“Thưa cậu, mợ Cả mời cậu đến Từ đường một chuyến.”
Nha hoàn Ly Nhi thân mang trang phục màu quả mơ, tóc tết hai bím vội vàng chạy vào Lê viên (vườn lê), thưa chuyện với người đang hát khúc trong đình chính.
Lê viên này cũng không giống như chỗ nghe hát bên ngoài, mà là một khu vườn hẻo lánh trong đại trạch Thẩm gia. Vốn không gọi là Lê viên, nơi này là vì Thẩm Chính Hoành muốn lấy lòng người vợ thứ tư của mình mới đặc biệt sai người tu sửa, cho nên đến cái tên Lê viên này cũng là vì để mợ Tư vui lòng mà mới đặt như vậy.
Ly Nhi thở hổn hển nhìn người trong đình đang chuyên tâm hát khúc, đợi một lúc không thấy y có động tĩnh gì, đành phải thúc giục: “Thưa cậu! Mợ Cả cho mời, cậu đừng chậm trễ nữa, mau đi trước đi ạ!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy người kia xoay người lại, giữa những ngón tay thon dài đang kẹp một nhành ngọc lan tao nhã, trong sóng mắt minh châu phảng phất lưu chuyển xinh đẹp tuyệt trần. Trên gương mặt y có vệt sáng phản chiếu, trên đầu mũ phượng nạm đầy châu ngọc, thân mang một bộ phục trang đỏ thẫm. Khăn quàng trên vai thêu công tinh xảo, phượng hoàng cùng mây tía trên tà váy rực rỡ chiếu rọi, đây là hóa trang của tân nương.
Ly Nhi cho là y rốt cuộc cũng nguyện ý đi theo mình, không nghĩ tới y chỉ khẽ hé đôi môi đỏ mọng, thanh âm trong trẻo cất lên vài câu hát, Ly Nhi gấp gáp giậm chân: “Cậu còn chưa vội đi sao! Cậu còn không biết thủ đoạn của mợ Cả nữa ư. Cậu của tôi ơi, cậu đừng đối nghịch với mợ Cả nữa! Lão gia mấy ngày nay không có trong phủ, mấy mợ ấy đang nghĩ cách nói xấu sau lưng cậu đó, cậu tội gì mà phải khiến cho mấy vị ấy toại nguyện đây!”
Trong đình mấy vị sư phụ đang kéo đàn trống liếc mắt nhìn nhau, dừng lại công việc trong tay, một người trong đó đối Từ Yến Thanh nói: “Ông chủ Từ, không bằng ông cứ qua đó một chuyến trước đã. Chúng tôi sẽ chờ ở đây, ông xử lý xong mọi chuyện rồi chúng ta lại tiếp tục?”
Mấy vị này là nhóm sư phụ, Từ Yến Thanh đặc biệt mời tới gánh hát Nam Lê, mấy ngày nữa là thọ tiệc chín mươi của lão phu nhân, hai ngày nay bọn họ đều ở trong Lê viên. Từ Yến Thanh đã lâu chưa lên đài hát hí khúc rồi, bây giờ vất vả lắm mới có một cơ hội, bệnh nghiện nghề nghiệp nhiều năm lại phát tác, sao mà còn tình nguyện để ý đến những thứ ngổn ngang quấy rối kia.
Y xua xua tay, ra hiệu cho các sư phụ tiếp tục.
Li Nhi thấy y không coi đó là việc gì to tát, đành phải đứng một bên lo lắng chờ đợi, chờ y đến khi hát xong khúc này thì cũng đã qua mất gần nửa canh giờ.
Bên kia mợ Cả đợi đã lâu cũng không thấy người, liền dẫn mấy tên nha hoàn, gia đinh cùng đến Lê viên này bắt người.
Từ Yến Thanh hát xong một khúc, đang cùng các sư phụ thảo luận các vấn đề về trầm bổng lên xuống của làn điệu, chợt nghe tiếng đập cửa “rầm” một tiếng.
Y ngẩng đầu lên nhìn qua, cửa lớn quý giá bằng gỗ hoa lê bị hai tên gia đinh đạp ra, một người phụ nữ trung niên một thân sắc váy đỏ thẫm, ung dung bước vào. Phía sau còn có hai cô gái trẻ mặc sườn xám, dung mạo diễm lệ.
