Dạ Yến

Chương 39

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Quan Lan trở về phòng mình, bảo Tuyên Chỉ lập tức chuẩn bị bồn tắm rửa ráy. Hắn đã ở bệnh viện cả một ngày, thế nên lúc này rất muốn rửa sạch đi mùi thuốc sát trùng trên người mình rồi mới đi gặp Từ Yến Thanh.

Chỉ là thân thể thì ngâm trong nước, nhưng đầu óc thì không tĩnh lại được.

Câu hỏi vừa nãy của Thẩm Kim Linh vẫn luôn vang vọng bên tai.

Thẩm Quan Lan tự nhiên sẽ không đồng ý với yêu cầu của mẹ mình, chỉ là chuyện này không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Bây giờ tình huống của cha lại như thế này, mẹ hắn không đợi được mà thúc ép chuyện hôn sự Thẩm Quan Lan cũng có thể hiểu được, nhưng đây tuyệt đối không phải là lý do ép được hắn kết hôn.

Xế chiều hôm nay Thẩm Tế Nhật không ở đây, Thẩm Quan Lan ngẫm nghĩ lát sẽ đi gặp Từ Yến Thanh trước rồi mới đi tìm đại ca mình bàn bạc chuyện này.

Trong lòng hắn nhớ mong Từ Yến Thanh, cũng không lãng phí thêm thời gian nữa, tắm rửa sạch sẽ xong liền ra ngoài. Nhưng khi hắn vừa ra đến cửa, lại trông thấy một bóng hồng đang hớn hở chạy đến, vừa thấy Thẩm Quan Lan thì vui mừng vẫy tay: “Nhị biểu ca! Huynh đã về rồi à! Muội đã chờ huynh cả ngày!”

Thẩm Quan Lan nhíu mày lại, đợi đến khi Thôi Mạn Linh chạy đến trước mặt mình liền nói: “Đã muộn như vậy rồi sao cô vẫn còn qua đây, có chuyện gì sao?”

“Hôm nay huynh đã phải chăm sóc dượng cả ngày, chắc mệt lắm rồi đúng không. Chỗ muội đã chuẩn bị trà hoa và điểm tâm, mùi vị rất đặc biệt đó. Huynh đi nếm thử nhé?” Thôi Mạn Linh dứt lời liền kéo lấy ống tay áo của hắn.

Thẩm Quan Lan đẩy ra mà không để lại dấu vết: “Đã muộn lắm rồi, cô vẫn nên trở về phòng mình nghỉ ngơi đi, sau này cũng đừng tới đây nữa. Tôi với cô dù sao cũng là nam nữ có sự khác biệt, nên kiêng kỵ thì tốt hơn.”

Trên gương mặt của Thôi Mạn Linh có nhiều hơn một chút cảm xúc không vui: “Nhị biểu cả, chúng ta đã là mối quan hệ sắp đính hôn rồi, huynh cớ gì lại luôn trốn tránh muội. Huynh đối với muội lãnh đạm như vậy, cũng không nghĩ đến muội sẽ đau buồn sao?”

Miệng cô ta méo xệch, trong đôi mắt to kia loang loáng thấy được nước mắt. Thẩm Quan Lan bị bộ dáng tủi thân này của cô ta khiến cho không thể cứng rắn được, chỉ có thể nói chuyện bằng lý lẽ: “Biểu muội, cô cũng biết hôn sự này là do mẹ tôi tự chủ trương. Tôi vừa mới trở về không muốn nhanh như thế đã kết hôn, cô vẫn nên đi tìm người khác đi, tránh bị tôi làm lỡ.”

Thẩm Quan Lan chưa từng thẳng thắn cự tuyệt Thôi Mạn Linh như thế này bao giờ, cô ta nghe mà ngẩn cả người ra, ngón tay hoảng loạn túm lấy làn váy: “Nhị biểu ca, đây là những lời trong lòng huynh sao?”

