bị tấn công mạnh mẽ, ánh mắt cậu tự dưng biến đổi, giống như đông cứng và nguội lạnh.
“Bối Bối, cậu còn nhớ không, có một lần tôi đi công tác trở về, vì quá mệt mỏi mà phát sốt.” Quý Quỳnh Vũ giãi bày tâm sự của mình, ánh mắt lâm vào kí ức, Chu Ký Bắc nghe thấy tiếng châm chọc trong giọng điệu của hắn, đồng tử cậu trợn to, không thể không nắm chặt tay vịn xe lăn.
“Tôi ngủ cả một ngày, con người cũng cảm thấy hồ đồ.

Có lẽ miếng dán hạ nhiệt cũng không dùng được, nửa đêm tôi tỉnh lại, có người đang ngủ cạnh mép giường của tôi.

Cậu ấy nằm ở một góc xa, tay tôi tùy tiện vun lên, hình như đánh trúng cậu ấy.”
“Khi đó tôi không tỉnh táo, không nghe âm thanh gì, còn tưởng là Diêu Dật.

Ngày hôm sau khi hạ sốt, lúc tỉnh lại, đầu giường có nước ấm và cháo, tôi đi xuống lầu, thấy Diêu Dật đang ở cửa đi vào, liền nghĩ rằng cậu ấy đã chăm sóc tôi một đêm.

Đêm hôm đó cậu không về nhà, tôi và Diêu Dật đi tìm cậu khắp nơi cũng không tìm được.”
“Cuối cùng khi cậu trở về, vừa vào cửa tôi đã tát cậu một cái.” Khi nói tới đây, Quý Quỳnh Vũ vùi mặt vào lòng bàn tay, âm thanh bị đè nén lại, bả vai run rẩy, có chút bất lực.

“Bối Bối, bốn năm trước, khi cậu rời xa tôi, tôi rất kích động.

Tôi cảm thấy tôi đã làm sai quá nhiều chuyện, cho nên mới ép cậu rời đi.

Tôi đã đi gặp bác sĩ tâm lý, để tìm cái gọi là giải quyết triệt để, nhưng bác sĩ nói, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông.

Cuối cùng tôi chọn ở lại Macao.”
“Macao không lớn, ở đây tôi cũng có vài người bạn.

Càng trùng hợp là trong đó có Vương Phó, người mà cậu biết.

Thời điểm đó tôi hận không thể bảo anh ta sắp xếp cho tôi và cậu gặp mặt.

Chỉ là tôi cảm giác được chúng ta lúc đó không giải quyết được vấn đề, gặp nhau cũng không giải quyết được.

Cho nên, tôi muốn dùng anh ta để tiến đến gần cậu hơn.

Bối Bối, tôi đã đến chỗ của cậu, chẳng qua đều ngồi trong góc, có đôi khi gặp được cậu, nhìn cậu ứng phó tự nhiên trong đám người xa lạ, nhìn cậu tươi cười nhiều hơn lúc trước, trái tim tôi rất khó chịu.”

“Tôi biết cậu đã trưởng thành, một mình vẫn có thể đảm đương được tất cả.

Chính tôi cũng không tin rằng cậu đã lớn.” Quý Quỳnh Vũ rốt cuộc mở tay ra, đáy mắt đó bừng, tơ máu một tầng lại một tầng xen kẽ.
“Khi đó tôi mới dám đối mặt với chính mình, dám ở cái gọi là luân thường đạo lý thừa nhận ý nghĩ không an phận của mình.”
Nói ra lời này, dường như sự đau đớn trong lòng cuối cùng cũng có thể nói ra, suốt ngày hắn trốn tránh chính mình, bối rối, áy náy không biết đâu là đường ra, rồi bỗng phát hiện, tất cả đều chỉ vào, nơi hắn né tránh mới là đáp án.
Hắn yêu Chu Ký Bắc, cực kỳ yêu.
Chu Ký Bắc vẫn bất động, như thể bản thân bị đóng đinh vào xe lăn, tự cậu lấp đầy trí nhớ bằng những chi tiết nhỏ.
Mỗi một chi tiết trên người Quý Quỳnh Vũ dường như đều còn nguyên vẹn trong cậu mà Chu Ký Bắc thì đã thay đổi rồi.
Cậu từng cố chấp điên cuồng, vì đạt được mục đích mà không bỏ qua thủ đoạn nào, cậu có bao nhiêu u ám, chỉ có bản thân cậu mới biết.
Có thể chậm rãi, qua những năm tháng đó, cậu bắt đầu lý giải Quý Quỳnh Vũ, nhận ra rằng có lẽ đó không phải là yêu, cậu không có khả năng đồng cảm, không có khả năng thấu hiểu người khác, hoang tưởng và chiếm hữu chính là một loại tổn thương.
“…… Hôm qua tôi có một giấc mơ, mơ tôi nằm dưới bánh xe bus, đùi phải bị văng ra ngoài, nằm trên tay tôi, dưới đất là máu, nhìn rất ghê tởm.”
“Nhưng tôi không chết, tôi còn sống, cũng may tôi còn trẻ, mới chỉ hơn hai mươi, chân tàn cũng không sao, tôi vẫn có thể có một cuộc sống khác mà.”
“Nhưng chú Quý thì khác, chú đã gần bốn mươi rồi, tôi ngồi ở đây nhìn vào còn thấy được đỉnh đầu chú đã bạc đi.

Chú cảm thấy, tôi còn có thể yêu chú vì cái gì?”
“Yêu gương mặt già nua của chú hay yêu tóc chú ngày càng bạc đi?”
Chu Ký Bắc đặt hai tay lên đùi, mặt đầy ý cười, khẽ nâng hàm, ánh mắt cong cong, nhìn khi mười tám không khác gì..

Bình Luận (0)
Comment