Ly Nhi vừa thấy ba người này liền biết không ổn, đành phải nháy mắt với Từ Yến Thanh, để y biết đường một chút, đừng tiếp tục dùng lời nói đắc tội với ba vị ấy nữa.
Từ Yến Thanh cũng không để ý đến người kia, lại tiếp tục cùng sư phụ kéo đàn nhị trò chuyện. Nhưng vị sư phụ nay vừa nhìn thấy tình huống đã biết không ổn, nào có thể tiếp lời được, bèn giơ tay lên lau mồ hôi đầy thái dương.
“Ôi chao, Tứ muội cũng cao hứng quá nhỉ, mới sáng sớm ra đã hát khúc trong Lê viên rồi. Chẳng trách Tiểu Ngọc cứ gào mãi không thôi, ta còn đang nghĩ súc sinh kia có phải bị bệnh gì hay không, hóa ra là nó nghe Tứ muội diễn đến nghiện, dùng sức mà kêu gào cơ đấy.” Mợ Ba lấy khăn tay che miệng, vừa mở miệng ra chính là trào phúng.
“Tam muội nói đúng lắm, hôm nay ta cũng thấy đám đầy tớ trong sân mặt si ngốc hướng ra bên ngoài. Ta còn nghĩ hồng hạnh từ đâu muốn dụ dỗ bọn chúng cơ, hóa ra lại là từ cổ họng của Tứ muội đây.” Mợ Hai liếc mắt nhìn Từ Yến Thanh một cái, lời vừa dứt đã liền nháy mắt với nha hoàn. Nha hoàn kia lập tức bước lên, đối Ly Nhi nói: “Bảo ngươi đến mời mợ Tư đến từ đường, ngươi lại hay quá, lại còn ở đây nghe hát, có phải là ngươi không coi lời mợ Cả ra gì nữa đúng không hả? Quỳ xuống!”
Ly Nhi tuy là nha hoàn của Thẩm phủ, nhưng là được Từ Yến Thanh mang về.
Nàng là một cô nhi, mười tuổi đã bắt đầu đi theo hầu hạ Từ Yến Thanh, đã sớm coi Từ Yến Thanh là người thân. Lúc trước Từ Yến Thanh bất đắc dĩ phải gả cho Thẩm lão gia, cả cái gánh hát đều phải giải tán, chỉ có nàng không chịu đi, coi như bán mình tiến vào Thẩm phủ làm nha hoàn cũng phải hầu ở bên người Từ Yến Thanh, chính là sợ Từ Yến Thanh tính tình tốt bụng sẽ bị người Thẩm phủ bắt nạt.
Ly Nhi tính tình ngay thẳng, quan trọng là lanh lợi, co được dãn được. Mắt thấy nha hoàn kia đem cơn tức giận đổ lên người mình, nàng liền lập tức quỳ xuống nhận sai: “Thưa mợ Cả, mợ Hai, mợ Ba, là lỗi của nô tỳ. Mợ Tư vừa mới hát xong còn mệt, nô tỳ thấy mợ ấy lại lên cơn ho nặng nên mới muốn để mợ ấy nghỉ ngơi một lát. Không nghĩ đến lại chậm trễ như vậy, xin mợ Cả thứ tội, nô tỳ sau này không dám nữa!”
Từ Yến Thanh nhíu mày, còn chưa mở lời đã thấy nha hoàn bên người mợ Cả gọi hai gia đinh tới, muốn bắt Ly Nhi đi xử trí bằng gia pháp.
Ly Nhi không phản kháng, dù sao hiện tại Lão gia cũng không ở trong phủ, chuyện này không thể làm lớn, bằng không trận đòn này sẽ không phải rơi trên người nàng mà là Từ Yến Thanh sẽ phải chịu.
Chỉ là nỗi khổ tâm này của nàng lại không có người cảm kích, Từ Yến Thanh tiến lên hai bước, đối mợ Cả chắp tay nói: “Mợ Cả, Ly Nhi đã báo với ta từ lâu. Là vì ta không biết nặng nhẹ, mợ Cả muốn phạt thì hãy phạt ta, chớ liên lụy người vô tội.”
Y mặc trang phục diễn, gương mặt thanh tú còn bôi lớp màu dày đặc, khiến người không thấy rõ biểu tình. Chỉ có đôi con mắt trong trẻo kia cực kỳ bình tĩnh, thái độ nói chuyện cũng đúng mực.