Thấy dáng vẻ bị đả kích của Thôi Mạn Linh, Thẩm Quan Lan cũng thấy hơi áy náy. Nói cho cùng cô ta cũng là người bị hại, hắn nói tiếp: “Thật ra thời đại bây giờ đã không còn giống như trước đây, cô cũng là người được tiếp nhận nền giáo dục tân tiến, hẳn cũng biết họ hàng gần kết hôn là chuyện không thích hợp. Cô vẫn nên đi tìm cuộc sống mà mình mong muốn đi, đừng chịu đựng sự sắp đặt của gia đình như thế.”

“Muội không bị sắp đặt gì cả! Muội vừa nhìn thấy Nhị biểu cả là đã rất thích huynh rồi. Nhị biểu cả, muội có chỗ nào khiến huynh không vừa lòng? Là muội xấu xí sao? Hay huynh e ngại gia thế của muội không tương xứng với huynh?” Thôi Mạn Linh vội la lên.

Điều kiện bên ngoài mà Thôi Mạn Linh có quả thật không tệ, ngoại hình cũng xinh đẹp hơn những cô nương khác. Chỉ là trong lòng Thẩm Quan Lan đã sớm có người, tự nhiên không thể coi trọng cô ta.

Trông thấy Thôi Mạn Linh quyết tâm muốn quấn lấy mình, Thẩm Quan Lan chỉ có thể nổi cáu: “Tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi đấy, hôn sự này tôi sẽ không đồng ý đâu, nếu như cô còn tiếp tục ở lại đây chỉ khiến mọi chuyện thêm khó xử thôi.”

Hắn nói xong liền bỏ đi, Thôi Mạn Linh đưa tay ra muốn kéo lại nhưng bắt hụt mất. Thấy Thẩm Quan Lan không nể tình một chút nào, cô ta rốt cuộc cũng không chịu nổi được nữa, nước mắt cứ như vậy mà lăn xuống. Văn Nguyệt đứng bên cạnh lấy khăn tay đưa cho cô nàng: “Tiểu thư đừng buồn, Nhị thiếu gia cũng đã đi rồi, cô có ở đây khóc cũng sẽ không có ai biết đâu.”

“Ta muốn đi tìm dì!” Thôi Mạn Linh lau nước mắt, tức giận xoay người rời đi. Văn Nguyệt đuổi sát theo, nói: “Nhưng mợ Cả tối nay vẫn chưa về, không bằng ngày mai chúng ta cũng đến bệnh viện xem thế nào? Dựa vào danh nghĩa đi thăm Thẩm lão gia, làm như vậy mợ Cả cũng sẽ cảm thấy cô là người rất hiểu chuyện.”

Bước chân của Thôi Mạn Linh dừng lại, quay đầu nhìn Văn Nguyệt, trong mắt lại một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu: “Ngươi nói đúng! Sức khỏe của dượng hiện tại không tốt, là thời cơ tốt để xung hỷ (*).”

(*)= phong tục mê tín ngày xưa, khi trong nhà có người mắc bệnh nặng, dùng hỉ sự ( ví dụ như cưới con dâu) để xua đi tà khí, hy vọng chuyển nguy thành an.

=================

Đèn trong phòng ngủ của Từ Yến Thanh còn sáng, nhưng người lại không có ở bên trong.

Thẩm Quan Lan dọc theo hành lang đi một vòng, Từ Yến Thanh là người thích yên tĩnh, hạ nhân ở Tây sương vì vậy cũng không nhiều, sau bữa cơm tối phần lớn hạ nhân sẽ về phòng nghỉ ngơi chỉ có Tú Oánh và Ly Nhi thay phiên hầu hạ.

Trên dãy hàng lang chạm trổ hoa văn, những chiếc đèn lồng treo cao đung đưa trong gió đêm, ánh đèn khi mờ khi tỏ không chiếu rõ được bước chân nhưng hắn vẫn rất nhanh đã tìm thấy người.

