Trong một hang động có ánh lửa bập bùng Dạ Tử Lương nhìn Dạ Vũ Loan rồi hỏi
_Người vừa nói mình tên là gì?
Dạ Vũ Loan sau khi bị kéo đến đây nàng vẫn luôn đánh giá thiếu niên trước mặt đột nhiên nghe thiếu niên hỏi vậy nàng hơi nghi hoặc rồi hé mở đôi môi đỏ mọng nói
_Ta.
.
ta tên Dạ Vũ Loan đa tạ thiếu hiệp đã ra tay ứng cứu ơn này Vũ Loan nhất định ghi nhớ
Dạ Tử Lương vừa nghe vậy lập tức kích động nói
_Người có phải xuất thân Ô Sa Trấn phụ thân là Dạ Thiên Hành đại ca là Dạ Vũ Ưng nhị ca là Dạ Vũ Lang ?
Dạ Vũ Loan nghe Dạ Tử Lương kích động hỏi vậy nàng cũng đơ người rồi nói
_Làm sao thiếu hiệp biết xuất thân của ta, từ khi ta từ biệt gia tộc ta chưa từng nói với ai về thân phận mình
Dạ Tử Lương nghe Dạ Vũ Loan xác nhận thì cười nói
_Ha ha cuối cùng ta cũng tìm được, phụ thân ngươi thấy không ta tìm được cô cô rồi
Dạ Vũ Loan bên cạnh thấy Dạ Tử Lương cười nói lại còn cái gì tìm được cô cô đầu nàng xuất hiện rất nhiều dấu hỏi chấm , Dạ Tử Lương cười một hồi rồi nhìn sang thấy khuôn mặt ngây ngốc của Dạ Vũ Loan thì nói
_Cô cô người nhớ lại xem nhị ca của mình có hay không một nhi tử
Dạ Vũ Loan nghe Dạ Tử Lương gọi nàng là cô cô lại bảo nàng nhớ lại nhi tử của nhị ca, mặc dù Dạ Vũ Loan nàng ngực lớn nhưng đầu óc nàng vẫn bình thường nghe Dạ Tử Lương nói vậy còn không sáng tỏ thì đúng là đồ bỏ đi , chỉ thấy Dạ Vũ Loan người hơi run ánh mắt nhu tình nhìn Dạ Tử Lương nói
_Ngươi là Lương nhi con trai của nhị ca Dạ Vũ Lang sao ?
Dạ Tử Lương nghe vậy liền gật đầu xác nhận
_Đúng vậy cô cô ta chính là Dạ Tử Lương nhi tử của Dạ Vũ Lang ở Ô Sa Trấn
Dạ Vũ Loan nghe Dạ Tử Lương xác nhận nàng kích động chạy lại ôm lấy cổ Dạ Tử Lương nói
_Ngươi đúng là Lương nhi rồi gặp được ngươi ở đây cô cô thật vui mừng
Dạ Tử Lương bất ngờ bị ôm cổ chỉ thấy cả khuôn mặt hắn áp vào 2 bầu nhũ hoa căng tròn còn to lớn còn phát ra mùi thơm của nữ nhân, Dạ Tử Lương đã rất lâu không cùng Kim Đàn Nhi và Vân Thu Ý làm chuyện đó Dạ Tử Lương cảm giác bụng dưới mình nóng gian đúng là khổ không thể tả, một lúc sau chỉ thấy Dạ Tử Lương khó khăn nói
_Cô cô mau thả ta ra nếu không ta sẽ chết ngạt
Dạ Vũ Loan đang trong cơn vui sướng khi gặp được người thân lại nghe Dạ Tử Lương nói vậy nàng nhìn xuống chỉ thấy cả khuôn mặt Dạ Tử Lương vùi trong 2 bầu nhũ hoa của mình, Dạ Vũ Loan đỏ mặt buông ra Dạ Tử Lương nói
_Ách! cô cô kích động quá Lương nhi ngươi không việc gì chứ
Dạ Tử Lương cố gắng hít thở xua tay nói
_Ta không sao cô cô
Sau khi ổn định lại Dạ Vũ Loan nhìn Dạ Tử Lương nói
_Lương nhi sao ngươi lại ở đây , cả thực lực của ngươi sao lại mạnh như vậy ?
