Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 50


Mặt mũi Quý Quỳnh Vũ đỏ hồng, từ đầu ngón tay tới cổ tay không ngừng run rẩy, hắn nhíu mày, trong lòng lên men thì ra sức cũng mạnh bạo hơn, như thế rút tay lại, Chu Ký Bắc không có điểm tựa nên người ngã xuống.

May là cậu nhanh tay lẹ mắt, nắm được viền bàn làm việc, đầu ngón tay Quý Quỳnh Vũ thoáng run, hắn nâng tay nhéo xuống, sau đó hít một hơi, tiếp tục thử độ nóng của túi chườm.

“Qua đây đi!” Quý Quỳnh Vũ nặng nề khẽ quát, Chu Ký Bắc buộc lòng phải xê dịch vị trí, hắn cụp mắt, động tác trên tay vì cảm xúc trong lòng mà không biết nặng nhẹ, bên ngoài túi chườm nóng là một cái khăn mặt quấn quanh, động tác lưu loát, bàn tay hắn cũng vì cầm lâu mà ấm áp.

Chu Ký Bắc sờ lòng bàn tay ấm áp, ánh mắt mềm mại như vũng nước.

“Cậu sao thế?” Chu Ký Bắc ôm lấy Quý Quỳnh Vũ, hai tay đặt lên eo, dùng sức siết chặt, giống như giam cầm, Quý Quỳnh Vũ trong phút chốc không thể thoát được.

“Thì làm vậy thôi.

” Miệng Chu Ký Bắc cũng mềm hẳn đi, âm thanh như nỉ non bên tai, giọng điệu nhẹ nhàng, cậu giống như làm nũng lại giống như bó tay đầu hàng.

Trong lòng Quý Quỳnh Vũ vốn nghẹn đầy, kỳ lạ vì vậy mà biến mất.

Hắn cúi đầu, nhìn đôi tay Chu Ký Bắc còn nắm góc áo mình, giống như trước đây muốn coi TV nhưng sợ hắn không đồng ý, hai tay nắm chặt quần áo hắn, ngón tay do dự xoa nắn, Quý Quỳnh Vũ đã sớm giơ cờ trắng.

‘Bộp’ túi chườm trong tay Quý Quỳnh Vũ buông thõng, hắn xoay người, tránh khỏi vòng tay của Chu Ký Bắc, cậu cụng trán với hắn, mắt nhìn nhau, lông mi như có như không, vô tình đụng chạm.

Quý Quỳnh Vũ vừa cử động, hai chóp mũi cũng cọ trúng, Chu Ký Bắc trừng mắt nhìn, dùng trán mình vuốt ve trán hắn.


“Chú Quý giận dỗi rồi, tôi lại không ngoan gì à?”
“Chu Ký Bắc!” Mặt Quý Quỳnh Vũ như cà chua dầm, đỏ hồng hết cả lên, không chừa đường sống, hắn nắm gáy Chu Ký Bắc, kéo ra chút khoảng cách cho cả hai, vẻ mặt cậu vô tội, đôi mắt hơi cong lên lộ ra biểu cảm bấy giờ.

Khi còn nhỏ Chu Ký Bắc đã phá phách, hư hỏng.

Lời này không biết là ai nói đầu tiên, Quý Quỳnh Vũ không nhớ nữa.

Nhưng trong khu mọi người đều nói theo, mỗi khi hắn nghe thấy đều tức giận không thôi.

Cậu chỉ là một đứa nhỏ, làm ra chuyện phạm pháp, giết người cướp của gì đâu, cái gì cũng bị chỉ trỏ, tâm lý của hắn đã áy náy vô cùng, Quý Quỳnh Vũ đối xử với Chu Ký Bắc, ở một khía cạnh nào mà nói, là hoàn toàn không có ý định giáo dục, tuyệt đối là cưng chiều tới mức không có giới hạn.

Đối với hắn, chỉ cần Chu Ký Bắc muốn, gì hắn cũng làm cho, Diêu Dật từng khuyên nhủ, nhưng không có chút tác dụng.

Có một lần trời mưa, Chu Ký Bắc quên mang ô theo, điều này thật ra cũng không có gì lớn lao.

Mỗi ngày chú Chu đều đúng giờ đến trường đưa đón cậu, cho dù không mang ô cũng không thể mắc mưa, nhưng không biết Chu Ký Bắc nghĩ như thế nào, trong lúc đợi thang máy xuống tầng trệt, nhìn bên ngày nước mưa càng lúc càng tích thành vũng lớn, cậu thử bước từng bước ra ngoài.

Mưa lớn xối vào, táp thẳng lên mặt cậu, cậu lại càng như được cổ vũ, ngồi lên xe lăn, đẩy bản thân ra ngoài, tốc độ ngày càng nhanh, mà sườn núi ngay trước mắt, Chu Ký Bắc buông tay, tốc độ xe không khống chế được, cậu lại ngồi xe lăn, cả người run rẩy.

Tình trạng mưa càng lớn, gió to không ngừng ập tới, Chu Ký Bắc không thể mở mắt, chỉ có thể đơn giản nhắm lại.

Bánh xe không khống chế trượt càng tợn, trong tiếng mưa rơi hỗn loạn, tiếng sét đánh oanh trời, Chu Ký Bắc thế mà lại cười, lông mi khẽ run, môi nhếch lên cao, biểu cảm mềm mại.

“Ầm!” Tiếng vang rất lớn! Phanh xe lăn hoàn toàn không còn trong tầm kiểm soát, bốn bánh lệch qua một bên, âm thanh kim loại như lưỡi lê gạch ngang bầu trời, sức bật cực kỳ mạnh mẽ, trong chớp mắt hất tung Chu Ký Bắc lên như không có trọng lực.