Từ Yến Thanh đang ngồi một mình trong lương đình ở sân viện, đối diện với cây ngọc lan mà nghĩ ngợi.

Ly Nhi ngồi ở lối rẽ trên hành lang, nhìn y từ xa.

Thẩm Quan Lan bước đến vỗ vào vai Ly Nhi: “Anh ấy làm sao vậy?”

Nàng quay đầu nhìn thấy hắn, bèn lập tức đứng dậy hành lễ: “Nhị thiếu gia cậu đến rồi.”

Thẩm Quan Lan nói: “Sao anh ấy lại ngồi ở đó một mình, có chuyện gì xảy ra phải không?”

“Nô tỳ cũng không biết, buổi chiều hôm nay vừa nhìn thấy cậu ấy thì đã không có tinh thần như vậy rồi. Nô tỳ cũng đã hỏi Tú Oánh nhưng nha đầu kia cũng không nói gì.” Ly Nhi buồn rầu trả lời.

Thẩm Quan Lan cho nàng lui ra ngoài trông coi, còn mình thì rón rén đi tới.

Từ Yến Thanh vẫn mặc bộ trường sam màu khói xám từ buổi sáng kia, nhìn từ đằng sau tựa như vệt khói trên bầu trời đêm. Vạt áo của y không còn mang theo đồ trang sức nữa, Từ Yến Thanh chỉ cầm một cành lan trong tay, vô thức xoay chuyển cuống hoa. Khuôn mặt thanh tú kia được ánh trăng chiếu vào, so với lúc thường lại nhiều hơn vài phần lạnh lùng.

Thẩm Quan Lan đoán có thể tâm tình của y không được tốt, bèn từ phía sau dựa vào, nói đùa: “Mẹ Tư, tôi đã về rồi.”

Từ sau khi Thẩm Quan Lan thổ lộ, hắn không còn gọi y là mẹ Tư nữa. Vì vậy cái cách xưng hô này vừa bật ra liền khiến y giật mình, chậm rãi quay đầu đi. Chờ đến sau khi thấy rõ thần sắc trêu đùa trên khuôn mặt Thẩm Quan Lan, Từ Yến Thanh lại nghĩ đến Thôi Mạn Linh của sáng nay, sắc mặt y càng trở nên không ổn.

Trông thấy Từ Yến Thanh không phản ứng lại mình, còn muốn đứng dậy bỏ đi, Thẩm Quan Lan liền vội ôm lấy y: “Yến Thanh! Anh làm sao vậy? Một ngày không gặp rồi, anh cũng không nhớ tôi sao?”

Từ Yến Thanh được hắn ôm chặt vào lồng ngực, thấy hắn nói xong lại muốn hôn mình, đành phải đẩy Thẩm Quan Lan ra: “Đừng như vậy, Ly Nhi vẫn còn ở đây.”

“Ly Nhi đi trông cửa rồi, ở đây chỉ còn tôi và anh thôi.” Thẩm Quan Lan nói là nói như vậy, nhưng cũng không miễn cưỡng y. Nắm lấy tay y muốn dắt đi: “Bỏ đi, về phòng hôn nào.”

Từ Yến Thanh cúi đầu, nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, trong lòng bỗng dấy lên sự ghen tuông khó giải thích được.

Cả ngày hôm nay y ăn uống mà không biết vị gì, làm cái gì cũng không có tinh thần, thỉnh thoảng gương mặt của Thôi Mạn Linh lại xuất hiện trong đầu.

Nghĩ đến thần sắc của cô ta khi nói về chuyện đính hôn, thời điểm gọi y là mẹ Tư lại tự nhiên như vậy, còn chuyện muốn học hát hí khúc, hành động muốn đặt làm các trang phục diễn theo yêu cầu nữa.