Dạ Tử Lương nghe Dạ Vũ Loan hỏi thì hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng quyết định kể lại việc Dạ gia diệt tộc ,Dạ Vũ Loan vừa nghe xong bất giác hai dòng nước mắt nàng tuôn rơi rồi tự trách
_Là ta không tốt nếu ta chịu quay về thì Dạ gia đã không diệt tộc, ta là tội nhân của Dạ gia
Nói xong nàng liền lấy tay che mặt khóc lớn, Dạ Tử Lương bên cạnh thấy vậy liền tiến lại an ủi nàng phải mất 1 canh giờ sau nàng mới bình tĩnh trở lại, dùng đôi mắt đỏ còn vương lại nước mắt nhìn Dạ Tử Lương nàng nói
_Lương nhi vậy làm sao ngươi chạy được còn Lưu gia nữa hay là chúng ta quay lại diệt Lưu gia trả thù cho gia tộc
Dạ Tử Lương nghe vậy liền nói
_Cô cô không cần, ta đã diệt sạch Lưu gia chó gà cũng không tha rồi
Nói xong Dạ Tử Lương kể lại chuyện đi vào Bình Nguyên Tùng Lâm rồi bịa đặt chuyện nhặt được cơ duyên khi quay về thì Dạ gia diệt tộc sau đó hắn báo thù và những việc sau này Dạ Tử Lương đều kể cho Dạ Vũ Loan nghe tuy nhiên chuyện hệ thống Dạ Tử Lương không nói ra mọi đồ vật Dạ Tử Lương đều bịa đặt là nhặt được từ động phủ của Hỏa Băng Vân để lại giúp hắn gia tăng thực lực Dạ Vũ Loan nghe Dạ Tử Lương kể lại thì kinh ngạc đến trợn mắt há miệng
_Lương nhi thật không ngờ cơ duyên của ngươi lại nghịch thiên như vậy
Dạ Tử Lương chỉ cười cười rồi hỏi lại Dạ Vũ Loan
_Cô cô vì sao ngươi lại rời khỏi Dạ gia đến Trấn Hải Phái
Dạ Vũ Loan nghe vậy thì như chìm vào hồi ức ánh mắt nàng hơi đượm buồn rất lâu sau nàng mới mở miệng nói
_Lương nhi ngươi biết không từ khi ta sinh ra thì phụ thân ta luôn bộn bề công việc của gia tộc rất ít khi quan tâm tới ta , vì vậy hầu hết thời gian ta đều dính lấy mẫu thân năm ta lên 8 tuổi thì mẫu thân lâm bệnh nặng đến khi người mất thì phụ thân vẫn đang bận phát triển gia tộc để đứng vững ở Ô Sa Trấn mà không ngó tới mẫu thân ta lần cuối, từ đó ta rất hận phụ thân mình đến khi ta 16 thì đại ca luôn muốn bước lên ghế gia chủ mà chèn ép nhị ca, lúc đó ta vô cùng căm hận khi sinh ra trong một gia tộc không có tình thân chính vì vậy ta quyết định ly khai khỏi Dạ gia đến Thanh Thành lúc đó Trấn Hải Phái thu đệ tử ta đã được nhận vào trải qua 14 năm ta cũng đạt đến tu vi Luyện Nguyên cửu tinh và leo được lên ghế chấp sự
Dạ Tử Lương nghe Dạ Vũ Loan kể lại thì âm thầm cảm khái thế giới này vì lợi ích có thể bỏ qua mái ấm gia đình, sau khi nghe xong câu chuyện của Dạ Vũ Loan Dạ Tử Lương quay sang hỏi nàng
_Cô cô nếu gia tộc không diệt người không định trở về sao
Dạ Vũ Loan nghe vậy nơi khóe mắt lại ươn ướt nói
_Ta đã định sau lần tìm kiếm động phủ này sẽ quay lại 1 lần nhưng không ngờ!
Nói đến đây hai dòng nước mắt nàng lại tuôn ra, Dạ Tử Lương lúng túng móc trong người ra chiếc khăn tay của Dương phu nhân đưa qua cho nàng sau đó nói
_Cô cô trước khi phụ thân qua đời có nhắn lại đi tìm cô cô cùng mẫu thân người có biết mẫu thân ta ở đâu không ?
Dạ Vũ Loan lau đi nước mắt rồi lâm vào hồi ức nói
_Ta không biết năm đó nhị ca tiến vào Bình Nguyên Tùng Lâm 1 năm sau nhị ca quay trở lại trên tay bế ngươi mọi người hỏi ngươi là ai nhị ca hắn chỉ nói là nhi tử của mình còn mẫu thân ngươi mọi người có hỏi thế nào hắn cũng không trả lời , sau khi nhị ca bế ngươi về không lâu ta cũng li khai khỏi Dạ gia
Dạ Tử Lương nghe vậy thì cảm thấy hơi thất vọng nếu không có tin tức của mẫu thân không biết ngày tháng năm nào Dạ Tử Lương hắn mới tìm ra mẫu thân