Thân thể cậu nhẹ bẫng, sau lưng như mọc cánh, tiện thể bay lên không trung, giây tiếp theo, cậu rời khỏi xe lăn, rơi trên mặt đất, nặng nề bị đánh mạnh mẽ xuống nền xi măng.

Cậu rơi xuống đất như một món đồ sứ, phát ra âm thanh chấn động, đau đớn ùa vào khiến hơi thở nghẽn lại, sau vài giây, cơn đau như lũ thác tràn trề, Chu Ký Bắc nằm cạnh một vũng nước, cằm bị rách ra.

Câu đau, hít một hơi thật sâu cũng không khiến đau đớn trong lòng giảm bớt, tay cậu chống xuống đất muốn nâng người lên, quần áo ướt đẫm.

Cửa trường vẫn không một bóng người, chiếc xe quen thuộc còn chưa tới.

Chu Ký Bắc cuộn tròn cả người, ngu ngốc nhìn chăm chăm, thân thể rét lạnh, run rẩy không ngừng, môi trắng như da, móng tay cũng xanh xao.

Vẫn chưa tới, chưa tới.

Dần dần, Chu Ký Bắc chìm vào hôn mê, khoảnh khắc cậu không chống đỡ nổi nữa, chiếc xe đen cuối cùng cũng dừng lại, cửa xe bật mở, một người từ phía xa chạy tới, nước bắn tung tóe như đóa hoa, tầm nhìn bị che chắn hết.


Quý Quỳnh Vũ ôm Chu Ký Bắc vào lòng, trong ngực là thân thể lạnh như băng đông, một giây đó tưởng như đã chết.

Cả người Chu Ký Bắc yếu ớt không có chút sức, chỉ có cổ là còn động đậy, cậu dán môi mỏng lên sườn cổ hắn.

Sau đó Chu Ký Bắc sốt cao tới gần 41 độ, khuỷu tay, đầu gối, phần eo đều có vết thương trầy trụa nặng nhẹ khác nhau, một tháng đó Quý Quỳnh Vũ không dám rời khỏi Chu Ký Bắc, cả ngày lẫn đêm đều canh chừng sát bên cạnh dỗ dành cậu, hỏi cậu muốn cái gì.

Chu Ký Bắc không nói gì, chỉ trưng ra gương mặt trắng bệch, bản mặt vô tội đáng thương, nói: “Chú Quý, chú có thể ở bên cạnh tôi nhiều hơn không? Bối Bối sẽ thật ngoan mà.


Cõi lòng Quý Quỳnh Vũ tan nát rối tinh rối mù, từng câu từng chữ như đao to búa lớn chém ngàn nhát vào người hắn, đâu chỉ là tự trách, hắn hận không thể giết chết chính mình.

Chu Ký Bắc nhìn Quý Quỳnh Vũ, trơ mắt nhìn biểu cảm trên mặt hắn thay đổi xoành xoạch, cậu biết chỗ nào là điểm chết của hắn, chỉ cần một kích là mất mạng.

Cậu biết hôm nay Quý Quỳnh Vũ tới đón mình, cho nên mới chơi cái trò này, chỉ có yếu ớt như thế, mới có thể động tới trái tim hắn, Chu Ký Bắc đã hỏi thăm xong hết, vì thế lần nào cũng hiệu quả.

Mà nhiều năm trôi qua, chiêu này vẫn xài mãi không cũ, thậm chí chơi tới mức điêu luyện hơn người.

“Chu Ký Bắc!” Dù sao Quý Quỳnh Vũ cũng cần mặt mũi, hắn không thể nào nói ra những lời xấu hổ được, trước mặt Chu Ký Bắc bản thân lúc nào cũng yếu thế, nhưng tâm lý thì vẫn không vượt qua được.

Chu Ký Bắc không tiếng động trộm cười, cậu cong lưng, cả người khom lại thành cái vòng nhỏ, kéo tay Quý Quỳnh Vũ qua, cẩn thận vuốt ve khớp xương, lại hôn lên từng cái một.

“Người đầu tiên tôi quen được ở Thâm Quyến là anh Diễm.

Anh ta thấy tôi có chút thiên phú cho nên mang tôi theo, với tôi anh ấy như là Bá Nhạc, là bạn bè rất quan trọng, giống như người nhà.

” Lời Chu Ký Bắc nói vô cùng chân thành tha thiết, ánh mắt như rơi vào vùng kỷ niệm.

“Tôi có hôm nay, không thể thiếu công lao của anh ấy.


Tôi cảm kích anh ấy, cho nên trong lòng cũng mềm mại hơn.

Anh ấy có khó khăn gì, tôi sẽ giúp đỡ tuyệt đối, đây là tôi nợ anh ấy.


“Nhưng ngoài cái này ra, tôi không thể cho anh ấy bất kỳ cái gì nữa.

” Chu Ký Bắc nghiêng mặt cọ lòng bàn tay Quý Quỳnh Vũ, bỗng nhiên cười.

“Tôi yêu chú, từ nhỏ tới lớn, tới khi tôi chết đi, tôi vẫn chỉ yêu chú.


Quý Quỳnh Vũ cảm thấy trước mặt mình nhòe đi, hắn rút tay lại, sờ lên mặt Chu Ký Bắc, cậu nhắm mắt lại, tự nhào vào lòng ngực Quý Quỳnh Vũ.

“Tôi cũng yêu cậu, Chu Ký Bắc.


_______________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
3P là cái quái quỷ gì vậy chị em!.

Bình Luận (0)
Comment