Vị đại tiểu thư này thật sự rất tích cực, mặc dù Thẩm Quan Lan không thích mình, nhưng cô ta cũng xem như không bị đả kích gì, vẫn cố gắng ở lại bên cạnh Thẩm Quan Lan như trước.

Từ Yến Thanh không có cách nào ghét Thôi Mạn Linh, nhưng y càng không muốn nhìn thấy cô ta như vậy.

Y rút tay về, lùi về phía sau một bước, nói: “Nhị thiếu gia mệt mỏi cả ngày rồi, vẫn là nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.”

Thẩm Quan Lan nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn Từ Yến Thanh.

Y đang mím môi lại, tầm mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, vừa nhìn đã biết lại đang giấu diếm cảm xúc. Thẩm Quan Lan nghĩ Từ Yến Thanh tâm tình không tốt, liền đổi chủ đề khác, cầm lấy cành ngọc lan trong tay y đặt ở dưới mũi, ngửi một cái rồi nói: “Sao thời gian này hoa ngọc lan vẫn còn nở được nhỉ?”

Thấy bộ dáng tùy ý liếc nhìn đóa hoa kia của Thẩm Quan Lan, trong lòng Từ Yến Thanh càng khó chịu, nhưng trên gương mặt vẫn không có gì bất thường mà bình tĩnh giải thích: “Cái này là giả.”

“Giả sao? Xúc cảm này rồi cái mùi này nữa, làm cũng tinh tế quá đi mất!” Thẩm Quan Lan cảm thán nói.

Từ Yến Thanh lấy đóa hoa kia về: “Nhị thiếu gia, thật sự đã muộn lắm rồi, mời cậu về đi thôi.”

Thấy y lại đuổi mình lần nữa, Thẩm Quan Lan rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Yến Thanh, đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Anh đã đồng ý gọi tên tôi rồi, sao bây giờ lại gọi tôi là Nhị thiếu gia?”

Lông mi Từ Yến Thanh run rẩy, lắc đầu nói: “Tôi chưa từng đồng ý. Nhị thiếu gia, đừng quên tôi là mẹ Tư của cậu.”

Y cũng không muốn nói ra danh xưng này, nhưng hôm nay cuộc viếng thăm của Thôi Mạn Linh đã khiến Từ Yến Thanh hiểu rõ, thân phận của y như vậy căn bản không có tư cách gì để tranh với người khác.

Từ Yến Thanh nhẫn nhịn cảm giác chua xót trong yết hầu, còn nghĩ rằng Thẩm Quan Lan sẽ nổi giận nhưng không nghĩ đến người kia chỉ nhìn mình chăm chú.

Ánh trăng đêm nay rất sáng, thứ ánh sáng đó khiến khuôn mặt của Từ Yến Thanh không nơi nương náu. Bên tai thỉnh thoảng có tiếng gió thổi vào lá cây xào xạc vang lên, hòa lẫn cùng tiếng ve sôi ồn ào. Y bắt gặp ánh mắt của Thẩm Quan Lan, chỉ cảm thấy lúng túng lại khó xử, muốn động thủ đuổi hắn đi ra ngoài nhưng tay chân lại nặng nề không nhấc lên nổi.

Từ Yến Thanh cố gắng tự trấn định, nhưng lại không biết Thẩm Quan Lan đã sớm nhìn thấu mình.

Thẩm Quan Lan đã hoàn toàn tin tưởng sáng nay hẳn là đã có chuyện gì xảy ra, bằng không Từ Yến Thanh sẽ không trốn tránh mình như vậy. Hắn quan sát xung quanh, ánh mắt rơi vào căn bếp nhỏ ở xa xa kia.

Bất chợt nảy ra một ý tưởng, Thẩm Quan Lan ôm lấy vai Từ Yến Thanh, nói: “Yến Thanh, chúng ta đi uống rượu.”

Từ Yến Thanh có làm sao cũng không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển thành ra như vậy. Y giãy giụa hai lần nhưng không thoát ra được, đành bị người kia đưa đến cửa căn bếp.

