Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 59


“Tới rồi, tới rồi!” Từ sau cửa âm thanh từ xa tới gần, từ mơ hồ tới rõ ràng, cửa bị đẩy ra, lộ ra gương mặt đã lâu không gặp.

“Ối trời ơi, Tiểu Vũ đã về rồi đấy à?!” Cửa hoàn toàn mở tung, người phụ nữ trước tuổi tác không kém dì Vương bao nhiêu, vùng da quanh mắt khô nẻ, tàn nhang mọc lan tràn, nước da ố vàng, mái tóc tùy tiện búi lên có chút rời rạc, hai bên tai có đeo bông trĩu xuống.

“Aiz, mẹ Trần, con về rồi.

” Nụ cười trên mặt Quý Quỳnh Vũ càng thêm sâu, hắn nâng cánh tay đầy bao lớn bao nhỏ, ánh mắt lại quét về phía Chu Ký Bắc, hất cằm “Mẹ Trần.


Mẹ Trần nhìn theo tầm mắt của hắn qua, đầu tiên bà hơi ngẩn ra, dùng ánh mắt đánh giá Chu Ký Bắc, vốn có chút xa lạ, hệt bà đang hồi tưởng lại, từ sâu trong trí nhớ túm ra được manh mối rồi tự mình tìm kiếm, kiểm chứng, loáng thoáng nhớ có một cái tên và gương mặt như thế này.

Bà nắm chặt khung cửa, do dự hỏi: “Con là… Ký… Ký Bắc?”
Chu Ký Bắc nghe thấy miệng nhếch lên, con ngươi nhảy nhót như khi còn thơ bé, hé miệng cười khẽ thành tiếng: “Là con, mẹ Trần, lâu quá không gặp.


“Ôi trời, mau vào trong đi, mau.

” Mẹ Trần chớp mắt xong lại nheo mắt lại, nếp nhăn nơi khóe mắt vì thế mà hằn sâu hơn, dù tuổi đã cao nhưng vẫn có vẻ đáng yêu.


Bà thậm chí hồi hộp mà chà sát tay, Quý Quỳnh Vũ đưa qua thứ gì đó, giúp cậu ngồi xuống ghế đẩu nhỏ, cậu cất gậy bên cạnh, hơi xoay người, cởi giày xuống, Quý Quỳnh Vũ lại đưa tay ra, Chu Ký Bắc nhìn rồi nắm bàn tay hắn đứng lên.

“Hở! Là Ký Bắc hở?” Chu Ký Bắc vừa đứng lên, thì tay đã nhanh chóng bị nắm chặt, người nhoáng lên một cái, vội vàng ổn định trọng tâm, mới không lảo đảo, hắn gấp rút đưa tay ra đỡ, đầu ngón tay vừa xẹt qua cổ tay áo của cậu, còn chưa kịp nắm.

“Chào bác Quý.

” Cậu nhìn Quý Lập Văn cười ngại ngùng, tay để mặc ông nắm, ánh mắt chạm nhau rồi trốn tránh, hình như có chút khẩn trương.

“Ba, ba để Bối Bối ngồi xuống trước.

” Tay Quý Quỳnh Vũ vẫn luôn thủ sẵn, cơ hồ là dính chặt sau lưng cậu, sợ cậu ngã xuống.

Quý Lập Văn ‘Xớ’ với Quý Quỳnh Vũ một cái, quay đầu cười nhẹ nhàng với Chu Ký Bắc, ông lôi kéo cậu, nhịn không được đánh giá từ trên xuống dưới, miệng lẩm bà lẩm bẩm, âm thanh nhỏ tí khó có thể phân biệt.

Chu Ký Bắc đối diện với ông, dù là tóc trắng hai màu, tuổi tác đã cao nhưng thần thái vẫn rất sáng láng.

“Bên ngoài chắc là lạnh chết mất, sao tay như đóng băng thế này.

” Quý Lập Văn nhíu mày, đau lòng nhéo nhéo tay Chu Ký Bắc, dẫn cậu vào phòng khách, vừa đi vừa nhắc: “Cơm nước nhanh lên! Cơm nước nhanh lên! Mấy đứa nhỏ bị đông lạnh rồi, chắc là đói bụng lắm!”
Mẹ Trần vội không ngừng tay, nói: “Đồ ăn đều chuẩn bị tốt rồi, nóng hôi hổi.


Quý Lập Văn kéo Chu Ký Bắc ngồi tới cạnh mình, Quý Quỳnh Vũ muốn ngồi cũng mất vị trí rồi, hắn giống như cái cột điện ở quê thật thà đứng bên người cậu, hé miệng thở dốc, không nói nửa lời nhưng mãi không chịu đi chỗ khác, xoay tới xoay lui nửa ngày vẫn chưa ngồi.

Chu Ký Bắc bị Quý Lập Văn bắt chuyện, không rảnh quản nhiều, cậu cảm giác được hơi thở của Quý Quỳnh Vũ, trong lòng mềm hơn, chân như đạp lên bông, gan bàn chân được ấm áp bao phủ, kéo dài lên.

Mặc dù chân cậu đã mất lực, số bước chân có thể tự đi rất ít ỏi, nhưng để cảm nhận tình người ấm lạnh, vẫn không thành vấn đề.

Ánh mắt Chu Ký Bắc dần dịu dàng, nói chuyện với Quý Lập Văn cũng càng kiên nhẫn và ôn hòa.