Mợ Cả không thích nhất chính là tư thái không coi ai ra gì này của y, cả giận nói: “Hôm nay là ngày Quan Lan trở về, ta vốn cũng có ý tốt muốn để ngươi đến bái tổ tông. Ngươi ngược lại hay lắm, không đem chuyện trong nhà để ở trong lòng, mà chỉ nghĩ đến kinh kịch của ngươi! Ngươi vẫn tự coi mình là người nổi tiếng khắp Nghi Châu này sao?”
Mợ Cả mới qua năm mươi, là thiên kim tiểu thư Thẩm Chính Hoành cưới hỏi đàng hoàng về, sinh được hai người con trai. Con trai cả Thẩm Tế Nhật thận trọng khéo léo, khiến việc làm ăn của Thẩm gia phát triển thịnh vượng. Con trai thứ Thẩm Quan Lan tài hoa đầy người, tuổi còn trẻ đã vượt ngàn dặm biển đi du học, mấy năm rồi còn từng chưa trở về nhà.
Cũng bởi vì có hai người con trai ưu tú, hơn nữa nhà mẹ đẻ lại có thế lực, vì vậy địa vị của mợ Cả ở nhà họ Thẩm vô cùng vững chắc, ngay cả Thẩm Chính Hoành cũng phải nể nang mặt mũi bà vài phần.
Từ Yến Thanh rũ lông mi xuống, nói: “Ý tốt của mợ Cả, là do ta hồ đồ không chịu hiểu. Chỉ là hôm nay tập kịch cũng bởi vì thọ tiệc sắp tới của lão phu nhân, lão gia đã dặn dò ta không thể qua loa, kính xin mợ Cả thứ lỗi.”
Y vẫn đáp lời đúng mực như trước, thành tâm hy vọng mợ Cả có thể hiểu cho. Thế nhưng những lời này đến tai mợ Cả, lại giống hệt như cố tình ỷ mình được sủng, còn lấy lão gia ra để trấn áp bà ta?
Mợ Hai chờ đúng thời cơ, rủ rỉ bên tai mợ Cả nói: “Đại tỷ, Từ Yến Thanh ở trước mặt người ngoài cũng dám đối nghịch với tỷ. Tỷ nếu không quản một chút, chỉ sợ ngày sau y ỷ vào việc có lão gia sủng, thật sự muốn làm loạn đi.”
Đáy mắt mợ Cả hiện lên tia tàn nhẫn: “Thẩm phủ này còn chưa tới phiên thiếp thất nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi nói chuyện đâu! Người đâu, đem mợ Tư đến hậu viện, để y quỳ bên giếng trời đến khi mặt trời lặn. Không cho phép được đưa đồ ăn cho y, đến nước cũng không được đem!”
Vừa dứt lời, Ly Nhi bên cạnh liền rập đầu lạy cầu xin tha thứ: “Mợ Cả, cầu xin mợ tha cho mợ Tư! Mợ ấy lúc trước bị mợ phạt quỳ gối trong mưa, thân thể còn chưa khỏe hẳn. Làm sao có thể chống chọi được giữa trưa tháng Bảy nắng gắt thế này đây.”
Mợ Hai cười khẩy nói: “Ta thấy Tứ muội thân thể rất khỏe mạnh, sáng sớm đã có tinh thần như vậy, hát khúc cả cái Thẩm phủ này đều nghe thấy. Không chừng bên ngoài cửa còn có bao nhiêu linh hồn nhỏ bé đi ngang đều bị hấp dẫn mất rồi ấy chứ, có khi còn đang nằm ở góc tường nghe nữa kìa.”
Mợ Hai còn chưa nói xong lời này, mợ Cả đã mạnh mẽ lườm gia đinh một cái, nói: “Còn chưa động thủ?!”
Mấy tên gia đinh kia là người trong viện của mợ Cả, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tự nhiên không đem Từ Yến Thanh xem vào mắt. Thấy bọn họ chen lên đi đến muốn động thủ, Từ Yến Thanh vừa sửa sang lại ống tay áo, vừa nói: “Không cần phiền đến các người, để ta tự đi.
Editor có vài lời muốn nói:
1. Ly Nhi là nha hoàn từ trước khi vào phủ họ Thẩm của Từ Yến Thanh, nên sẽ gọi Từ Yến Thanh là “cậu” khi có mình hai người, nhưng trước mặt những người khác vẫn gọi anh là “mợ”.2. Lúc Tứ, lúc Tư, tùy theo câu mình sẽ để, cho câu văn hay hơn.