Thẩm Quan Lan đẩy cửa ra, trong căn bếp nhỏ còn lưu lại chút hương vị nấu ăn. Ngày hôm nay hắn cũng không ăn cơm tử tế, lúc này ngửi thấy hương vị kia liền đói bụng, nhất thời đi đến bên lồng hấp xắn ống tay áo nhấc nắp nồi lên.

Trong nồi trống không, Thẩm Quan Lan thất vọng đóng nắp lại, lại đi lật mở những cái khác, cuối cùng tìm thấy được một ít bánh bao súp đã nguội lạnh.



Thẩm Quan Lan dùng tay cầm một cái lên, bỏ vào trong miệng nhai ngấu nhai nghiến: “Đói chết tôi rồi, hôm nay không có cách nào ăn uống tử tế được cả. Đợi tôi ăn mấy cái cho lửng dạ đã rồi sẽ cùng anh uống rượu.”

Dứt lời liền nuốt xuống, đang muốn ăn cái thứ hai thì Từ Yến Thanh nói: “Đừng ăn đồ lạnh, trở về phòng đi để tôi bảo hạ nhân hâm nóng cho cậu.”

“Không cần đâu, tôi muốn ăn ở đây.” Thẩm Quan Lan cũng không để ý đến sự lạnh lùng của y, liền nhét cái bánh bao thứ hai vào miệng, rồi ngó quanh tìm nước uống.

Trong căn bếp không có nước nóng, chỉ có trà lạnh. Thẩm Quan Lan nhấc lên muốn rót ra, Từ Yến Thanh không nhìn nổi nữa đưa tay lên cầm lại ấm trà đẩy hắn ra cửa: “Đừng ăn đồ lạnh, tôi làm cho cậu ăn.”

Thẩm Quan Lan nuốt cái banh bao trong miệng xuống, cười thỏa mãn, nói: “Tôi muốn ăn mì sốt đặc, nhớ cho thêm hai trứng nhé.”

Từ Yn Thanh không trả lời y nhấc tạp dề treo trên tường lên buộc vào người rồi xắn ống tay lên ngồi xổm xuống nhóm lửa

Từ Yến Thanh không trả lời, y nhấc tạp dề treo trên tường lên buộc vào người, rồi xắn ống tay lên ngồi xổm xuống nhóm lửa.

Nhìn động tác của y thành thục, Thẩm Quan Lan liền hỏi: “Trước đây anh thường hay nấu cơm sao?”

Từ Yến Thanh nhóm lửa xong, đi đến bên cạnh rửa tay rồi bắt đầu nhặt rau: “Hồi còn trong gánh hát tôi vẫn hay nấu.”

Thẩm Quan Lan đi đến bên cạnh Từ Yến Thanh, học theo y cũng cầm cọng rau lên nhặt, nói: “Tôi còn chưa từng được ăn cơm anh nấu, hôm nay có lộc ăn rồi. Nhưng mà Yến Thanh, anh nấu cơm có ngon không vậy? Nếu như nấu không ngon thì mau học đi nhé, sau này lúc chúng ta ở riêng rồi thì mỗi ngày anh đều phải nấu cho tôi, mà tôi thì lại kén ăn lắm đấy.”

Thẩm Quan Lan là có ý đùa, nhưng Từ Yến Thanh lại nghe ra một ý khác, bàn tay đang nhặt rau của y ngừng lại, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói: “Nhị thiếu gia, đừng nói với tôi mấy lời đùa giỡn như vậy nữa, tôi là mẹ Tư của cậu, ngẫu nhiên nấu cho cậu ăn một bữa cũng không sao cả. Nhưng nếu như là mỗi ngày đều nấu thì cậu hãy đi tìm biểu tiểu thư đi, cô ấy mới là người thích hợp nhất.”
Bình Luận (0)
Comment