“Ba nói này, Quý Quỳnh Vũ con đứng đó làm gì? Cao thế cũng không ngại ngáng đường người khác hả…” Quý Lập Văn nói một nửa, ánh mắt lườm lườm thoáng nhìn qua Quý Quỳnh Vũ, âm thanh không khỏi hơi cao lên chút, ông bố già càng già càng dẻo dai, mười phần khí khái, dạy bảo hắn mà đầu lưỡi không xoắn tí nào, rõ ràng rành rọt.


“….

Ngồi ở đâu bây giờ?” Bên trái Chu Ký Bắc là ông bố già họ Quý, bên phải vừa tính nói là để cho chú Quý ngồi, tức là không thể ngồi lên người của ba mình được.

Quý Lập Văn nghe vậy trừng mắt sừng sộ, ông nhìn trái nhìn phải, giơ ngón tay ra nói: “Nhiều ghế như thế mà hỏi ngồi ở đâu hả? Con ngồi ăn cơm còn phải có chỗ cố định mới được à?”
Quý Lập Văn và Quý Quỳnh Vũ xưa nay đã vậy, hai người thường xuyên ba một câu con một câu, mười câu thì có chín không vừa ý nhau, chẳng khác gì tướng quân giành lãnh thổ, Chu Ký Bắc khi mới tới nhà họ Quý, thấy trường hợp này thì không khỏi hồi hộp trong bụng, tưởng bọn họ cãi nhau.

Mình và ba thì khách sáo, nho nhã đối đáp, nói chuyện đúng mực, không dám vượt rào, tới lui đều kính trọng như khách, cho nên không hiểu được tình thân quen thuộc là như nào.

Chu Ký Bắc hạ mắt, thoáng cúi người về phía trước, cầm ấm trà trước mặt, rót vào chén của Quý Lập Văn, cậu nâng cổ tay lên, trà như một dòng suối, chảy dài xuống, tiếng nước ‘róc rách’ nện vào đáy chén, chờ khi nước được một phần ba, cậu mới nhẹ nhàng thu tay lại.

“Bác Quý, uống trà.

” Cậu nhẹ nhàng đặt chén trà tới cho Quý Lập Văn, ông theo thói quen lập tức cầm lấy, nâng chung trà lên uống một ngụm, ánh mắt toát ra nhiệt độ, cậu thuận thế chuyển đề tài, tay phải lại bóc một hạt dẻ cười, lột ra, miệng vẫn đáp lời với Quý Lập Văn, hắn có chút ai oán, không tình nguyện đi qua chỗ Chu Ký Bắc.

“……” Quý Quỳnh Vũ cảm giác bàn tay được cầm lấy, vừa mở ra xem, thấy trong lòng bàn tay có một mấy thịt hạt dẻ, ngẩng đầu nhìn Chu Ký Bắc, biểu tình cậu bình thường, đôi khi thản nhiên đảo mắt.

Tầm nhìn của hắn đảo tới trên tay cậu, mười ngón tay tinh tế, dưới ánh đèn lộ rõ khớp xương, mang theo chút dịu dàng mờ ảo.

“……” Chu Ký Bắc nhét một hạt dẻ cười vào miệng, đầu lưỡi cuốn thịt quả vào trong, răng trắng bóc cắn phát ra tiếng vang, rôm rốp như tiếng pháo hoa.

Quý Quỳnh Vũ ngồi đối diện cậu, vừa nhấc mắt liền thấy cậu mỉm cười với mình, ngón tay còn cầm hạt dẻ cười, khuỷu tay trái chống lên mặt bàn, mười ngón tay đặt bên môi, thoáng mở miệng, rồi kéo thịt hạt vào trong.

Hắn cảm thấy trong bụng như có cục lửa, ngày càng bùng dữ dội, không có xu thế dập tắt, thậm chí là thêm dầu vào lửa, hắn căm giận nhìn chằm chằm Chu Ký Bắc, hàm dưới căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi.


“Kỳ Bắc, hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?” Tay Quý Lập Văn đặt trên bả vai cậu, ánh mắt như lâm vào ký ức.

“Hai mươi ba ạ, bác Quý.


“Haiz… Lớn như thế rồi sao… Con nhìn nó kìa! Ba mươi bảy tuổi, vẫn còn là lão độc thân!” Quý Lập Văn chuyển lời, giận dữ đập bàn hai cái, cho Quý Quỳnh Vũ một cái ánh mắt xem thường.

“Lần trước, bạn của bác có một đứa con gái, thích nó lắm, bộ dạng rất được… Có một hôm hai đứa cùng nhau ăn cơm, ta gọi nó kêu nó chủ động một chút, còn nó thì sao? Y như con cá khô, bảy lần tám lượt cũng không cục cựa…”
Lòng Quý Lập Văn đầy căm phẫn, hạt dẻ cười cầm trong tay, nửa ngày ôm cũng không chịu ăn, thịt hạt bị ông chà xát thành bình địa.

Mắt Chu Ký Bắc hơi rung lên, mặt không đổi, mắt đảo thành vòng tròn, nhẹ nhàng buông tay, bỏ mấy hạt trong tay mình về dĩa đựng, vỗ vỗ tay, phủi mới bụi quả trên tay cho sạch sẽ, sau đó lưng khẽ dựa về sau, tư thế thả lỏng, ngón tay khẽ cong, chẳng khác gì sắp đánh đàn, ngón trỏ và ngón cái nhúc nhích, phát ra âm thanh nho nhỏ.

“Vậy à? Chuyện này khi nào thế bác?”
________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Khá khen cho một hiện trường ghen tuông.

Bình Luận (0)
Comment